[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu (18+)
Chương 18 : Kí ức
Không những vậy, cô nheo mày vào nhìn kĩ hơn, thấy có đường nét rất giống với cô.
Cô bất chợt giật mình, kí ức cứ thế ùa về theo dòng liên tưởng.
“Chỉ là em rất giống bà ấy.” Anh đã từng nói như vậy.
Cô quay ngoắt sang nhìn anh, ngắm nghía kĩ thì cũng gật đầu công nhận, anh rất giống bà, đặc biệt là đôi mắt ấy.
Anh nhìn vào bia đá không tên ấy mà lòng đau quặn lại, nỗi đau không nào có thể diễn tả.
Những dòng kí ức ấy trôi về với anh như một cơn lũ. Nó khơi gợi lại những kỉ niệm đẹp mà đầy đau thương.
***
Người phụ nữ trẻ đẹp đứng trước cổng trường mầm non, nhẹ vẫy tay gọi đứa trẻ, trên môi nở một nụ cười trìu mến.
Đứa bé thấy mẹ, liền hớn hở chạy tới, dang rộng tay như muốn ôm trọn cả thế giới vào lòng mình.
– Mẹ ơi! Hôm nay cô giáo đã dạy con viết tên con đó! – Đứa trẻ hớn hở khoe với mẹ, nụ cười tít mắt rất đáng yêu.
– Vậy sao? Gấu con của mẹ giỏi lắm! – Cô cười hạnh phúc, tay xoa xoa đầu đứa trẻ.
Bà mẹ trẻ nắm tay con dạo bước trên vỉa hè. Họ ghé vào một công viên nhỏ, cậu bé tí tởn ngồi lên chiếc ghế đá.
Người phụ nữ nhìn con bằng ánh mắt nhẹ nhàng, trìu mến đầy yêu thương. Cô xoa nhẹ đầu đứa trẻ, nhìn ngắm nụ cười vô tư hồn nhiên của nó mà sao lòng cô nhói đau.
– Con sẽ tập viết thật tốt, rồi con sẽ viết tên mẹ nha! – Thằng bé cười khúc khích.
Cô thở dài một cái đau đớn, đôi mắt trĩu xuống nhìn con.
– Gấu con không nhớ lời mẹ dặn sao? – Cô chỉ ngón chỏ vào đứa bé, khuôn mặt như đang kìm nén nỗi khổ tâm lớn.
Đứa bé ngơ ngác nhìn mẹ, đôi mắt mở to ra.
– Chỉ được nhớ tên con thôi. Không được nhớ tên mẹ nữa. – Cô nói bằng giọng chua xót.
– Nhưng tại sao vậy! – Đứa bé giãy nảy lên tỏ vẻ không đồng tình.
– Lớn lên gấu con sẽ biết. – Cô mỉm cười nhẹ nhàng như ánh nắng ban mai, bóng tối trong mắt cô cũng không còn rõ như trước.
– Thế giới này rất khắc nghiệt. – Cô đặt nhẹ tay lên đầu đứa bé.
Nghe những lời không mấy vui vẻ từ chính người mẹ của mình, đứa trẻ giương đôi mắt long lanh bởi nước ấy mà nhìn cô đầy vẻ trách móc.
– Mẹ sẽ đi đâu sao ạ? – Đứa bé môi hơi bĩu ra, mếu máo nhìn mẹ.
– Không đâu. – Cô mỉm cười xoa xoa đầu nó.
– Chỉ là mẹ không ở đây nữa. – Cô ân cần nói rồi đặt tay vào tim đứa trẻ.
– Mẹ sẽ ở đây. – Nụ cười của bà mẹ trẻ khiến đứa con khóc nấc lên một tiếng, đôi môi run run, mếu máo.
Với một đứa trẻ lên 5, việc nghe lời mẹ là điều tất yếu, lời mẹ chúng nói, sao có thể không nghe, sao có thể cãi lại.
– Con tên là gì? – Cô hỏi nhẹ nhàng.
Đứa bé sụt sịt thành tiếng, giọng lạc đi vì khóc.
– Tuấn Khải ạ. – Nó lẩm bẩm trong miệng.
– Vậy…mẹ tên là gì? – Cô hỏi tiếp đứa con bé bỏng của mình bằng giọng hơi run, khóe mi cô cũng bắt đầu ươn ướt.
Đứa bé lưỡng lự một hồi, hai tay nắm chặt lấy gấu áo, cảm tưởng như sắp xé rách nó ra.
– Con…không biết… – Đứa nhỏ lắp bắp trả lời, mặt cúi gằm xuống đất, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.
– Giỏi lắm con yêu. – Cô nói trong đau đớn rồi ôm chặt lấy đứa con vào lòng mình, nước mắt cô rơi xuống trong vô thức, ngày một nhiều, tới mức không thể kìm nén lại.
– Mẹ yêu gấu con nhất! – Cô ôm chặt lấy nó, vùi đầu nó vào lòng mình, hai tay vẫn cứ xoa nhè nhẹ vào lưng nó như một sự an ủi, một tình thương yêu.
***
Từng dòng kí ức ấy vọng lại trong anh, bất giác khóe mi anh cay cay, niềm xúc động trong lòng như gần đạt tới đỉnh điểm.
“Chuyện gì con cũng sẽ nghe mẹ, nhưng chuyện đó thì con không thể, suốt đời này càng không thể.”
Lòng anh thắt lại, những kí ức kinh khủng đó lại một lần nữa ùa về với anh.
***
Người đàn ông vũ phu ấy giơ gậy, đánh thật mạnh vào người phụ nữ đang bò lồm ngồm dưới sàn, miệng kêu xin thảm thiết.
– Em xin anh, đừng để con nó thấy cảnh này! – Nước mắt cô đầm đìa, ướt đẫm khuôn mặt nhỏ xinh, hai tay cô chắp lại trước ngực van xin rất thảm thiết.
– Con đĩ này, câm mồm lại! – Người đàn ông say lướt khướt ấy vẫn rất bạo tay, đánh thật mạnh những đòn roi đau đớn ấy vào người phụ nữ.
Đứa con nhỏ đứng nép ở cửa, đôi mắt sưng húp lên, mếu máo nói vọng ra.
– Ba ơi, đừng đánh mẹ nữa mà! – Nó khóc ngày càng to hơn.
Nhưng hắn ta vẫn mạnh tay, thậm chí còn mạnh tay hơn trước. Người phụ nữ dưới chân hắn giờ chỉ như một bao tải cát giúp hắn giải tỏa sự tức giận.
– Anh ơi em xin anh! – Cô vẫn khóc lóc van xin hắn, đôi mắt đỏ hoe sưng húp lên. Khuôn mặt xinh đẹp giờ chỉ còn những vết bầm tím do bạo hành.
– Mày ngủ với bao nhiêu thằng rồi con đĩ này! Mày làm xấu mặt tao khi làm việc ở đó mày biết không?! – Hắn tức điên lên, mắng chửi té tát vào mặt cô nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng tay.
– Anh ơi xin anh hiểu cho em! Gia đình mình cần tiền mà anh! Anh… – Nói rồi cô quỳ dưới chân hắn, vái lạy hắn đủ trò.
– Em phải đi làm để nuôi con, để trả nợ, anh ơi…! – Cô giải thích nhưng hắn không nghe, thậm chí còn vung tay tát mạnh vào mặt cô.
– Mẹ ơi! – Đứa bé khóc òa lên khi chứng kiến cảnh tượng đó, liền chạy tới can ngăn hắn.
Người phụ nữ thấy vậy liền lắc đầu lìa lịa, cố gắng đẩy đứa trẻ ra xa.
– Không, về phòng đi Gấu con! – Cô thút thít, điệu bộ rất đáng thương.
Nhưng thằng bé cứng đầu vẫn đứng lì đó, điều này khiến hắn càng thêm khó chịu.
Được thể, hắn đánh luôn cả thằng nhóc.
***
Hai tay anh nắm chặt lại, nghiến răng ken két, trong lòng anh như bị lửa thiêu đốt, những kí ức anh muốn quên mà không thể, nó như bủa vây, bám riết lấy anh.
***
Chiếc xe màu đen đâm phải cô đã bỏ trốn ngay lập tức, bỏ mặc cô nằm bất tỉnh giữa vũng máu.
Đứa trẻ với đôi mắt đỏ hoe chạy vội tới bên cô, chân nó khuỵu xuống, quỳ thụp bên cạnh người cô.
Vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi của nó trông rất đáng thương. Hai tay nó nâng đầu cô dậy, lay lay.
– Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi! – Nó lay mạnh, nhưng cô vẫn nhắm nghiền mắt.
– Mẹ ơi? – Giọng thằng bé lạc hẳn đi, nước mắt cũng tuôn trào theo vô thức.
Cô cố gắng hết sức mình và mở mắt ra, nhưng chỉ là một chút. Đôi tay cô gượng gạo giơ lên, chạm nhẹ vào má nó.
– Tha lỗi cho mẹ…không thể ở bên con nữa… Phải…bảo vệ bản thân… Mẹ yêu…Gấu con… – Cô mấp máy mồm, nói những lời cuối cùng rồi nhắm mắt.
Đứa bé hụt hẫng, mặt xám nghét lại, cố gắng lay người mẹ mình thật mạnh.
– Mẹ ơi…? Mẹ ơi! – Nó hét lên trong vô vọng, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của bà.
Người cô lạnh ngắt, mắt nhắm nghiền lại, khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát ấy đã thấm một màu đỏ của máu.
Đứa trẻ khóc nấc lên trong đau đớn và sợ hãi, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy người mẹ, máu thấm đẫm vào người cậu.
– Có ai không? Cứu mẹ cháu với! – Cậu bé gào thét trong tuyệt vọng nhưng con đường vẫn vắng tanh không một bóng người.
Một làn gió heo may thổi lướt qua, một cơn gió vô tình, lặng lẽ…
***
Tay anh nắm chặt lại, những xúc cảm trong anh như bị dồn nén suốt bao năm, nay lại có dịp vỡ òa ra.
Những giọt nước mắt của đau thương, của mất mát. Những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên gò má vốn đã lạnh ngắt từ lâu của anh.
Tiếng sụt sịt nhẹ một cái phát ra từ phía anh khiến cô bừng tỉnh.
Cô lập tức quay người sang phía anh, bước tới trước mặt anh với dáng vẻ đầy lo lắng.
Đôi mắt anh đỏ hoe trong rất đáng thương, những nỗi buồn vẫn ứ đọng sâu trong đôi mắt ấy nhưng chẳng thể nào chuyển thành nước mắt nữa.
Có lẽ anh đã rơi nước mắt quá nhiều vì chuyện này, để giờ đây, những giọt nước trào ra từ khóe mi ấy không còn giải tỏa anh được như trước nữa.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, lúng túng vì bất lực, cô biết làm gì cho anh lúc này bây giờ?
Những lúc thế này, cô thật sự cảm thấy mình vô dụng, tới cả việc an ủi anh cũng không biết phải bắt đầu thế nào, nên nói ra sao?
Anh đưa đôi mắt đỏ hoe xuống nhìn cô, càng nhìn càng đau, người giống người không phải trên thế giới này không có, nhưng ông trời đã đưa cô gái này tới bên anh, rốt cuộc là có ý gì?
Cánh tay to lớn của anh vòng qua cổ cô, nó như kéo cô lại về phía anh.
Cô bất ngờ khi thấy anh kéo mình vào, đầu cũng gục xuống vai cô, im lặng tới đáng sợ.
Cô thở dài đầy cảm thông, thấy anh như vậy cô cũng buồn lây. Hai tay cô vòng ra sau lưng anh và ôm lấy nó, đồng thời xoa nhẹ như cố gắng an ủi người đàn ông này.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Victor như vậy, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh thật sự không phải người xấu, có lẽ tuổi thơ của anh không được tốt đẹp như những người khác.
Người đàn ông coi mạng người như cỏ rác, hai bàn tay đều đã nhúng đầy máu tanh và mùi thuốc súng nay lại có ngày đỏ hoe đôi mắt, gục ngã trên vai cô.
Sức nặng anh dồn lên vai cô là rất lớn, cô không chịu được nữa liền ngồi thụp xuống đất, anh theo đà mà ngồi xuống theo.
– Victor à… Mình về khách sạn nhé? – Cô thì thầm hỏi nhỏ vào tai anh, nhưng sự im lặng của anh đã gián tiếp cho cô biết tâm trạng của anh lúc này, cô quyết định ôm anh thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi cũng đủ để anh cảm thấy ổn hơn.
***
Người đàn ông trẻ nằm gối đầu lên người phụ nữ chừng 30 tuổi ấy, cô vẫn trẻ đẹp như lúc cô đi.
Anh mở nhẹ mắt, mọi thứ từ mờ ảo rồi rõ hơn một chút. Khuôn mặt thanh thoát ấy khiến lòng anh dễ chịu phần nào.
“Là mẹ, phải không…?” Chàng trai ngắm nhìn cô kĩ hơn nhưng không thể thấy cô rõ hơn.
Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười trời ban, nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp như ánh nắng ban mai. Cô ắt hẳn phải được ông trời ưu ái lắm.
Chàng trai nhẹ giơ hai bàn tay của mình lên, xoay nhẹ cổ tay rồi nhìn chúng, thứ này đã nhuốm máu tanh rồi, rất nhiều rồi.
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ.” Chàng trai đau đớn nhìn đôi bàn tay của mình rồi nhìn lại khuôn mặt cô.
Cô vẫn ngồi yên như vậy, vẫn cúi xuống nhìn anh và nở nụ cười ấm áp đó nhưng lại không hề chuyển động, cứ như cô là người vô hồn.
“Mẹ ơi…” Anh cố gọi cô trong vô thức, đôi bàn tay không thể chạm vào cô.
“Không được nhớ tên mẹ nữa.” Câu nói ấy của cô cứ lảng vảng trong đầu anh.
***
Anh mở mắt một cách bất chợt, mồ hôi đầm đìa chảy ướt áo anh. Trước mặt anh là khuôn mặt nhỏ xinh ấy.
– Anh không sao chứ?! – Nói rồi cô lấy khăn ướt thấm nhẹ mồ hôi trên mặt anh.
Phải rồi, là anh đã ngủ thiếp đi khi đang gối trên đùi cô.
Người phụ nữ này rất giống bà, nhưng hoàn toàn không phải. Có lẽ vì vậy, người phụ nữ này đã đem lại cho anh cảm giác muốn được chở che, được bảo vệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!