Tình Yêu Thầm Lặng - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Tình Yêu Thầm Lặng


Chương 6


Cuối cùng tôi chọn buổi biểu diễn của Nguyên thay vì phóng xe tới ” Gió
ngàn” như đã hẹn. Nguyên đi cả ngày chỉ về buổi tối để thay đồ và…
hăm dọa tôi nếu tôi có ý định nào khác. Thương và Yến dành cả buổi chiều để tham khảo ý kiến của nhau về những bộ váy sẽ được chưng diện tối
nay… Tôi thì chỉ bận tâm đến việc nghĩ ra lý do để… phỉnh phờ cả
đội tình nguyện. Dĩ nhiên, có nghĩ nát óc thì tôi vẫn nhớ như in tính
cách của tên đội trưởng… Anh ta không bao giờ chấp nhận bất kể một
nguyên nhân nào! Tôi thở dài… run run tìm số để gọi… Tiếng anh ta
vang vang như muốn trấn áp người nghe ngay lập tức:

– Sao vậy Lâm?

– Em… em có chuỵện cần nói…

– Sao? – Giọng anh ta đanh lại như đã đóan được ý nghĩ của tôi.

Tôi nuốt ực một cái, mấp máy nhỏ rí:

– Em… em có việc bận…

– Cái gì? Anh đã hẹn với em từ trước rồi cơ mà?

– Không… việc này mới phát sinh, em không thể không có mặt…

Tôi nghe thấy tiếng thở dài ở bên kia. Tôi nín thở chờ đợi:

– Cả nhóm có mỗi em là con gái… vậy mà… Anh biết ăn nói ra sao với bọn nó đây?

– Em… em cảm ơn anh… Anh nói giúp em với mọi người rằng em sẽ… tạ lỗi sau… Thôi, tới giờ rồi… Em chào anh!

Tôi cúp luôn máy, thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra chỉ có Nguyên là khó tính nhất thôi!

Có tiếng gõ cửa, Khang ló đầu vào. Cậu ta cười tươi:

– Xong chưa Lâm… Bọn mình ” vi vu” thôi!

– Ok.

Tôi phóng ra ngoài sau khi cào cào tay vào mớ tóc ngắn. Khang nhìn tôi, nói một câu chẳng rõ khen hay chê:

– Cậu giản dị thật!

Tôi nhún vai. Từ bé tới lơn, tôi chưa bao giờ ướm lên người một chiếc váy đầm nào, cũng như chưa từng… trang điểm trau chuốt như Yến và Thương… Tôi chơi nhiều với Nguyên và Khang nên đâm ra nghiền mặc
quần bò thụng, áo phông cộc tay và đi những chiếc giầy hầm hố… Mãi rồi cũng không thay đổi được nữa!

Cả bốn quyết định đi hai xe. Hai cô gái mặc váy, ôm hoa ngồi
đằng sau. Nhìn vẻ đẹp tươi trẻ của hai bạn mà tôi đâm ra ghen tuông…
với tụi con trai ghê gớm. Sao tôi lại không phải là con trai cơ chứ?

– Cậu mà là con trai thì có ối kẻ chết! – Yến càu nhàu sau khi
đã yên vị đằng sau Khang. Thương thì cười khúc khích sau lưng tôi. Tôi
bặm môi không nói gì, tăng ga phóng vọt lên trước.

Buổi tối hôm nau trời trong lành và mát mẻ. Dòng người trên
đường phố dường như cũng đông đúc tấp nập hơn ngày thường. Tôi cau có rề ga… giật cục trên đoạn đường ùn tắc… Đã vậy, bên cạnh còn có mấy
tên loai choai buông lời… trêu chọc nữa chứ! Tôi phải kềm chế lắm mới không quay sang… thả vài câu ” khó nghe” và mấy cái đạp chân vào
chúng… Đất ơi! Tối nay là cái tối gì vậy?

Ở trường Xây Dựng thì… thật kinh khủng. Tôi phải chờ gần
mười phút mới vào được đến nhà để xe, tìm mờ mắt mới có chỗ để dựng.
Người ở đâu đông thế không biết? Khi tôi ra khỏi nhà xe, đã thấy Nguyên
đứng bên cạnh Thương, cười toe toét.

– Chắc hôm nay vui lắm đây!

Tôi quay lại, Khang kéo kính mắt lên. Tôi càu nhàu:

– Đông chết người!

Nguyên vẫy vẫy tay, gương mặt ngời sáng niềm vui xen lẫn với sự đắc thắng thường trực. Yến nhún nha nhún nhảy trên đôi guốc cao của nó, mắt đưa đi đưa lại tìm kiếm. ” Cô em à, trời tối thế này… có nhìn
cũng… ra ma thôi à! ” Tôi mỉm cười với ý nghĩ đó… Oa, tôi chỉ thấy
có mấy bức tượng là hay… mỹ mãn!

– Vào đi. Tớ đã dành cho mọi người những chỗ tuyệt nhất rồi!

– Chắc thuận tiện để lên tặng hoa cho cậu hả? – Tôi buông lời
châm chọc ngay lập tức. Hiếm có cơ hội tôi là người châm ngòi nổ đầu
tiên… dại gì mà không chộp lấy chứ?

– Gần gần như vậy! – Nguyên cười- Vì thế phải lên tặng hoa đấy!

– Tặng mà… Tặng mà! – Thương ríu rít.

– Chả có ma nào! – Yến càu nhau bên tai tôi- Thế mà tưởng..

– Nếu cậu thích… tớ giới thiệu cho! – Nguyên ngóai đầu lại- 100% nguyên… chất!

Yến bĩu môi dù mắt nó đã sáng bừng lên. Cả bọn cười ầm ầm trêu
chọc… Con nhỏ có tính điệu ngất trời, kèm theo đó là thích có hàng tá
đuôi bám theo trầm trồ nó… Tôi nhớ không xuể nó có bao nhiêu anh hiện
tại đang cạnh tranh nhau, nhưng mà ít nhất là mỗi tối phải có một anh
đến rủ nó đi ăn uống linh tinh gì đó… Đỏng đảnh phải xách dép gọi nó
là sư phụ ấy chứ!

Hội trường rộng hơn ở hội trường tôi ( không biết có phải tôi
hoa mắt vì nhiều người không nữa?), cách bố trí ghế cũng khá hợp lý.
Chúng tôi tìm được hàng ghế mà Nguyên để dành sẵn cho, ngay sát ngòai để tiện đi ra đi vào và ngay gần trên phòng trường hợp cả hội trường đứng
lên vì bốc đồng thì còn nhìn được… Sân khấu cao và được trang trí rất bắt mắt. Người ta kết bóng bay thành từng khối có hình thù hẳn hoi…
treo lơ lửng trên không. Nhạc dạo rất vui tai khiến cho không khí hội
trường gần như đã phát sốt lên rồi… Tôi ngóng mắt xuống dưới, không
phải chỉ một vài mà là vô khối các cô gái ăn mặc thanh lịch cùng xuất
hiện. Ừm, có lẽ trong trường này không hiếm những anh chàng như Nguyên
… dùng sức mạnh để có được số lượng… con gái kha khá như vậy. Tôi
mỉm cười với ý nghĩ này…

Nguyên chú ý đến nụ cười của tôi, hắn nhìn chăm chăm theo hướng mà tôi đã đưa mắt đi, rồi nhíu mày:

– Cậu cười với ai thế?

– Con gái! – Tôi quay lên, thở dài- Con gái trường cậu… sướng ghê nhỉ?

– Dĩ nhiên rồi! – Nguyên vỗ ngực- Ai như trường cậu chứ?

– 20-10 này hình như lớp tớ có tổ chức…

Tôi vừa chớm nói thì Nguyên đã quắc mắt, ghé vào tai tôi… rít lên:

– Không được! Tớ… đăng ký đi chơi với cậu rồi đấy. Chỉ một mình tớ thôi!

– Này…

Có ai đó gọi Nguyên và cậu ta phóng đi luôn khi tôi chưa kịp
nói gì. Hắn ta vừa nói gì thế nhỉ? Tôi nhìn sang đám bạn. Chẳng có ai
để ý đến hai chúng tôi cả… Trên sâu khấu, người dẫn chương trình đã
bước ra, nở một nụ cười tươi tắn. Yến suýt xoa:

– Trời… bõ công đi xem quá! Đẹp… tuyệt cú mèo!

– Không bằng Nguyên và Khang của tụi mình đâu!- Thương nói với vẻ công tâm. Tôi và Khang bật cười.

Xét theo một khía cạnh nào đó, Nguyên và Khang trội hơn hẳn
thật. Nhưng anh chàng trên kia cũng có cái gì đó mềm mại và dễ thương
hơn hai ông bạn của tôi. Nguyên thì cứng cỏi, phóng khoáng, Khang thì
lạnh lùng bí ẩn… Và đã quá quen với hai vẻ đó, dĩ nhiên ba đứa tôi vẫn thấy thích thú với cái mới hơn. Anh ta có giọng nói khá trôi chảy và
cuốn hút. Yến lại quay sang và thì thầm:

– Tán gái phải biết!

– Mày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à? – Tôi càu nhàu.

Tiết mục đầu tiên đã được dàn dựng trên sân khấu. Bọn tôi chú
tâm vào xem… Nguyên khoe rằng hắn là…người thiết kế khung chương
trình. Cũng có đầu óc ấy chứ nhỉ? Mở màn đã… hoành tráng thế này thì
chắc chắn đã tạo được ấn tượng tốt cho khán giả rồi…

chương trình diễn ra không có một phút thừa nào. Khán giả được
trải qua những cảm xúc khác nhau qua các bài hát, bản nhạc. Lúc cuồng
nhiệt dữ dội bởi chất giọng hừng hực của các chàng hát Rock, lúc tình tứ mượt mà của những bản tình ca êm dịu… Cả hội trường có lúc như chao
đi trong những bước nhảy điêu luyện, có lúc lại bay bổng bởi tiếng ghita luyến láy… Có lẽ không ai tin nổi đây là một buổi biểu của những tay
nghiệp dư cả…

Đến tiết mục của Nguyên, nhóm tôi nhộn nhạo. Nguyên hát cùng
với một cô bạn gái nữa. Một bài hát tiếng Anh! Thương quay ngang quay
ngửa khẳng định lại:

– Đó là sở trường mà… sở trường mà!

Tôi liếc xéo nó một cái. Lúc nào cũng lăng xăng như thế! Ai mà
chẳng biết hắn nói tiếng Anh như gió, tiếng Pháp tài tình…tiếng Nhật
sành sỏi… cơ chứ? Nhắc đến là khiến tôi hậm hực trong lòng mà. Chắc
cả đời tôi cũng không theo kịp hắn mất! Và hắn… và hắn…

Nhạc dạo bài ” Cry on my shoulder” vang lên, cuốn trôi những
hậm hực vừa bùng lên trong tôi. Tôi rất thích bài này… hầu như hôm nào cũng phải nghe một lần… ở trên kia, Nguyên bắt đầu hát..

“If the hero never comes to you

If you need someone you”re feeling blue

If you”re away from love and you”re alone

If you call your friends and nobody”s home

You can run away but you can”t hide

Through a storm and through a lonely night

Then I show you there”s a destiny

The best thing in life

They”re free”

Giọng Nguyên ấm, tràn đầy nội lực nhưng lại dịu dàng sâu lắng.
Lần nào nghe Nguyên hát tôi cũng có một nỗi xúc cảm dịu dàng như lúc này đây. Ngay từ nhỏ, tôi thường bắt hắn hát cho tôi nghe thay vì những lời xin lỗi… không bao giờ có thể hối lỗi của hắn. Tôi luôn thấy mình
được yêu thương một cách sâu sắc khi chìm đắm trong giọng hát đó… Liệu mọi người có cảm nhận vậy không nhỉ? Tôi bắt mình rời khỏi giọng hát
… ma lực của Nguyên để tìm hiểu xem phản ứng của mọi người xung quanh
… Ồ, ai cũng có gương mặt mơ màng như đang chìm đắm trong một giấc
mộng lành… Tôi mỉm cười. Không phải riêng tôi, đó là điều chắc chắn!

” But if you wana cry

Cry on my sholder

If you need someone who care for you

If you”re feeling sad your heart gets colder

Yes I show you what real love can do…”

Thế à? Tại tớ lấy nguyên từ hội trường trường tớ ra ấy mà! Hoá ra…

Bài hát kết thúc, cả hội trường ầm ầm tiếng vỗ tay. Nguyên và
cô bạn gái cúi đầu chào khán giả… Mấy cô bé cầm những bó hoa lớn, lao
lên sâu khấu, cố sức tặng cho được Nguyên. Anh chàng hình như cũng biết
điều, vẫn đứng nguyên ở đấy, giúp cho mấy cô chậm chân phía sau không bị ngượng ngùng. Thương cũng là một trong số tất tả đó. Cô nàng chạy lên
sớm, nhận được nụ cười của Nguyên, rồi đi xuống. Tôi thấy hai má nó đỏ
hồng lên, không biết vì nó trang điểm đậm hay là vì ngượng ngùng nữa…
Khi đi qua tôi, nó thì thầm:

– Nguyên bảo là bài thứ hai… cậu phải lên tặng hoa đấy… nếu không thì…

Tôi hếch mắt lên:

– Làm gì có kiểu áp đặt như thế? Tớ là… nô lệ của hắn chắc?

Yến dường như không quan tâm tới tôi lắm, nó chỉ chăm chăm nhìn vào má Thương, tỉnh bơ hỏi:

– Nguyên còn nói gì nữa hở?

– Sao? – Thương ngồi xuống cái ghế giữa tôi và Yến, giật mình và má lại hồng lên.

– Rõ rồi!

– Cậu ấy chỉ nói cám ơn thôi mà!

– Và ” Chỉ có Thương là quan tâm tớ nhất!”, đúng không? – Yến bắt lọng khiến cho Thương phải cúi đầu không biết nói gì.

Tôi bật cười. Ngay từ hồi bé xíu, Thương đã giống như một cây
hoa trinh nữ, gì cũng ngại ngùng… nhất là đối với Nguyên. Khi tôi kéo Yến và Thương vào nhóm chơi với Nguyên và Khang, Yến kết bạn rất nhanh, còn Thương thì rụt rè, e ngại. Tôi nghĩ rằng có lẽ, cuối cùng Khang sẽ giúp Thương mạnh bạo hơn lên vì Khang khá tế nhị và dịu dàng. Không
ngờ, người tiếp cận Thương nhanh nhất lại là Nguyên… Tôi phải mất một
đêm để băn khoăn về điều khó lý giải đó!

Sân khấu đã được thay đổi rất nhanh. Giữa sân khấu là những
chiếc ghế xếp hình chữ V và có chống những cây đàn ghi ta. Mấy đứa con
gái xì xào hẳn lên. Yến cũng ngồi thẳng người dậy. Nó biết sắp tới là
màn trình diễn của câu lạc bộ ghita trường, toàn những anh chàng có ngón nghề chơi đàn tuyệt hảo… Và tôi thấy hình như nó đang cố căng mắt ra
dù là chưa thấy ai xuất hiện cả…

– Cảm ơn sự nhiệt tình của các bạn từ đầu buổi đến giờ… Để
đáp lại thịnh tình này, chúng tôi có một món quà đặc biệt dành riêng cho các bạn nữ. Một tác phẩm tự sáng tác, tự trình diễn… Một chút nồng
nàn, một chút say mê… một chút khờ khạo… và cao hơn cả đó là sự đợi chờ… Chờ một tình yêu đủ chín để có thể thổ lộ… Vâng ” Tình yêu
thầm lặng ” xin ra mắt các bạn!

Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, khi cũng lúc đó 7 tên con trai đi
ra, cùng cúi đầu chào. Tôi thấy Nguyên nhìn về phía chúng tôi, mỉm cười
dịu dàng. Hắn đến chỗ chiếc ghế chính giữa sân khấu, nâng cây đàn lên… Không khí trầm hẳn xuống khi 7 cây đàn cùng dạo nhạc… Tôi nghe thấy
tiếng gió hòa lẫn với tiếng lửa cháy bập bùng… Nguyên cất giọng hát… Bài hát lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn hát, hết sức truyền cảm, hết sức dịu dàng…

Tôi trôi đi trong một thứ cảm xúc mơ hồ, không định hình rõ là
mình ở đâu… HÌnh như bài hát đưa tôi về với tuổi thơ, lúc tôi gặp
Nguyên khi nhà cậu ta chuyển đến gần nhà tôi… Tôi gặp cậu ta và làm
quen trước bằng một nụ cười. Tôi nghĩ, mình mở lòng như thế, át hẳn sẽ
có bạn tốt… Và thoắt một cái, chúng tôi lớn lên… Không phải tôi đến
cầm tay Nguyên như buổi đầu nữa, mà là cậu ta cầm tay tôi, kéo tôi qua
những trò chơi, qua những nỗi buồn, niềm vui của tuổi học trò… Bài
hát đã tái hiện trong tôi như thế!

Tôi không nhớ được hết lời, nhưng cũng mạo muội chép ra đây cho các bạn biết được phần điệp khúc… Nếu các bạn nghe Nguyên hát, chắc
hẳn sẽ thấy thích thú lắm lắm!

“… Tình yêu là ngọn lửa

Thời gian là cơn gió

Cuốn trôi, cuốn trôi những đam mê nồng nàn

Biết yêu là cho không nhận lại

Vẫn khờ khạo một mối tình lặng câm…”

Tiếng ghita hòa với bè trầm bổng của 7 chàng trai đã… phù
phép không gian bởi một màu sắc lóng lánh của xúc cảm. Tôi rời khỏi…
cõi mê bởi bàn tay của Thương đang nắm chặt tay tôi… Tôi quay sang nó, thấy mắt nó ươn ướt…Một người con gái giàu cảm xúc biết bao… Tôi vỗ nhè nhẹ lên tay nó, cảm thông với nỗi niềm đang tồn tại giữa hai đứa.
Nguyên đã làm nên một điều kỳ diệu!

Tiếng hát dứt một lúc rồi mới có tiếng vỗ tay… Một loạt ghế
đằng sau đứng dậy hết để vỗ tay và huýt gió. Thương ẩy tôi lên khi thấy
tụi con gái lại chen chúc nhau lên tặng hoa… Ừm, bởi vì hắn đã thành
công! Tôi gật đầu, ôm bó hoa đi lên… Mấy cô gái này đi lên đi xuống
không ý tứ tí nào. Mấy lần tôi phải nghiêng người để tránh bị va vào.
Nguyên đã đứng dậy, bỏ cây đàn trên ghế để có thể ôm hết những bó hoa
cuồng nhiệt… Tôi bước tới gần, và không may cho tôi, một con bé chẳng
hiểu mắt mũi ra sao, nó vấp vào dây míc mà vẫn cố bước đi và ngã ngửa về sau, tức là vào lưng tôi… đẩy mạnh tôi về phía trước. Quá bất ngờ,
tôi chỉ có thể kịp nghĩ có thể mình sẽ là một trò cười ngay tại đây…
Nhưng không, Nguyên đã đỡ lấy tôi bằng một tay không có hoa. Tôi mở mắt
ra thì đã thấy mình.. gọn gàng trong vòng tay hắn, gặp ngay nụ cười rất rất gần của hắn… Chưa kịp nghĩ được gì thì Nguyên đã nâng đám hoa lên che hết mặt chúng tôi… hôn một cái rất nhẹ vào môi tôi. Tôi đờ
người, trợn tròn mắt, không hiểu điều gì vừa mới xảy ra nữa… Hắn đã
làm gì? Làm cái điều cấm kỵ gì vậy chứ?

Nguyên buông tôi ra, gỡ lấy bó hoa từ tay tôi, rồi kéo xích toi lại gần để đám bạn của hắn có dịp đỡ con bé đểnh đoảng kia lên… Cả
hội trường hình như ai cũng chú ý đến cô bé ấy và cười vỡ bụng… Nguyên thì thầm:

– Cảm ơn Lâm!

Rồi hắn đẩy tôi ra, lẽ dĩ nhiên là tôi xoay chân đi xuống, vẫn
chưa phản ứng được gì… Có thể… có thể tại cú ngã, nên vô tình theo
quán tính tôi và hắn… chạm nhẹ môi mà thôi! Không phải là chủ ý của
hắn, không có chuyện đó đâu! Tôi ngước mắt nhìn lại, Nguyên đã không còn ở trên sân khấu nữa. Đúng chỉ là vô tình mà thôi!

Khi nghĩ được như thế, tôi cũng không lấy gì làm vui mừng dù
đáng lẽ ra phải thế. Và về chỗ rồi tôi vẫn còn cảm giác bồn chồn, lẫn
buồn bã vô cớ. Yến và Thương nói gì đó nên tôi phải quay sang nhìn chúng nó… Tôi giật mình khi bắt gặp ánh mắt sáng nghiêm nghị của Khang. Ánh mắt đó nhìn tôi cứ như thể đã biết chuyện gì xảy ra trên đó rồi!

Có điện thoại, tôi vội cúi xuống và kéo máy ra. Số của Vĩnh!

– Alô…

– Chị Lâm à! Chị ra ngoài này đi!

– Cái gì? – Tôi hét lên vì quá ồn ào.

– Cả nhóm đang đợi chị ở ngoài cổng trường Xây Dựng, nói rằng chị không ra thì không ai về đâu!

Nó tắt máy luôn làm tôi ngẩn ngơ. Thương nhíu mày:

– Chuyện gì à?

– Ừm.. lại đội tình nguyện. Không hiểu sao lại mò được đến tận đây! Tớ ra ngoài chút nhé!

Tôi gật đầu với cả ba rồi đi ra. Bên ngoài cổng có đến năm cái
xe máy, và tám tên còn trai cùng với Lan… Cả bọn hình như rất… giận dữ. Tôi cười… đánh đòn phủ đầu luôn:

– Tớ đã gọi điện báo cho đội trưởng rồi!

Anh đội trưởng làm lơ tôi luôn. Vĩnh vỗ vỗ vào yên xe sau của nó, cười toe toét:

– Dù sao thì cũng tìm thấy chị! Chị phải… đền bù cho đội! Một chầu café?

Tôi biết là mình không thể từ chối, đành leo lên xe của Vĩnh.
Thế là cả đám kéo nhau đi. Trên đường đi tôi mới biết rõ sự tình. Vĩnh
đến địa điểm họp từ sớm, biết được tôi không có mặt, thế là nó tức khí
lên, gọi điện tới tấp để điều tra… lý lịch Nguyên ( cái này thì tôi
không hiểu vì sao chỉ là Nguyên mà không là ai khác!). Khi biết Nguyên
học trường xây dựng thì Vĩnh lại phôn qua hỏi thằng bạn học bên đó, mới
biết có buổi ca nhạc. Thông tin đã rõ, cả nhóm hành quân qua Xây dựng
… đón tôi đi. Và không phải là một chầu café giản dị mà là chầu bia
rượu bét nhè… tới tận 12h đêm! Tôi muốn dứt ra mà chẳng được. Vừa ngồi nhâm nhi… mồi uống mấy ngụm bia, vừa lo ngay ngáy chuyện ở nhà… dù đã gọi điện báo trước!

Chia tay với Vĩnh ở ngoài cổng xong, tôi quay vào lục lọi chìa
khóa, sực nhớ ra là mình không mang chìa khóa, tôi lúng túng không biết
phải làm sao… Có lẽ mọi người trong nhà đã ngủ hết cả rồi…

Đang băn khoăn là nên hay không nên bấm chuông thì cửa mở. Tôi
giật mình vì cái bóng đen xuất hiện trong khoảng sáng hắt ra từ cửa nhà.

– Khang à? – Tôi thở phào lên tiếng.

– Cậu về muộn quá đấy! – Khang nhún vai. Tôi lách người vào.
Khang đã mặc đồ đi ngủ nhưng trông cậu không có nét gì của một người
ngái ngủ cả.

Tôi đi vào phòng bếp, lục tủ lạnh để lấy chút nước. Khang đứng
tựa người vào thành cửa, nhìn tôi đăm đăm. Thái độ này rất lạ… Tôi
dừng uống, băn khoăn:

– Cậu bị đánh thức à?

– Không. Tớ chờ cậu!

Tôi tròn mắt:

– Cậu không mang chìa khóa theo! – Khang khẽ lắc đầu, bước vào – Và có lẽ sẽ về muộn.. Nhưng không ngờ muộn quá như thế!

Hôm nay cậu ấy đã trách móc tôi! Tôi bất ngờ đến nỗi không kịp
thấy buồn phiền. Khang dường như thấy phản ứng của tôi, cậu thở hắt ra
một cái, dịu dàng hơn:

– Cậu mệt rồi! Đi ngủ đi!

-Ừm…

Khoang xoay lưng bỏ đi.

– Chúc ngủ ngon! – Tôi nói khi Khang ra đến cửa. Khang không
quay lại, nhưng cũng chúc tôi ngủ ngon. Giọng của cậu ta có gì đó buồn
lẳng lặng khiến tôi có cảm giác mắc lỗi mà không hiểu nguyên do. Có rất
nhiều điều lỳ lạ đã xảy ra…Tôi càu nhàu khi nhớ tớ Nguyên và… nụ
hôn vô tình của hắn. Chỉ vì nó mà tôi không tài nào thấy vui vẻ khi chơi với nhóm tình nguyện, và cũng vì cớ đó mà tôi đã… nốc bia như điên!
Nỗi bực mình vì không biết rõ cảm xúc của mình trong suốt buổi tối này
vẫn còn đeo đẳng tôi. Tôi uể oải bò lên phòng. Ngang qua phòng của
Nguyên, tôi cố đi thật nhẹ.. Nếu như hắn vẫn còn ham… lướt mạng thì
biết đâu hắn chẳng xuất hiện ngay sau lưng tôi? Tôi quay lại nhìn đằng
sau khi đã bám tay được vào cái nắm cửa phòng mình. Yên lặng! Thật tuyệt vời!

Tôi mở cửa bước vào, và để cho an toàn, tôi chốt cửa lại thì
… điện được bật sáng! Tôi giật mình quay lại, Nguyên đứng ngay đằng
sau tôi, mắt đăm đăm một khoảng tối!

Tôi đưa tay chặn cho tim đừng đập như trống đánh nữa, nhưng
dường như vô ích. Nguyên đứng rất gần tôi, vẻ ngoài lạnh lùng chìm đắm
một nỗi thất vọng không che giấu. Tôi chạm tay vào cánh cửa, cố cứng
giọng:

– Sao cậu lại ở đấy!

– Chờ cậu! – Nguyên xoay bước đi vào trong, nhưng tôi còn kịp
nhìn thất cằm hắn ta bạnh ra như cố kìm một cơn nóng giận nào đó. Tôi
bất giác riu ríu đi theo hắn. Hắn dừng lại ở giữa phòng, hừ lên một cái
như… con hổ đã tìm thấy con mồi và cố làm cho con mồi sợ hãi. Tôi bặm môi, tôi không có gì phải sợ hắn cả!

– Hơn 12 giờ đêm mới về đến nhà, người đầy mùi bia nữa chứ? Cậu có phải là con gái không hả?

– Không liên quan đến cậu!

– Thôi ngay đi! – Nguyên quay phắt lại, hét lên- Mọi chuyện của cậu đều liên quan đến tôi cả… Vì thế, cậu phải nhận thấy cái lỗi của
mình!

Tôi thấy cơn giận của tôi cũng tăng lên theo cấp số nhân. Tôi
không phải là nô lệ của hắn, không là bất cứ gì ngoài… danh nghĩa một người bạn. Hắn đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tôi bằng một thứ
uy quyền mà bao lần tôi đã nhường nhịn để cho hắn lấn lướt… Nhưng ”
con giun xéo lắm của oằn” chứ?

Nguyên nhếch môi, mỉa mai:

-Cậu thấy hài lòng khi quanh cậu là một lũ con trai hay sao? Lúc nào cũng là một sự… tôn vinh?

Tôi trừng mắt lên, gần như muốn khóc vì bị xúc phạm. Nhưng đời nào lại như thế? Tôi mà chịu thua hắn ư?

– Mỗi người có một cuộc sống riêng! – Tôi cố cứng giọng- Cậu cấm tôi kết bạn?

Nói đến đây thì lòng ghét bỏ của tôi lại càng cao hơn. Chỉ tại
hắn mà tôi mới ra nông nỗi này… Khi uống rượu với Vĩnh, rượu vào lời
ra, Vĩnh đã nói một sự thật mà đến giờ tôi vẫn rất giận. Nguyên đã cố
tình… ly gián tôi với bạn bè. Hắn biết rõ ngày tôi họp đội tình
nguyện nên đã thay đổi ngày trình diễn của trường dù cả hội sinh viên đã quyết định là vào tối thứ bảy rồi… Vậy thì còn trách móc gì tôi?

Nguyên bước lên một bước, cằm bạnh ra giận dữ:

– Tôi không cấm! Nhưng mọi chuyện cần có chừng mực… Và cậu
phải biết điều này… tôi không thích có bất cứ thằng con trai nào lảng
vảng quanh cậu!

Tôi sững người. Đôi mắt đang quắc lên giận dữ trở nên hiền dịu
vô cùng. Trong đầu tôi là hình ảnh nụ hôn đầu tiên của tôi… Thật điên
người, sao lại nghĩ đến chuyện ấy chứ? Tôi nguẩy đầu như thể việc này sẽ làm tan đi những hình ảnh không hay ấy!

Không hiểu sao Nguyên đã cầm được tay tôi, kéo tôi lại gần hắn. Người tôi dường như không phản ứng được gì, cứ bủn rủn cả ra. Hắn đang làm gì? Không.. tôi không muốn… Tôi muốn hét lên mà không tài nào
hét được. Nguyên nâng cằm tôi lên cao một chút, bắt tôi phải nhìn vào
mắt hắn. Nguyên thì thầm:

– Chẳng lẽ Lâm không nghe những gì tớ đã nói trong buổi tối
ngày hôm nay? Bài hát đó chỉ dành riêng cho Lâm mà thôi… Tớ đã chờ 15
năm để có thể nói được những điều đó với Lâm… Lâm à… Hãy nhìn sang
bên cạnh để có thể thấy tớ đi!

Tôi muốn khóc… Sao hắn lại như thế này? Sao có thể phá vỡ
tình bạn suốt 15 năm để nói những câu không thể… chấp nhận đó? Hắn
coi thường tôi ư?

Tôi bậm môi lại, cố sức quay mặt đi. Bàn tay nắm ở khuỷu tay
tôi của Nguyên như xiết chặt hơn. Nguyên cúi xuống sát mặt tôi hơn, tôi
hoảng quá nhắm tịt mắt lại… Đừng làm thế…

Nhưng không có gì xảy ra cả, Nguyên đã buông tay tôi ra, tách
ra xa. Cậu nhìn tôi với cái nhìn bằng lặng, bao nhiêu nỗi buồn dịu vợi
của cuộc sống như đổ ập xuống tôi qua đôi mắt đó… Bất giác tôi rùng
mình, quay đi. Tôi không đủ can đảm để đối mặt… Tôi chưa sẵn sàng…

– Thôi, cậu ngủ đi! Người toàn mùi bia thôi! Khiếp quá!

Không để tôi phản ứng gì, Nguyên đã mở cửa đi ra… Tôi ngồi
sụp xuống sàn nhà, chết lặng. ” Hãy nhìn sang bên cạnh để có thể thấy tớ đi!”…Tôi biết, thế là 15 năm qua đã ra đi vĩnh viễn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN