Tình Yêu Thầm Lặng - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Tình Yêu Thầm Lặng


Chương 7


Buổi sáng khi mở mắt ra, tôi thấy mệt mỏi vô cùng, nửa muốn ngủ tiếp,
nửa lại không… Tôi cố không nhớ đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua,
coi đó là một cơn ác mộng khủng khiếp không đáng được lưu lại trong đầu. Tôi lừ đừ đi xuống dưới, gần như tỉnh cả người vì mùi ngậy ngậy của
xương ninh với củ cải… Tôi bước nhanh vào trong bếp, kêu lên thích
thú:

– Oái… ngon quá đi!

– Tiểu thư… ẩm thực đã dậy rồi cơ đấy!

Tôi chựng lại, Nguyên đang ngồi ở bàn, mỉm cười trêu chọc. Đúng chuyện tối qua là một cơn ác mộng rồi!

Tôi hơi lặng người đi, rồi bĩu môi bước thật nhanh về phía nồi nước đang bốc khói. Khang quay sang bên tôi, nháy mắt:

– Nguyên chủ trì đấy!

Tôi bĩu môi cái nữa như không tin. Ngay lúc ấy, tiếng Yến eo éo ở bên ngoài. Tôi không quan tâm lắm, lấy mui nhỏ để nếm… Nguyên vẫn
cười đùa trêu chọc hai cô bạn như bình thường, như không có gì… ngại
ngại với tôi cả. Tôi buông mui xuống, cảm thấy hơi khó chịu trong lồng
ngực…

– Hôm nay đi chơi ở đâu không? – Yến hỏi cùng với điệu hất tóc quen thuộc.

– Có… đi câu cá ở Gia Lâm không? – Nguyên đề nghị- Sẽ có một bữa xôm tụ ra trò ở đó đó!

Thương gật đầu. Con bé đưa tay đỡ lấy bát bún đã chan đầy nước dùng ngọt thơm.

Tôi đợi cho mọi người ngồi xuống rồi mới bắt đầu ăn. Nhưng
không hiểu sao tôi không thấy ngon miệng lắm. Khang múc vào bát tôi một
mui xương đã ninh nhừ, thơm ngào ngạt. Tôi ngẩng lên, bắt gặp nụ cười
hiền dịu của cậu, tự nhiên thấy lòng thanh thản lại. Vâng, có lẽ chuyện
tối hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, chúng tôi đều đã bị đầu độc một cách… vô lý và đã để dẫn tới tình trạng không thể chấp nhận được… Nhưng lúc này đây, mọi cái đã trở về như vốn có của nó, tôi không nên để mãi ở trong lòng… Trong chúng tôi, không một ai muốn làm tổn thương ai cả!

Nghĩ được thông suốt như thế, tôi quay sang nhìn Nguyên, cười
với hắn một cái, rồi tập trung vào bát bún của mình. Nguyên nhoài người
sang, gắp mất của tôi những miếng xương mà Khang vừa đưa cho. Tôi quắc
mắt lên:

– Đồ chết tiệt! Miếng ăn của người ta chứ?

Mọi người cùng cười. Buổi sáng lại bắt đầu như đã từng bắt đầu như thế!

Chúng tôi có ngày thứ 7 khá tuyệt vời. Đi câu cá tới tận chiều
mới về, rồi đi vào Công viên nước nghịch ngợm cho đến khi mấy đứa rét
run lên mới thôi. Buổi tối thì ăn một bữa thịnh soạn do Khang và Nguyên
thể hiện. Ăn xong thì lại dạo chơi phố phường đến khi chán mắt thì thuê
phim ma về xem… Tôi lên giường lúc gần hai giờ, sau khi cố gắng chiến
đấu hết đĩa phim cùng với Nguyên và Khang. Giấc ngủ đến với tôi khá nhẹ
nhàng, không hề có những băn khoăn lo lắng gì nữa…

Mới sáng sớm ngày chủ nhật, tức 19/10 đã có một tên lò dò đến
thăm Thương với một bó hoa to đùng. Hắn trực chiến từ 8h sáng không biết mệt mỏi đến tận 11, 12h trưa. Thương rất cáu nhưng không thể đuổi hắn
ra khỏi nhà, nó ngồi nhăn nhó ở sa lông, trả lời cụt lủn, rời rạc những
câu hỏi của tên con trai.. chai mặt!

Đến tầm nửa tiếng sau, đuôi của Yến cũng kéo đến nhưng có vẻ
như không thê thảm như bạn của Thương. Yến thì ai cũng sởi lởi, tươi
cười nhận hoa và mời vào nhà. Mắt nhắm mắt mở, tôi đi xuống lục tìm đồ
ăn sáng, bắt gặo bốn đôi mắt ngạc nhiên của hai cây si. Tôi gãi gãi đầu
bằng một tay, còn tay kia che cái ngáp dài, chân bước vào bếp.

Phía sau tôi có một tiếng cười. Tôi phẩy tay.

– Cậu làm bọn nó… sốc đấy!

Nguyên rót một cốc nước lọc, tu một hơi. Thì ra sự ngạc nhiên
của hai cây si ngoài kia là dành cho tên này. Hắn cũng vừa mới ngủ dậy,
bù xù trong bộ đồ ngủ nhăn nhúm. Tôi bĩu môi, mỉa mai:

– Còn cậu thì không thấy mình quá… nhếch nhác so với các cậu ấy hay sao? Con trai gì mà…

Nguyên cài mấy ngón tay vào mớ tóc rối, không thèm che cái ngáp ngủ rộng…hoác. Tôi lục lọi một hồi, không thấy có gì ăn được cả…
Chán thế chứ?

– Mình đi ăn ngoài đi! – Nguyên rủ rê- Không có ai làm đồ ăn sáng cho mình đâu… Hình như Khang đến nhà ông rồi thì phải!

Tôi gật đầu không chần chừ. Cơn đói bụng là một động lực quan
trọng, cộng với sự xuất hiện của hai gương mặt… xuất sắc ngoài kia
… tôi đã cười với Nguyên và giục hắn mau mau thay đồ. Bọn tôi lại lướt qua phòng khách một lần nữa. Hai cây si đã làm quen được với nhau, một
là kỹ sư công nghệ, một là bác sỹ kỳ cựu… trong tương lai. Yến và
Thương nhìn chúng tôi như cùng hỏi. Tôi cười nhẹ:

– Không có đồ ăn… Đi ăn sáng đây!

– Vậy… chúc ngon miệng! – Thương buồn bã phẩy tay. Mấy chàng cây si vì lịch sự cũng cười đáp lại nụ cười của tôi. Nguyên quay lại,
kéo tay tôi lên cầu thang. Hắn làu bàu:

– Đói muốn chết mà còn rầy rà!

Tôi thay nhanh bộ đồ đi chơi mà mình yêu thích nhất, chải sơ tóc và phóng vù xuống. Chẳng thấy Nguyên đâu!

– Con gái gì mà không có chút kiến thức… làm đẹp gì cả? – Nguyên lại cau có trên cầu thang. Tôi chống nạnh, nói to:

– Người phải ngượng là cậu chứ? Ai vừa bảo là không được rầy rà?

Hai cây si và ” khổ chủ” quay ra nhìn như thể câu chuyện của họ chỉ đợi có thế để có đề tài… mà tiếp tục. Nguyên dí tay vào trán tôi một cái, đi lại chỗ mấy cái xe.

– Đi một xe cho tiện!

Tôi lại gật đầu đồng ý. Hôm nay có lẽ sẽ đông hơn thường lệ,
kiếm một chỗ để xe… ngon lành có lẽ mờ mắt luôn. Nguyên lôi chiếc xe
khủng long của hắn ra, vẫy vẫy tay với hai cô bạn trong phòng khách. Tôi leo lên xe, cảm thấy lòng thư thái. Chủ nhật, trời trong, gió và nắng
hài hòa trên mặt đường… Nguyên tăng ga, chiếc xe ngoan ngoãn lap đi.
Oa… gió mơn man trên tóc, trên cổ tôi, đánh thức tất cả những giác
quan cảm nhận của tôi… Tôi dang hai tay ra đón gió, gió len vào từng
kẽ tay, mát lạnh… Tôi chợt thấy Nguyên cười với một ve rmặt rất…
hay qua tấm gương xe. Tôi cũng cười lại, tràn tề trong lòng một thứ tình bạn trẻ thơ trong sáng. Hồi cấp III, chúng tôi đã rất hay đi dong với
nhau trên đường, hát inh ỏi và phớt lờ những cái nhìn tò mò của người đi đường. Bây giờ, tôi có cảm giác mình trẻ lại, quên sạch những lo lắng,
ấm ức của những ngày qua để sống hoàn toàn cho mình!

Xe dừng lại để chờ đèn xanh, Nguyên quay lại nói với tôi:

– Nếu như lúc nào cậu cũng… dễ chịu thế này nhỉ?

– Sao? – Tôi tròn mắt.

– Cậu cởi bỏ những lo lắng, những… suy tư vô lý để cho tâm hồn mình được… “thở” một cách tự do…

Tôi im lặng vì công nhận Nguyên nói đúng. Nhưng quả thật thời
gian không cho phép chúng tôi dừng lại mà vô tư lự nữa. Chúng tôi đã
lớn, và buộc phải từ bỏ con người trẻ thơ của mình vì chính bản thân
mình, vì những người xung quanh nữa… Đó là cuộc sống, là con đường duy nhất để tồn tại…

– Dù sao đi chăng nữa… – Nguyên dịu dàng- Cậu không phải cố
gắng gồng mình lên như thế, bởi cậu còn có tớ, có mọi người xung
quanh…

Tôi mỉm cười, nhìn vào cái lưng rộng rãi của Nguyên mà nhớ về
thời xa xưa. Sau những đêm lang thang, Nguyên thường đưa tôi về trong
tình trạng một tay giư lấy tay tôi, tấm lưng hắn thì giống như một cái
giường rộng, rất thoải mái đề tôi ngủ gục trên đó… Tuổi thơ của tôi
không có Nguyên thì sẽ chẳng còn có gì ý nghĩa nữa… Vì thế dù cho hắn
có đối xử kỳ lạ như thế nào đi chăng nữa… tôi vẫn sẵn lòng tha thứ
cho hắn!

Bọn tôi đi ăn phở 24 xong rồi la cà trong những tiệm lưu niệm
để tìm quà cho Thương và Yến theo… sở nguyện của Nguyên. Tôi chọn hộ
hắn mấy thứ xinh xắn theo ý thích của từng đứa. Riêng về phần mình, tôi
tìm bằng được hộp màu vẽ mà tôi ao ước trong mấy tháng gần đây. ( vì lúc nào tôi cũng ở trong tình trạng rỗng túi mà!). Khi xong xuôi rồi thì
cũng đã quá trưa, Nguyên lại kêu đói mà hắn lại kéo tôi vào một nhà hàng kiểu Nhật trên đường Kim Mã. Ồ, dĩ nhiên, tôi không từ chối dù chỉ là
lấy lệ. Hắn thì nhún vai, cười nhăn nhở ” Không hiểu sao tài khoản của
tớ dạo này cứ đầy ứ… Không tiêu thì để làm gì? “. Không phải dạo này
mà là lúc nào cũng vậy, tài khoản của hắn giống như chiếc nồi cơm của
Thạch Sanh, cứ tiêu nhiều thì lại tăng lên nhiều, tiêu ít tăng lên ít… Mẹ hắn chiều hắn đến mức, thấy hắn không tiêu tiền là hoảng hốt phóng
xe lên… thăm nom tình hình… Cái nhà mà chúng tôi đang ở cũng bắt
nguồn từ tình yêu bao la của bà mẹ dễ tính dành cho hắn. Hai ông bà dù
không thích không khí Hà Nội, nhưng cũng chặc lưỡi mua cho hắn cái nhà
ba, bốn tỉ để hắn có chốn ở trong những năm học đại học, không học nữa
thì bán đi, lo gì? Thế là chúng tôi được hưởng sung sướng lây của hắn,
khỏi phải long sòng sọc đi thuê nhà, hàng tháng cũng chẳng phải xuất
tiền túi ra để trả tiền nhà như hầu hết các sinh viên ngoại tỉnh khác…

Ngồi chưa ấm chỗ thì Nguyên có điện thoại. Hắn nhìn máy một lúc mới chịu nghe. Tôi dù đang chăm chú chọn món vẫn không bỏ sót từ nào.
Thương gọi cho hắn, hỏi xem hắn đang ở đâu ( không biết có tôi không mà
không nghe hắn nhắc đến vậy?). Nguyên đã trả lời tỉnh bơ là đói quá nên đang ở quán ăn tạm, không về được… Sau khi dặn hai người ăn cơm đi,
không phải chờ, thì hắn cúp máy, ngẩng lên hỏi tôi:

– Cậu gọi món nào chưa?

– Rồi! Cho cả cậu luôn rồi!

Nguyên gật đầu. Tôi biết hắn thích và không thích những gì
trong ăn uống, nên hầu hết những buổi đi ăn với nhau tôi thường là người gọi cho cả hai… Nguyên uống một ngụm nước, nhìn tôi khó hiểu. Tôi
nhíu mày:

– Nhà hàng này là quán ăn tạm à?

– Thì cứ cho là vậy! Chúng ta chẳng ghé vào đây khi đói bụng quá đấy thôi!

– Nhưng Yến mà biết được là chết với nó…

Nguyên lại cười không nói gì. Không hiểu sao hôm nay hắn ngoan
ngoãn ghê cơ. Khi đi chọn đồ, hắn không phàn nàn gì cái tính la cà, chậm chạp của tôi như mọi lần, cứ để mặc sức tôi thử, rồi trả lại, thử rồi
trả trên dưới chục lần mới chọn được một cái ưng ý… Giờ lại không bắt
bẻ lại nữa chứ?

Đồ ăn được mang vào, tôi tập trung ngay…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN