Tố Hoa Ánh Nguyệt
Chương 20: Quan quan thư cưu
Hoa Sơn lão nhân vui vẻ ngồi nghe một lát, rồi thoải mái nói:
– A Mại à, ngày đó nghe tiểu cô nương đánh đàn, con sững sờ thật lâu, ánh mắt rất dịu dàng. Sư công là ai chứ? Nhìn một cái là biết con động tâm rồi.
Cho nên mới phải thay con đi nhìn tiểu cô nương đó một chút, hiểu không? Tiểu tử ngốc con còn giáo huấn sư công một trận, đúng là không biết tốt xấu.
Trương Mại trước giờ dẻo miệng không cần người dạy, từ nhỏ đã biết nịnh nọt sư công. Theo như bình thường, thế nào hắn cũng sẽ nói mấy câu ngon ngọt hợp với tình hình như “Sư công ngài đúng là có hỏa nhãn kim tinh” hay “Sư công lợi hại nhất”, vân vân. Có điều bây giờ không giống trước kia, Trương Mại chỉ tập trung gảy đàn, lờ lớ lơ những lời của sư công.
Hoa Sơn lão nhân sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, liền hét lớn một tiếng: “Tiếp chiêu!”, đồng thời hai tay như sấm sét từ bên hông đánh sang. Trương Mại cười nói:
– Sư công, ngài đây là đánh lén!
Quả thật là bất thình lình, chưa thương lượng trước ngài đã đánh tới rồi. Hắn không ứng chiến mà kẹp lấy “đại thánh di âm” nhảy lên không trung, lượn vài vòng mới từ từ hạ xuống, thân thủ uyển chuyển, bồng bềnh như tiên.
Hoa Sơn lão nhân đắc ý giạng chân:
– Sư công đánh lén hồi nào? Rõ ràng là nói với con rồi! Tới đây tới đây tới đây, ta với con đại chiến ba trăm hiệp!
Một chưởng tiếp một chưởng, nhanh nhẹn mạnh mẽ. Trương Mại chơi cùng ông đã quen, một tay nhanh chóng tiếp chiêu, còn một tay vẫn gảy đàn, tiếng đàn lưu loát, không hề bị gián đoạn.
– Nhìn đồ tôn của ta oai phong như vậy, đẹp biết bao!
Hoa Sơn lão nhân nhìn khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của Trương Mại, càng nhìn càng thuận mắt:
– Đáng tiếc tiểu cô nương không được thấy, nếu thấy, nhất định nó sẽ thích cho coi!
Mỹ nữ yêu anh hùng chứ sao.
Chơi được một lát, Hoa Sơn lão nhân đổi chiêu:
– Lần này mới là thật nè!
Trương Mại cũng không phô trương nữa, hét lên một tiếng rồi dùng hai tay tiếp chiêu. Chỉ thấy hai tay linh hoạt, như đao như kiếm, như thương như kích, trong luồng chưởng phong mãnh liệt ấy, Hoa Sơn lão nhân cười lớn:
– Thống khoái, cực kỳ thống khoái!
Đánh xong một trận, Hoa Sơn lão nhân cười hì hì hỏi Trương Mại:
– Cha con có gửi thư tới dạy con cách cưới thê tử về không?
A Tịnh rất nghe lời, chuyện mà sư phụ căn dặn thì nhất định sẽ không quên. Bảo nó dạy A Mại cách cưới nương tử thì nó hẳn phải dạy rồi.
Trương Mại mỉm cười như mọi khi:
– Dạy rồi. Không chỉ phụ thân, mà mẫu thân cũng gửi thư tới, dạy con rất nhiều.
Phụ thân còn đỡ, chỉ nói là “Con nếu đã xác định đúng là người đó thì cứ tìm đủ mọi cách cầu hôn.” Lại sợ mình không biết cái gì là “xác định đúng” nên đặc biệt giải thích: “Đó chính là khi đi ngủ, trong mơ cũng không quên được người ta. Nhi tử, tương tư thì tìm về nhau.” Còn mẫu thân thì nói rất nhiều, từ việc tiểu cô nương bình thường thích ăn cái gì thích mặc cái gì đến việc giảng giải thao thao bất tuyệt phải làm như thế nào để cho “ý trung nhân” vui vẻ. Trương Mại sờ sờ mũi, nếu thật làm theo phương pháp của mẫu thân thì chắc mình cũng không cần luyện binh, cũng không cần lên phủ đô đốc nữa, cả ngày cứ đeo bám lấy tiểu cô nương. Mẫu thân, người đưa ra ý kiến thối gì thế.
Hoa Sơn lão nhân vô cùng vui sướng:
– Phụ thân con dạy cái gì? A Mại, con cứ theo đó mà làm nha.
Cứ theo biện pháp của cha con làm là được, giống như nó mà cưới về nhà một tiểu thê tử thông minh, xinh đẹp. Còn mẹ con nói thế nào thì cũng đừng quan tâm, nó không có cưới thê tử nên chỉ là nghiệp dư thôi.
Trương Mại cười mà không nói. Hoa Sơn lão nhân thấy nụ cười của hắn có vẻ xấu hổ thì cũng không ép hỏi mà vui vẻ dạo qua dạo lại mấy lần trên tường:
– A Mại, con đừng quá yên tĩnh, tránh cho tiểu cô nương bị người ta ra tay trước.
Theo quy định triều đình, sau hai mươi tháng chạp hàng năm đều do Khâm Thiên Giám chọn ngày “phong ấn”, đến tháng giêng sẽ chọn ngày lành “khai ấn”. Sau khi phong ấn, các quan lại sẽ được rảnh rỗi rất nhiều, chẳng khác nào được nghỉ. Năm nay, Khâm Thiên Giám chọn ngày phong ấn là hai mươi hai tháng chạp, Trương Khế nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm:
– Hai mươi ba là tết ông táo rồi, cúng ông táo mà Trọng Khải không trở lại là không được.
Gương mặt hai phụ tử An gia đều nở nụ cười nhẹ, Trương Mại và Hoa Sơn lão nhân cũng thấy vui vẻ, mọi người đều biết Trương Khế là một lòng chân thành.
Có Trương Khế trấn giữ Tây Viên giúp đỡ thu xếp việc nhà, Trương Mại không cần quan tâm tới việc lễ tết, từ sau phong ấn liền tiêu dao vô cùng. Hoa Sơn lão nhân đại khái là hiếm khi thấy hắn rảnh rỗi, liền thích thú sai bảo hắn:
– Đình viện bên cạnh rừng mai kia cũng u nhã, đổi thành Tàng Thư Các đi.
Con cũng là người tinh thông cầm kỳ thi họa, đừng có để người ta cho rằng con thô lỗ ít học, làm cái Tàng Thư Các để giữ thể diện.
Lời của Hoa Sơn lão nhân vừa thốt ra, Trương Khế trước hết “ai dô” một tiếng, rồi nói:
– Lão gia tử, ngài thong thả cho con vài ngày, để qua năm mới rồi làm, có được không?
Con giờ bận bịu thành cái dạng gì rồi mà ngài còn gây thêm phiền phức nữa.
Hoa Sơn lão nhân lười nhìn bà, ngửa đầu lên trời:
– Để cho A Mại làm, không có chuyện của cô.
Trương Khế lại “ai dô” một tiếng:
– Lão gia tử, Trọng Khải là người làm đại sự, mấy chuyện nhà thế này sao lại phiền đến nó? Để qua năm mới đi, qua năm mới con sửa chữa cho ngài, đảm bảo sửa chữa cho thanh lịch hấp dẫn, cả phòng đầy vẻ thư hương.
Hoa Sơn lão nhân rất không vui, An Ký nhẹ nhàng mở miệng:
– Lão gia tử, việc nhà để cho vợ con quản đi, chúng ta chỉ việc quần áo tới đưa tay, cơm tới há mồm là được rồi.
An Hiệp nghiêm trang:
– Lão gia tử, chuyện Tàng Thư Các cứ giao cho con, con mời Từ tỷ tỷ qua đây giúp đỡ, thiết kế giống như của Từ gia.
Tàng Thư Các của Từ gia do Từ tỷ tỷ quản vô cùng ngay ngắn rõ ràng.
– A Mại và Hiệp nhi, huynh muội hai đứa cùng nhau làm, cùng nhau làm.
Hoa Sơn lão nhân đúng với ý nguyện, quyết định thật nhanh, An Hiệp hờ hững đáp ứng, Trương Mại mỉm cười:
– Sư công, tôn nhi chỉnh sửa lại thành một võ lâm quán cho ngài, thu gom bí kíp võ công khắp thiên hạ về đây để ngài giải buồn.
Hoa Sơn lão nhân mừng rỡ:
– Vậy đương nhiên là tốt.
Trương Khế không tán thành lắm:
– Hiệp nhi con thì biết gì? Trọng Khải cứ nghỉ ngơi đi, mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho cô cô. Cô cô đã hứa với cha mẹ con là sẽ chiếu cố việc ăn uống sinh hoạt của con.
Làm sao sửa chữa thư phòng cũng muốn Trọng Khải đích thân động thủ, không được không được.
Hoa Sơn lão nhân nhảy dựng lên, hai mắt trừng trừng Trương Khế, hầm hừ bỏ đi. Vợ A Tịnh rất thông minh, sao lại có bằng hữu như thế, thật không có ánh mắt! Trương Mại áy náy cười nói:
– Cô cô, sư công đã lớn tuổi, cứ theo ý lão nhân gia có được không?
Trương Khế gật đầu lia lịa:
– Được, được, được!
Đều nghe lời ông ấy, đều nghe lời ông ấy.
Trương Mại tạm biệt cô cô, cô dượng, rồi ra cửa đuổi theo sư công:
– Xây cho ngài một võ lâm quán, sau đó lại xây cho ngài một hài nhi quán, có được không? Sau này có thể dùng nó để bồi dưỡng tài năng cho tiểu hài tử.
Hoa Sơn lão nhân nghe hắn dụ dỗ thì mặt mày hớn hở:
– Thật tốt quá!
Hài nhi quán, vô cùng tốt vô cùng tốt.
Hai người cười cười nói nói đi đến cái đình viện bên cạnh rừng mai kia. Đình viện này tên là Tẩm Viên, rộng rãi sáng sủa, cảnh sắc tươi đẹp. Chính diện là năm gian phòng, hành lang hai bên đều nối với sương phòng, Hoa Sơn lão nhân chọn một gian ở phía đông:
– Cái này là võ lâm quán.
Lại chỉ vào gian bên cạnh:
– Hài nhi quán đặt kế bên cho ta.
Trương Mại dĩ nhiên là mỉm cười đáp ứng.
Không lâu sau, An Hiệp cũng tới:
– Nhị biểu ca, huynh trước hết vẽ ra một bản đồ sơ lược để muội đem sang thỉnh giáo Từ tỷ tỷ.
Trương Mại do dự:
– Sắp sang năm mới mà đi làm phiền Từ tỷ tỷ của muội hình như không được hay lắm.
An Hiệp không để bụng:
– Từ tỷ tỷ ở nhà rất được cưng chiều, không có chuyện gì làm cả. Tỷ ấy í mà, lúc này hẳn là đang ở Tàng Thư Các tiêu khiển.
Trương Mại suy tư chốc lát:
– Biểu ca có mấy vị đồng liêu tinh thông về khoản này, để mai biểu ca sang nhà họ thỉnh giáo, nhờ họ sang Tây Viên bên này giúp đỡ. Hiệp nhi, bọn họ có thể tự qua đây xem nhưng Từ tỷ tỷ của muội thì không thể.
An Hiệp khing thường “hừ” một tiếng:
– Từ tỷ tỷ sao lại không thể? Nhị biểu ca huynh đợi đó, muội đây liền đi mời Từ tỷ tỷ.
Không đợi Trương Mại trả lời, An Hiệp đã thoăn thoắt đi về phía cổng. Không lâu sau, bóng dáng gầy nhỏ thanh tú kia đã khuất dạng.
Hoa Sơn lão nhân cười hô hố, tung người nhảy lên trên xà nhà, hai chân đung đưa tới lui:
– Mắc cười chết ta! Mắc cười chết ta!
A Mại thật giảo hoạt, cứ như vậy mà gạt tiểu cô nương qua đây, tức cười chết đi được.
Trương Mại ngẩng đầu căn dặn:
– Sư công, coi chừng té.
Ngài cười đắc ý như vậy, cũng không sợ con xấu hổ, nếu còn cười nữa, lần sau đánh nhau con sẽ không nhường ngài đâu. Hoa Sơn lão nhân lộn vài vòng trên không trung, vui vẻ nói:
– Té không được, té không được.
Sư công chưa già nha, chưa tới mức như vậy đâu.
Hoa Sơn lão nhân chơi đủ rồi thì cười hì hì xuống đất:
– Lão nhân gia ta nếu ở bên cạnh nhìn thì khó tránh con mắc cỡ. Đi đi, đi đi, không cần tiễn ta đâu.
Trương Mại rất nghe lời, quả nhiên đến trong sân thì không tiễn nữa:
– Sư công về phòng nghỉ ngơi trước đi, đừng nghịch, buổi tối con đến chơi với ngài.
Tiễn sư công đi rồi, Trương Mại huýt sáo mấy tiếng, liền có hai binh sĩ khỏe mạnh theo tiếng mà đến:
– Nhị công tử có gì căn dặn?
Bọn họ đều xuất thân từ Bình Bắc hầu phủ, là binh sĩ đi theo Trương Tịnh nhiều năm nên vẫn luôn gọi Trương Mại là “nhị công tử”.
– Gọi hai mươi thị nữ qua đây, cần phải thông minh lanh lợi, biết quan sát, tay chân lanh lẹ. Còn nữa, con đường từ nội trạch sang đây phải được dọn dẹp, có binh sĩ âm thầm bảo vệ, không được phép lộ diện.
Trương Mại căn dặn xong, hai binh sĩ đều đáp “Dạ”, rồi nhanh chóng chạy đi.
Trong thời gian chưa tới một chén trà, hai nhóm thị nữ nhẹ nhàng đi đến, tay chân lanh lẹ sửa sang lại phòng ốc cho sáng sủa sạch sẽ, mặt bàn sáng bóng có thể soi gương được. Ghế dựa mân côi màu đen xinh xắn, tách trà làm bằng sứ Định Dao trắng mịn lóng lánh, trên bếp lò là nước nóng, một thị nữ xinh đẹp đang pha trà Quân Sơn Ngân Châm, màu sắc tươi sáng, mùi thơm thanh khiết.
Trời râm mát, hiện đã vào tiểu tuyết (ngày 22, 23 tháng 11). Trương Mại nhìn sắc trời, căn dặn thị nữ:
– Biểu tiểu thư sang hàng xóm Từ gia, trời không tốt, đường trơn trợt, mau cho người qua đón.
Đang căn dặn thì An Hiệp ngồi kiệu nhỏ, khoác đấu bồng màu xanh nhạt đã quay trở lại. Bên cạnh còn có một kiệu nhỏ khác, người ngồi trên kiệu là một thiếu nữ thanh xuân, đứng bên kiệu là một chàng thanh niên phong thái hơn người, họ chính là huynh muội Từ Tốn, Từ Trì.
Thời tiết càng lạnh, làn da A Trì càng trở nên trắng nõn. Gương mặt mềm mại kia cứ như quả vải tươi vừa được bóc vỏ, trơn bóng mịn màng, long lanh trong sáng. Trương Mại lặng yên đứng trước cửa sổ, nhìn dung nhan diễm lệ kia từ từ đến gần, như ánh ban mai mới ló, như hoa sen mới nở.
Bọn thị nữ đỡ A Trì, An Hiệp vào sương phòng, Trương Mại đón Từ Tốn đến nhà trên:
– Huynh đài đại giá quang lâm, vô cùng vinh hạnh.
Từ Tốn cười nói:
– Thứ lỗi ta mạo muội. Bởi sắc trời không tốt nên gia phụ gia mẫu không yên tâm để xá muội một mình ra cửa, ta mới đi theo muội ấy qua đây.
Sau khi chào hỏi khách sáo, Trương Mại chỉ cho Từ Tốn nhìn:
– Bên kia là võ lâm quán của sư công, bên này là hài nhi quán. Ta định đem giá sách đặt ở chính giữa, trên tường sẽ vẽ hình cừu trắng, chó mèo đáng yêu hoặc là phong cảnh xinh đẹp để bồi dưỡng trẻ nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!