Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Lời Thề Tàn Nhẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Lời Thề Tàn Nhẫn



Trong phòng tập thể hình. những chỉ số trên màn hình không ngừng biến động. Dựa theo Phương Bình ngừng hoạt động, số chỉ dần dần ổn định.

“113 cân!”

Ngô Chí Hào gương mặt hiện lên cảm xúc không dám tin. máy đo khí huyết này đo chỉ số khác biệt quá lớn cũng không sai.

Nhưng mà trên dưới 5 cân mà thôi. Chỉ số khí huyết của Phương Bình, thấp nhất cũng 108, cao nhất cũng 118 cân, sao có thể chứ!

“Sao có thể chứ!”

Ngô Chí Hào thật không có ý chế giễu Phương Bình, nhưng điều này thật phi khoa học?

Nếu như là Dương Kiến, lần đầu thử khí huyết cao như vậy, thì anh ấy tin. Người ta ngũ đại tam tổ, nhìn là biết thân thể tốt, khí huyết cao hơn người bình thường là chuyện bình thường. Cho dù là Dương Kiến, thì đó cũng là do điều kiện gia đình không tệ, điều cơ bản nhất là mỗi bữa ăn được ăn ngon.

Nếu nói như vậy, Dương Kiến kiểm tra lần đầu được cao như vậy sao?

Phương Bình….

Vốn dĩ đối với Ngô Kiến Hào mà nói, Phương Bình tự tin báo danh, cho dù có cao hơn so với người bình thường một chút, thì cậu ấy có thể chấp nhận, ví dụ như nói 102 cân, 103 cân….

Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ số là 113 cân, thấp nhất cũng có 108 cân, như vậy có thể đạt được tiêu chuẩn ngang với Trương Nam và Trương Hạo.

Trong lớp tám người báo danh, thấp nhất cũng là 106 cân, nói như vậy, Phương Bình không phải là thấp nhất lớp.

Ngô Chí Hào ngẩn người, Phương Bình vẫn còn đang cố gắng cử động mắt cá chân.

Đợi một lát, Phương Bình nhịn không được ngừng thở một lát nói:

“Có thể dừng lại chưa?”

Ngô Chí Hào chợt tỉnh, có chút không tự nhiên nói:

“Có thể rồi….”

Muốn nói có thể, Chí Hào bỗng nhiên nói:

“Hồi nãy có thể tiếp xúc không tốt lắm, bạn thử lại lần nữa đi.”

Phương Bình nhìn thoáng qua một lần, mặc dù cảm thấy tên tiểu tử này có chút không đáng tin, nhưng mà nhận ân tình của người ta, vậy thì thử lại lần nữa thì thử vậy. Nói đi tính lại, lần này đo cũng là cực khổ, còn rất phiền phức.

Đợi Chí Hào giúp mình gắn máy xúc cảm khí một lần nữa, Phương Bình một lần nữa cố gắng cử động, toàn thân cũng bắt đầu thấy mỏi. Đừng nghĩ kiểm tra chỉ một lát như vậy là không sao, nhưng lực vận động không phải là thấp.

Ba phút sau, chỉ số lại hiện lại một lần nữa —108 cân.

Ngô Chí Hào tính lại, bây giờ phạm vi 103-113cân, kết hợp lại lần nữa, khí huyết của Phương Bình cũng 108-113 cân

Chỉ số cao nhất, không cao bằng Chí Hào,vì cậu ấy đã 115 cân rồi.

Nhưng chỉ số thấp nhất, như vậy cũng không thể khinh thường rồi. Có chút lưỡng lự một hồi, Chí Hào nói:

“Hình như vẫn chưa chuẩn lắm, thử thêm lần nữa đi.”

Phương Bình: “….”

Phương Bình ngay lúc này không biết tên này đang nghĩ gì, trong đầu ngập trong mớ bòng bong:

“Bỏ đi, bây giờ mệt lắm rồi, căn bản là bây giờ không có tâm trạng, đo cũng không chính xác.”

Lời nói này ngược lại cũng không vấn đề gì, giờ cơ thể mệt mỏi có thử cũng không chính xác, chí có càng ngày càng thấp.

Nhưng 108 cân trở lên, cũng khiến cho Ngô Chí Hào có chút khó chịu. Trong lòng có chút đố kỵ, Chí Hào nhịn không được nói:

“Bạn bình thường có ăn uống thực phẩm bổ sung khí huyết không? Hay có uống thuốc bổ khí huyết không?”

Loại bổ khí huyết cũng có hai loại, một loại là thực phẩm chức năng, loại kia là thuốc.

Thực phẩm chức năng thì hiệu quả lâu, thời gian sử dụng dài, nhưng chi phí ít hơn chút, nói chung là so với uống thuốc thì tiết kiệm hơn nhiều.

Nếu uống thuốc bổ, hiệu quả nhanh, nhưng thứ nhất giá không hề rẻ, thứ hai hiệu quả không lâu dài, để thời gian lâu sẽ lãng phí hiệu quả của thuốc.

Phương Bình nhìn cậu ấy sợ bị nói kiểu thiên tài bẩm sinh, có phần đồng tình, an ủi nói:

“Nhà tôi ngày ngày cho tôi uống thuốc bổ, ba mẹ của tôi mua toàn thực phẩm tốt, cả gia đình tôi chỉ muốn tôi thi đậu khoa võ…”

Lời này nghe sao có vẻ giả dối!

Ngô Chí Hào mặc dù cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà thấy chỉ số hiện rõ, Phương Bình vẫn không cao bằng mình, nên cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Bỏ qua đố kỵ, cười cách khổ sở:

“Được rồi, tôi còn cho rằng bạn cao nhất cũng chỉ là 105 cân, bây giờ xem ra tôi đoán sai rồi.

Chỉ số khí huyết của bạn là 108-113 cân. Mặc dù máy đo khí huyết, đo nhiều một chút có thể chính xác, nhưng mà chỉ số cũng không cao nhất, chỉ ở mức trung bình.

“Bạn thật sự muốn biết được chỉ số chính xác, có thể đi bệnh viện đệ nhất nhân dân kiểm tra.”

Phương Bình cười ha ha nói:

“Để xem sao đã, lần này cám ơn bạn rồi.”

“không cần khách sáo…..”

Ngô Chí Hào muốn nói vài lời chửi thề, nhưng cuối cùng cũng nói:

“Nếu như bạn thật sự có 110 cân trở lên, thì về nhà kêu ba mẹ bạn chuẩn bị cho ít thuốc bổ. Bạn mới đăng ký, có một vài chỗ chưa hiểu rõ. Thông thường, chúng ta trước khi kiểm tra đều nên chuẩn bị ít thuốc hoặc thực phẩm bồi bổ. Nếu hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm, thì chí ít cũng chuẩn bị một vài viên thuốc bổ máu. Nếu điều kiện tốt hơn một chút, vậy thì chuẩn bị viên bổ khí ….”

“Thuốc bổ máu, bổ khí?”

Phương Bình nghĩ ngay đến quảng cáo thấy trước cổng trưởng, liền nói:

“Tôi thật sự không chú ý lắm đến điểm này, lúc trước cũng không nghĩ sẽ thi vào khoa võ. Mấy viên thuốc bổ này bao nhiêu tiền?”

“Viên bổ máu 5000 tệ, viên bổ khí thì mắc hơn một chút, tầm khoảng một vạn.”

“Vậy bổ khí huyết luôn thì sao?”

Phương Bình lại hỏi tiếp một câu, chính là đồ mà trên tờ trong trường quảng cáo.

“Xem bạn muốn mua như thế nào, kỳ thực những loại này đại loại giá cả cũng giống nhau, thuốc ở cửa hàng chính hãng là ba vạn một viên, nhưng mà có cửa hiệu không có giấy phép kinh doanh loại thuốc này, hai vạn nói không chừng cũng không mua được. Nhưng rất khó tìm, nhiều khi tìm được cũng không chắc bán cho bạn.”

Ngô Chí Hào nói đại khái vài câu, thấy Phương Bình trầm tư lại nói:

“Năm ngoái trường đại học võ thuật Giang Nam tiêu chuẩn thấp nhất 120 cân, kỳ thực so sánh mà nói, các hạng mục thi khác cũng phải ưu tú. Có một số người thành tích khoa văn rất tốt, thi chuyên ngành cũng thi không tốt, chính là khí huyết kém một chút, cho nên 112 cân có thể đậu. Nhưng mà những thành tích những môn khác không tốt, cũng có thể tạm được vậy thì khí huyết yêu cầu phải cao. Đại học võ thuật Giang Nam tôi luôn chú ý đến, cũng hỏi qua một vài các anh lớp trên, năm ngoái đa số đều 115 cân “

Năm nay có thể cao hơn một chút, nếu không tôi cũng không lo thi không qua.

“Lời của bạn…..”

Ngô Chí Hào khựng lại lần nữa, cũng không chắc nói:

“Bạn giờ khí huyết bao nhiêu, tôi nói cũng không chuẩn, tôi khuyên.”

“Viên khí huyết?”

Ngô Chí Hào gật đầu nói:

“Đúng vậy, đây đều là những loại hiệu thuốc chính quy bán, nghe nói còn có lợi tốt hơn, nhưng không có liên quan đến tụi mình, không thành võ gia, ăn rồi cũng uổng phí. Viên khí huyết là loại tốt nhất, nếu vận khí tốt, thì hiệu quả thuốc được hấp thụ tốt, khi kiểm tra có thể tăng thêm được 3-4 cân là chuyện có thể! Nhưng mà viên bổ khí huyết rất đắt, mười vạn tệ”.

Phương Bình nghe xong khẽ gật gù như gà mổ thóc!

Chuyện đùa sao, 10 vạn tệ có thể đổi một ít chỉ số khí huyết rồi, mặc dù không biết sau này có phải cũng là nhà giàu này dùng tiền đổi chỉ số hay không.

Nhưng mặc kệ nói sao thì nói, có 10 vạn, Phương Bình có thể làm được rất nhiều việc, không phải mua trò vui này.

Viên khí huyết tốt nhất, hiệu quả như thế, vậy những cái khác càng không cần phải nói nữa. Vốn dĩ Phương Bình đối với những viên thuốc này có chút hứng thú, hiện tại thật không muốn nghĩ tới.

Cậu ấy khí huyết chỉ mới 1.1 mà thôi, bây giờ đại khái là 110 cân, nếu thành 1.2 rồi, có phải là 120 cân không?

Kết quả của một vạn tệ, hữu dụng như thuốc bổ mười mấy vạn của họ, lúc đó Phương Bình mới biết mình lời to rồi. cũng không hề mất đi. Kết quả đo này, Phương Bình cũng không giữ lại lâu, cùng bước xuống lầu với Phương Hào.

Bà Ngô cũng rất là nhiệt tình, để lại cho Phương Bình ít đồ ăn tối.Phương Bình tự nhiên cũng không ở lại ăn tối, khách sáo nói vài câu, đeo balo vào rồi bước ra cửa. Cậu ấy vừa bước đi, bà Ngô hiếu kỳ nói:

“Trước giờ không thấy qua người bạn học này của con, bạn mới à?”

Ngô Chí Hào lắc đầu nói, giải thích:

“Bạn học lớp khác báo danh thi khoa võ, chưa kiểm tra qua khí huyết, hôm nay đến nhà mình kiểm tra thử một chút.”

Nghe xong lời này, bà Ngô biết hoàn cảnh nhà Phương Bình không tốt..

Nếu không đều báo danh khoa võ rồi, làm sao vẫn chưa kiểm tra qua .

Bà Ngô vô ý hỏi một câu:

“Tên nhóc đó có vẻ ốm yếu, khí huyết cao chứ?”

Ngô Chí Hào gãi gãi đầu, chán nản nói:

“Rất cao, thấp nhất 108 trở lên. Mẹ, mẹ nói xem con ăn ngon, uống ngon, lần đầu tiên cũng chỉ có 103 cân, có phải hồi nhỏ mẹ bắt nạt con quá phải không?”

Bà Ngô nhìn con một cái, bắt nạt cái đầu con, vì thằng nhóc ranh con khi khoa võ, cả nhà đều sắp mở không có cả của cải dư đây này”

Hai vợ chồng vất vả bao nhiêu năm, bây giờ dư dả được căn nhà này.

……

Tiểu khu cảnh hồ viên.

Tòa nhà 6 phòng 101.

Phương Bình hôm nay về có vẻ hơi trễ, lúc về nhà, tất cả mọi người đều ở trong nhà.

Không đợi ba mẹ hỏi, Phương Bình cười hi hi nói:

“Ba, hôm nay phí báo danh khoa võ đã nộp rồi, ban chủ nhiệm còn tặng con một bộ tài liệu ôn tập thi khoa võ. Điều này không tính, hồi nãy vừa ra về con đến nhà bạn học, kiêm tra qua khí huyết…”

“Kiểm tra khí huyết?”

Việc này Phương Danh Vinh mặc dù không quan tâm lắm, nhưng cũng đều đã nghe, lấy làm lạ hỏi:

“Trong nhà cũng kiểm tra được sao?”

“Dạ, máy loại nhỏ, cũng không quá khó nha.”

Phương Bình giải thích một câu, liền chơi nói:

“Ba, ba biết khí huyết con bao nhiêu không?”

Ông Phương về phương diện này không hiểu biết nhiều, ngược lại Phương Viên biết một chút, cười hi hi nói:

“95 cân? Anh chạy được một lúc là thở dốc rồi, cơ thể chắc chắn không tốt, anh trai của bạn em đi kiểm tra, 104 cân, nghe nói đủ thi khoa võ rồi!”

Phương Bình khinh thường nói:

“104 cân cũng thi khoa võ, thật làm như khoa võ không đáng tiền? Còn gì là tự hào, thật làm mất mặt mà. Anh trai em, tùy tiện kiểm tra, trên 110 cân, nói không chừng còn thấp nhất!”

Phương Viên tròn mắt, tiếp đó “chặt lưỡi” một tiếng, quay đầu nói:

“Ba, anh nói xạo! Bạn học con nói, thi khoa võ chính là 110 cân …”

“Đó chính là quá khứ rồi, năm ngoái đại học Giang Nam kho võ tiêu chuẩn là 112 cân, bình thường là trong vòng 115 cân. Năm nay có thể cao hơn một chút, nhưng mà anh của em là một thiên tài bẩm sinh, còn đang phát triển cơ thể, khí huyết cũng sẽ tăng nữa. Đợi khi kiểm tra, anh nhất định sẽ đạt được chỉ tiêu, năm nay thi khoa võ, 10 cầm chắc 9!”

Phương Bình nói như vậy cũng là vì muốn an ủi ba mẹ, một vạn tệ, nếu không đạt được thành tích gì, cũng sẽ ngại với gia đình.

Nhưng khi khi Phương Bình nói vậy, ông Phương và bà Phương đều ngẩn người

“Con trai chỉ còn cách ngày thi khoa võ không xa?”

Hai ông bà có chút không dám tin, đồng thời hoài nghi con trai có đang nói quá hay không?

Nhưng Phương Bình gương mặt tự tin, cuối cùng không chịu nổi liền nói với Phương Viên:

“Thật sự là 110 cân, nếu không phải, anh xin thề lần sau sẽ không nhéo má Phương Viên nữa!”

“Mẹ!!”

Gương mặt hiện rõ đang bị bắt nạt của Phương Viên:

“Anh thề thì thề, sao lại lôi em vào cơ chứ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN