Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Phương Bình hố cha.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Phương Bình hố cha.



Phương Bình thề quá chắc chắn, làm cho vợ chồng Phương Danh Vinh không tin cũng phải tin.

Tin tưởng lời nói con trai, lúc đầu hai vợ chồng rất vui, nhưng ngay sau đó có chút trầm ngâm, thậm chí có chút áy náy.

Quả nhiên, hai người tin lời Phương Bình, con trai mình đúng là thiên tài.

Nhưng bây giờ thì lại bị họ làm liên lụy, chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu con mình được sinh ra trong gia đình giàu có thì….

Hai vợ chồng không dám nghĩ tiếp, tuy trên mâm cơm thì tươi cười, nhưng sau đáy khóe mắt không giấu được nỗi niềm……

Ăn xong cơm, Lý Ngọc Anh dọn dẹp chén đũa vào bếp, Phương Danh Vinh cũng vào theo.

Phương Viên sờ cái bụng nhỏ, tâm trạng cũng vui vì mấy ngày nay Phương Bình hầu như không còn dành ăn với mình nữa, ngày nào cũng được ăn no như vậy.

Nhưng Phương Bình không dành ăn với mình nữa tự nhiên con bé lại cảm thấy hụt hẫng, cứ cảm giác không ngon như trước đây.

Tiếp tục chủ đề mới nãy, khi ba mẹ đi khỏi, Phương Viên lại tiếp tục hồ hỏi:

“Phương Bình, có chắc anh thi đậu vào ngành võ thuật không?”

“Đương nhiên!”

“Mà tại sao em cứ cảm giác anh đang chém gió thôi?”

“Làm người với nhau phải có chút lòng tin với nhau được không?”

Phương Viên miễn cưỡng gật đầu, coi như giữ thể diện cho anh mình, nhưng vội vàng chặn đầu nói:

“Vậy nếu như anh không đậu, có chắc không còn bếu má em nữa không?”

Phương Bình mặt biến sắc, liếc con bé nói:

“Em có ngốc không? Đợi anh trai em đậu ngành võ thuật, trở nên nổi tiếng rồi muốn gì cũng có, tới lúc đó dắt em đi ăn KFC, đi mua quần áo mới, dắt đi coi phim, sẵn tiện giới thiệu cho em mấy bạn trai cho em.

Nói đi, so với bếu má em em chọn cái nào?”

Con bé lập tức phân vân.

Phương Bình nói có lý

Phương Bình cũng không ngó ngàng gì nữa, đứng dậy đi ra phía sau nhà.

Phương Viên thấy anh mình rình mò, hỏi:

“Anh làm gì?”

“Ba mẹ chắc cắn đang thảo luận sẽ chuẩn bị mua đồ tẩm bổ cho anh bao nhiêu tiền, anh đi nghe thử.”

Phương Bình không ngốc, ba mẹ mới đi ra phía sau bếp, lúc này hai người nói gì đều đoán được.

Nhưng chuyện này không thể nghe theo ba mẹ, nếu như ba mẹ thật sự tốn phím lén mua thuốc bổ gì đó cho mình, ví dụ như Khí Huyết Đan, Phương Bình chắc tức chết.

Mà khả năng này rất lớn!

Nếu như mà mua là âm thầm mua,mua xong rồi mới nói cho cậu ta, tới lúc đó hối hận cũng không kịp

Nếu như vậy thì phải nghĩ cách chặn lại ý nghĩ này của ba mẹ.

Hơn nữa hiện nay Phương Bình cũng cần tiền, tạm thời cậu ta chưa nghĩ được cách nào kiếm tiền nhanh, cho dù có nghĩ đến, trong tay phải có vốn mới được.

Lúc này chỉ nghĩ đến việc chặn ba mẹ lại, Phương Bình cũng không nghĩ gì nhiều.

Nếu đậu, chuyện gì cũng vượt qua . Nếu không đậu, Phương Bình cũng không cảm thấy thực sự là phế nhân……

ở phía sau bếp, quả nhiên theo đúng như Phương Bình dự đoán.

Phương Danh Vinh đang hút thuốc, hơi nhíu mày, giọng trầm ngâm: “Trong nhà còn bao nhiêu tiền?”

“Năm vạn hơn tí, mấy năm nay cũng tốn nhiều cho Bình Bình và Viên Viên.”

“Ngày mai làm ra rút ra, Bình Bình không thể bị chúng ta liên lụy được, cũng trách anh, trước đây ông xếp trong xưởng cũng có dắt con ổng đi khám, lúc đó anh không suy nghĩ nhiều, nếu không…..Haiz!”

Phương Danh Vinh thở dài, nếu như lần này Phương Bình không chủ động đăng ký, ông cũng không để con trai thi vào khoa võ thuật. Nhưng ai ngờ con mình lại là thiên tài, ngay lúc này ông cảm thấy hối hận vô cùng. giờ cũng sắp thi tốt nghiệp rồi không biết kịp không.

Phương Danh Vinh lại thở dài:

“Anh nghe mấy ông chủ nhiệm trong xưởng có nói lúc con ổng thi tốt nghiệp mua rất nhiều thuốc bổ, hiệu quả lắm, còn hai tháng nữa mua gì đó tẩm bổ cho Bình Bình, để anh đi hỏi thử, có thuốc bổ nào tốt một tí, không đủ tiền để đi mượn. Đợi Bình Bình thi tốt nghiệp xong, cũng cho Viên Viên chuẩn bị, lần này mà còn chậm trễ, có thể sẽ hủy hoại cả đời của hai đứa!”

Lý Ngọc Anh không nói gì, một lúc sau khẽ nói:

“Được rồi, để mai em làm ra đi rút tiền”

“……”

Hai vợ chồng đang bàn chuyện, Phương Bình cũng nghe được khá khá rồi, bước vào nhà bếp.

Thấy con mình, hai vợ chồng liền không nói tiếp nữa.

Phương Bình cũng giả vờ như không biết gì hết, mặt nghiêm túc nói:

“Ba mẹ con có chuyện muốn nói.”

Phương Danh Vinh tắt điếu thuốc:

“Nói đi.”

“Là vậy, hôm nay con kiểm tra khí huyết ở nhà bạn, bạn con nó điểm học tập cao nhất lớp con, năm nay cũng có khả năng đậu khoa võ thuật rất cao. Nó nói trường hợp của con, tỉ lệ đậu cũng có rồi nhưng phải chuẩn bị thêm nữa.”

Phương Danh Vinh vội vàng nói:

“Con nói đi, cần chuẩn bị gì, chuyện khác con đừng bận tâm, chỉ cần đậu võ thuật, ba sẽ nghĩ cách cho con.”

“Nó nói tốt nhất con nên mua thuốc bổ bồi bổ”

Phương Danh Vinh thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện này con trai không nói, ông cũng chuẩn bị làm rồi.

Phương Bình nói tiếp:

“Nhưng có điều hơi đắt, bạn con nói rồi, với tình hình của con hiện nay, tốt nhất nên mua một viên Khí Huyết Đan.

Nhưng Khí Huyết Đan ở tiệm thuốc bán cũng phải ba vạn một viên!

Trước đây nó cũng mua qua, nhưng rẻ hơn ở tiệm thuốc, ba nó làm kinh doanh, quen chủ tiệm thuốc, hai vạn tệ là mua được một viên, con đang nghĩ không biết mình có nên nhờ ba nó mua giùm một viên.”

Phương Danh Vinh hơi cau mày, không phải vấn đề tiền, hai vạn là đã ít hơn dự chi của ông

Nhưng vấn đề là có đáng tin không? Hai vạn tệ đối với hoàn cảnh gia đình mình là con số không nhỏ, nếu như bị người khác gạt thì rất phiền phức.

Phương Bình biết ba mình cũng lo lắng, nhanh nhảu nói tiếp:

“Nhà nó có tiền, chắc chắn không lừa đảo, hơn nữa thành tích của nó rất tốt,và chọn thi vào khoa võ thuật. Ba, thi vào ngành này là phải xét duyệt cấp tỉnh, nếu nó lừa chúng ta, con sẽ đem chuyện này nói cho trường, nó sẽ bị hủy tư cách thu, cho nên con nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn không phải lừa chúng ta, nếu không con mà đậu vào ngành võ thuật, đừng nói hai vạn, hai trăm vạn cũng không là bao nhiêu.”

Phương Danh Vinh đắn đo một hồi, bấm chắc bụng nói:

“Được, vậy để mai ba xin phép một ngày đi nhà họ một chuyến….”

“Ba!”

Phương Bình vội vàng nói:

“Người ta bận lắm, có hai vạn mà cũng đích thân ba đi, làm như không tin họ vậy, cái này người ta giúp mình, chứ không phải bắt buộc giúp. Cũng nhờ kết quả xét nghiệm của con hôm nay tốt, nên người ta mới đồng ý giúp con, chứ không cũng chả vui vẻ làm việc này, nếu như ba đồng ý, để con nói chuyện trước, ba thấy thế nào?”

Ông Vinh vẫn còn chút do dự, bà Anh đứng bên cạnh thêm nước:

“Nói có lý, người ta là nể mặt Bình Bình, thấy Bình Bình có khả năng đậu ngành này nên mới vui vẻ giúp đỡ. Anh là gì đâu, chỉ là làm công, ai mà giúp anh?”

Phương Bình thấy ba mình im lặng, nói tiếp:

“Đó là Ngô Chí Hào, ba nhớ nó không?”

“Là nó?”

Phương Danh Vinh đột nhiên nhớ ra!

Ông có tham gia hội phụ huynh lớp Phương Bình, cũng có biết ba của Ngô Chí Hào!

Là một học sinh gương mẫu, sức ảnh hưởng một lớp học không chỉ vậy mà còn do bề thế gia đình.

Lúc tham gia hội phụ huynh, chủ nhiệm của Phương Bình cho dù không phải là người xu nịnh theo người có thế lực, nhưng nói chuyện thành tích thì đó cũng bình thường. Nhưng mới bắt đầu họp, những lời như:

“Ngô Chí Hào nhà ông rất giỏi, khả năng đậu ngành võ thuật là rất lớn, nếu theo đề năm ngoái chắc chắn đậu.”

……..

Những lời nói này chủ nhiệm không chỉ nói một lần, Phương Danh Vinh nghe mấy chục lần.

Mà ba của Ngô Chí Hào ông cũng thấy qua, đúng là rất biết thể diện, chỉ là đi họp phụ huynh thôi cũng đã lái xe hơi đi, ai như ông chỉ đi bằng xe điện.

Đối với một người cha có con khả năng đậu cao vậy, nếu nói lừa cha con họ hai vạn tệ, Phương Danh Vinh cũng không dám tin!

Nếu sau khi thi tốt nghiệp, Ngô Chí Hào không đậu võ thuật, vậy coi như xong.

Nhưng trước ngày thi tốt nghiệp, nếu như chuyện như Phương Bình nói, nếu chuyện này làm lớn, cho dù Ngô Chí Hào có thi đậu thì cũng bị xóa tư cách.

Nghĩ tới đó, Phương Danh Vinh lập tức nói: được, vậy chuyện này ba không ý kiến! Để ba nói mẹ rút tiền cho con, con nhớ là tới nhà nên nói khéo léo một chút, nên cám ơn người ta đã giúp đỡ mình, giờ con chưa thi đậu, ba cũng ngại tới nhà, đợi khi nào con thi đậu, cả nhà mình đến nhà thăm hỏi cảm ơn mời ăn cơm đàng hoàng. Cho dù không thi đậu cũng phải nhớ ơn họ….”

ông Vinh nói một hồi, chuyện này đối với ông quả là đại sự. Rẻ hơn một vạn tệ cũng là một con số không nhỏ.

Nhưng ngày mai vô xưởng rồi cũng hỏi thử chủ nhiệm xưởng, coi có phải thật không, nếu nhà thuốc bán rẻ vậy thì không cần phải làm phiền người khác nữa.

Tuy ông Vinh chỉ là nhân viên bình thường, nhưng cũng không ngốc, nếu như không vì con mình, thì ân tình tốt nhất đừng nên nợ người ta.

Điều kiện gia đình có hạn, nếu có thể tiết kiệm được một vạn, còn có thể mua nhiều thuốc tẩm bổ khác cho Phương Bình .

Nghĩ đến đó ông Vinh lại nhắc thêm:

“Con nói với bạn con, khi nào cần đến tiền thì mới đưa.”

“Được rồi ba yên tâm.”

Phương Bình quay đầu đi ngay, trong lòng áy náy xin lỗi, lại lừa ba nữa .

Nhưng lúc ấy nếu không lừa ba không được, nếu không ra tay, sợ phụ huynh ở ngoài nghe ngóng mua thuốc linh tinh, lãng phí tiền bạc lại còn không có tác dụng.

Tiền trong tay rồi mới có hiệu quả, cùng lắm là tài phú đến tay mình thì đem tiền trả sau, nhưng không biết có hồi về được không, tài phú có khi nào bị khấu trừ hay không?

Phương Bình cảm thấy khấu trừ chắc chắn sẽ bị trừ, nhưng không biết nếu trở thành Khí Huyết rồi còn bị trừ hay không.

Dù gì đi nữa, trong tay có chút vốn liếng tài vận rồi thì khả năng thi đậu vào võ thuật càng cao hơn.

Nếu như đậu rồi, cho dù ba có biết mình bị lừa đi nữa chắc sẽ không sao……

Ba mẹ không hề nghi ngờ Phương Bình, nhưng khi về phòng thì đã thấy Phương Viên ở đó đợi sẵn vẻ mặt có vẻ như nắm được điểm yếu của Phương Bình .

| “Phương Bình, thành thật thì bỏ qua, chống đối là nghiêm trị, khai báo đi!”

Phương Bình liếc nhìn, giơ tay tính bếu má, nhưng con bé đã kịp né lên giọng:

“Đừng hòng xài chiêu này nữa!”

“Anh nói đi hồi nãy có phải nói thật không?”

“Được rồi, con nít không lo chuyện người lớn, đợi anh đậu võ thuật đi là biết thật hay giả.”

Phương Bình cũng lười đi giải thích cho em gái, nói đại cho qua.

Phương Viên chu mỏ lên nói:

“Dù gì anh cũng không được lừa gạt, nếu không….nếu không…..sau này anh đừng hòng bếu má em!”

Phương Bình cười phì, xoa đầu con bé, nói:

“Yên tâm đi, chắc chắn anh của em không đến nỗi vì chuyện khác mà lừa tiền mồ hôi của ba mẹ đâu.”

Hiện nay cậu ta cũng đang vì võ thuật, vì tương lai, nếu như thời gian không quá gấp rút, cậu ta cũng sẽ không làm những chuyện này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN