Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
303


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục



Nói gì nói, coi như Phương Bình cũng nói cho con bé đi khỏi.

Cho đến nay, Phương Bình không biết nợ bao nhiêu lần ngay cả bản thân cũng không nhớ con bé tốt với mình bao nhiêu lần ……

Ngày thứ hai, ngày 8 tháng 4.

Phương Bình nổi tiếng rồi, ít nhất là nổi nhất lớp 12(4).

Cậu ta chưa tới, Ngô Chí Hào đã đến trước .

Ngô Chí Hào mới đến, Trương Hạo và Dương Kiến đã vồ tới để nghe ngóng tình hình.

Lão Ngô đại loại là không cam tâm chuyện chấn động hôm qua, hai người vừa hỏi, lão Ngô nói “113 ka”.

Nó chưa nói lần hai kiểm tra chỉ được 108 ka, thực tế tại lần hai thể trạng yếu hơn, vốn dĩ cũng không chính xác bằng lần đầu.

Kết quả 113 ka vừa công bố là cả lớp đều kinh ngạc!

“Tổ hợp Bình Phàm” một trong hai thành viên là Phương Bình nay không còn tầm thường nữa?

Chỉ mới ngày hôm qua thôi, ai cũng như ai, cho dù là đang chiến đấu vì môn văn, thì kết quả môn văn Phương Bình cũng chưa chắc giỏi nhất.

Nhưng bây giờ thì sao?

113 ka lận!

Trong lớp nếu tập trung thi khoa Văn thì chắc ít biết tình hình thi ngành võ thuật như thế nào.

Nhưng có một điểm, mọi người ai cũng biết. Trưởng võ Nam Giang năm ngoái tiêu chuẩn đầu vào là 112 ka.

Như vậy tiêu chuẩn khí huyết của Phương Bình là đã đạt chuẩn của võ Nam Giang?

Chỉ vậy thôi đã đủ nổi danh chưa?

Dương Kiến vô cùng thất vọng:

“Vô lý, không khoa học tí nào, nó nhỏ con như vậy mà đo ra còn cao hơn mình?”

Cho dù là võ sinh cũng phải khoa học!

Nhưng Phương Bình rõ ràng là phi lý mà!

Thằng này, một chọi tám người chắc ok mà?

Dương Kiến thì miệng cứ nói phi lý, còn Trương Hạo toàn thân run rẩy nói:

“Ông trời thật không có mắt!”

“113 ka!”

“Tôi mới có 108 ka….”

Ngồi kế đó không xa Trương Nam chọc:

“108 ka là tôi, tối qua nhớ anh là 107 ka mà…”

Trương Hạo tức điên lên: “cái đó là nửa tháng trước, bây giờ tôi đã 108 ka rồi!”

Trương Nam không hờn trách nói:

“Được rồi, cậu được 108 ka, thì Phương Bình cũng chỉ được có 113 ka thôi chứ nhiêu…”

“Cậu!”

Trương Hạo khóc sưng mặt, quay đầu lại nhìn Ngô Chí Hào:

“Lão Ngô nói đi, có phải cậu lừa chúng tôi không?”

Ngô Chí Hào vừa đọc sách, bình tĩnh đáp:

“Lừa mấy anh được gì? Dù gì cũng không cao bằng tôi, không liên quan gì cả.”

“Sao lại nói vậy?”

Trương Hạo lại đau khổ nói:

“Cậu nghĩ đi tụi này thảm cỡ nào.

Vừa phải lên lớp học, vừa phải học phụ đạo, lại phải tập luyện hàng ngày.

Đồ ăn chiên xào, nướng gì cũng không được ăn, nước ngọt cũng không được an, ngay cả mùa hè nóng mà cả cây kem còn không dám ăn.

Cái thằng Phương Bình đó, vô lý hết sức!

Lão Ngô, bộ không ‘gato’ sao?”

Câu nói này mới dứt xong, Ngô Chí Hào không bình tĩnh được nữa.

Học sinh bình thường ngưỡng mộ chúng, nhưng nào có biết chúng nó cũng ngưỡng mộ tụi này lắm.

Để được đậu vào ngành võ thuật, họ phải hy sinh bao nhiêu, mà sự hi sinh này còn chưa chắc có kết quả như ý.

Giống như Trương Hạo nói, lúc người ta đang ăn ngon, họ phải uống thuốc bổ.

Bộ cậu nghĩ thuốc bổ dễ uống lắm chắc?

Ngày nào cũng uống, uống tới ói, tới độ đi ngàng nhìn thấy thịt xiên nướng thôi là chảy nước miếng.

Nhưng để duy trì thể lực, đề phòng bất trắc, vì võ thuật, họ phải cắn răng, nhịn cơn thèm bỏ đi chỗ khác.

Bình thường ai cũng vậy, thì thôi coi như vì tương lai.

Nhưng cái thằng Phương Bình này, hình như chay mặn cũng không kị, hoàn toàn không kiêng cữ là gì hết.

Cứ so sánh người với nhau, chắc tức chết mất.

Ngô Chí Hào không bình tĩnh được nữa, cười mếu:

“Bó tay thôi, ai kêu nó là võ thuật bẩm sinh, không nhận không được .”

“Không được!”

Trương Hạo cắn răng:

“Thằng này có tập luyện gì đâu, chuyện khí huyết đó coi như nhận đi, tối nay mình hẹn nó tới võ đường tập luyện, tới đó mình chỉnh nó, đánh cho nó một trận cho bỏ ghét!”

Vừa nói Trương Hạo vừa nháy mắt nhìn Ngô Chí Hào:

“Đều là bạn học với nhau, không cần phải vậy.”

“Không được, nếu không cục tức này, khó chịu lắm!”

Ngô Chí Hào khuyên:

“Bỏ đi, Phương Bình người ta cũng chỉ là khí huyết cao hơn mấy người, học tập cũng hơn mà còn đẹp trai hơn xíu thôi mà?

Cũng chả có gì phải tức, cùng lớp với nhau đậu rồi lớp mình cũng nở mặt.”

“Lão Ngô, cậu ở bên nào vậy?”

Trương Hạo tức tối

Ngô Chí Hào cúi đầu xuống đọc sách, không buồn ngước lên nói:

“Tôi ôn bài đây, bên nào cũng không phải.”

Trương Hạo đang tính nói tiếp, đột nhiên có người vỗ vai một cái, tiếp đó là tiếng cười của Phương Bình:

“Trương Hạo, nếu là tôi chắc phải đánh cho Phương Bình một trạng, nếu không tức không xả được ảnh hưởng sức khỏe còn mệt nữa.”

Trương Hạo nép lại vội quay đầu:

“Đùa thôi mà, sao dám.. Chúng ta đều là anh em mà sao làm chuyện này?”

Miệng thì nói vậy, nhưng Trương Hạo vẫn không phục, thôi, khỏi nói đánh người đi, lỡ ngày nào Phương Bình đúng thi đậu rồi, có khi nào bị dân võ đánh ngược lại không?

Phương Bình cũng lười cãi lại:

“Đừng nghe Ngô Chí Hào nói, tôi làm gì 113 ka, cùng lắm….”

“Cùng lắm là 115 ka chứ nhiêu.”

Trương Hạo liếc một phát, thằng này, cố tình chọc tức mình mà.

Than một hồi, Trương Hạo cũng bỏ qua rồi, nhưng lại hơi tò mò hỏi Phương Bình:

“Phương Bình, cậu có tuyệt chiêu nào luyện cho khí huyết tăng lên phải không?”

“Giỡn hoài, có tuyệt chiêu đó là mình đã thành võ thuật gia rồi!”

Phương Bình biết chắc không có chuyện này phủi tay nói:

“Nếu đúng có tuyệt chiêu, trên phố có đầy ra, tới phiên tụi mình thi không?”

Trương Nam không hờn trách nói:

“Được rồi, cậu được 108 ka, thì Phương Bình cũng chỉ được có 113 ka thôi chứ nhiêu…”

“Cậu!”

Trương Hạo khóc sưng mặt, quay đầu lại nhìn Ngô Chí Hào:

“Lão Ngô nói đi, có phải cậu lừa chúng tôi không?”

Ngô Chí Hào vừa đọc sách, bình tĩnh đáp:

“Lừa mấy anh được gì? Dù gì cũng không cao bằng tôi, không liên quan gì cả.”

“Sao lại nói vậy?”

Trương Hạo lại đau khổ nói:

“Cậu nghĩ đi tụi này thảm cỡ nào.

Vừa phải lên lớp học, vừa phải học phụ đạo, lại phải tập luyện hàng ngày.

Đồ ăn chiên xào, nướng gì cũng không được ăn, nước ngọt cũng không được an, ngay cả mùa hè nóng mà cả cây kem còn không dám ăn.

Cái thằng Phương Bình đó, vô lý hết sức!

Lão Ngô, bộ không Gato sao?”

Câu nói này mới dứt xong, Ngô Chí Hào không bình tĩnh được nữa.

Học sinh bình thường ngưỡng mộ chúng, nhưng nào có biết chúng nó cũng ngưỡng mộ tụi này lắm.

Để được đậu vào ngành võ thuật, họ phải hi sinh bao nhiêu, mà sự hi sinh này còn chưa chắc có kết quả như ý.

Giống như Trương Hạo nói, lúc người ta đang ăn ngon, họ phải uống thuốc bổ.

Bộ tưởng thuốc bổ dễ uống lắm chắc?

Ngày nào cũng uống, uống tới ói, tới độ đi ngàng nhìn thấy thịt xiên nướng thôi là chảy nước miếng.

Nhưng để duy trì thể lực, đề phòng bất trắc, vì võ thuật, họ phải cắn răng, nhịn cơn them bỏ đi chỗ khác.

Bình thường ai cũng vậy, thì thôi coi như vì tương lai.

Nhưng cái thằng Phương Bình này, hình như chay mặn cũng không kị, hoàn toàn không kiêng gì hết .

Cứ so sánh người với nhau, chắc tức chết mất.

Ngô Chí Hào không bình tĩnh được nữa, cười mếu: “bó tay thôi, ai kêu nó là võ thuật bẩm sinh, không nhận không được .”

“Không được!”

Trương Hạo cắn răng: “Thằng này có tập luyện gì đâu, chuyện khí huyết đó coi như nhận đi, tối nay mình hẹn nó tới võ đường tập luyện, tới đó mình chỉnh nó, đánh cho nó một trận cho bỏ ghét!”

Vừa nói Trương Hạo vừa nháy mắt nhìn Ngô Chí Hào: “đều là bạn học với nhau, không cần phải vậy.”

“không được, nếu không cục tức này, khó chịu lắm !”

Ngô Chí Hào khuyên: “Bỏ đi, Phương Bình người ta cũng chỉ là khí huyết cao hơn mấy người, học tập cũng hơn mà còn đẹp trai hơn xíu thôi mà?

Cũng chả có gì phải tức, cùng lớp với nhau đậu rồi lớp mình cũng nở mặt.”

“Lão Ngô, cậu ở bên nào vậy?”Trương Hạo tức tối

Ngô Chí Hào cúi đầu xuống đọc sách, không buồn ngước lên nói: “tôi ôn bài đây, bên nào cũng không phải.”

Trương Hạo đang tính nói tiếp, đột nhiên có người vỗ vai một cái, tiếp đó là tiếng cười của Phương Bình: “Trương Hạo, nếu là tôi chắc phải đánh cho Phương Bình một trạng, nếu không tức không xả được ảnh hưởng sức khỏe còn mệt nữa.”

Trương Hạo nép lại vội quay đầu: “đùa thôi mà, sao dám.. Chúng ta đều là anh em mà sao làm chuyện này?”

Miệng thì nói vậy, nhưng Trương Hạo vẫn không phục, thôi, khỏi nói đánh người đi, lỡ ngày nào Phương Bình đúng thi đậu rồi, có khi nào bị dân võ đánh ngược lại không?

Phương Bình cũng lười cãi lại: “đừng nghe Ngô Chí Hào nói, tôi làm gì 113 ka, cùng lắm….”

“cùng lắm là 115 ka chứ nhiêu.”

Trương Hạo liếc một phát, thằng này, cố tình chọc tức mình mà.

Than một hồi, Trương Hạo cũng bỏ qua rồi, nhưng lại hơi tò mò hỏi Phương Bình: “Phương Bình, cậu có tuyệt chiêu nào luyệt cho khí huyết tăng lên phải không?”

“Giỡn hoài, có tuyệt chiêu đó là mình đã thành võ thuật gia rồi!”

Phương Bình biết chắc không có chuyện này phủi tay nói: “nếu đúng có tuyệt chiêu, trên phố có đầy ra, tới phiên tụi mình thi không?”

“Cũng có lý”Trương Hạo lại than pha chút hài hước:

“Bây giờ, Lão Ngô, cậu, Dương Kiến, Lưu Nhược Kì, trong lớp mình có cậu là hy vọng nhất.

Coi như nhóm chúng ta đạt 99%!

Hồi đó có ba người là đủ rồi, nay có thêm cậu, ông trời thiệt biết trêu người…”

Hồi nãy còn giả vờ đọc sách thì Ngô Chí Hào ngước lên nói:

“Được rồi, năm nay đa số ai đo khí huyết cũng cao hết, bây giờ tôi lại cảm thấy lo lắng.

Nếu nói lớp chúng ta, nếu tính luôn Phương Bình, trên 110 cũng có bốn người, nếu lớp bình thường khác, thôi tôi biết là nếu trên 110 cũng sợ là hơn 60 người .

Lớp chọi còn nhiều nữa, đừng thấy người ít, trên 110 ka, chắc cũng phải trên dưới 40 người.

Tính ra, chỉ cần lớp trung cũng đã hơn 100 đứa trên 110 ka rồi

Đó là chỉ tính trường mình thôi, mấy trường khác ở Dương Thành không đông bằng mình, nhưng năm nay cũng khá, tính ra gộp vào cũng cỡ khối 1 như mình

Nếu chỉ tính thành phố Dương Thành, trên 110 cân chắc cũng trên 200 người !”

Tính đi tính lại, Ngô Chí Hào giọng nghiêm lại:

“Năm ngoài Dương Thành có 9 người đậu ngành võ thuật, nếu theo tỉ lệ đó, ít nhất cũng là 20 chọi 1.”

Một người cũng đăng kí thi võ ngồi kế bên nói:

“Chí Hào, cậu cũng 115 ka rồi, so với mấy lớp bình thường khác gần như là không cao hơn cậu rồi.

Mấy trường khác cũng vậy, nói người khác áp lực còn tin, chứ cậu có áp lực gì chứ.”

Ngô Chí Hào tuy chỉ là học sinh thường, nhưng khí huyết cậu ta cũng 115 ka, đã là đỉnh cao của lớp phổ thông. Nếu tính như tỉ lệ năm ngoái, lớp phổ thông đậu hai người thì Ngô Chí Hào khả năng đậu rất cao.

Mọi người đang bàn tán, cũng chả ai quan tâm đến Phương Bình nữa.

Phương Bình cũng vui theo, nghe họ bàn tán cũng biết được nhiều thông tin.

Dương Thành năm nay tỉ lệ cao nhất, trên 110 cũng có hơn 200 người.

Đương nhiên, khí huyết không phải là duy nhất, cũng có người không vượt được vòng sau.

Nhưng kiểm tra thể chất kết thúc, các trường võ thuật sẽ theo kết quả kiểm tra, công bố chuẩn sàn khí huyết, đó chưa là tiêu chuẩn tuyển sinh, đó chỉ là tiêu chuẩn để vào vòng ba mà thôi.

Các trường đại học này, cũng sẽ không để cho những học sinh nào không đủ điểm, tiết kiệm thời gian các khóa học văn hóa khác, nêu không sẽ lãng phí thời gian .

Cũng có thể nói, khi huyết không đạt bị loại ngay tại vòng hai.

Năm nay chuẩn sàn có thể là 110 ka, đó chỉ mới là chuẩn vòng ba thôi, nếu đúng vậy, trong lớn cũng gần nửa lớp không đậu nổi.

Ngay lúc đó, ồn ào như Trương Hạo cũng im lặng.

Ôn thi bao nhiêu năm, ngay cả vòng 3 còn không đậu đó là một cú đả kích rất lớn đối với học sinh.

Tâm thái kém như vậy nên cứ mỗi năm những ai thi võ khúc sau phải thi văn cũng rất thi rất dở, chỉ có thể vào trường bình thường, đúng là một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục .

Mọi người im lặng, Phương Bình cũng không nói gì, nghĩ bụng, xem ra mới 110 ka thôi là chưa đủ.

Chỉ riêng Dương Thành đã nhiều vậy, ai biết được tin của Ngô Chí Hào có chính xác chưa, nếu hơn nữa ngay cả vòng 3 cũng không vô nổi, là thảm cỡ nào.

Xem ra phải nhanh chóng nâng cấp huyết khí lên.

….

Cứ như vậy, tiết học trong lớp cũng bắt đầu.

Phương Bình cũng vậy, có khi coi sách văn hóa có khi coi sách chuyên môn, cũng không ai quấy rầy, chỉ có Dương Kiến ngồi trước và Trương Hạo ngồi kế bên quay qua hỏi vài câu.

Chỉ có Trần Phàm cùng bàn, chắc tại bị áp lực nên càng chăm chỉ làm bài, nguyên buổi sáng trừ chỉ đi vệ sinh có một lần, còn lại gần như cắm mặt giải đề.

Sau khi kết thúc ca học sáng, đáng lẽ Phương Bình đã đi ăn, nhưng bị Ngô Chí Hào thông báo đi tới văn phòng chủ nhiệm.

Ngoài lớp học, Ngô Chí Hào, Dương Kiến ngoài ra còn có Lưu Nhược Kỳ và Phương Bình, cả 4 người.

Ngô Chí Hào vừa đi vừa nói:

“Thầy nói, ngày mai anh Vương – cựu học sinh về trường, trường sắp xếp người đi đón, thầy muốn mình tranh thủ.”

Tuy chỉ là đón người cũng chẳng đại diện được gì, nhưng tiếp xúc sớm, lúc vắng người có gì anh Vương còn nói những điều bổ ích thì sao.

Bạn cũng biết là thi võ ở Dương Thành, thi vòng ba, thường là các trường võ lớn ở Nam Dương và sở giáo dục kết hợp tổ chức, có khi anh Vương cũng biết thêm thông tin nào đó. Nội dung thi mỗi năm mỗi khác….”

Ngô Chí Hào giải thích một hồi, Phương Bình nghi ngờ:

“Như vậy cũng đâu tới lượt mình đi đón?”

Khối 1 đông vậy, cộng thêm hai lớp, lớp 12(4) cũng có gì đặc biệt đâu.

Ngô Chí Hào nghe vậy cười nói:

“Cậu quên là chủ nhiệm lớp mình là ai sao? Chủ nhiệm bộ giáo vụ là học sinh của thầy, chuyện này thì có là gì?”

Chí Hào nói vậy xong, Phương Bình mới nhớ ra.

Thầy chủ nhiệm lớp mình, cho là cũng lớn tuổi trong trường, chủ nhiệm sở giáo vụ đúng là học trò cũ của thấy, nhưng không phải học sinh cấp 3, cấp 2 thôi.

Lưu An Quốc trước đây dạy cấp 2, sau này mới dậy cấp 3.

Nhưng cũng vì vậy, tuy lớn tuổi, cũng mới bắt đầu dạy cấp 3, Lưu An Quốc cũng không có tiền đồ bằng các giáo viên mới vào đã dạy cấp 3.

Ngay cả học sinh của ông cũng đã làm chủ nhiệm sở giáo vụ, nhưng Lưu An Quốc cũng chỉ là chủ nhiệm lớp 12 bình thường.

Hiểu được vậy, Phương Bình cũng biết mục đích thầy gọi mình tới văn phòng làm gì rồi.

Nhưng quan sát xung quanh, trong lòng Phương Bình cũng hơi đoán được có khi nào vì chuyện kiểm tra hôm qua mà thầy đã biết rồi hay không.

Hay là gia cảnh không tốt, thầy muốn quan tâm mình hơn.

Có thể cả hai lý do, Phương Bình cũng cảm khái, ít nhất chủ nhiệm của mình cũng là người tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN