Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Người nghèo cái gì cũng thấy khó!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Người nghèo cái gì cũng thấy khó!



Buổi chiều là tiết của thầy chủ nhiệm, lại nhắc đến việc báo danh khoa võ lần nữa

Tình hình Thành Trung cũng không kém, mấy năm trước, Thành Dương đều có người đậu võ khoa năm ngoái bùng nổ năm người đậu cùng lúc.

Lớp 12 (4) tuy là lớp bình thường, nhưng năm ngoái có hai trong 5 người đậu võ khoa là học sinh lớp này.

Lần này, lãnh đạo trường trước đây không mấy đặt hy vọng đối với lớp bình thường nhưng năm nay lại khá coi trọng việc báo danh thi võ khoa ở lớp này.

Bất luận thi đậu không, cứ báo danh hẵng nói tiếp, không báo danh cả cơ hội cũng không có.

Nhưng phí báo danh cao ngất, cửa ải đầu tiên, cản trở chín trên chín người.

Báo một lần mất một vạn, trừ khi có lòng tin với chính mình nếu không chẳng ai nguyện đục nước thả câu, gia đình có tiền không cần phải bàn.

Cho nên khi chủ nhiệm lớp nhắc đến việc này, không mấy ai hưởng ứng, cả lớp có nhóm vài học sinh có chút hi vọng hùa theo.

Nói xong việc báo danh, cuối cùng chủ nhiệm cũng nói một câu: “Những học sinh đăng ký thi võ khoa, chiều thứ tư trường sẽ tổ chức buổi vấn đáp trước khi thi.

Lần này trường đưa ra giá cao để mời bạn học ở Đại học võ Nam Giang Vương Kim Dương về trường diễn thuyết cho mọi người, mọi người phải tranh thủ cơ hội này.

Học sinh nào báo danh thi khoa võ đến lúc đó nhà trường sẽ thông báo, nhớ ăn mặc lịch sự…..”

Chủ nhiệm lớp dặn dò một hồi, chủ yếu muốn nói phải chú trọng thái độ khi tham gia.

Mà vị Đại học võ Nam Giang Vương Kim Dương này thật ra chỉ mới là sinh viên của đại học võ khoa, năm ngoái từ Thành Dương thi đậu vào Đại học võ Nam Giang.

Chỉ là sinh viên một trường đại học võ lại được các giáo viên trong Thành Dương coi trọng đến vậy.

Bây giờ Phương Bình lần nữa nhận thức được địa vị khác biệt giữa võ gia và người bình thường.

Điều mà Trần Phàm kế bên và Phương Bình quan tâm không giống nhau, nhưng đều ý thức được thì thầm nói: “Trường lần này thật sự bỏ ra vốn liếng không nhỏ, trả phí ít nhất năm sáu vạn mới đủ……”

Ấn đường của Dương Bình khẽ châu lại, không nhịn được nói: “Về trường cũ chia sẻ kinh nghiệm với đàm em mà cũng thu phí sao?”.

Trần Phàm cười nói: “Đương nhiên rồi, cậu tưởng võ gia dễ mời lắm sao?”.

Chương trình học của sinh viên khoa võ bận hơn nhiều so với khoa văn, chúng ta còn có nghỉ đông, còn người ta nghỉ phải đi làm kiếm tiền, cũng phải rèn luyện.

Không có tiền, ai chịu bỏ công sức ra chỉ dẫn người khác?.

Cho dù học trưởng Vương không lấy, trường cũng phải đưa cho anh ta.

Tình cảm sớm muộn cũng sẽ hết, nếu năm nào cũng miễn phí mời sinh viên võ gia về trường diễn thuyết, một hai lần không nói, nhiều lần chút tình cảm này cũng không còn.

Nay đưa chút phí, cũng tốt lần sau những anh chị đồng môn võ khoa nổi trội hơn người, cũng nhớ chút tình cảm này mà quay lại.

Trần Phàm nói vậy, Phương BÌnh rốt cục cũng hiểu.

Tiếp đó có chút kỳ lạ nhìn Tần Phàm nói: “ Không ngờ nha, tiểu tử như cậu cũng thấu tình đạt lý dữ”.

Nhưng Trần Phàm cũng là học sinh cấp ba thôi, có vài việc vì sự khác biệt văn hóa giữa hai thế giới không nghĩ ra, tên nhóc này cũng rõ hơn.

“Cái này tính là gì……”

Trần Phàm có chút tự tin cười, lắc đầu không nói nữa.

Hơn nữa Phương Bình cũng không nói nữa mà tính ra võ gia này kiếm tiền nhiều hơn người bình thường rất nhiều.

Một sinh viên đại học, đến trường giải đáp thắc mắc trước khi thi một lần, nhiều nhất một hai tiếng thôi, tiền thù lao cũng năm sáu vạn.

Tuy không thể coi là hiện tượng phổ biến, nhưng năm sáu vạn ba mẹ làm cật lực một năm cũng không kiếm được số tiền nhiều như vậy.

……

Kết thúc tiết học của thầy chủ nhiệm, Phương Bình chịu đựng thêm vài tiết, tiếng chuông tan học buổi chiều cuối cùng cũng vang lên.

Hôm nay thứ bảy, trường học không có lớp tự học tối.

Trên thực tế nếu bây giờ không phải gần ngày thi đại học, có một vài học sinh chuẩn bị thi võ khoa, thông thường lớp tự học buổi tối có đến trường hay không cũng tùy ý, trường quan trọng võ khoa hơn văn khoa, cho dù hằng năm không mấy người thi đậu .

Cùng với Bình Phàm và mấy người bạn học ra khỏi trường, đến cổng đường ai nấy đi.

Dọc theo con đường quen thuộc trong trí nhớ, Phương Bình đi về nhà.

Đang đi Phương Bình ngập ngừng thế giới này tuy có nhiều điều giống với thế giới trong ký ức nhưng cũng có rất nhiều thứ không giống. Nhà trong kiếp này của mình, có phải vẫn ở chỗ cũ ?. Dù nhà vẫn còn, ba mẹ của mình có thay đổi không?Làm người trưởng thành sắp 30 tuổi, đột nhiên thay đổi cha mẹ, Phương Bình gọi không quen. “Có lẽ sẽ không thay đổi?” Phương Bình tự mình an ủi một câu không chắc chắn. Không đổi, thầy giáo không đổi, không lý nào ba mẹ của mình lại thay đổi.

Đương nhiên không đổi là tốt nhất, nếu đổi người vẫn là người đó, hoàn cảnh gia đình biến đổi cũng không tệ. Giả dụ như lúc về đền nhà, phát hiện vốn dĩ là nhà giàu có trong Thành Dương thì thật tốt biết mấy! Hoặc như, ba mẹ của mình là cường giả võ đạo cấp cao, thì càng tốt!

Đương nhiên chỉ là nghĩ ngợi thôi.

Phương Bình cảm giác đến một thế giới đầy ác ý, lúc này một chút hi vọng cũng không có.

……

Hai mươi phút sau, Phương Bình đến chung cư nhà mình.

Chung cư cảnh hồ viên.

Cái tên nghe có vẻ hay. Trên thực tế, đây là một trong số ít chung cư cũ ở Thành Dương đã tồn tại hơn 30 năm.

Vừa nhìn thấy khu chung cư quen thuộc, có một vài toà nhà cũ, Phương Bình lập tức bỏ qua suy nghĩ nhà mình giàu có.

Trong ký ức Phương Bình nhiều năm có một oán trách.

Đó chính là không phải thế hệ thứ hai.

Chung cư Cảnh Hồ Viên, bắt đầu thế kỷ 21, có tin đồn phải di dời, kết quả tin đồn năm nào cũng nghe, nhưng đến năm 2018 Cảnh Hồ Viên cũng là Cảnh Hồ Viên.

Không có nhiều họ hàng, thực tế ở cũng chính đây là nơi Phương Bình trọng sinh trở về mấy ngày trước, Phương Bình mới trở về thăm cha mẹ.

Nếu bây giờ ba mẹ càng trẻ ra thì càng tốt, cũng không có quá nhiều cảm xúc phức tạp.

Tầng 6 phòng 101.

Đứng ngoài cửa, Phương Bình không cần gõ cửa, trong túi móc ra chìa khóa, trực tiếp mở cửa.

Cửa vừa mở đập vào mắt là một phòng khách nhỏ. Một chung cũ đã hơn 30 năm tuổi, loại nhà không lớn lắm, năm đó nhà cũ đa số là nhà nhỏ.

Nhà Phương Bình tuy có hai phòng ngủ, một phòng khách, thực tế diện tích cũng rất nhỏ, chỉ khoảng 60 mét vuông. Cộng thêm sống nhiều năm, nhà cửa đồ đạc nhiều, vốn dĩ phòng khách không lớn, bây giờ nhìn càng chật chội. Tuy có chật, nhưng không quá bừa bãi, phòng khách nhỏ được mẹ dọn dẹp sạch sẽ.

Lầu một của chung nhỏ có rất nhiều bất tiện, dễ thu hút côn trùng chuột kiến, rất dễ bị ẩm mốc, nhiều bụi, những nhà bên trên bước lên lầu, âm thanh lớn chút là nghe thấy tiếng bước chân.

Nhưng bất tiện tuy nhiều nhưng duy nhất một điều tốt là có cái sân nhỏ.

Hơn nữa một chung cư cũ như Cảnh Hồ Viên, các quán tiệm sớm phá sản, các ngành nghề khác cũng không mấy coi trọng chỗ này, sân cũng không bị người khác xây chặn đi.

Trong nhà phía trước là phòng khách, phía sau lối đi ra vườn phía sau.

Nhà bếp, nhà vệ sinh đều xây ở phía sau sân, mà vốn dĩ là nhà bếp và phòng vệ sinh được xây lại thành một phòng nhỏ, cũng chính là phòng hiện giờ của Phương Bình. Theo lý mà nói, nhà hai phòng một phòng khách không cần thay đổi. Nhưng Phương Bình còn có một em gái học cấp hai, gia đình bốn người chen chúc trong căn phòng nhỏ, không có cái sân bên ngoài cũng khó.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt.

Phương Bình ngồi xổm thay giày, đang suy nghĩ, liền nghe thấy phòng bên truyền ra tiếng Phương Viên.

“Phương Bình, anh còn có gan về nhà!”

Phương Viên tiếng nói sắc bén, năm nay mới 13 tuổi, tiểu cô nương lời nói sắc bén, mấy bà thím cũng không chói tai như vậy.

Cùng với âm thanh tức giận đó trong phòng nhỏ nhanh chóng xuất hiện bóng người.

Phương Viên không cao, khuôn mặt có chút mập, tròn căng, trừng mắt cũng không làm người khác khó chịu mà còn đáng yêu.

Vừa thấy Phương Viên, tay Phương Bình có chút ngứa ngáy, cũng không hỏi Phương Viên tại sao tức giận, càng không nói gì.

Không nói lời nào, thói quen đứng dậy véo mặt tiểu cô nương hai má úc núc trước mặt, còn dủng chút lực kéo hai má xuống.

Phương Viên ánh mắt phẫn nộ nhìn xuống, Phương Bình cảm nhận được nói: “ lâu quá không véo, cuối cùng cũng có cơ hội.”

Nếu khuôn mặt tròn trịa của tiểu nha đầu vài năm sau đột nhiên biến thành mặt trái xoan, không biết thịt trên mặt biến đi đâu.

Đây sẽ là việc Phương Bình rất lấy làm tiếc!

Phương Viên mập mập lúc véo tay mới có cảm giác, đột nhiên biến thành mặt trái xoan thật sự đáng tiếc.

Phương Bình trong lòng hả hê, Phương Viên tức giận đẩy Phương Bình ra giận dữ nói: “Mẹ, Phương Bình lại véo mặt con.”

Trong sân Phương mẫu Lý Ngọc Anh đang bận rộn trong bếp không thèm quay lại, vừa cười vừa nói: “Đừng có ồn ào nữa, đợi tý ba về rồi ăn cơm, hôm nay chúng ta làm thức ăn ngon.”

“Mẹ!”

Phương Viên không cam tâm la lên, thấy mẹ không thèm giúp mình, giận giữ liếc nhìn Phương BÌnh.

Tiếp theo sau, mới nghĩ ra việc quan trọng, phẫn nộ nói: “Phương Bình trả tiền”.

“Cái gì?”

“Còn giả ngốc!, mẹ cho chúng ta 50 đồng, nói rõ mỗi người một nửa, bàn của em sao chỉ có 5 đồng? Còn nữa đâu?”

Phương Bình ánh mắt ngơ ngác, còn có chuyện này nữa sao?”

Nói như vậy, hôm nay tài sản trong túi có 28 đồng, trừ tiền cơm trưa, còn lại là của nha đầu này.?

Phương Bình vốn nghèo rớt mồng tơi, lúc này trong túi còn 15 đồng, con trai trong túi không thể rỗng không, một xu cũng không có.

Phương Bình không có tâm tư trả lại tiền, lập tức lắc đầu nói: “Không biết, có thể em tự mình xài, tự mình đi tìm đi.”

“ Phương Bình!”

“Gọi anh.”

“Anh cái đầu anh, mẹ anh ấy ức hiếp con gái, sao mẹ không la!”

“……”

Anh em ồn ào một vài câu, cuối cùng tiểu cô nương cũng thất bại, bộ mặt ấm ức không vui.

Phương Bình buồn cười đồng thời có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay xáo trộn, thật là thảm.

Vì chút tiền tiêu vặt, đem nha đầu này lừa không ra gì.

Trong lúc Phương Viên nhìn với ánh mắt bán tín bán nghi, Phương Bình đã hứa vô số lần, tính làm nha đầu này quên đi bị ông anh trong nhà lừa 20 đồng.

Nếu không phải không đành lòng, Phương Bình cảm thấy mình bây giờ còn có thể lừa mất 5 tệ còn lại của tiểu nha đầu.

Giải quyết song Phương Viên, Phương Bình vào bếp chào mẹ.

Khi phòng bếp đi ra, trong đầu luôn nghĩ: “ Một phân tiền làm khó hảo hán!”

Vừa nói chuyện vài câu với mẹ, Phương Bình mới nhớ, lúc này anh ấy lên cấp ba, mẹ vì chăm sóc hai anh em nên chỉ đi làm nửa ngày. Cũng không phải công nhân kỹ thuật gì, Thành Dương cũng không phải nơi giàu có, mẹ làm nửa ngày một tháng 800 đồng.Một năm cộng lại mới tới một vạn.

Bản thân chuẩn bị mở miệng nói về việc thi võ khoa, kết quả nghĩ đến đây, không cách nào nói ra.

Xoa xoa mặt Phương Bình lẩm bẩm: “Quả nhiên, chính là lúc không thiếu tiền……………”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN