Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Hì hì hì!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Hì hì hì!



Thật khó mở lời, nhưng vì tương lai hay là mở miệng hỏi.

Dù sao tuần sau là phải báo danh, Phương Bình không phải thần thánh, ngày mai chỉ còn thời gian một ngày, đến khi đó xoay sở một vạn.

Chờ ba Phương Danh Vinh lết tấm thân mệt mỏi về nhà, cả nhà vừa vào bàn ăn cơm, Phương Bình liền mở lời. “Ba, tuần sau báo danh võ khoa, con muốn đăng ký dự thi, phí báo danh cần …… một vạn”. Phương Bình vừa dứt lời, cả phòng đột nhiên im lặng.

Phương Danh Vinh năm nay 40 tuổi, tướng mạo trông không già nhưng có phần yếu ớt. Phương Danh Vinh làm việc tại một xưởng gốm ở ngoại ô Thành Dương, không tính là là nhân viên kỹ thuật, chỉ là một công nhân bình thường. Lương công nhân năm nay ở Thành Dương bình quân khoảng 2000, thì lương của Phương Vinh Danh khoảng trên 3000. Không phải ông chủ thưởng cho ông ấy, cũng không phải Phương Danh Vinh làm giỏi. Mà là làm việc ở xưởng gốm lâu năm, rất dễ mắc bệnh lao, cho nên tiền lương cao hơn một chút, xem như cầm tiền đổi lấy sức khỏe.

Nhưng Phương Vinh Danh không thể không tiếp tục làm. Gia đình có hai đứa con, một đứa cấp ba, một đứa cấp 2, ăn mặc ở đi lại, cái nào cũng cần đến tiền. Không để dành tiền cho Phương Bình vào đại học cũng phải suy nghĩ dành dụm để sau khi tốt nghiệp Phương Bình kết hôn mua nhà, cuộc sống của gia đình lúc nào cũng túng thiếu.

Một vạn tệ, trừ đi sinh hoạt hằng ngày, phải mất gần nửa năm thì hai người mới dành dụm lại được. Nhưng trong xã hội này, võ đạo được kính trọng. Phương Danh Vinh tuy là người bình thường, nhưng cũng hiểu rõ võ khoa rất khó đậu, khó như lên trời.

Lớn như Thành Dương, mỗi năm vô số thí sinh tham gia thi đại học, trong đó thi đậu võ khoa chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trường của Phương Bình cũng xem là một trong số trường có tiếng ở Thành Dương. Cho dù như vậy đi chăng nữa, cả Thành Dương năm ngoái có 5 người thi đậu võ khoa, mà trong đó cấp ba có gần 1500 học sinh, lớp bình thường có hơn 20 lớp. Năm 07, trong hơn 20 lớp bình thường này thi đậu võ khoa tổng cộng có hai người.

Thông tin này Phương Danh Vinh tham gia hợp phụ huynh mấy lần chẳng hề làm lạ, đến khi thầy giáo chủ động thông báo, vì từ lớp bình thường mà lại có hai em đậu võ khoa đây không phải là nhược điểm ngược lại là ưu điểm đáng được thầy giáo lấy làm tự hào.

Giờ đây, chỉ một vạn đổi lấy một cơ hội xa vời có đáng không?

Phương Danh Vinh không vội trả lời, Lý Ngọc Anh im lặng.

Phương Viên cúi đầu không dám nói lời nào, không chỉ Phương Bình mới hiểu nhận thức của đại đa số mọi người, đã lên cấp hai Phương Viên hiểu biết còn nhiều hơn cả Phương Bình.

Phương Danh Vinh uống hết ly rượu nhỏ, nhìn con trai, một lúc sau gật đầu nói: “Đợi lát nữa nói mẹ lấy thẻ ngân hàng đưa cho con, mai con tự đi rút 1 vạn tệ.

“Ba……” Phương Bình định nói vài câu trấn an ba.

Phương Danh Vinh trực tiếp ngắt lời: “Bất luận thi đậu hay không, con có ý chí là được rồi”. Cho dù thi không đậu, ít nhất cũng có kinh nghiệm, sau này Phương Viên lên cấp ba, con cũng có thể chỉ dẫn nó.”

Gia đình tuy không giàu có gì, nhưng đây là việc hệ trọng cả đời!”

Mặc dù không hi vọng, thi võ khoa kiên quan đến cả cuộc đời có thể cá chép vượt long môn, nếu Phương Bình không nhắc, Phương Danh Vinh cũng không dám nói.

Nhưng con trai đã xin, cùng lắm thì tăng ca, một vạn tệ cũng không thể làm Phương gia suy sụp.

Ba đã nói vậy, Phương Bình cũng không nói thêm.

Lúc này nói thêm mấy lời hào hùng quyết tâm cũng chẳng có nghĩa gì.

Huống hồ Phương Bình cũng không chắc có thể thi đậu.

Anh ấy là trùng sinh không sai, nhưng cũng không phải tu tiên trở về, võ khoa không chắc cụ thể sẽ thi những môn nào nhưng chắc không thể không có những môn liên quan tố chất sức khỏe.

Trên thực tế Phương Bình hiểu rõ yêu cầu so ra rất nhiều.

Có thể thi đậu võ khoa hay không, hiện nay Phương Bình không thể nắm chắc. Nhưng nếu thi không đậu, sau này kiếm nhiều tiền thì khó, kiếm ít tiền không vấn đề, cũng chưa chắc không có cơ hội thành võ gia. Cho nên đối với tương lai, Phương Bình cảm thấy nếu bản thân không đến được điểm cao nhất, cũng không đến nỗi như hiện nay, vì 20 đồng tiêu vặt mà lừa em gái.

Giải quyết được việc quan trọng trước mắt, lòng Phương Bình nhẹ hơn một chút.

Phương Viên là bảo bối trong nhà, nhìn mọi người vì chuyện lúc nãy im bặt, liền cười hì hì chuyển chủ đề nói: “Phương Bình anh thật muốn thi võ khoa?”.

Phương Bình gượng cười nói: “Đương nhiên rồi, đợi anh của em thi đậu võ khoa, trở thành võ giả, sau này em giàu có rồi”.

Học kỳ sau, về trường, em có thể nói với bạn bè “anh của tôi là võ giả”. Anh dám chắc, đến lúc đó em chính là trùm trong trường học, sau này không ai dám gửi em là “ Viên tròn” nữa.

“Phương Bình!”

Phương Viên lần nữa tức giận, tiểu nha đầu bởi vì khuôn mặt tròn trịa, tên lại mang ý tròn, lên cấp hai không được mấy ngày thì bị nam sinh trong lớp đặt biệt danh “Viên tròn”. Vì việc này, tiểu cô nương chuẩn bị quyết chiến với nam sinh này.

Phương Bình hiện không có chuyện gì để nói, Phương Viên đang phát cáu không nể mặt anh trai tức giận nói: “Anh nhất định thi không đậu, lãng phí nhiều tiền như vậy không bằng mua thức ăn ngon ăn.”

“Viên Viên!”

Vợ chồng Phương Danh Vinh cùng lúc lên tiếng, Phương Viên lập tức giác ngộ, cúi đầu nói: “Con chỉ là nói thôi, nói không chừng nhất định sẽ đậu”.

Phương Bình cười một tiếng, hướng về Phương Viên làm động tác véo mặt Phương Viên, chọc tức Phương Viên mắt trợn trắng.

……

Đợi ăn cơm xong, Lý Ngọc Anh lấy thẻ ngân hàng đưa cho Phương Bình.

Bà ấy ngày mai còn phải đi làm, Phương Bình cũng không phải là con nít, tự mình đi rút tiền không vấn đề gì?”

Lúc trước khi trong nhà cần tiền, nhiều lúc cũng là Phương Bình đi rút.

Nhận lấy thẻ ngân hàng: “ba mẹ không lo con rút hết tiền trong thẻ……”

Trong thẻ đương nhiên không chỉ có một vạn, nếu là trước đây Phương Bình tất nhiên không đụng vào……”

Nhưng bây giờ……

Đầu óc trống rỗng, Phương Bình lắc đầu, việc này thôi đi, nếu cần trực tiếp nói rõ với bố mẹ, không nói mà rút khác gì ăn trộm.

……

Một đêm không có việc gì xảy ra.

Ngày thứ hai, ngày 6 tháng 4.

Phương Bình dậy sớm, nhưng cũng không sớm bằng bố mẹ, đã ra khỏi nhà đi làm.

Đánh răng rửa mặt xong,trên bàn có thức ăn sáng mẹ chuẩn bị từ sớm, một vài đĩa nhỏ thức ăn, một bát trứng chiên vàng ánh. Phương Bình đã quen với việc vừa đi vừa ăn sáng trên đường đến trường, giờ đây được ngửi dựa vào ghế thong thả ăn sáng đây đúng là có cảm giác hưởng thụ.

Nếu như anh ta hiện giờ đơn thuần trở lại quá khứ đó là một Phương Bình không có chút vội vàng.Thi đại học tính là gì?. Cho dù không thi đại học dựa vào kinh nghiệm từng trải của anh ta trong xã hội, nắm bắt vài cơ hội thừa thắng xông lên rất cao. Nhưng hiện giờ thì khác, không nắm bắt được cơ hội thi vào võ khoa lần này sau này còn có cơ hội khác không thật khó nói. Hơn nữa một khi không trở thành võ gia, làm kinh doanh cũng phải lo trước tính sau.

Phương Bình phân rõ cái nào là chủ yếu, trước mắt quan trọng chính là thi đại học, đặc biệt là võ khoa. Những cái khác đều xếp sau. Trừ khi lần này thi không đậu, Phương Bình mới tính đường khác. Đã xác định cái nào là quan trọng, Phương Bình ăn sáng xong, chuẩn bị ra ngoài rút tiền, sẵn tiện quan sát tình hình, tìm hiểu cụ thể điểm khác biệt trong xã hội này.

Đang muốn ra ngoài, trong phòng Phương Viên đã ăn mặc chỉnh tề chạy ra, gấp gáp nói: “Phương Bình em cũng đi”.

“Em đi làm gì?”

“Em không biết, dù sao em cũng đi, phải mua đồ ăn ngon cho em, ai biểu anh xài hết tiền tiêu vặt của em”.

Phương Bình phá lên cười, nhưng cũng không từ chối, cũng không phải là chuyện gì bí mật. Có nha đầu này đi cùng, nói không chừng còn tránh được một vài phiền phức, dẫu sao Phương Bình cũng không biết được thế giới này còn bao nhiêu điều anh ta không biết.

……….

Lúc ra khỏi nhà vẫn còn sớm, Phương Bình không gấp đi ngân hàng.

Cùng Phương Viên đi bộ trên đường, Phương Viên cũng không cần anh ta lo,vui vẻ nhìn đông nhìn tây, thấy cái gì cũng hiếu kỳ, giống như con bé mới là trùng sinh không bằng.

Đường phố ngoài chung cư không khác mấy trong ấn tượng của anh ấy.

Nếu như không có mấy cái quảng cáo khó coi thì Phương Bình nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Chăm sóc da giữ ẩm, Tông sư dùng cũng khen tốt.”

“Xtep, chạy nhanh hơn cả võ gia!”

“Bí quyết gia truyền, dùng một gửi, võ gia trong tay!”

“……”

Nhiều như rừng, gần như đều có liên quan đến võ gia.

Mà trên thực tế, những năm gần đây, Thành Dương 10 vạn nhân khẩu, võ gia thật sự sống ở Thành Dương không đến 20 người.

Khoảng cách giữa võ gia và người dân Thành Dương thật sự rất xa!.

Nhưng điều này không cản trở mọi người thảo luận, chú ý và làm tuyên truyền quảng cáo, dù sao cũng không chỉ ra cụ thể là ai.

Trong thời đại này, cường giả võ đạo mới chính là minh tinh nổi tiếng nhất.

Đương nhiên minh tinh nổi tiếng cũng là cường giả võ đạo.

Nhìn một vòng bên lề đường, Phương Bình, không thèm đếm xỉa đến mấy quảng cáo khó coi, trên đường mua vài xiên nướng có tiếng “võ gia ăn cũng khen ngon” cho Phương Viên, lúc này trong túi Phương Bình còn lại tờ tiền 10 đồng.

Tiểu cô nương vui vẻ không hề cảm nhận được, Phương Bình dùng chính là tiền tiêu vặt của cô bé.

Đợi đi một vòng, Phương Bình đi đến máy ATM cách đó không xa.

……

Đưa thẻ vào, nhập mật khẩu, rút tiền.

Khi nhập mật mã, Phương Viên giúp Phương Bình che chắn canh trộm, nhìn trước ngó sau sợ ai đến cướp mất.

Máy ATM này một lần rút tối đa 2000 đồng.

Đợi máy ATM nhả tiền lần thứ nhất, Phương Bình vừa cầm trên tay, đột nhiên ngây ra một lúc.

Trong lúc sững sờ, Phương Bình không tiếp tục thao tác.

Phương Viên đang canh chừng, nhìn thấy gấp gáp nói: “Phương Bình có phải tiền giả không? Lần trước em xem tin tức ATM của ngân hàng cũng có tiền giả, ngân hàng không thừa nhận……..”

Tiểu nha đầu có phần nôn nóng, cái miệng nhỏ nói không ngớt lời, đến sau cùng cũng bực dọc nói: “Chúng ta tìm người của ngân hàng đổi lại”.

Phương Bình lúc này thật sự không để tâm cô bé nói gì.

Trán châu lại suy nghĩ, Phương Bình tiếp tục thao tác trên máy, bắt đầu rút lần hai.

Rất nhanh, 2000 đồng lần hai được nhả ra.

Phương Bình liên tục lấy tiền cầm trong tay, giống như lần thứ nhất Phương Bình cầm tiền dừng lại một hồi lâu không nhúc nhích.”

Phương Viên đứng một bên không hiểu ra sao, quái lạ nói: “Phương Bình, anh sao ngẩn ra vậy?”.

“ Rốt cục có phải tiền giả không?”

“Anh nói đi!”

“Này, Phương Bình anh nói đi!”

“Phương Bình….”

“Tiền lọt trong mắt rồi hả?”

Tiểu cô nương không ngừng nói, Phương Bình kế bên nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên đưa cho cô tờ tiền nói: “Em cầm đi”

Khuôn mặt nhỏ tròn ngu ngơ không biết gì, nhưng vẫn nhận lấy trong tay nhìn Phương Bình.

Phương Bình: “Cảm giác gì?”.

Phương Viên” :……… Có thể không báo danh võ khoa không, chúng ta đi mua đồ ăn ngon được không?”

Phương Bình cười lớn, nói nhanh: “Thế nào đây không cảm giác gì sao?”

Phương Viên lúc này kích động nhảy cẫng lên, căng tròn mắt nhìn chằm chằm anh ta, giận dỗi nói: “Anh ức hiếp em!”

“Đâu có, lần này thật sự không có.”

Phương Bình mặt không nhịn nổi ý cười, liền nói: “Đùa em thôi, được rồi, anh tiếp tục rút tiền, xong chúng ta về nhà!”

Tiếp theo, Phương Viên nhìn anh trai ngây ngô rút tiền. Cô gái nói anh ấy ngây ngô vì dáng điệu rút tiền rất thú vị. Có khi 100 đồng, có khi 200 đồng, mỗi lần không giống nhau.

Một vạn tệ Phương Bình tổng cộng rút 10 lần. Như thế cũng không nói, đợi rút đủ một

Trong lúc Phương Viên cho rằng anh ấy đang bỏ túi riêng, thì lại nhìn thấy màn hình sáng nhấp nháy. Phương Bình rút rồi lại gửi lại vào, rút rồi lại gửi, rút rút, gửi gửi cuối cùng làm Phương Viên ngu người. Thật ra phía sau hai người còn có người khác đang chờ rút tiền.

Phương Bình cố thủ ATM gần nửa tiếng, xem ra vẫn còn tiếp tục, phía sau mọi người chịu đựng không được phải lên tiếng:“Anh bạn, được chưa!, rút 100 vạn gở 100 vạn, thời gian lâu vậy đủ chưa!”

Phương Viên còn nhỏ mặt chưa đủ dày, thêm cảm thấy không đúng, khuôn mặt đỏ ửng kéo mạnh tay Phương Bình.”

Còn Phương Bình thử nghiệm gần như đã xong,ung dung lấy tiền còn dư gửi lại vào, rút thẻ đi ra ngoài.

Đợi ra khỏi máy ATM, Phương Bình như tràn ngập gió xuân, cứ như không có người “hì hì hì” cười không ngừng.

Phương Viên bên cạnh cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên, kích thích như vậy sao?

“Phương Bình?”

“Hi hi hi……”

“Anh đừng dọa em?”

“Hi hi hi……”

Này này, Phương Bình anh rốt cục sao thế?”

“Hi hi hi……ac ac, không sao, về nhà”

Thấy Phương Viên bị dọa sắp khóc, Phương Bình ho một tiếng, kìm nén xung lực phải cười, kéo tay tiểu nha đầu về nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN