Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Tim rất đau!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Tim rất đau!



Phương Bình mấy ngày trước mặc dù có đi tiệm nét tìm tài liệu, nhưng mà thời gian có hạn, đương nhiên chủ yếu là tiền đi quá nét có hạn.

Có vài câu Phương Bình tìm kiếm không rõ ràng, ví dụ như việc thi đại học khoa võ, kỳ thực trên mạng nói cũng không rõ ràng.

Không có điện thoại thông minh, trong nhà lại không có máy tính, nếu như Phương Bình của ngày hôm nay, không đi quán nét mà muốn tìm hiểu một vài thông tin, quả thực là rất khó

Có một vài vấn đề, cũng ngại đi hỏi, đối với nhiều người mà nói đây là điều hết sức bình thường.

“Xem ra rất muốn mua một bộ máy tính rồi”

Phương Bình nghĩ, không biết là máy tính đó phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được. Nhưng mà bản thân lại không rõ, nhưng một lòng muốn thi vào kho võ của Dương Kiến, chắc chắn là hiểu rõ..

Giọng Dương Kiến trầm xuống, Phương Bình vô ý nói:

“Mình nhớ năm ngoái thi khoa võ không khó lắm, dựa vào điều kiện của bạn chẳng lẽ 4 cửa quan cũng không qua nổi, hay là chính sách thi năm nay có gì thay đổi à?”

Câu nói này hàm ý không rõ, suy cho cùng chính sách thi mỗi năm có thay đổi cũng là chuyện thường, Phương Bình cũng không sợ Dương Kiến suy nghĩ nhiều.

Tiện thể nâng lời nói của tên tiểu tử này lên, nói không chừng còn có thể nhờ vả biết thêm chút thông tin.

Quả nhiên, Dương Kiến không để bụng tới lời của Phương Bình, gương mặt cười rạng rỡ hơn.

Chẳng trách Phương Bình đồng ý nói đến chuyện khoa võ, Dương Kiến chào không được phải nói vài câu.

Như Trần Phàm thì không có chút hứng thú, trước khi Phương Bình đến, Trần Phàm có nói cũng như không nói.

Lúc này thấy Phương Bình bắt đầu hứng thú, Dương Kiến vui nụ cười nở khắp gương mặt:

“Bạn thật đánh giá cao mình, hơn nữa khoa võ có năm nào thi mà không khó”.

Nhưng mà đúng là chính sách thi năm nay có chút thay đổi, cụ thể thi sao thì mình cũng chưa rõ, chào hôm sau học trưởng Vương đến rồi mới biết được.nhưng mà mình mấy hôm nay dò được một ít thông tin, còn hỏi cả giáo viên, so với năm ngoái, cũng có chút khác biệt”.

Nghe thấy Dương Kiến nói tới đó, lập tức ngưng không nói tiếp nữa, Phương Bình đương nhiên biết tên tiểu tử này nói chuyện toàn nói một nữa, làm người khác tò mò muốn biết kết quả.

Mấy đứa thanh niên này, như Dương Kiến miệng lớn, tự mình không hỏi, mà hễ mở miệng là nói không ngớt, giống như mình dự định, Phương Bình không tâng bốc nữa, Dương Kiến không muốn kết thù nên nói tiếp:

“Cửa ải đầu tiên, cửa ải thẩm tra ba đời”.

Phương Bình nghe xong tim có hơi rung, Dương Bình nói tiếp:

“Trước đây, cửa ải thẩm tra ba đời, phải điều tra lý lịch của ba đời thân cận”.

Năm nay điều kiện dễ dàng hơn, chỉ điều tra ba mẹ, anh chị em cùng huyết thống hai đời thân cận.

Nhưng mà việc này, chúng ta không liên quan lắm, trừ phi ông bà chúng ta có lý lịch phạm tội.

Khoa võ đề thi đầu tiên là cửa mở, là lý lịch ba đời. Đây cũng là lẽ thường tình, võ gia vốn dĩ không phải người thường, sức phá vỡ cũng hơn hẳn người thường.

Nhờ vào Đại học khoa võ, chính phủ mỗi năm có thu nhập cực khủng.

Tiêu hao tài chính, bồi dưỡng ra võ gia, không phải để cho họ phạm tội, cho dù không ai quy định ba mẹ là người xấu, thì con cái nhất định cũng sẽ là người xấu.

Nhưng trong điều kiện tuyển người, điều kiện nghiêm ngặt một chút mới tốt, bạn không can tâm cũng vô dụng?.

Mặc dù thẩm tra lý lịch ba đời được thoải mái hơn, nhưng chúng ta không có ưu thế, ngược lại còn nhược điểm, hơn nữa đăng ký thi còn nhiều hơn một chút

Nhưng mà cửa thứ hai cũng có chút thay đổi, đối với chúng ta có chút ưu thế. Dương Kiến cười hi hi nói:”cửa thứ hai, kiểm tra sức khỏe”.

Mấu chốt là hạng mục kiểm tra sức khỏe có chút thay đổi, chủ yếu là độ tuổi.

Trước đây, độ tuổi cao nhất là 22 tuổi, năm nay chính sách thay đổi, đổi thành 20 tuổi, mình xem những kẻ quá tuổi làm sao mà đăng ký thi, cho họ tức chết đi.”

.

Võ gia không phải tuổi càng nhỏ thì càng tốt, tuổi nhỏ, hệ thống xương vẫn chưa phát triển tốt, tâm lý cũng chưa trưởng thành

Tuổi càng nhỏ nếu luyện võ công, có thể dễ dàng bị chấn thương, cũng dễ dàng bị chậm phát triển thể chất, bởi vì đã đạt được sức mạnh cao hơn của người thường, làm những chuyện hơn hẳn người thường. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc quốc gia thành lập trường đại học khoa võ.

Giáo dục tư tưởng nhiều năm, học tới bước này, tư tưởng của học sinh thông thường đều đã trưởng thành, hơn nữa thể chất cũng trưởng thành hơn, luyện võ lúc này, kỳ thực công lực hơn gấp đôi, sau này học võ cũng ít xảy ra vấn đề hơn.

Về sau, có nhiều học sinh thi không qua, lựa chọn ôn lại, kỳ sau thi tiếp, đây là việc hết sức bình thường.

Kinh nghiệm hơn hẳn người khác, thi qua một lần sẽ biết mình thiếu sốt chỗ nào, có thể căn cứ vào tình hình thực tại để bổ sung vào. Khoa võ sinh mỗi năm, những học viên thi lại cũng chiếm một phần lớn.

Trước đây hạn tuổi tham gia là 22 tuổi, có rất nhiều người thậm chí ôn thi tận mấy năm. Năm nay tự dưng trực tiếp thay đổi thành 20 tuổi, e rằng cự tuyệt rất nhiều hy vọng của nhiều người.

Suy cho cùng học sinh lớp 12, tuổi tác 18 đến 20 là chuyện bình thường, có vài người ôn thi lại tiếp một năm, có khả năng đã vượt quá 20 tuổi rồi.

Phương Bình không cần phải lo vấn đề này, hơn nữa tính ra Phương Bình mới 18 tuổi, nếu ôn thi tiếp 2 năm nữa vẫn được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Bình nói:

“Vậy những người ôn thi lại không có phản ứng gì sao?”

Dương Kiến lạc quan nói:

“Sao lại không, nghe nói mấy ngày nay cũng loạn lên, nhưng mà có tác dụng gì đâu? Ai biểu lúc trước bạn không thi đậu, đều quá 20 tuổi rồi, nếu tính thi đậu rồi, thì cũng là thành tích thấp nhất lớp.

Nói chung phản kháng cũng vô dụng, rốt cuộc khoa võ dự thi chủ yếu vẫn là học sinh khóa này, mọi người đều không mong muốn họ tham gia, khoa văn vẫn là không có hạn chế, có thể thi khoa văn.

Phương Bình hiểu rõ, quay đầu đáp:

“Kiểm tra thể lực khoa võ và khoa văn có khác biệt lớn không?”

Dương Kiến khó xử , nhịn không được nhìn Phương Bình một cái.

Trần Phàm nãy giờ không lên tiếng, đến lúc này cũng buộc phải nói:

“Phí lời, khác biệt có thể lớn sao? Phương Bình, bạn không phải ngủ đến mơ hồ chứ? Về việc kiểm tra sức khỏe, tôi nghe nói rất nhiều rồi. Bạn cho rằng một vạn tiền báo danh là vô ích sao? Kiểm tra sức khỏe khoa võ, vậy phải kiểm tra trình tự, bao gồm xương có bị thương gì không. Thị lực không tốt, xương khớp không bị thương, bị sẹo lớn ngoài da, đều không được tuyển chọn. Còn nữa, quan trọng nhất là kiểm tra khí huyết, khí huyết không đủ, cơ thể suy nhược, những điều kiện khác có tốt cũng vô dụng, có một số người bẩm sinh yếu ớt, có bồi bổ cũng không khỏe lên được, cả đời không có duyên với võ gia”.

Bình thường nếu ở nhà ăn uống kém, huyết khí không đạt được mức tiêu chuẩn, cho nên trên thành phố lớn tuyển sẽ khắt khe hơn thành phố nhỏ. Thành phố nhỏ tuyển khó hơn thị trấn.

Nơi càng nghèo, võ gia càng ít, suy cho cùng bạn với những người khác không có khác biệt biệt quá lớn, nhưng mà khoa võ mỗi năm đều có chỉ tiêu, chọn ưu tú, đương nhiên phải chọn những người nào tốt nhất trong số đó.

Phương Bình gật đầu, suy nghĩ một lúc, bản thân cũng không có vấn đề gì lớn, suy cho cùng thì khí huyết cũng vừa mới dài thêm ra không ít, chắc khỏe hơn người bình thường.

Đổi lại là Phương Bình ngày trước, sẽ không thấy được, mọi người đều là người bình thường, bạn cũng không có chỗ nào đặc biệt

Nhưng mà khí huyết 1.1 có thể đạt yêu cầu hay không rất khó nói, xem ra trước lúc kiểm tra sức khỏe, tốt nhất là tăng thêm một điểm mới ổn.

Phương Bình cười có vẻ hiếu kỳ, nghe khẩu khí của Trần Phàm, ngày nay nên có môn học chuyên ngành kiểm tra khí huyết. Hơn nữa trong ký ức của Phương Bình, khí huyết đủ hay không, kỳ thực chỉ do trung y phỏng đoán, không có máy móc chuyên kiểm tra cụ thể.

Kiểm tra quy mô thi đại học mà nói, thi đậu ngành trung y là khả năng không cao, khả năng lớn nhất là hình thành một chương trình hoàn thiện, bao gồm chuyên ngành máy móc trị liệu

Phương Bình đang suy nghĩ thì Dương Kiến nói:

“Trừ hai điểm này ra, tất cả đều thay đổi không nhiều.”

Kiểm tra lý lịch ba đời được thông qua rồi, kiểm tra sức khỏe cũng thông qua, coi còn lại được bao nhiêu người tham gia cửa ải thứ ba.

Sau đó lớp văn hóa và thi chuyên ngành có hai điểm khó khăn….”

“Haiz haiz haiz…”

Phương Bình nhớ mấy ngày trước trên mạng hình như cũng không thấy nói đến chuyện của lớp văn hóa, lúc đó Phương Bình cũng không để ý, lúc này nhịn không được đành lên tiếng:

“Lớp văn hóa không có gì hết, cái này bạn không có tự tin sao?”

Theo như cách nghĩ của Phương Bình thì không khác mấy so với thi nghệ ở kiếp trước, điều kiện khác đều phù hợp, lớp văn hóa xem ra rất dễ, nhẹ nhõm được một chút, 90% của lớp khối 1 đều không thành vấn đề.

Thật không muốn nghĩ hễ Phương Bình mở lời Dương Kiến liền cười một cách đau khổ nói:

“Năm ngoái số lượng tuyển dụng thấp nhất của khoa võ so với khoa văn là 10 điểm. Thành tích này của tôi cũng chưa chắc vượt qua được số điểm này.

Võ gia văn võ song toàn, cũng không phải là những người hèn nhát, so với lớp trọng điểm khoa văn thì cao hơn bình thường một chút, nếu không võ gia đều là kẻ lỗ mãng, thì làm sao có thể trở thành những quản lý cấp cao”.

Lời nói này là của Trần Phàm, nói rất là điềm đạm, nói kiểu như đạo lý đó hiển nhiên đúng.

Văn võ song toàn, đó mới là võ gia.

Võ gia vì sự tinh anh của xã hội, nếu lỗ mãng sao có thể trị quốc, quản lý các doanh nghiệp?

Cổ tích đều là lừa người cả!

Trong phim, một người không biết chữ, vô tình lượm được bí quyết võ công rồi trở thành võ lâm cao thủ, đúng là vớ vẩn.

Những người lỗ mãng có thể có chỗ đứng trên võ đường, nhưng tuyệt nhiên không thể trở thành người thành công

Một quyển bí quyết đưa cho bạn, ngay cả chữ bạn cũng không quen, sao có thể học võ?

Nhận biết được chữ, nhưng ngay cả nội dung cũng không hiểu, sao có thể học đường quyền?

Không hiểu ý nghĩa công phu, xác suất rất lớn, một vài pháp công khó hiểu, những học viên của thời trước đều xem không hiểu.

Cho nên võ sĩ còn cần phải hiểu biết nhiều kiến thức khác nhau nữa, ví dụ như y học, nhân thể học, bao gồm cả biểu đồ xương khớp, biểu đồ các mạch, những kiến thức này phải nắm vững.

Đây còn là học sinh cấp ba, lên đại học rồi, học lớp võ, còn sẽ tăng môn học nhiều hơn cả lớp văn.Ví dụ như khoáng sản học, dinh dưỡng học….

Dương Kiến nói thi chuyên nghiệp, kỳ thực đề thi chỉ là những kiến thức lộn xộn

Khi chú tâm đến khoa văn, đồng thời chú tâm đến dinh dưỡng bản thân, còn phải học hỏi kiến thức này, có thể nói học sinh thi đậu khoa võ , cũng gọi là xuất chúng, đều là tài năng trời cho.

Thành tích khoa văn hóa so với khoa văn phải cao hơn, cơ thể phải chuẩn hơn, còn phải đọc lướt qua nhiều kiến thức ngoài phạm vi khoa văn hóa…

Nghe xong ngũ đại quan của khoa võ, Phương Bình có chút lo lắng và uể oải. Ba cửa ải trước, những hệ thống không đáng tin cậy này, Phương Bình cảm thấy vấn đề không lớn, sẽ có cách khắc phục vấn đề. Nhưng khoa võ tốt hay không tốt!

Rõ ràng nói thi tố chất cơ thể, còn phải thi kho văn hóa, còn phải đạt số điểm cao?

Điều này coi như bỏ qua, quyển sách này Phương Bình xem rồi, không khác biệt lắm so với kiếp trước, nếu có cũng chỉ là quyển sách lịch sử có một vài điểm không giống nhau.

Nhưng tình hình thi chuyên ngành như thế nào? Những kiến thức này, Phương Bình hoàn toàn chưa đọc qua.

Nếu hôm nay cách ngày thi không xa, tự mình có thể chú tâm kịp không.

MMP!

Phương Bình trong bụng đầy uất ức, nếu không giống trở thành cá bị ướp muối rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN