Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Võ khoa ngũ đại quan!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Võ khoa ngũ đại quan!



Cái đầu lúc nào cũng nghĩ đến cách kiếm tiền của Phương Bình, sớm muộn cũng bị cái xã hội hiện thực này đánh bại.

Khi hắn đi ra ngoài cửa phòng, Phương Viên sớm đã đứng ngoài cửa chờ, vừa nhìn thấy Phương Bình bước ra, cô gái liền khổ não nói:

“Em đói rồi.”

“Đói rồi thì đi ăn cơm thôi.”

Phương Bình nói như đúng rồi, Phương Viên bĩu môi, giận dỗi nói:

“Không có tiền, trong nhà không có cơm thừa, hôm trước mẹ cho 50 tệ, là tiền cơm của chúng ta trong 3 ngày. Bây giờ đều trên người anh hết rồi, đi đâu ăn bây giờ.”

“Ăn cơm cũng cần tiền sao?”

Phương Bình nói giống như bị ai đó đả kích, nhạt nhẽo nói:

“Hồi sáng em không có nói việc này.”

Khi mua xâu nướng cho tiểu nha đầu này, nó ăn rất là vui vẻ!

Nếu không Phương Bình cũng không nỡ, còn lại 10 đồng đều bị tiểu nha đầu này tiêu hết rồi. Cho đến bây giờ, Phương Bình mới biết, tình cảm không bao gồm tiền cơm trưa cho hôm nay.

Mấu chốt là hiện tại trên người Phương Bình chỉ còn 10 tệ, 5 tệ của tiểu nha đầu này ko dùng đến, chẳng lẽ muốn trấn lột mình sạch sành sanh mới thôi hay sao?

Sự thật không nằm ngoài dự đoán, Phương Viên nói như đúng rồi:

“Ăn cơm đương nhiên cần tiền, tiền đều bị anh cầm hết rồi còn đâu, em cũng không phải người lo chuyện ăn uống, Phương Bình, em đói rồi, sắp 1 giờ rồi, em muốn ăn cơm.”

“Ha ha!”

“Phương Bình, em đói rồi, đói đến nỗi đứng không vững nữa…”

Phương Viên xoa xoa bụng, không ngừng nhăn nhó đau khổ.

Phương Bình cười không được khóc không xong, tay vuốt vuốt má Phương Viên, đành nói:

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, tưởng đâu anh còn cho rằng dùng số tiền lẻ của em, ai dè đâu đều là tiền cơm của anh, những việc này anh đều quên hết, em lại nhớ rất rõ ràng. Tiểu nha đầu này, em sao lại có thể tính toán với anh như vậy chứ? Những điều kiện trước đều vứt hết rồi..”

“Không cần”

Phương Viên lắc đầu, gương mặt rõ ràng không đành lòng, một lúc lâu sau mới móc từ trong túi ra tờ tiền 5 tệ, không nỡ đưa ra, nói:

“Cho anh, anh mua cho em đồ ăn ngon, mua quần áo đẹp, mua máy tính…đều phải tính toán hết.”

Tranh cãi với Phương Bình như vậy thôi , trên thực tế quan hệ của hai anh em rất là tốt.

Phương Bình đã nói sau này sẽ mua cho nhỏ nhiều đồ ăn ngon, mua nhiều quần áo đẹp, tuy nhiên hiện tại không thể được, nhưng Phương viên rất mong Phương Bình sau khi tốt nghiệp đại học sẽ làm được những điều như thế

Vì tương lai, Phương Viên quyết định hy sinh hết tổng tài sản của mình, dù sao buổi sáng Phương Viên cũng ăn hết xiên nướng 5 tệ, trong người không có tiền, quả thực cảm thấy rất hổ thẹn.

Nếu không, chỉ vì mấy tệ này mà bị tiểu nha đầu này hành xác .

Sau khi ăn cơm xong, Phương Bình coi như phá sản, nếu như trong người có 1 vạn mà lại không cần phải đóng học phí thì Phương Bình được xem như phú ông rồi. Hầu như buổi trưa hai anh em ăn 5 tệ, 10 tệ coi như là vừa đủ.

5 tệ của tiểu nha đầu này, Phương Bình cũng phải đành lòng dùng, đều học sinh cấp hai rồi mà ngay cả 1 chút tiền lẻ cũng không có trong túi. Không có tiền, buổi chiều hai anh em cũng không có hứng ra ngoài.

Nói một câu thực tế, Phương Bình nếu không cầm 1 vạn ra ngoài, trên đường muốn đi vệ sinh, gặp phải nhà vệ sinh công cộng có thu phí chắc cũng không thể nào dám bước vào.

Phương Viên còn có bài tập về nhà, biết chuông nhỏ của anh trai nghèo rung lên, cũng không thèm buồn để ý đến, ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập mà phương Bình, cũng đi về phòng mình, tự vẽ lên kế hoạch cho tương lai của mình

Ngay hôm nay, trong đầu của Phương Bình, chỉ có hai việc lớn, một là chuẩn bị thi vào lớp võ, hai là kiếm tiền. Cải thiện điều kiện gia đình kỳ thực chỉ đứng thứ hai, việc này tạm thời không gấp lắm.

Quan trọng là không có tiền, Phương Bình thấy rõ mình không thể thi đậu vào lớp võ. Tuy nhiên những thông tin không đáng tin cậy đó, Phương Bình cảm thấy bản thân không gia nhập vào đại học khoa võ, tương lai cũng có thể trở thành võ gia.

Vấn đề là võ gia chẳng lẽ là khí huyết phải cao? Công pháp thì sao? Làm sao để có thể rèn luyện thân thể đột phá cao nhất?

Những vấn đề này, Phương Bình mấu chốt chưa thông, chưa có đào tạo chuyên nghiệp, ai mà biết đến bao giờ mới học được những kiến thức này,có lẽ cấp 3 quả nhiên là cách tiếp thu nhanh nhất.

Và những vấn đề này, vẫn phải làm một vài kế hoạch cụ thể

……

Ba giờ trưa, mẹ của Lý Ngọc Anh về, thuận tiện mua đồ ăn cho buổi tối. Nói là làm nữa ngày, trên thực tế tiếp cận công việc rồi, sẽ không thoải mái như người ngoài tưởng.

Phương Bình đưa thẻ ngân hàng xong, cầm 1 vạn giơ ra 1 lúc, Lý Ngọc Anh cũng không thu về, để cho Phương Bình ngày mai tự đi báo danh.

Đại khái biết được con trai và con gái đều hết tiền, Lý Ngọc Anh lại đưa cho Phương Bình 50 tệ tiền cơm. Có thể do lo lắng con gái bị con trai bắt nạt mà Lý Ngọc Anh cho riêng con gái 20 tệ, tiểu nha đầu cầm tiền, vui đến nỗi cười không khép được miệng.

Phương Bình nói với mẹ, làm gì bắt nạt được tiểu nha đầu này, tiểu nha đầu này là quỷ tinh, toàn cãi lại anh trai!

……

Thứ hai, ngày 7 tháng 4.

Mấy hôm trước còn ngỡ ngàng, hôm nay Phương Bình từ trường trở về thấy bình tĩnh và tự tin hơn.

Trần Phàm đến sớm hơn Phương Bình. Khi Phương Bình đến, Trần Phàm trước mắt đã làm bài thi được một nửa rồi, cũng không biết là buổi sáng mới đến làm hay là làm sắn trước đó rồi.

Trần Phàm không đăng ký thi lớp võ, đương nhiên là phải chú tâm thi vào lớp văn. Thi không đậu lớp võ, thì thi vào đại học lớp văn, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ được khỏe hơn so với những lớp văn của trường đại học bình thường khác.

Trần Phàm thấy Phương Bình đến, cũng buông bút xuống, ngước đầu lên nhìn:

“Phương Bình, mấy hôm trước giáo viên phát mấy đề cương số học làm xong chưa? Chúng ta đối chiếu đáp án được không?

“Ha ha..”

Phương Bình cười, ai mà biết đã làm hay chưa, hôm trước phát, hai ngày nay ngay cả cặp sách còn chưa đụng đến, có quỷ mới biết đã làm hay chưa.

Trần Phàm thấy thế cũng đã đoán được cái gì đó, chau mày chau mặt nói:

“Phương Bình, kỳ thi đại học không còn nhiều thời gian nữa đâu, mặc dù chúng ta không còn tiết học nữa, đều chỉ là ôn tập thôi, nên phải làm nhiều đề vào, không chắc nói thi đại học là có thể thi đậu.”

“Đúng, đúng, đúng, tiểu Phàm Phàm nói không sai, mấy hôm nay có chút đau đầu, khi nào về nhà làm sau.”

“Cậu….”

Trần Phàm có chút nhẫn nại, nếu không phải vì danh xưng của Phương Bình, tiểu tử này gọi như vậy không phải lần đầu. Trần Phàm chỉ cảm thấy, Phương Bình có chút sa đọa.

Ở cái xã hội này, mặc dù võ sĩ đạo có địa vị cao hơn người bình thường một bậc, nhưng người bình thường cũng phân cấp.

Người có tiền, người không tiền, có một chút quyền lực, làm công cho người khác, vào những tập đoàn lớn, hay những công ty nhỏ và vừa. Những công việc như vậy sẽ có những đối đãi khác nhau.

Nhật Trung là trường cấp 3 tốt nhất Dương Thành, thành tích của Phương Bình ở lớp 4 cao trung cũng không phải quá tốt, cũng không phải quá tế. Cố gắng một chút thì cũng có thể có một chút hi vọng thi đậu đại học.

Vận mệnh bùng nổ thêm tí nữa, sau khi học sinh ưu tú nhất đăng ký thi khoa võ, thi vào trường danh tiếng sau này không sợ không có đất sống. Nhưng bây giờ phải từ bỏ rồi, đừng nói trường nổi tiếng, trường đại học trọng điểm đều có rủi ro.

Trần Phàm và Phương Bình ngồi cùng bàn 2 năm liền, biết rõ hoàn cảnh của Phương Bình, cũng xem như đồng bệnh tương liên, nhưng nhà Phương Bình thì có chút tệ hơn nhà Trần Phàm, hai người tiêu tiền nhiều hơn một chút so với nhà hắn.

Nếu có tâm sự thì nói ra, lời nói trên miệng mình, hoặc là nuốt vào trong, suy cho cùng thì Phương Bình hai ngày nay cũng có một chút lười biếng.

Hai người đang nói chuyện nghiêm túc thì Dương Kiến mặt đầy râu ngồi bàn trên quay đầu xuống, vừa cười vừa nói:

“Phương Bình, Trần Phàm, có tin gì mới không?”

Phương Bình trợn mắt lên, cậu là một nam tử hán, lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy. Trần Phàm cũng lười tiếp lời, có rảnh thì giải mấy đề thi, còn ai có thời gian nữa thì đọc tin tức.

Dương kiến cũng không để ý lời của họ, cười ha hả nói:

“Trên mạng có tin tức cần truyền ra, Mã Tông Sư và Thái Mẫu có trận đấu võ vào cuối tháng này.

Hơn nữa còn hẹn trước địa điểm, chính là ở Trung Hoa của chúng ta. Bây giờ rất nhiều ký giả theo đuổi, nói không chừng đến lúc đó còn có cả video lưu truyền nữa”.

Dương Kiến nói mà nước miếng bay ra, quyết đấu bát phẩm Tông Sư, dù cho trên thế giới này có cực kỳ hiếm thấy.

Kiếp trước cũng có thể có, bất quá tuổi nhỏ như họ ký ức cũng không khắc sâu, nếu không đối, người bên ngoài chỉ có thể biết kết quả, căn bản không biết quá trình.

Lần này không giống nhau, có thể có liên quan đến công nghệ mạng lưới hiện nay, tin tức truyền đi nhanh, mọi người nhận được tin tức nhanh chóng, lại có thể xem trực tiếp trận đấu trên mạng.

Đang nói đến chuyện quyết đấu của tiểu mã ca, Dương Kiến nhanh chóng đổi chủ đề, nói đến vấn đề của mình:

“Hôm nay khoa võ báo danh, ba mình nói có nhiều tiền hơn nữa cũng phải báo danh, nhà chúng ta chỉ hy vọng vào con thi đậu vào khoa võ, trở thành một võ gia.

Hầy, áp lực quá lớn, lỡ thi không đậu, các bạn nói xem phải làm sao đây?”

Phương Bình cười nói:

“Tôi nói cậu đúng là khoe khoang, còn không phải sao?”

Dương Kiến cười cười, lắc đầu lia lịa:

“Không có khoe khoang, thật sự rất áp lực, các bạn không phải không biết hoàn cảnh gia đình mình, khoa võ ngũ đại quan, có thể vượt qua 3 quan là không tệ rồi, những cửa ải còn lại quá cao.”

“Khoa võ ngũ đại quan?”

Phương Bình vốn dĩ đối với vấn đề của Dương Kiến, không có chút hứng thú nào. Nhưng lúc này, mắt Phương Bình lại sáng lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN