Toàn Phương Vị Huyễn Tưởng - Chương 116: Khúc nhạc khiến người xúc động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Toàn Phương Vị Huyễn Tưởng


Chương 116: Khúc nhạc khiến người xúc động


Tokyo, khu 1, Thánh Cư…

Đi theo quan hộ vệ, Noah đi trên hành lang tỏa sáng giống như cung điện, trong lòng phỏng đoán dụng ý của ủy thác do Seitenshi tự mình tuyên bố, còn chỉ tên hắn đến chấp hành.

Noah tự nhận, quan hệ giữa hắn và Seitenshi không tốt đến mức khiến nàng chọn hắn làm hộ vệ từ vô số tổ cảnh sát nhân dân của khu vực Tokyo.

Chi bằng nói, bởi vì Tendo Kikunojyo, quan hệ giữa Noah và Seitenshi có lẽ còn khá kém ấy chứ.

Dù sao, trong mấy lần gặp mặt, dù đối phương là kẻ thống trị cao nhất của khu vực Tokyo, Noah cũng chẳng thèm nể mặt đối phương, trong lời nói đều có gai đấy.

Hơn nữa, Seitenshi cũng muốn đạt được viên đạn từ Noah, dùng để cứu vớt thế giới, lại bị Noah dứt khoát cự tuyệt. Cho nên, lẽ ra ấn tượng của Seitenshi với Noah phải rất kém mới đúng.

Vì vậy, tại sao khi cần hộ vệ, Seitenshi lại trực tiếp chỉ định Noah đến đảm đương?

Vấn đề này, ở trên đường đến Thánh Cư, Noah một mực suy nghĩ, nhưng cũng ko nghĩ ra đáp án.

Nếu là người khác, Noah chỉ cần cự tuyệt ủy thác là xong.

Nhưng, đối với Seitenshi, mặc dù Noah hay châm chọc nàng, nhưng cũng không ghét nàng, thậm chí còn rất có thiện cảm với nàng vì 《 tân pháp Gastrea 》mà nàng lập.

Vì vậy, Noah mới quyết định, tới nhìn một chút rồi tính sau.

Sau đó, được quan hộ vệ dẫn đường, Noah đi tới một gian phòng rộng lớn được bố trí giản dị.

“Seitenshi đại nhân đang xử lý sự vụ. Chúng ta đã thông tri quan hộ vệ khác đi mời Seitenshi đại nhân tới rồi.” Quan hộ vệ khom người với Noah, làm tư thế mời.

“Vì thế, xin ngài chờ ở nơi này một lúc.”

“Không sao.” Hiển nhiên, Noah không đến mức một chút kiên nhẫn cũng không có, gật đầu với quan hộ vệ.

“Ta sẽ chờ.”

“Cảm ơn ngài thông cảm.” Trên khuôn mặt nghiêm cẩn và lễ phép của quan hộ vệ hiện lên nụ cười, thi lễ một cái, sau đó, từ từ lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Hiện trường, chỉ còn lại một mình Noah.

Quan sát chung quanh, Noah phát hiện, nơi này chẳng những có ghế sô pha, bàn tròn nhỏ và phòng trà, mà còn có giá sách, bàn trang điểm, Piano và một chiếc giường đôi xa hoa.

Lúc đầu, Noah còn tưởng rằng đây là một phòng khách. Nhưng hiện tại xem ra, so với phòng khách, nơi đây càng giống khuê phòng của một vị thiên kim đại tiểu thư.

Ý thức được điểm này, Noah bật cười.

Chẳng lẽ, đây là phòng của công chúa đại nhân kia?

Noah cảm thấy buồn cười với ý nghĩ này, sau đó, Noah lại nhìn chung quanh, lập tức, ánh mắt tập trung vào bộ Piano ở trong phòng.

Hôm nay, Noah không mang theo kiếm kỵ sĩ Ma pháp của mình.

Trong một năm kể từ khi đi đến thế giới có lực lượng quá thấp so với thế giới nguyên bản của Noah này, ngoại trừ huấn luyện, Noah cũng không tìm được cơ hội để sử dụng kiếm kỵ sĩ Ma pháp.

Vì vậy, hôm nay, Noah chỉ mang theo súng và đạn, kiếm kỵ sĩ Ma pháp thì để ở trong nhà, cơi như là ra trận với trang bị nhẹ nhàng.

Nhấc chân lên, Noah đi đến chỗ Piano, duỗi tay ra, lướt nhẹ qua phím đàn, trực tiếp ngồi xuống.

Trong hơn một năm này, để dung nhập vào thế giới này một cách hoàn mỹ, Noah tốn rất nhiều công sức.

Khi vừa tới thế giới này, ngày nào Noah cũng chui vào đống sách, thông qua từng quyển sách, tự học ngôn ngữ, tự học tri thức, tự học tự học, thậm chí tự học đủ loại ngành học.

Ví dụ, kiến trúc học, công trình học, lý học, văn học, v.v…, Noah đều đã đọc qua, định dùng tốc độ nhanh nhất để hiển rõ hết thảy về thế giới này.

Trong đó, đương nhiên cũng bao gồm âm nhạc.

Nhắm mắt lại, một khúc phổ hiện lên trong đầu Noah. Hắn hồi tưởng phương pháp đánh đàn, một lúc sau, duỗi tay ra, đặt ngón tay trên phím đàn.

“Đinh —— ——!”

Theo một nốt nhạc thanh thúy vang lên, không khí của hiện trường hoàn toàn thay đổi, được bao phủ bởi một cỗ hơi thở như mộng ảo.

Ngay sau đó, một bản nhạc tuyệt vời vang vọng trong căn phòng rộng lớn.

Những nốt nhạc đơn giản dần dần hợp thành tiếng đàn lưu loát.

Tiếng đàn Piano êm tai vang lên, nương theo ngón tay đang bay múa trên phím đàn của Noah, hóa thành hồi âm, hóa thành sóng gợn, quanh quẩn trong không khí.

Noah nhắm chặt mắt, trong đầu, trong lòng, đều hồi tưởng công hội ồn ào kia.

Đó là ký thác trong lòng của Noah.

Đó là chỗ dung thân trong lòng của Noah.

Đó là chốn trở về cuối cùng của Noah.

Đó là nơi mà Noah giờ nào khắc nào cũng tưởng niệm.

Hồi tưởng một đám đồng bọn sôi nổi lại ầm ĩ.

Hồi tưởng một đám người nhà đáng yêu lại khiến người bực mình.

Hồi tưởng những khuôn mặt tươi cười mê người.

Hồi tưởng một đám dấu ấn yêu tinh tươi đẹp lại có thể được bộc lộ ra một cách tự hào.

Trong lúc vô tình, trong lòng Noah đã bị lấp đầy bởi sự tưởng niệm, khiến tiếng đàn cũng trở nên làm người xúc động.

Cho đến thật lâu… thật lâu…

“Ba ba ba ba…”

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, đánh thức Noah đang nhắm mắt, khiến Noah tỉnh hồn lại.

Cho tới bây giờ, Noah mới phát hiện, khúc nhạc của mình đã sớm kết thúc.

Mà ở cửa phòng, mặc một bộ lễ phục trắng tinh, Seitenshi đứng ở đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười chân thành tha thiết, hai bàn tay đeo găng màu trắng đang vỗ vào nhau.

“Không ngờ hội trưởng Noah lại có thể đánh Piano, hơn nữa còn đánh được cảm động lòng người như vậy, thật quá khiến người ta kinh ngạc.”

Thân là người thống trị cao nhất của địa khu Tokyo, mặc dù tương đối trẻ tuổi, nhưng Seitenshi cũng đã gặp không ít tình cảnh lớn nhỏ.

Nhưng, cho dù là như vậy, Seitenshi vẫn đánh giá là ‘quá khiến người ta kinh ngạc’.

Có thể tưởng tượng được, nàng thích khúc nhạc mà Noah đánh đến cỡ nào.

Điều này cũng khiến Noah hơi cười khổ, đứng dậy.

“Đừng hiểu lầm, ta cũng không đánh đàn giỏi như vậy, chỉ là mới biết đánh Piano mà thôi. Vừa rồi chỉ là trùng hợp có trạng thái tốt, nếu là dĩ vãng, chỉ cần đánh một khúc hoàn chỉnh đã là rất thành công rồi.”

“Cho dù là như vậy, sự thực là vừa rồi hội trưởng Noah đã đánh một khúc nhạc tuyệt vời.” Mang theo biểu tình dịu dàng không ít so với dĩ vãng, Seitenshi hướng Noah đi tới.

“Ta rất ưa thích khúc nhạc kia. Có thể nghe khúc nhạc như vậy, là một thu hoạch ngoài ý muốn.”

Trong ngữ khí của Seitenshi, Noah hoàn toàn không cảm thấy chút giả dối nào.

Nghĩa là, những lời của Seitenshi đều phát ra từ nội tâm, không có mảy may không chân thật.

Nhưng, lời Noah cũng là thật sự, không giả dối chút nào.

Nếu là ngày thường, Noah tuyệt đối không thể đánh đàn tốt như vậy.

Vừa rồi chỉ là trong lòng trùng hợp xuất hiện sự tưởng niệm về Fairy Tail, khiến tiếng đàn mang theo cảm tình chân thành. Nếu không, diễn tấu của Noah chắc chắn không thể khiến Seitenshi đưa ra đánh giá tốt.

Không có biện pháp, Noah chỉ có thể nhún vai, nói.

“Không nói về Piano nữa. Hôm nay, ta tới để nghe về ủy thác đấy.”

Nói tới đây, Noah nhìn thẳng Seitenshi.

“Có thể nói chi tiết cho ta không?”

Nụ cười tao nhã trên khuôn mặt của Seitenshi hơi thu lại, được thay bằng sự thánh khiết như mọi khi.

“Hội trưởng Noah, không biết ngươi đã nghe cái tên Saitake Sougen chưa?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN