Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam - Chương 120: 120: Dụ Kẻ Thù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam


Chương 120: 120: Dụ Kẻ Thù


Trên hành lang, hai bóng người lao ra khỏi màn khói chạy thẳng về phía vật chắn với tốc độ chóng mặt, cùng lúc đó trên điểm cao nhất của cánh cửa, họng súng bắn tỉa vẫn đặt im tại vị trí chờ đến khi hai bóng đen sắp sửa trùng lên nhau.
Đoàn Văn Tranh nổ súng.

Viên đạn đầu tiên của ván đấu vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Tuy nhiên không có thông báo sát thương, bởi lẽ khi hai người chạy ra khỏi khói trên người có vầng ánh sáng màu xanh lá cây nhạt.

Chip bảo vệ.

Chip bảo vệ chắn trọn được sát thương từ Đoàn Văn Tranh, người khởi động chip là Tô Nhất Ngữ, cậu và đồng đội tận dụng thời gian nhanh chân trốn vào trong vật chắn.

Sân thi đấu vang lên vài tiếng thở dài nho nhỏ.

Bình luận viên có vẻ cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, thở dài nói: “Ài, nếu không nhờ có chip bảo vệ thì bắn tỉa LGW sẽ mang về một viên hai mạng! Đúng chỉ còn một chút thôi.”
Bình luận viên bên cạnh không hùa theo, anh ta nhăn mặt nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với bên camera: “Tua chậm hình ảnh vừa rồi lại giúp tôi, cảm ơn.”
Bình luận viên còn lại cũng ý thức được chuyện gì đó quan trọng, nghiêm túc nhìn màn hình.

Chỉ thấy dưới góc nhìn của Đoàn Văn Tranh với tốc độ quay chậm x0,25 – hai người bên địch nương theo đạn khỏi đi vào góc tường chuẩn bị chạy nhanh sang vật chắn…trong khoảng tích tắc, cả hai bóng đã chạm nhau.

Đúng lúc này Đoàn Văn Tranh nổ súng, trái tim người xem cũng treo cùng phát súng của anh.

Đây là…!
Viên đạn được tua chậm lại, mọi người chỉ kịp nhìn đường đi của nó rất ảo diệu, rõ ràng là bắn trước khi đội địch đến khoảng 0,001 giây nhưng lại trùng khớp với lúc hai bóng người chạm nhau.

Bình luận viên há hốc mồm nhìn, kiểu bắn như thế chắc chắn không phải là do may mắn.

Dưới khán đài mọi người bắt đầu hét ầm lên—
“Là cách bắn xuyên thấu!” Bình luận viên nói lớn, ngạc nhiên không tin nổi vào mắt mình: “Reset muốn dùng một viên đạn tiễn cả hai người đội bạn lên bảng đếm số!”
Bình luận viên khác hưng phấn tiếp lời: “Đúng vậy, với khoảng cách xa như thế mà Reset vẫn có thể căn chuẩn phát súng này.

Nói thật nếu không nhờ có chip Bảo vệ thì khả năng team Ảo Ảnh đã mất đi hai thành viên!”
Tuy không ai được lợi trong giao tranh nhưng dưới khán đài vẫn liên tục bàn tán.

Khoảng cách từ đám Tô Nhất Ngữ đến vật chắn chỉ khoảng mấy bước chân.

Đoàn Văn Tranh mặc bọn họ xả khói ầm ĩ để chạy chính vì muốn đợi cơ hội bắn phát đạn xuyên thấu.

Một viên bắn văng chip bảo vệ.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nếu hôm nay bên Ảo Ảnh không mang con chip này thì khả năng team bọn họ mất đi Đột kích chủ lực Tô Nhất Ngữ là rất cao.

Mặc dù là vậy, khán đài vẫn rất vui vẻ với phát súng thần sầu của Đoàn Văn Tranh cùng với phản xạ tuyệt vời của Tô Nhất Ngữ.

Bình luận viên tiếc nuối nhìn màn hình, than thở nhẹ: “Không biết Exist nhà chúng ta có hối hận khi đã đưa chip Bảo vệ thành xu hướng không nhỉ, con chip này đúng là khắc tinh của bắn tỉa.”
Đoàn Văn Tranh đang trong trận đương nhiên không nghe được mấy lời này, anh làm như không có chuyện gì thu súng, quay người điều chỉnh lại vị trí sao cho hướng thẳng ra cánh cửa khác.

Tô Nhất Ngữ mới tránh được một kiếp thở nhẹ, ý bảo đồng đội phân công nhau hành động, đột kích vẫn tiếp tục chạy đi tìm Đoàn Văn Tranh, còn tay bắn tỉa kiếm góc bắn đẹp yểm hộ.

Dưới họng súng của Đoàn Văn Tranh, có một tên địch đang lao ra ngoài.

Anh bắn chuẩn cơ hội rồi bóp còi súng –
Cùng lúc đó, trên tầng hai dưới con thuyền.

Mạnh Úy Nhiên đoán được đội của cậu ta đang lép vế hơn địch, nhanh chóng nói với hai đồng đội còn lại cố gắng cầm chân bốn người Tiết Lan, kéo dài thời gian giúp Tô Nhất Ngữ hành động.

Đương nhiên Tiết Lan đã đoán được ý cậu ta.

Bọn họ là đồng đội nửa năm hiểu rõ cách bắn của nhau như lòng bàn tay, đối với chuyện quyết đấu, cậu tin rằng Mạnh Úy Nhiên cũng mong chờ không kém gì mình.

Tiết Lan bảo Lộ Du và Chu Khán Thanh vòng sau, còn cậu đưa tay đột kích dự bị lên.

Mạnh Úy Nhiên muốn kéo dài thời gian, Tiết Lan vừa lúc không muốn, cậu cần phải giải quyết trận chiến này càng nhanh càng tốt.

Mắt cậu liếc qua bản đồ nhỏ, sau khi chắc chắn hai đồng đội còn lại đã tới được vị trí cần tới, Tiết Lan nghiêm túc hắn lên nói vào mic đội: “Bắt đầu.”
Tay đột kích dự bị đáp rõ rồi cầm chặt súng, cùng cậu di chuyển nhẹ nhàng về phía ba người đội địch.

Tiết Lan là người mở giao tranh, cậu lấy một quả bom trong túi ra mở đường phá tan cánh cửa sắt, tay đột kích dự bị chạy vào trước, tiếng súng nháy mắt bao phủ lên khoang thuyền.

Giờ phút này chiến đội Ảo ảnh lép vế hơn về nhân lực, Mạnh Úy Nhiên cũng đã đoán được nhóm Chu Khán Thanh đang vòng lên từ phía sau.

Vậy nên cậu ta chọn cách rút lui, vừa ném bom khói vừa ra hiệu cho đồng đội nhắm thẳng vào tay đột kích dự bị bên LGW.

Mục tiêu bên Tiết Lan cũng rất rõ ràng, cậu có thể không làm gì được Mạnh Úy Nhiên, nhưng đồng đội bên cạnh cậu ta thì chưa chắc.

“Tôi đến đến ba, hai chúng ta cùng dồn đạn.

Mỗi lần cách nhau ra khoảng vài giây, không được ham chiến.”
Tiết Lan tránh sau vật chắn nhìn đống hỏa lực trước mặt, ánh mắt yên lặng như một hồ nước trong không gợn sóng.

“Một…hai…ba!”
Tay đột kích dự bị lao nhanh ra ngoài, Tiết Lan nhanh chân theo sau nhằm ngay đột kích quân địch.

Anh ta mở chip bảo vệ để tránh đạn lạc, hai bên vừa giao tranh vừa lùi về sau vật chắn.

Nhưng có vẻ đột kích Ảo Ảnh biết mục tiêu mọi người nhắm đến là mình, vậy nên anh ta cố gắng tránh được bao nhiêu đạn thì tránh.

Cùng lúc đó, Mạnh Úy Nhiên cũng đã bắn chúng tay đột kích dự bị của LGW.

Máu của cậu ta chảy chỉ còn lại khoảng một phần ba nhưng lại cắn răng tiến lên không chịu ló đầu về, cố gắng bám sát lấy đột kích đội địch!
Đột kích bên Ảo Ảnh không chú ý, thanh máu lập tức còn chưa tới một nửa, cậu ta thấy mục đích đã đạt được thì vội vàng muốn quay lại vật chắn nhưng bị Mạnh Úy Nhiên bắt bài, bắn liền một phát ba viên đạn!
Ba viên đạn này cấu gần như sạch máu của tay đột kích dự bị, cũng may cậu ta còn chip bảo vệ, bật lên mới tránh được một kiếp.

Trán cậu ta lấm tấm mồ hôi lại, vội vàng dùng thuốc hồi máu không dám hành động thiếu suy nghĩ như hồi nãy nữa.

Người có thể bắn liên thanh ba viên trong nước không nhiều lắm, thao tác của Mạnh Úy Nhiên nhận được vô vàn sự tán thưởng của khán giả.

“Xinh đẹp! Weiran không hổ danh là đội trưởng của Ảo Ảnh, nhưng mà Exist có cam tâm để mình chịu yêu thế..?”
Lời anh ta còn chưa nói xong đã thấy Tiết Lan lao thẳng ra ngoài chĩa súng thẳng vào mặt Mạnh Úy Nhiên.

Cách bắn liên thanh là cách tập trung nhiều hỏa lực nhất nhưng đồng thời nó cũng làm bộ ra sơ hở của bản thân, ảnh hưởng tới rất nhiều thao tác khác.

Mạnh Úy Nhiên trốn được ba viên đạn của Tiết Lan, viên đầu tiên trúng đã cấu cậu ta khoảng 50% máu nhưng Mạnh Úy Nhiên đã kịp thời mở chip bảo vệ, nhờ nó thành công trốn về sau vật chắn.

Tiết Lan cũng nhanh chóng lui lại, dưới góc nhìn của cậu có thể dễ dàng quan sát được đường đi nước bước của cả ba người.

Quả nhiên Y tá Ảo Ảnh nhanh chóng dùng kỹ năng thêm máu mạnh nhất cho Mạnh Úy Nhiên.

Đến bây giờ Tiết Lan có thể hoàn toàn xác định, chìa khóa nằm trên người Mạnh Úy Nhiên!
“Ba mươi giây.” Chu Khán Thanh vòng qua sau nói.

Tiết Lan âm thầm tính toán trong lòng, Mạnh Úy Nhiên chắc chắn đã chú ý tới vị trí của Chu Khán Thanh, cậu không thể qua yểm trợ kịp, bởi lẽ bên họ còn một Y tá.

Nháy mắt, ba người đội địch triển khai đội hình, mục tiêu nhắm đến tay đột kích bên phía LGW.

Tiết Lan cảm thấy không ổn, quay sang nói với tay đột kích dự bị: “Di chuyển chắc chắn.”
Tuy nhiên cậu vẫn chậm hơn một bước, ba người Mạnh Úy Nhiên thừa thắng xông lên, nháy mắt tiễn tay đột kích dự bị chưa kịp hồi máu về với quê cha đất mẹ.

Sau khi xong ba người cũng không dừng lại mà quyết định đâm thẳng về phía vật chắn của Tiết Lan.

Dường như trong nháy mắt thế cục của trận chiến xoay chuyển, LGW rơi vào tình cảnh yếu thế hơn về nhân lực.

Tiết Lan lắc mình vòng ra sau, mấy viên đạn cứ thế bắn vào vị trí cũ của cậu, dưới khán đài ai ai cũng hồi hộp theo.

Mạnh Úy Nhiên đương nhiên sẽ không cho cậu cơ hội thở phào nhẹ nhõm, ba người nhanh chóng triển khai chiến thuật quây Tiết Lan thành một vòng tròn.

Tiết Lan cố định tại chỗ, nín thở nghe xem động tĩnh xung quanh.

Bên trái có người đang lén lút lại gần, mà phía bên phải cũng bắt đầu có tiếng động mạnh.

Cậu không ngần ngại giương súng về bên trái!
Mấy viên đạn chưa ghìm tâm được bắn theo trực giác, tay đột kích của đội Ảo Ảnh lên bảng đếm số!
“Mười giây.” Chu Khán Thanh vừa chạy vừa khẩn trương đếm thời gian kết thúc cho Tiết Lan.

Nhưng Mạnh Úy Nhiên vừa thấy đồng đội ngã xuống đã đưa theo Y tá quay ngược lại đường trước.

Thời khắc này chỉ còn Tiết Lan, không ai có thể cản đường bọn họ chạy về!
Chỉ còn mười giây ngắn ngủi, Tiết Lan không do dự nữa, cậu vác súng chạy thẳng về phía Mạnh Úy Nhiên đang có ý định chạy trốn.

Phía sau có tiếng súng, Mạnh Úy Nhiên tiếp tục đẩy nhanh tốc độ rút lui, thậm chí ở mấy đoạn rẽ sau này đều tránh giao tranh trực diện với Tiết Lan, bảo Y tá liên tục thêm máu cho mình.

Mắt thấy bọn họ càng ngày càng gần đến chỗ Tô Nhất Ngữ, Tiết Lan nhìn qua địa hình trước mặt, móc tay vào balo lôi bom ném về phía cửa.

Quả bom này khiến đội Mạnh Úy Nhiên hơi dùng lại, trong tiếng nổ mạnh, kỹ năng bảo vệ đã dần hết hiệu lực.

Giờ phút này bọn họ cần chạy tới chỗ quân chi viện đồng thời không được để nhóm Chu Khán Thanh bắt được, thừa dịp vẫn còn kỹ năng của Y tá, Mạnh Úy Nhiên thâm thúy nói: “Đánh!”
Rất nhiều đạn nổ trên mặt đất, trước mặt cũng không có bức tường hay thùng hàng nào có thể che chắn, nguy hiểm như vậy đã kích thích khán giả bên dưới, ai ai cũng chờ mong xem Ảo Ảnh sẽ làm gì để thoát khỏi LGW.

Mạnh Úy Nhiên dừng lại một chút, vừa nghiêng người tránh đạn vừa giương súng.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp bắn, Tiết Lan trước mặt đã biến mất.

Chip Ẩn thân!
Mạnh Úy Nhiên nhìn kho hàng trống rỗng, cho dù bình thường cậu ta có là người bình tĩnh đến đâu thì lúc này cũng không khỏi sợ hãi.

“Sau khi chip bảo vệ hết hiệu lực ngay lập tức thêm máu cho tôi.”
Y tá hiểu được tình huống nghiêm trọng của sự việc, theo bản năng che trước người Mạnh Úy Nhiên, nhưng giây tiếp theo Mạnh Úy Nhiên đã cảm thấy không đúng.

“Yếm hộ tôi lên cao!”
Cậu ta vừa nói xong ngay lập tức trèo lên thang, tuy Y tá khó hiểu nhưng vẫn quyết định để mình bại lộ dưới họng súng quân địch làm con mồi để Mạnh Úy Nhiên có cơ hội lên trước.

Ngoài ý muốn chính là thẳng đến khi Mạnh Úy Nhiên bước được lên tầng cao hơn, vẫn chưa có tiếng súng nào được bắn ra.

Tuy rằng nổ súng sẽ làm cho chip bảo vệ mất tác dụng nhưng nếu ở lại Mạnh Úy Nhiên sợ mình sẽ trúng kế của Tiết Lan.

Y tá chưa kịp nghĩ lại, cậu ta vì muốn yểm hộ Mạnh Úy Nhiên nên không lên thang, sau khi thấy không có tiếng súng mới thở phào bắt đầu leo.

Đã thế vào lúc này phía sau lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng súng vang vọng khắp nơi.

Cậu ta thầm than xui xẻo, nói vào mic đội: “Bên Chu Khán Thanh đã tới.”
Nhưng Y tá vừa nói xong đã nhận ra sở dĩ Mạnh Úy Nhiên tình nguyện khiến mình bại lộ cũng muốn bò lên cửa ra vào là vì muốn kéo dài thời gian chờ bọn Chu Khán Thanh!
Kế hoạch vỡ lở, muốn lên cao thì vật chắn đằng sau không đủ.

Mạnh Úy Nhiên cần phải tìm cho mình một vật chắn thật tốt để chạy lên trên.

Chỉ cần Chu Khán Thanh tới đây, cậu ta có thể…!
Từ từ đã.

Mạnh Úy Nhiên nổi tiếng bình tĩnh đột nhiên nhớ ra.

Cậu ta cho rằng Tiết Lan sử dụng chip Ẩn thân vì muốn kéo dài thời gian nhưng giờ phút này người ở đâu?
Mạnh Úy Nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Theo bản năng cậu ta nhìn về phía sau, trong bóng tối đột nhiên hiện lên một bóng người, tiếng súng vang lên nhanh như chớp khiến cho Mạnh Úy Nhiên kinh hãi—.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN