Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam
Chương 121: 121: Trở Về
Mạnh Úy Nhiên không nhìn thấy hướng đi của Tiết Lan nhưng bên ngoài khán giả ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mạnh Úy Nhiên muốn nổ súng, Tiết Lan sử dụng chip Ẩn thân tránh đi, có thể là muốn chờ đợi cứu viện tới.
Tuy nhiên sau khi khi Chu Khán Thanh và Lộ Du xuất hiện, Tiết Lan cũng không sử dụng ưu thế về người của mình tấn công mà an tĩnh dựa sát vào cánh cửa giống như đang mưu tính điều gì đó.
Không chỉ khán giả mà đến cả bình luận viên cũng khó hiểu với hành động của cậu, nhưng từ đầu trận đến giờ cách chỉ huy của LGW đã không theo lẽ thường nên bình luận viên cũng không vội kết luận mà giống như Mạnh Úy Nhiên, chờ khi quân chi viện đến xem cậu định làm gì.
Quả nhiên, đột kích của LGW đang kéo gần khoảng cách với Mạnh Úy Nhiên.
Nhưng trong lúc mọi người đều nghĩ Tiết Lan sẽ tập hợp với bọn họ để vây địch thì lại thấy Tiết Lan…vẫn đứng im không nói năng gì.
Thẳng đến khi Y tá đội Ảo Ảnh ngã xuống, cậu mới từ từ trèo cầu thang bộ lên tầng trên cùng – nhẹ đến mức hoàn toàn không phát ra tiếng động.
Mọi người nín thở nhìn theo, lúc này mới phát hiện Tiết Lan định chơi trò đánh lén, cậu chờ Mạnh Úy Nhiên tự đa nghi rồi tự mang mình tới cửa, lúc này mới nổ súng tiễn cậu ta đi thỉnh kinh.
Bình luận viên cuối cùng cũng hiểu tại sao một Tiết Lan bình thường hùng hổ lại nhất quyết phải chờ quân chi viện tới mà không đâm đầu như cậu vẫn hay làm, hóa ra cậu đã đoán được chiếc chìa khóa nằm ở đâu.
Tiết Lan không dám làm bừa, cậu yên lặng một phần có lẽ là vì không nắm chắc thế cục, phần còn lại có lẽ là đợi Chu Khán Thanh tới bắt lẻ từng thành viên bên đội địch.
Mà sau khi Chu Khán Thanh tới, Tiết Lan có thể tận dụng tiếng súng của y để che đi tiếng bước chân của mình leo cầu thang lên chỗ Mạnh Úy Nhiên ẩn nấp, từ đó đánh lén, hạ cậu ta một cách tâm phục khẩu phục.
Tuy nhiên, lợi thế lớn nhất của LGW có lẽ là bên Ảo Ảnh không đoán được chìa khóa đang nằm trên người Chu Khán Thanh!
Cho nên Tiết Lan cứ như hồn ma bám theo Mạnh Úy Nhiên trên từng đoạn đường đời, thẳng đến khi không còn ai bên cạnh cậu ta nữa mới kết liễu cho đội địch đỡ cô đơn sau khi ngã xuống.
Cùng với kết cục của Mạnh Úy Nhiên, chiếc chìa khóa trong balo cậu ta rơi xuống đất.
Khán giả xem livestream trận đấu nháy mắt bình luận kín màn hình.
@Áo bông nhỏ của Lan Lan: Huhuhu, con tôi trưởng thành rồi, vui quá!!!
@Lan sắc phong Tranh: Ủa đây là Exist thiệt đó hả? Sao tôi thấy em ấy càng ngày càng học Reset vậy! Kiểu đùa đối thủ đến chết luôn ấy ha ha ha!
@Giơ cao lá cờ RE: Thôi, ông Reset lại dạy hư trẻ con rồi, càng ở cùng nhau con tôi càng đen, cứu!
@Windyyds: Wind ơi anh không về em trèo tường sang đội trưởng nhỏ đấy huhu.
…!
Đương nhiên, mấy lời bình luận này tuyển thủ đang thi đấu không đọc được, Tiết Lan nhặt chìa khóa lên rồi bình tĩnh đưa cho Chu Khán Thanh.
“Nào, đi mở cửa.” Giọng nói của y mang theo chút hưng phấn.
Đoàn Văn Tranh ngồi xổm trên cao đột nhiên hừ một tiếng nho nhỏ, thanh máu nháy mắt còn 20%.
Có vẻ như anh không ngờ đối thủ đột nhiên nhắm vào mình, vội vàng thu súng núp vào sau vật chắn chích máu.
“Tôi lên với cậu nhé?” Lộ Du hỏi.
Chu Khán Thanh nhìn đồng hồ: “Thế tôi đi mở cửa.”
“Ừ.” Đoàn Văn Tranh thuận miệng đáp, anh chưa có nhu cầu cần chi viện.
Mạnh Úy Nhiên đột nhiên ngã xuống, Tô Nhất Ngữ đánh càng ngày càng hăng, chìa khóa của bọn họ đã bị đối thủ cướp, cần phải lấy được chìa khóa trong tay Đoàn Văn Tranh trước khi cả đoàn Tiết Lan kéo nhau xuống may ra mới có thể cứu vãn tình thế.
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng…!
Chìa khóa không nằm trong tay Đoàn Văn Tranh.
Tiết Lan nhìn bản đồ nhỏ cùng lượng máu của Đoàn Văn Tranh, trong lúc chần chờ có nên xuống cứu anh hay không, cậu nhớ tới lời nhận xét của Ôn Diễn về mình—
Tiết Lan…quá quan trọng sự tồn tại của đồng đội.
[Ánh sáng tận thế] không phải là trò chơi kết bạn, càng không phải là trò chơi tình bạn ta làm nên tất cả, có đôi khi sự tồn tại của đồng đội không phải là yếu tố quyết định thắng thua.
Thi đấu cần phải có sự hy sinh, hy sinh mà có thể đem về chiến thắng cuối cùng, tuyển thủ cần phải học cho mình cách từ bỏ.
Tiết Lan im lặng nhìn về phía Chu Khán Thanh đang chạy.
– Trên khán đài –
“Hiện tại Ảo Ảnh còn chưa biết ai là người cầm chìa khóa!” Trận đấu đã sang phần gay cấn, bình luận viên không tự giác nâng cao giọng, hưng phấn nói: “LGW không tận dụng cơ hội để mở cửa?! Nếu Reset có thể giữ chân hai người thì Chu Khán Thanh và Lộ Du hoàn toàn có thể giúp đội dành chiến thắng!”
Bên chiến đội Ảo Ảnh.
Tuy bọn họ đang lâm vào tình cảnh xấu nhưng chỉ cần Tô Nhất Ngữ có thể cướp được chìa khóa trong tay Đoàn Văn Tranh rồi lùi về sau đợi Mạnh Úy Nhiên sống lại, bọn họ hoàn toàn có khả năng lật ngược ván cờ.
Tô Nhất Ngữ cùng tay bắn tỉa dựa theo sự chỉ huy của Mạnh Úy Nhiên, một người lên cao, một người yểm hộ.
Sắc mặt Mạnh Úy Nhiên rất nghiêm túc quan sát toàn bộ bản đồ.
Đoàn Văn Tranh đang mất đi ưu thế, chỉ cần bọn họ lấy được chìa khóa thì..
Khoan đã!
Mạnh Úy Nhiên nhìn chằm chằm bản đồ nhỏ.
Dựa theo suy đoán của mọi người, đáng nhẽ chi viện phải tới rồi…chỉ là tại sao bọn Tiết Lan không tới!
Thôi xong!
“Từ đã!” Mạnh Úy Nhiên bỗng hò lên: “Chìa khóa không nằm trong tay cậu ta, mau đến khoang thuyền trưởng!”
Tô Nhất Ngữ không hiểu tại sao Mạnh Úy Nhiên lại có ý kiến như thế, nhưng cậu tin đội trưởng của mình, không do dự quay đầu chạy ngược về phía sau vừa chạy vừa hỏi: “Khoang thuyền trưởng? Ý cậu là chìa khóa không nằm trong tay Đoàn Văn Tranh?”
“Ừ….”
Mạnh Úy Nhiên còn chưa nói xong, một bóng đen bỗng xông ra từ thùng hàng, toàn bộ lời nói đều bị nuốt vào trong tiến súng.
Cậu ta ngạc nhiên nhìn người vừa đến, hoài nghi liệu có phải bản thân mình phán đoán nhầm hay không.
Bóng đen nhảy từ thùng hàng xuống vừa nhảy vừa bắn, tay đột kích Ảo Ảnh không kịp chuẩn bị gì bị cậu dồn hỏa lực, cuối cùng nằm xuống trong sự ngơ ngác.
“Exist!!!” Bình luận viên phấn chấn hô to: “Trong thời khắc cuối cùng Exist đã không chọn đi cùng Chu Khán Thanh tới khoang thuyền trưởng mở cửa mà lựa chọn chi viện cho đồng đội!”
Khán giả trong phòng đều nín thở chờ đời hành động tiếp theo của cậu.
Chỉ thấy Tiết Lan vững vàng đứng trên thùng hàng, từng viên đạn ổn định bay ra khỏi họng súng, nhằm trúng tay bắn tỉa.
Tay bắn tỉa trốn không kịp, máu chảy thành sông.
Cùng lúc Tiết Lan xuất hiện trên thùng đựng hàng, Đoàn Văn Tranh dễ thở hơn, nắm bắt thời cơ nhắm thẳng vào Tô Nhất Ngữ.
Khán giả Ồ lên một tiếng.
Khoang thuyền tối đen như mực được ánh sáng chiều vào, trong phòng tối chất đầy những thùng hàng nến cũng bắt đầu sáng.
Tiềng sóng biển hòa vào tiếng gió đập mạnh vào thân thuyền báo hiệu cho việc trận chiến giữa hai bên chính thức kết thúc.
Bọn họ chạy lên khoang thuyền đón bình minh lên.
Hai bóng người dựa sát vào nhau, giống như mối quan hệ không thể tách rời giữa chủ nhân của chúng.
Khán giả bên dưới bắt đầu hò reo, Tiết Lan thở phào nhẹ nhõm, tháo tai nghe xuống lén nhìn người bên cạnh.
Đoàn Văn Tranh đã xong từ đời nào, giữa bàn dân thiên hạ nhìn cậu chằm chằm.
Tiết Lan chỉ dám liếc anh khoảng một giây đã phải chột dạ quay mặt sang hướng khác.
“Lan Lan! Nãy em làm anh hãi muốn chết…” Chu Khán Thanh ngồi thả lỏng xuống chiếc ghế mềm mại, cười ha hả nói: “Không ngờ em lại có thể đoán được chuyển động của Mạnh Úy Nhiên! May là quay lại nếu không chờ Tô Nhất Ngữ đến, bọn mình chưa chắc đã mở cửa thành công nhanh đến thế! Em hiểu đồng đội cũ của em thật…”
Gò má Tiết Lan nhẹ nhàng nóng lên: “Không, em không biết, chỉ là đoán mò thôi…”
Hơn nữa…!
Tiết Lan cảm thấy Mạnh Úy Nhiên là người thông minh, mưu kế của họ hoàn toàn không thể cầm chân cậu ta lâu, không giải quyết nhanh đợi khi địch sống lại thì chưa chắc LGW sẽ giành thắng lợi dễ dàng.
Với lại một phần nhỏ, cậu chỉ không muốn phải bỏ lại đồng đội, ít nhất trận chiến này chưa cần sự hy sinh ấy.
Tất nhiên Chu Khán Thanh nào có nghe được lời giải thích đằng sau, y vui vẻ tiếp tục nói: “Nhưng mà vẫn thấy hơi có lỗi khi mà không cứu được Đoàn chó, ván sau tôi sẽ cố gắng phi tới bên cậu nhé! Lan Lan, em nói…”
Đoàn Văn Tranh cười lạnh một tiếng không rõ nghĩa, anh quay lại nhìn màn hình, di chuyển nhân vật đến gần Tiết Lan hơn, hai người cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Ánh sáng ngày tận thế.
Anh nở nụ cười nhẹ, đẹp đôi thật đấy.
Trận thi đấu tiếp theo, LGW thừa thắng xông lên lấy được tấm vé đầu tiên vào trận chung kết giải đấu [Ánh sáng tận thế] trong nước.
Khắp sân thi đấu đều vang vọng tên của từng người trong đợi, LGW không chỉ có chỗ cho “Wind” mà còn có cả “Exist” “Reset” “Scalpel” “Wifi”.
Đây là thời đại của bọn họ!
Phỏng vấn sau trận đấu đã không còn Ôn Diễn, Tiết Lan trở thành mục tiêu to nhất bị phóng viên nhắm tới.
“Có phải cậu đã đoán được đường đi của Mạnh Úy Nhiên nên mới quay lại viện trợ cho Reset không?”
“Xin hỏi mục tiêu của LGW là quán quân quốc gia hay vô địch thế giới?”
“Đối với việc chip bảo vệ trở thành khắc tinh của bắn tỉa, là người đưa nó trở thành xu hướng, cậu có cảm nghĩ gì? Có hối hận không?”
….!
Tiết Lan khẩn trương bị một đám người cùng giơ microphone đến trước mặt cậu, cộng thêm ánh flash máy ảnh lập lòe đau mắt.
“Hối hận cái gì? Vấn đề như vậy đáng nhẽ ra mấy người nên để tới khi LGW thua trận hỏi nó mới đúng bầu không khí chứ?” Trong lúc cậu không biết đáp ra làm sao, một cánh tay tùy ý đặt lên vai Tiết Lan: “Đương nhiên, thắng bại là chuyện thường tình vậy nên mong mấy người chờ đi nhé, chờ tới khi đội chúng tôi thua hãy hỏi, xin cảm ơn.”
“…….”
Đoàn Văn Tranh vừa dứt lời đã vẫy tay hò Chu Khán Thanh tới, sau đó ôm vai Tiết Lan lôi cậu vào trong phòng nghỉ.
Chu Khán Thanh cạn lời kéo thêm Lộ Du yêu hòa bình thế chỗ, nói nhỏ với mấy tay nhà báo: “Mọi người đặt câu hỏi đi.”
Lộ Du: “……..” Liên quan gớm?
Tiết Lan theo anh về phòng nghỉ cho các đội, cách một cánh cửa, cậu vẫn có thể nghe thấy mọi người hưng phấn bàn về chuyện hôm nay.
“Chúng ta đi như thế không sao chứ? Anh Khán Thanh…”
“Không sao.” Đoàn Văn Tranh đóng cửa, để cậu ngồi xuống ghế sopha rồi kéo cái ghế rời ngồi xuống đối diện: “Phỏng vấn một chút đội trưởng nhỏ, hôm nay vào trận chung kết có vui không?”
“……” Tiết Lan bất đắc dĩ nhìn anh nghiêm túc bắt chước mấy tay phóng viên, âm thầm tính toán giờ mình chạy khả năng bị bắt lại là bao nhiêu.
“Tại sao nãy em bỏ hộ tống chìa khóa để đi cứu bạn trai?”
“….”
Chẳng hiểu sao vấn đề nghiêm túc được nói ra bởi cái miệng của Đoàn Văn Tranh cứ lấp lửng theo một cách nào đấy, bạn nhỏ không chịu được, mặt bắt đầu đỏ rồi lan thẳng tới tai.
Có vẻ như Đoàn Văn Tranh rất hứng thú với câu trả lời, bình tĩnh chờ cậu lên tiếng: “Không…”
Tiết Lan khẩn trương tới mức nói lắp: “Em…Mạnh Úy Nhiên, em không đến thì chắc chắn cậu ta sẽ nghi ngờ, bọn họ còn có bắn tỉa, có đột kích có…nhiều! Hơn nữa, nếu là Chu Khán Thanh ở đó thì em cũng đi.”
“Tiết Lan chỉ vừa nhắc đến cái tên “Chu Khán Thanh” thì đã bị Đoàn Văn Tranh véo má.
Cậu nghiêng đầu cố tránh khỏi nhưng không được, nhìn lên chỉ thấy anh mím môi nói: “Nhóc con em vừa nói gì? Lặp lại anh nghe?”
“…….”
“Không được cứu Chu Khán Thanh.”
“…….”
“Lộ Du cũng không được cứu.”
“…….”
“Kệ họ chết hết đi.”
“…….”
Tiết Lan chưa kịp mở mồm ra cãi, Chu Khán Thanh đã đạp cửa bước vào quát: “Đoàn Văn Tranh cậu nhắc lại lần nữa, ông đây cực khổ chắn phóng viên cho cậu đi hú hí mà cậu dám hố ông?”
Tiết Lan: “…….”
“Hôm nay ông đây liều mạng với con chó nhà cậu!” Chu Khán Thanh vén tay áo nhào lên người Đoàn Văn Tranh.
“Không, thi đấu cấm đánh nhau!!!” Tiết Lan vội vàng bảo vệ hai bên má vừa bị véo ngăn cản hai người.
Chỉ là lời khuyên của cậu hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào, Chu Khán Thanh máu dồn lên não, trước khi nhào lên may mắn còn chút lý trí gọi Lộ Du: “Đóng cửa, hôm nay ông đây muốn làm thịt chó!”
Tiết Lan, Lộ Du: “…….”
Lộ Du cảm thấy mình nên làm đại sứ hòa bình, nhưng khi nghĩ đến câu “Lộ Du cũng không được cứu” thì lại quay xe, vươn tay đóng cửa.
Ai ngờ có người nhanh hơn một bước chặn động tác của cậu ta lại.
“Ai muốn đánh nhau?”
Giọng nói quen thuộc đến mức khiến tim Tiết Lan đập chậm hơn một nhịp, ngay cả Chu Khán Thanh và Đoàn Văn Tranh đang vồ nhau cũng dừng lại, cả đám ngạc nhiên nhìn về phía cánh cửa.
Người này…!
“Đội trưởng?!”
– –Kidoisme: A, Anh Diễn về rồi..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!