Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam - Chương 122: 122: Đi Du Lịch Theo Đội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam


Chương 122: 122: Đi Du Lịch Theo Đội


“A Diễn!” Không biết ai là người nói đầu tiên, mọi người đều ngạc nhiên đứng dậy.

“Anh về rồi à?” Chu Khán Thanh kích động không thèm đánh Đoàn Văn Tranh, vội vàng đứng lên lảo đảo chạy qua hướng Ôn Diễn, không rõ khẩn trương hay kích động mà giọng nói có chút gì đó lộn xộn: “A Diễn, sao anh về sớm thế? Em…tay anh thế nào rồi?”
Ôn Diễn cười cười: “Sao cái tính hấp tấp của cậu mãi chẳng thay đổi gì vậy?”
“Thì…!người ta thấy anh về nên kích động chứ còn làm sao nữa?!”
Ôn Diễn không nói gì quay sang nhìn Tiết Lan.

“Đội trưởng!” Tiết Lan hơi co quắp đứng dậy.

Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Ôn Diễn, không chỉ là chuyện của LGW mà còn có cả Chu Khán Thanh, Lộ Du, Đoàn Văn Tranh, còn có…cá nhân cậu.

Nhưng Tiết Lan vẫn cảm thấy hơi thấp thỏm.

Thực ra đêm nào cậu cũng đưa tay lên trán nghĩ ngợi, sợ mình không đủ quyết đoán, không đủ tài năng để làm đội trưởng.

Kinh khủng hơn cậu sợ sau khi Ôn Diễn thấy đống rắc rối cậu bày ra sẽ thất vọng khi đã đặt tương lai LGW vào tay mình.

“A Diễn, anh chưa trả lời câu hỏi của em!” Chu Khán Thanh vội vàng la lên: “Anh về khi nào? Đến xem bọn em thi đấu à? Tay anh khỏi chưa? Khôi phục đến đâu rồi? Anh…”
Chu Khán Thanh hưng phấn bắn rap nửa ngày, Ôn Diễn bất đắc dĩ đưa tay lên chặn miệng y: “Nhiều câu như vậy cậu muốn anh trả lời thế nào?”
“Thì…”
Chu Khán Thanh đang còn muốn nói nữa, Ôn Diễn đã quay sang dịu dàng nhìn Tiết Lan, nói với mấy người còn lại: “Tôi có lời muốn nói riêng với đội trưởng.”
Chu Khán Thanh vội vàng gật đầu, định cùng Lộ Du đi ra ngoài mới phát hiện Đoàn Văn Tranh vẫn còn đang ngồi trên ghế sopha, nhất định không chịu đứng dậy.

“….” Chu Khán Thanh vội vàng chạy tới kéo tay anh: “Đi thôi, hai chúng ta còn chưa quyết đấu xong!”
“Cậu bảo ai hai chúng ta với cậu cơ?” Đoàn Văn Tranh rụt tay về, sầm mặt nhìn Ôn Diễn: “Tôi ngồi đây không đi đâu cả.”
Chu Khán Thanh càng nghe càng tức, xắn tay áo lên hỏi: “Đoàn Văn Tranh mẹ nhà cậu, A Diễn anh ấy…”
Tiết Lan thấy anh không muốn đi, vội vàng khuyên ngăn: “Ra ngoài nói.”
Ôn Diễn gật đầu nhường đường cho cậu, ai ngờ Đoàn ăn vạ dứt khoát đứng dậy, đen mặt lao thẳng ra ngoài.

Đương nhiên Tiết Lan biết anh đang giận, chỉ là cậu thực sự có chuyện quan trọng về chiến đội cần nói với Ôn Diễn, thôi thì…lát nữa đi dỗ anh vậy.

Tiết Lan nghĩ xong thì phòng nghỉ chỉ còn lại mỗi mình cậu và Ôn Diễn, lúc này mới nghiêm túc gọi: “Đội trưởng.”
“Đã nói anh không phải là đội trưởng rồi.” Ôn Diễn ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho cậu ngồi bên cạnh.

Tiết Lan thấy thế cũng ngồi xuống, thẳng lưng như học sinh tiểu học trong giờ kiểm tra.

Cậu nói: “Trong khoảng thời gian này chúng ta đánh thắng trận bán kết, trước mắt đã vào vòng chung kết, trong đội ai ai cũng cố gắng, không vì thiếu đội…mà không luyện tập kỹ, anh cứ yên tâm.”
“Anh Khán Thanh đánh Đột kích bảo vệ Y tá rất tốt, không chỉ bảo vệ Lộ Du mà còn…”
Ôn Diễn nở nụ cười nghe hết lời cậu nói, bỗng nhiên hỏi: “Thế còn em?”
“Tôi?”
Cậu bỗng nhớ ra hôm nay mình không nghe lời hắn khuyên bảo, nhất quyết bỏ chuyện hộ tống chìa khóa cho Chu Khán Thanh để vòng lại cứu Đoàn Văn Tranh.

Tiết Lan khẩn trương cúi đầu: “Tôi, tôi biết lúc nãy tôi không tốt, rõ ràng anh đã nhắc nhở tôi nhưng mà tôi…nếu anh ở đó, anh có thể làm tốt hơn tôi.”
“Không, em làm rất tốt.

Thi đấu thế nào, mỗi người chỉ huy sẽ có cách làm riêng của họ.

Kết quả trận thi đấu hôm nay rất đẹp, em không chỉ ưu tú mà còn có thể làm tốt hơn anh.” Ôn Diễn bật cười, đơn giản giải thích lại tình hình trận đấu rồi bảo: “Hơn nữa không phải anh hỏi cái này, anh hỏi em có sống tốt hay không?”
Tiết Lan không nghĩ hắn lại nói thế, xấu hổ gãi đầu.

“Tốt lắm, mọi người đều chăm sóc cho tôi.

Tôi cũng rất cố gắng huấn luyện không làm mọi người thất vọng.” Tiết Lan nói đến đây, chờ mong nhìn về phía Ôn Diễn: “Tay anh thế nào rồi? Lần này về…?”
“Không đi nữa.” Ôn Diễn cười nói: “Thực ra thời gian khôi phục của anh dự đoán là khoảng sau giải đấu trong nước, nhưng bác sĩ nói phục hồi rất tốt, không còng vấn đề gì.”
“Thật hả?” Tiết Lan chưa tin lắm.

“Ừ.”
Giọng nói của Ôn Diễn rất có tính lừa người khiến người ta tin phục, tầm mắt hắn lơ đãng nhìn sườn mặt của Tiết Lan, bỗng chốc dừng lại.

Nguyên bản hắn cho rẳng gương mặt cậu vốn chỉ hồng hồng do xấu hổ, ai dè nhìn kỹ mới phát hiện ra là có người véo.

Lông mày Ôn Diễn nhăn lại, giơ tay chạm vào gương mặt Tiết Lan.

“Sao lại đỏ?”
Cậu chợt nhớ ra nãy mình bị Đoàn Văn Tranh tập kích, vội vàng vỗ mặt: “Không có gì! Tôi không cẩn thận chạm vào.”
Hắn hỏi tiếp: “Lúc anh không ở đây Reset có làm gì em không?”
Tiết Lan khẩn trương ngẩng đầu, phát hiện Đội trưởng Ôn nhìn chằm chằm mình.

“Không có!” Tiết Lan nghiêm túc đáp.

Ôn Diễn nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra lại thấy hai mắt Tiết Lan sáng lấp lánh: “Anh ấy rất chăm chỉ, biết suy nghĩ cho đội.

Nếu lúc nãy không nhờ Đoàn Văn Tranh cầm chân địch, chúng ta không thể thắng dễ dàng.”
“Lan Lan này.” Ôn Diễn nhẹ giọng cắt ngang lời cậu nói, đột nhiên bị hắn gọi thân thiết Tiết Lan cảm thấy hơi gượng gạo.

Cậu vội vàng ngồi ngay ngắn: “Sao thế đội trưởng?”
Có vẻ hắn cũng chán sửa xưng hô, ánh mắt thâm thúy dừng trên người Tiết Lan như dòng thời gian lắng đọng muốn xuyên qua suy nghĩ của cậu.

Hắn đang muốn nói chuyện, phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, Đoàn Văn Tranh đứng ngoài đen mặt nói: “Xong chưa, anh Niên gọi.”
Tiết Lan nghe vậy vội vàng đứng lên: “Em sang luôn.”
Mặt Đoàn Văn Tranh lúc này mới trắng hơn, anh vẫy tay ngoắc bạn nhỏ, Tiết Lan nhanh chân chạy theo tới xong xuôi mới quay đầu nhìn Ôn Diễn: “Đội trưởng, đi thôi!”
Ôn Diễn gật đầu đi theo sau hai người, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Hắn chỉ mới đi hai tháng thế nhưng đã hoàn toàn không thể chen chân vào hai người bọn họ, dường như bây giờ hắn đã đổi chỗ cho Đoàn Văn Tranh, người bị đề phòng lại thành bản thân mình.

“Mấy cậu sao thế?” Tạ Tri Niên ngồi trên xe đánh giá gương mặt cả đám: “Ai không biết còn tưởng LGW thua trận trở về.”
“Đúng đấy! Sao mình phải rén?” Tầm mắt Chu Khán Thanh đảo một vòng, hưng phấn đề nghị: “Hát karaoke không anh em?”
Tất nhiên không một ai đáp.

Chu Khán Thanh nhướn mày, mất công hỏi từng người một: “Lộ Du?”
“………” Sao lại là tôi?
Lộ Du bình tĩnh đáp: “Tôi về nhà xem video.”
“Lan Lan?”
“Em á…Em hẹn Nhất Ngữ tối nay luyện tập cùng cậu ấy, trận sau là cơ hội cuối rồi.”
“…Mấy cậu bị làm sao í!!!!” Chu Khán Thanh chán nản thở than: “Thôi để về phòng huấn luyện tôi cắm loa làm cái liveshow cho cả đội nghe ăn mừng chiến thắng nhá!”
“……..” Mọi người đồng loạt im lặng.

“Các cậu có ý gì?!”

“Rồi, khổ.” Tạ Tri Niên cười cười cắt ngang lời y, nghiêm mặt nói: “Các cậu biết hết chưa, Lôi Đình thắng BTR trong trận bán kết 2.”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả bao gồm Chu Khán Thanh đều trở nên trầm mặc.

“Điều này đại diện cho việc chiến đội chúng ta sẽ gặp lại Lôi Đình ở trận chung kết…Bất kể thắng hay thua bọn họ cũng nắm chắc được tấm vé vào Vòng chung kết Thế giới.”
“BTR sao hôm nay đánh yếu thế? Chiến thuật của Spirit đâu phải đồ bỏ, chẳng nhẽ đến Lôi Đình cũng không hạ nổi?”
“Anh vừa gặp Spirit, cậu ta có bảo…” Tạ Tri Niên không để ý lời Chu Khán Thanh nói, nghiêm túc phun ra hai chữ: “Cá độ.”
Không khí trong xe nháy mắt đông cứng, ngay cả Đoàn Văn Tranh đang nhìn ra ngoài cửa sổ cũng sững sờ quay đầu lại.

“Anh bảo gì cơ, BTR có người cá độ?”
“Ừ, nhưng còn nữa.” Tạ Tri Niên lạnh lùng nói: “Tình hình của BTR tương đối phức tạp, Spirit đề nghị anh chú ý hướng đi của Lôi Đình vì có thể bọn họ còn cấu kết với chiến đội khác.”
“Là sao?” Chu Khán Thanh giận dữ nói: “Bị điên rồi? Chẳng nhẽ mấy chiến đội khác để yên mặc Lôi Đình thao túng?”
“Anh không rõ, cậu ta chỉ bảo chuyện này có liên quan tới chúng ta.

Mặc kệ thế nào thì chuyện huấn luyện vẫn sẽ được đặt lên hàng đầu, Wind đã trở lại, chúng ta phải thắng trận chung kết…”
Tiết Lan ngồi trên ghế, lông mày nhíu chặt.

Không hiểu sao cậu có dự cảm chẳng lành.

“Đúng vậy.” Chu Khán Thanh xoa tay hằm hè: “Bọn họ muốn vào chung kết thế giới cơ mà nhỉ, để bọn họ đi, ông đây sẽ cho bọn họ thấy thế nào là mất mặt vượt ra khỏi biên giới!”
“Là tuyển thủ chuyên nghiệp không một ai chấp nhận thi đấu với một đội có người cá độ.” Tạ Tri Niên lắc đầu nói tiếp: “Trận thi đấu tiếp theo, xuất phát từ tất cả những điều kiện đang có, anh hy vọng mọi người bảo toàn thực lực…”
Lời anh ta còn chưa dứt, Đoàn Văn Tranh bỗng ngước mắt cắt ngang: “Tôi nhớ vòng đầu tiên của Chung kết thế giới loại rất nhiều đội?”
Tuy Tạ Tri Niên không hiểu nhưng vẫn phối hợp gật đầu: “Ừ.”
Đoàn Văn Tranh nghe được đáp án mình muốn, thích ý dựa vào ghế vắt tay lên trán.

“Nếu bọn họ thích vào chung kết thế giới, chúng ta sẽ giúp họ thành đội tuyển đầu tiên được đi du lịch miễn phí.”
– –Kidoisme: Edit bộ này chậm và vì về game á, đọc khum hiểu mà tra từ thì nó loạn lên:).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN