Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 192: Đảo rồng
Rồng có tuổi thọ rất dài, rất có khả năng cha mẹ rồng con còn sống.
Muốn tìm được họ, nơi đầu tiên Ash và Sigourney nghĩ đến chính là lãnh địa của rồng, một hòn đảo trên đại dương bao la, gọi tắt là đảo rồng.
Đúng lúc hai người, nhất là Sigourney cũng muốn đến đảo rồng gặp lại những người bạn trong liên minh Tự Do. Trước đó họ không thể nào xông vào, bây giờ họ đã có lý do chính đáng để đến đó.
“Vậy là đến đảo rồng à?” Ash vừa nói vừa không nhịn được đưa tay chọc chọc móng vuốt nhỏ của Grey, móng vuốt của rồng con ra đời rất non nớt như trong suốt. Trạng thái này sẽ chỉ duy trì trong một thời gian rất ngắn, sinh vật ma pháp mạnh mẽ cũng có thời kỳ thú con ngắn hơn các chủng tộc khác.
Grey coi hành động của cậu là động tác nhất trí, nó dùng móng vuốt nhỏ đè lại ngón tay Ash: “Ngoao!” Đúng!
Tiếp theo nó lại giơ móng vuốt với Sigourney, lại đây, bắt tay.
Sigourney cụp mắt, anh khựng một chút rồi mới giơ ngón tay chạm vào móng vuốt của Grey.
Và cứ như thế, ba người thừa dịp khoảng thời gian ngắn trước ngày Huy Hoàng để đi, ngày hôm sau họ đã xuất phát đến biển.
Vị trí của họ lúc này cách đảo rồng không xa.
Là bậc thầy luyện kim, Sigourney lấy ra một thiết bị luyện kim hình thuyền, ba người ngồi lên, chiếc thuyền thong thả chạy ra biển.
Trong mắt phần lớn các sinh vật trên lục địa, đảo rồng vừa thần bí vừa đáng sợ.
Nó giống như là một cấm địa.
Nhưng trên thực tế, con đường đến đảo rồng không hề khó khăn, chỉ là đường biển bình thường, không có gió bão, không có trở ngại, yên bình như đi du thuyền qua từng hòn đảo trong biển.
Bất cứ ai muốn đi cũng đều được hết.
Mà vấn đề quan trọng là sau khi đến đảo rồng rồi thì sao?
Loài rồng kiêu ngạo có ý thức lãnh địa cực kỳ cao, họ không cho phép lũ sâu kiến thấp kém đặt chân lên hòn đảo. Một khi phát hiện, rồng sẽ không cho ai giải thích, chỉ thở một hơi khiến người xâm phạm hóa thành tro bụi.
Bởi vậy điểm đáng sợ của đảo rồng không nằm ở chỗ hoàn cảnh của nó hiểm ác cỡ nào, nó chỉ là một hòn đảo bình thường mà thôi, bởi vì được rồng chọn làm lãnh địa nên mới trở nên đặc biệt, kiêng kỵ như thế.
Thế là ba người rất dễ dàng tới gần đảo rồng trước khi trời tối.
Khi trời nhá nhem, Sigourney đã có thể ra khỏi thuyền hoạt động.
“Đã có thể thấy bóng dáng đảo rồng rồi.” Ash chỉ cho Sigourney nhìn.
Chỉ thấy ở nơi xa xôi, một hòn đảo khổng lồ nhô lên mặt biển xanh thẳm giống như một con thú khổng lồ chiếm đóng vùng biển này.
Hòn đảo trông rất yên tĩnh.
Không có rồng bay vòng vòng trên trời hay canh giữ trên biển như trong tưởng tượng của Ash.
Thật ra cũng không phải là tưởng tượng của cậu, cậu đã từng thấy một bức bích họa dưới lòng đất sào huyệt tuyết yêu với Sigourney.
Trên những bức bích họa đó vẽ tinh linh xinh đẹp, quỷ hút máu sống hưởng thụ, đội quân xương khô đông đúc… Trong đó bức bích họa khiến cậu chấn động nhất chính là bức bích họa vẽ rồng. Đó cũng là lần đầu tiên cậu biết tới rồng.
Trên bích họa đó cũng có một hòn đảo, trên bầu trời và trên đại dương bao la là vô số con rồng, màu vàng, màu bạc, màu đen, màu xanh lá, màu đỏ…
Rất nhiều, rất nhiều rồng.
Cao ngạo bễ nghễ, chỉ một bức bích họa đã lột tả được vẻ bệ vệ to lớn ấy.
Bởi vậy trong ấn tượng của Ash, đảo rồng hẳn sẽ giống như bích họa, nhìn một cái đã khiến người ta áp lực không thở nổi.
Nhưng đảo rồng trước mặt cậu rất yên tĩnh.
Nếu so sánh với khung cảnh trong bức bích họa, nơi này yên tĩnh đến vắng vẻ, vắng vẻ đến quạnh quẽ.
Là do ba người còn cách quá xa ư?
Cậu ngẩng đầu nhìn cột buồm như để trang trí trên thuyền, rồng con đang đu trên đó, sôi nổi gào “Gừ gừ ngoao” về phía đảo rồng giống như đang trò chuyện với đồng loại cách đó không xa của mình. Tuy nó cũng biết rằng âm lượng nhỏ bé của nó không thể khiến rồng trên đảo nghe thấy.
“Sigourney.” Ash chần chờ hỏi: “Có phải anh còn gì chưa nói hay không?”
Sigourney có một cảm giác bất lực quả nhiên lại bị phát hiện. Anh cũng nhìn thoáng qua rồng con đang tràn đầy phấn khởi đến mức không rảnh để ý đến họ, anh nói khẽ: “Cậu cũng biết rồng rất ít ỏi đúng không?”
Ash: “Ừ.”
“Có lẽ số lượng của rồng trên thế giới này còn ít hơn tưởng tượng của cậu.” Sigourney đổi phương thức nói chuyện, giọng anh trực tiếp vang lên trong thế giới tinh thần của Ash.
Ở Ilov Bạc, khi bình nguyên Đoạn Hà còn chưa mở ra, pháp thuật đã đang dần xuống dốc.
Quy tắc trên thế giới trở nên bí ẩn khó tìm, nguyên tố pháp thuật ngày càng ít dần, sinh vật ma pháp gần như tuyệt chủng…
Bây giờ họ đã biết nguyên nhân của sự thay đổi này, khi thế giới chia thành hai, thế giới Ilov Bạc cũng không hề hoàn chỉnh.
Ilov Đỏ đối lập với Ilov Bạc cũng không hoàn chỉnh.
Bởi vậy Ilov Đỏ cũng gặp cảnh khó tương tự Ilov Bạc trong quá khứ.
Quy tắc thế giới bí ẩn khó tìm, nguyên tố pháp thuật ngày càng ít dần, môi trường sinh tồn của sinh vật ma pháp ngày càng khắc nghiệt.
Sinh vật ma pháp càng mạnh thì lại càng lệ thuộc môi trường có nhiều nguyên tố pháp thuật, một khi môi trường trở nên khắc nghiệt, vậy họ cũng chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Trên Ilov Đỏ, sinh vật ma pháp mạnh mẽ nhất chắc chắn là rồng.
Đúng là tuổi thọ của rồng rất dài, có thể dùng vạn năm để tính. Nhưng điều kiện tiên quyết là ở trong môi trường pháp thuật cực tốt.
Khi môi trường pháp thuật trở nên tồi tệ, cuộc sống của rồng cũng chẳng khá khẩm hơn.
“Trong thời gian dài đằng đẵng, có không ít rồng đã chết đi và rất nhiều rồng chọn ngủ say.” Sigourney nói: “Bây giờ chắc số rồng còn thức tỉnh trên đảo chưa đến mười.”
Đương nhiên, mười con rồng cộng lại cũng đủ để tạo nên sức chiến đấu kinh khủng rồi.
Ash sửng sốt một chút: “Vậy cha mẹ của Grey…”
Là đã chết hay là đã ngủ say, hay bây giờ vẫn còn đang ở trên đảo rồng?
Sigourney khẽ lắc đầu, anh cũng không chắc chắn.
“Nghe nói trên đảo rồng có một con rồng vàng…”
Grey cũng là rồng vàng, biết đâu người đó là cha của Grey thì sao?
Cho nên anh vẫn chưa nói hiện trạng của rồng cho Grey.
Nếu cha mẹ của nó còn, nói trước chỉ khiến nó đau lòng uổng công.
Nếu là cha mẹ của nó đã không còn, vậy cũng mong nó có thể vui vẻ hòa nhập thế giới này sau khi ra đời trong một lúc. Chứ không phải đối mặt với đau thương ngay từ đầu.
Ash hiểu rõ suy nghĩ của Sigourney.
Dưới khuôn mặt nhìn như lạnh lùng thật ra là sự dịu dàng tinh tế.
Cậu mãi mãi không quên được sự chấn động trong khoảnh khắc thấy toàn cảnh vương thành Rực Rỡ trên đài chiêm tinh, giống như cậu sẽ mãi mãi nhớ rằng Sigourney đã mang khung cảnh ấy đến trước mặt cậu.
“Chẳng phải lúc trước Sigourney nói rồng vàng là loài rồng mạnh nhất à?” Ash lạc quan nói: “Huyết thống quý hiếm như vậy, dù cho đó không phải cha của Grey thì chắc cũng là người thân.”
Sigourney nhìn cậu, nói vô nghĩa vậy? Xách đại hai con ra trong nhóm rồng không tiết tháo ấy cũng có thể tìm ra quan hệ thân thích rối loạn giữa họ.
Nhưng khi anh nhìn sang thì chìm vào đáy mắt trong veo kiên định của cậu, không thể thoát ra được.
Ừ…
Cậu nói… rất đúng.
Chiếc thuyền luyện kim nhỏ nhanh chóng đến gần đảo rồng, không hề che giấu, chạy rất vô tư.
Khi chiếc thuyền tiến đến một phạm vi nhất định, rồng sống trên đảo rồng đã nhận ra mùi của kẻ ngoại lai.
“Có kẻ ngoại lai.” Rồng lam chịu trách nhiệm canh gác năm nay lười biếng báo cáo: “Một, hai, ba… Ơ?”
Hắn bỗng nhiên bay lên, trợn to đôi mắt rồng nhìn chiếc thuyền: “Rồng con? Ta không nhìn lầm chứ? Là rồng con thật à?” Hắn hưng phấn đến mức cái đuôi vẽ ra hình chữ S ở giữa không trung: “Đã bao lâu không có rồng con ra đời rồi? Trời ơi! Đó là con nhà ai? Sao lại sinh ở bên ngoài?”
Sau đó hắn cẩn thận cảm nhận mùi của rồng con, sau khi cảm nhận rõ ràng, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, suýt nữa đã rơi xuống từ trên trời.
Hả hả hả?
Hắn không cảm nhận sai chứ?
Sao hắn lại cảm nhận được hai mùi quen thuộc từ rồng con?
Một mùi tương tự rồng vàng Lavinia.
Một mùi tương tự rồng đen Zeldorf.
Mùi bắt nguồn từ cha mẹ, cảm nhận được hai mùi trên người thú con rất đỗi bình thường.
Nhưng vấn đề bây giờ là…
Rồng vàng Lavinia và rồng đen Zeldorf, cả hai đều là đực hết!
Hai người đó bên nhau từ lúc nào vậy?
A, không đúng, là ai sinh con?
Ấy, cũng không đúng, đực làm sao sinh con?
Rốt cuộc con rồng con kia là sao?
Rồng lam ngoài mặt bối rối trong lòng thì vô cùng kích động rống lớn một tiếng, dùng giọng vang dội báo cáo với tộc trưởng cũng chính là rồng vàng Lavinia: “Tộc trưởng! Con của ngài và Zeldorf tự tìm đường về rồi kìa!”
Lavinia đang ở trong hang thưởng thức sắc đẹp của mình mờ mịt: “…”
Ta có con? Con với ai? Zeldorf? Hả? Ta từng ngủ với hắn à?
Đáng sợ!
Zeldorf đang nghỉ ngơi trên đống châu báu: “…”
Hắn mở mắt suy tư: Hình như hắn mới mơ thấy ác mộng? Trong mơ hắn thấy ai đó đặt tên hắn và tên Lavinia không tiết tháo cạnh nhau thì phải?
Các con rồng còn tỉnh ở nơi khác: “!!!”
Lavinia? Zeldorf? Con?
Thật à? Ở chỗ nào?
Giật gân quá!
Ba người tới gần đảo rồng đầu tiên là nhìn thấy một con rồng lam trên không hòn đảo, sau đó họ nhìn thấy con rồng lam này vặn vẹo giữa không trung như rút gân, tiếp theo con rồng đó gào một tiếng to rõ, nghe vô cùng chấn động.
Sau đó cả hòn đảo như sống lại, tiếng rồng kêu nối liền không dứt, dường như họ đang sốt ruột trao đổi gì đó.
Không đợi họ đoán rồng là đang phẫn nộ hay là đang kích động khi thấy rồng con, họ đã bị bảy tám con rồng bao vây giữa không trung và bị nhìn bằng những ánh mắt lấp lánh hóng hớt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!