Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 202: Biến đổi
Không thể phủ nhận Dylan là một nhà chiêm tinh ưu tú vĩ đại của thời đại.
Chính cô cũng có thể không chút khiêm tốn cho rằng như vậy.
Nhưng Dylan cũng hiểu rõ bản thân.
Vào thời khắc ấy, cô đã có ba tiên đoán về sự hủy diệt của thế giới, về tương lai của thế giới, về số phận của thế giới.
Nội dung của lời tiên đoán rất rõ ràng dễ hiểu, hầu như không có phong cách mập mờ phải suy đoán của các nhà chiêm tinh từ trước đến giờ.
Giống như là bày ra đáp án ở trước mặt cô.
Giống như là ngôi sao đang thì thầm bên tai cô, chủ động nói cho cô biết.
Dylan đã từng tự hỏi cô đã có khả năng khống chế quy tắc vận mệnh đến mức này rồi ư?
Không, cô không có.
Nếu cô chiêm tinh với thực lực của mình, cô chắc chắn không có được ba tiên đoán ấy.
Nhưng trên thực tế, cô đã tiên đoán được.
Rõ ràng cô đã tiên đoán chính xác.
Trên tháp phù thủy thứ ba, Lan ngồi trong lòng Mercator và nhìn chằm chằm các vì sao.
Cô khẽ nói: “Ba tiên đoán đó là thành tựu lớn nhất cả đời ta. Trong đó một nửa là thực lực của ta, một nửa khác…” Cô nói ra suy đoán khó tin của mình: “Là thế giới muốn nói cho ta biết.”
Thế giới nhìn thấy tương lai bị hủy diệt của chúng.
Nhưng chúng không muốn bị hủy diệt.
Chúng muốn tự cứu bản thân, muốn được cứu vớt.
Thế là cô được tuyển chọn để biết bí mật của thế giới.
Trên đảo rồng của Ilov Đỏ, Dylan cảm nhận cơn gió biển ướt át thổi tới, cô bật cười và thì thào: “Ta tiên đoán ra vận mệnh, nhưng mà ta cũng là một điểm trong vận mệnh ấy.”
…
Ngoài Thánh Địa.
Những sinh vật ma pháp của các tộc đang chờ đợi ở nơi này.
Rồng vàng Lavinia là người đầu tiên phát hiện có gì đó kỳ lạ.
Hắn do dự rồi nhanh chân đến ranh giới Thánh Địa.
Trưởng lão của quỷ hút máu ngăn cản hắn: “Ngài làm vậy e là không ổn. Ngài muốn phá ước định giữa các tộc sao?”
Lavinia cúi đầu, đôi mắt thường xuyên mang nét cười lúc này tràn đầy lạnh lẽo: “Ta sẽ không làm trái ước định. Nhưng ông già, ông mở to mắt mà nhìn xem, ông không phát hiện có gì kỳ lạ sao?” Nói xong, hắn hất cánh tay ngăn cản của ông ta ra và đi tới chỗ cách ranh giới Thánh Địa một sải chân.
Hắn không tiếp tục tiến lên một bước nữa.
Hắn chần chờ giơ tay lên như thử linh cảm của mình, Lavinia giơ tay về phía trước.
Rồng vàng đang làm cái gì?
Không chỉ trưởng lão quỷ hút máu, những người thuộc chủng tộc khác cũng chú ý tới động tác của rồng vàng, ánh mắt họ nhìn theo cánh tay giơ ra đến đầu ngón tay của hắn và hư không trống rỗng mà ngón tay hắn chỉ.
Đó không phải là hư không trống rỗng.
Bởi vì hư không sẽ không cản đầu ngón tay của người ta như một bức tường.
Tất cả mọi người trông thấy ngón tay của rồng vàng giơ ra bị cản lại như chạm phải một bức tường vô hình, hắn không thể tiến thêm về phía trước dù chỉ là một chút.
Bức tường vô hình này nằm ngay đường ranh giới, không lệch một li.
Đây là cái gì?
Không phải rồng vàng đang giả vờ chứ?
Trưởng lão quỷ hút máu cách đó gần nhất, ông ta khó tin đi về phía trước vài bước và cũng đưa tay ra.
Ánh mắt mọi người lại tập trung lên đầu ngón tay ông ta.
Họ tận mắt nhìn thấy đầu ngón tay của trưởng lão quỷ hút máu cũng chạm phải một bức tường vô hình nào đó.
Không gian trên bờ biển bỗng dưng yên tĩnh.
Ngay lập tức, tất cả chủng tộc đều bắt đầu chuyển động.
Bọn họ lựa chọn các hướng khác nhau, vây quanh Thánh Địa, nhanh chóng thử mỗi chỗ quanh ranh giới Thánh Địa.
Không chỉ là xung quanh, cả không trung và lòng đất họ cũng không bỏ qua.
Sau đó họ khiếp sợ phát hiện Thánh Địa đã bị một bức tường vô hình bao vây chặt chẽ, như bị vây kín trong một quả cầu khiến họ không thể tìm được bất cứ khe hở nào để vào trong.
Trước khi suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ bức tường này, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là: ngày Huy Hoàng mỗi năm trước đây chưa từng xảy ra tình trạng này. Đêm nay tình trạng này xuất hiện có phải có nghĩa rằng bên trong Thánh Địa có biến đổi gì chăng? Là có người đã tìm được “chìa khoá” rồi ư?
Thế là họ không vội phá vỡ bức tường.
Lỡ như là người của họ lấy được chìa khóa thì sao?
Lỡ như phá vỡ bức tường sẽ ảnh hưởng đến chìa khóa và người ở bên trong thì sao?
Ánh mắt của họ dời từ bức tường vô hình đột nhiên xuất hiện sang những người khác.
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Dường như họ đều phát hiện giờ phút này họ cách chìa khóa rất gần, gần nhất từ trước đến nay.
Tuy nhiên, họ cũng không bắt đầu đánh nhau.
Bầu không khí hết sức căng thẳng, nhưng bây giờ không phải là lúc đánh nhau, mà đó là lúc sáu người trong Thánh Địa quay về.
Lúc này họ vẫn còn có thể kiềm chế sự kích động, chỉ đấu võ mồm mà thôi.
Trưởng lão quỷ hút máu nói một cách chắc chắn: “Chắc chắn là người của ta lấy được chìa khóa rồi. Trước giờ hắn rất may mắn.”
Người của tộc người cá khẽ cười một tiếng: “Mắt của đám quỷ hút máu các ngươi chẳng ra gì. Rõ ràng là có nhiều lựa chọn tốt hơn may mắn hơn, nhưng lại vẫn cứ chọn một con bạc tầm thường. Tên quỷ hút máu bọn ta chọn thì khác. Tiếng ca của hắn có thể thắng nổi tiếng ca người cá, xác suất vạn người không có được một người thế này đủ để chứng minh vận may của hắn.” Xem ra tộc người cá rất rõ ràng nguyên do Sigourney được chọn.
“Người cá cũng xuống dốc rồi, ngày Huy Hoàng là ngày của các chủng tộc, vậy mà các ngươi lại lựa chọn quỷ hút máu để đại diện cho cả tộc người cá?” Các tinh linh từ trước đến nay không ưa quỷ hút máu cười khẩy một tiếng: “Tinh linh mà bọn ta chọn là tinh linh được cây Thế Giới ưu ái, vận may của hắn cũng được thế giới ưu ái.”
“Cây Thế Giới chỉ là cây Thế Giới, là một cái cây mà thôi, đừng có lấy nó đại diện cho thế giới. Hơn nữa cái tên cây Thế Giới này chẳng phải cũng là do tinh linh các ngươi tự đặt à?” Trưởng lão quỷ hút máu thành thạo cãi lại tộc tinh linh, ông ta đắc ý hỏi lại: “Các ngươi có biết trước đó bọn ta chọn được bảy người, nhưng sáu người trong đó vì đủ chuyện ngoài ý muốn đều rút khỏi cuộc tuyển chọn cuối cùng hay không? Sao tộc quỷ hút máu có thể dễ dàng chọn hắn vì hắn thắng sạch của cải cả đời của một trăm lẻ ba tên quỷ hút máu chứ?”
Tinh linh và người cá: “…”
Bọn họ nghiêng đầu nhìn sang tộc rồng.
Bởi vì họ đều không thích thú nhân và tộc linh hồn cho nên chỉ có thể nhìn tộc rồng.
Tộc rồng thì sao? Chọn người kiểu gì?
Nhắc mới nhớ, thế mà lần này tộc rồng lại chọn một con người.
Chỉ là một con người mà cũng có thể đại diện cho rồng?
Con người này may mắn cỡ nào chứ?
Khoan đã, con người may mắn?!
Mặc kệ mấy chủng tộc nổi sóng trong lòng thế nào, Lavinia vừa đưa tay gõ vách tường và tính toán liệu sức mạnh của mình có thể phá vỡ nó hay không, vừa nhếch môi nói: “Các ngươi có biết hai quỷ hút máu và một tinh linh các ngươi chọn đều là người của tên nhân loại bọn ta chọn hay không?”
Đám người của tộc thú nhân và linh hồn: “…” Cả hai không được chủng tộc khác ưa, lúc các chủng tộc khác đấu võ mồm với nhau họ cũng bị gạt sang một bên, hoàn toàn không chen lời được.
…
Trong Thánh Địa.
Khi Thánh Địa bị vách tường bao bọc, bốn người Ash vẫn còn tụ tập tại cửa nhà trưởng lão.
Jain và Quentin hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì cảnh tượng xảy ra với Sigourney và Ash đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của họ.
Đầu tiên họ nhìn thấy Sigourney đi vào phòng, sau đó ngã xuống và được Ash ôm lấy.
Lúc đó Quentin vẫn rất muốn chế giễu vài câu, ví dụ như đất bằng mà cũng vấp chân cho được.
Nhưng một giây sau, họ lại nhìn thấy bất chợt có một thân xác nửa trong suốt giữa không trung ngoại trừ sắc tóc và mắt ra thì giống hệt Sigourney xuất hiện ở bên cạnh.
Quentin kinh ngạc, tiếng cười nhạo cũng nghẹn lại trong bụng rồi biến mất hút.
Nhưng dù sao gã cũng là một người đã trải qua nhiều sóng gió, sau một lát gã lại muốn cười nhạo, ví dụ như đi đất bằng mà cũng vấp chân tới mức mất hồn luôn à? Không chỉ vậy, gã còn nghĩ tới mấy câu như vấp chân đến mức đổi màu tóc với mắt luôn.
Không ngờ ngay sau đó, thân xác ấy lại tan vỡ, hóa thành những đốm sao hòa vào cơ thể Sigourney.
Quentin lại nhìn tới mức ngơ ngác trong một giây lát, bỏ qua thời cơ tốt nhất để chế giễu.
Gã nhịn tới nghẹn, nhìn thấy Ash ôm Sigourney, gã dứt khoát đổi thành chế giễu Sigourney yếu ớt tới mức cần con người ôm.
Gã mở miệng nhưng còn chưa kịp nói lời nào thì lập tức nhìn thấy hào quang rực rỡ từ mặt đất, từ trong không khí, từ bốn phương tám hướng kéo tới, bao trùm Ash và Sigourney bên trong tầng tầng lớp lớp, giống như một cái kén ánh sáng khổng lồ.
Gã lại nghẹn lời lần nữa.
“Chuyện này là sao?” Gã giơ tay lên, chần chờ muốn sờ kén ánh sáng nhưng không dám đụng vào: “Đây là cái gì?”
Jain lắc đầu: “Ta không biết.” Trong đôi mắt xám của hắn phản chiếu kén ánh sáng đẹp đẽ: “Nhưng có lẽ đây chính là chìa khoá.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!