Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 203: Một cặp trời sinh
Ash bị kén ánh sáng bao bọc, lúc này cậu lại rơi vào không gian yên tĩnh quen thuộc.
Không gian đen kịt, vô số chùm sáng xẹt qua, yên tĩnh nhưng vô cùng đẹp.
Cậu đứng giữa không gian, hoang mang nhớ lại làm sao mình đến được nơi này.
Cậu nhớ đầu tiên là Sigourney ngã một cái, cậu thấy thế thì nhanh chóng đỡ anh.
Sau đó xuất hiện một Sigourney nửa trong suốt khác.
Sigourney đó nhanh chóng hóa thành đốm sáng hòa vào cơ thể Sigourney.
Sau đó…
Cậu nhìn thấy vô số ánh sáng rực rỡ…
Mắt cậu chịu không được ánh sáng kích thích, cậu bèn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì cậu đã đến nơi này.
Khi dòng hồi tưởng của cậu kết thúc ở đây, chùm sáng trong không gian như sống lại, chúng lao về phía cậu như hàng ngàn dây lụa, bao bọc cậu bên trong.
Sau đó có hàng ngàn tiếng nói rì rầm bên tai cậu, những giọng nói ấy xộc thẳng vào đầu cậu.
Đó là âm thanh của tinh tú.
Là âm thanh của vận mệnh.
Là âm thanh của thế giới.
Không thể dùng văn tự miêu tả, cũng không thể dùng bất cứ âm sắc nào để so sánh, có lẽ có người sẽ cảm thấy nó rối loạn hỗn tạp, nhưng Ash lại không hề trở ngại nghe hiểu tin tức ẩn chứa bên trong.
Rất nhiều người đều đã từng suy nghĩ mình là ai, mình tới từ đâu, mình phải làm gì.
Nhưng Ash chưa bao giờ suy nghĩ những vấn đề không có câu trả lời chính xác này.
Dù sau này cậu biết mình không hề có cái gì gọi là cha mẹ mất sớm, mà cậu được chú Derek nhặt ở vùng ngoại ô, không rõ cha mẹ, cậu cũng chưa từng tưởng tượng cha mẹ mình ra sao.
Cậu không thèm để ý điều này.
Trước giờ cậu rất dễ dàng thoả mãn với những gì mình có ở hiện tại, cũng cố hết sức để bảo vệ chúng.
Nhưng bây giờ, âm thanh của thế giới nói cho cậu biết cậu là ai, cậu đến từ đâu, cậu cần phải làm gì.
Cậu là hi vọng của thế giới Ilov Bạc, sinh ra từ một nửa nền tảng của thế giới, chuyện cậu cần làm là khiến hai thế giới hợp lại suôn sẻ.
Nền tảng thế giới là quy tắc của thế giới ban đầu.
Khi nó chia hai, thế giới cũng chia hai.
Nhưng trạng thái tách rời chỉ là tạm thời.
Khi con người bị thương, vết thương đều sẽ tự lành, thế giới cũng giống vậy.
Sớm muộn gì nền tảng thế giới bị chia tách sẽ hợp lại thành một một lần nữa.
Nhưng dù sao cũng là nền tảng của thế giới, là quy tắc ban sơ của một thế giới, quá trình tự lành và khép lại của chúng không thể hoàn thành trong mấy ngày giống vết thương của con người.
Chúng cần thời gian rất, rất dài.
Mà trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, chúng cũng không hề giữ nguyên trạng thái tách rời ban đầu.
Chúng có cùng nguồn gốc, liên quan tới nhau nhưng cũng là cá thể độc lập, quy tắc phát triển và thay đổi theo từng thế giới và có nhiều điểm khác biệt với nhau.
Chúng đều có thay đổi nhỏ bé so với trạng thái chia hai ban đầu.
Bởi vậy khi chúng bắt đầu tới gần để hợp lại, chúng gặp một vấn đề cực kỳ xấu hổ và khó giải quyết: Chúng không thể hợp lại thành một nguyên vẹn như cũ.
Nhưng chuyện chúng hợp lại là chuyện ắt sẽ xảy ra.
Nếu như không có cách nào hợp lại thành một nguyên vẹn, vậy cũng chỉ có thể ma sát, va chạm với nhau, trong quá trình ấy chúng sẽ bị cấn ở những chỗ khác biệt, hòa thành một thể lộn xộn bằng cách mãnh liệt hơn.
Giống như hai tấm ván gỗ thô ráp không bằng phẳng nếu muốn khép chặt lại với nhau thì không thể không mài một lớp mảnh gỗ vụn trước, khiến hai mặt ghép nhau trở nên bằng phẳng.
Khi nền tảng thế giới va chạm mạnh mẽ với nhau sẽ khiến quy tắc ban sơ đứt gãy, vặn vẹo rồi thay đổi.
Trong quá trình quy tắc ban sơ chấn động kịch liệt, hai thế giới được tạo ra từ chúng cũng chịu ảnh hưởng.
Thế giới chắc chắn sẽ sụp đổ trước trước khi nền tảng thế giới hợp lại thành công.
Vì thay đổi tương lai tuyệt vọng này, thế giới bắt đầu tự cứu bản thân.
Thế là Ash mang theo hi vọng của thế giới được sinh ra.
Cơ thể của cậu được tạo thành từ quy tắc của thế giới.
Cậu là vật dẫn của nền tảng thế giới Ilov Bạc.
Ilov Đỏ cũng có một vật dẫn giống cậu – Sigourney.
Khi thân xác, linh hồn của họ được liên kết chặt chẽ với nhau, ngòi dẫn quy tắc trong người họ có thể bắt đầu thăm dò lẫn nhau và hợp lại thông qua họ.
Đây là cách gian lận của hai thế giới.
Giống như hai thế giới đang cử người đi nghe ngóng tin tức của đối phương trước khi chính thức gặp mặt và hợp lại.
“Bên kia không thích như thế à?” Vậy bên này thay đổi bản thân chút vậy.
“Bên kia mâu thuẫn với mình chỗ này à?” Vậy bên này lặng lẽ nhường một bước vậy.
…
Thế là đợi đến khi hai thế giới chính thức hợp lại, những nơi không hợp nhau giữa chúng đã bị sửa đổi, chúng không còn mâu thuẫn với nhau mà ăn khớp với nhau hoàn toàn.
Hoàn mĩ hợp lại một cách yên bình, gió êm sóng lặng.
Toàn thế giới cũng sẽ yên ổn vượt qua thời kỳ dung hợp của nền tảng thế giới.
Ash rốt cuộc hiểu rõ vì sao cậu luôn luôn may mắn như vậy.
Thay vì nói là vận may của cậu, không bằng nói đó là thế giới đang cố gắng sống tiếp, cho nên nó vô cùng quan tâm và ưu ái Ash Erwin – hi vọng sống của nó.
Ý chí sống sót mãnh liệt của thế giới khiến cậu và Sigourney được sinh ra, khiến cậu và Sigourney gặp nhau, khiến cậu và Sigourney… Không, không đúng.
Ash nghĩ, cậu yêu Sigourney không phải là do thế giới hi vọng họ yêu nhau.
Cậu thật sự thích quỷ hút máu vừa đẹp vừa dịu dàng vừa tinh tế kia từ tận đáy lòng.
Họ gặp nhau là điều tất nhiên.
Nhưng yêu nhau lại là lựa chọn của họ.
Đương nhiên, cũng có thể là hai thế giới dựa theo tiêu chí “Hình mẫu lý tưởng nhất định có thể làm cho đối phương thích mình” để tạo ra họ chăng?
Ash bật cười, vậy cũng tức là một cặp trời sinh?
Lòng cậu hiểu rõ và bình thản.
Mình là ai, mình đến từ đâu, mình cần phải làm gì.
Nếu thật sự phải trả lời, vậy thì…
Cậu là Ash Erwin, đến từ thôn Dogo của bình nguyên Đoạn Hà, nguyện vọng lớn nguyện của cậu là muốn xây dựng một lãnh địa mà bất cứ chủng tộc nào cũng có thể sống một cuộc sống tự do hạnh phúc. Nguyện vọng riêng của cậu là chờ sau khi thế giới hợp lại để đến miền Trăng Bạc, xây dựng một ngôi nhà trên cây và cậu sẽ thổi kèn ác-mô-ni-ca làm nhạc đệm cho Sigourney nhảy múa. Hai người sẽ sống chung bên nhau, yêu nhau, cho đến khi năm tháng dừng trôi họ sẽ ngủ say dưới tàng cây.
Mặc kệ thế giới nói kiểu gì.
Khi cậu nghĩ xong, ánh sao bao quanh cậu tản ra như đom đóm bay xa về phía xa trong không gian tối tăm.
Tiếng thầm thì bên tai cũng phai nhạt theo, bốn phía lại trở nên yên lặng.
Ash chợt có linh cảm và nhìn sang bên cạnh, sau đó cậu đối diện với một đôi mắt đỏ sậm xinh đẹp.
Bên trong cặp mắt đầy sáng tỏ, xem ra Sigourney cũng đã biết chân tướng thế giới tự cứu bản thân giống cậu.
Nhưng đối với quỷ hút máu kiêu ngạo, cảm giác vận mệnh của mình bị thế giới tính toán, sắp đặt nói chung là khá khó chịu.
Bởi vậy trong cặp mắt xinh đẹp kia cũng ngập tràn cảm xúc phức tạp.
Ash không nhịn được nhích tới gần, ngửa đầu hôn nhẹ lên đôi mắt anh.
Khi quỷ hút máu bất ngờ vì hành động đột ngột của cậu thì Ash đã nghiêm túc nhìn vào đôi mắt kinh ngạc ấy: “Đây là cái hôn cảm ơn thế giới đã tạo ra anh. Cảm ơn nó đã đưa anh đến thế giới của tôi.”
Nếu như tất cả đều là mưu đồ và sắp đặt của thế giới, cậu lại hi vọng càng nhiều hơn nữa.
Cậu cười để lộ hai lúm đồng tiền thật sâu, sau đó cậu bình tĩnh nói: “Dù sau này thế giới đã hợp lại, thế giới không cần chúng ta ở bên nhau nữa, tôi vẫn thích Sigourney nhất.”
Lúc cậu cười, đôi mắt xanh lam nhạt phản chiếu ánh sáng vô tận giống như mặt biển sóng gợn lăn tăn dưới bầu trời trong xanh.
Sigourney mím môi, ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác một chốc, sau đó anh lại ép buộc mình dời mắt lại, nhìn thẳng vào cặp mắt vui sướng ấy.
“Tôi…” Anh dừng một chút, giọng anh cứng nhắc: “…sẽ không ghét cậu.”
Đôi mắt Ash sáng lấp lánh, cậu gật đầu: “Tôi biết.”
Sigourney mặt không cảm xúc: “…” Nếu Ash đã biết tất cả mọi chuyện, vậy sau này anh cũng không cần nói mấy lời xấu hổ đó nữa. Biết lúc nãy anh tốn bao nhiêu công sức mới nói ra miệng được không?
Ash vô tội nhìn anh: “Tuy tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn nghe Sigourney chính miệng nói.”
Sigourney bị cậu nhìn thấu: “…”
Đúng vậy, quả nhiên thằng nhóc này biết tất cả mọi chuyện.
Cùng được sinh ra từ nền tảng thế giới, vì sao anh và tên nhóc này lại chênh lệch lớn ở phương diện này đến thế?
Chẳng lẽ là bởi vì anh đã chết một lần, thân xác không hoàn chỉnh chăng?
Hoặc là do Ilov Bạc vốn là thế giới chính, cho nên Ash được thiên vị hơn?
Anh nhớ lại những gì mình đã trải qua, làm con người có địa vị thấp ở Ilov Đỏ, làm sinh vật ma pháp có địa vị thấp tại Ilov Bạc. Trong lúc đó anh còn chết một lần, đây là những gì mà đứa con của thế giới phải chịu à?
Vì sao phải đưa anh đi tới chỗ thằng nhóc Ash, mà không phải vứt thằng nhóc này sang chỗ anh?
Giờ khắc này, quỷ hút máu cảm nhận được sự bất công sâu sắc đến từ thế giới.
Đều do thế giới sinh, nhưng anh chắc chắn là con riêng.
Ánh mắt anh nhìn Ash trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Ash rợn tóc gáy, cậu rụt cổ một cái: “Sigourney?”
Thằng nhóc này mới là kẻ được thế giới yêu thương từ trước tới giờ. Sigourney cong khóe môi, giơ bàn tay xấu xa ra với Ash. Thế giới khiến anh cảm thấy khó chịu, anh đành trút giận lên đứa con được thế giới yêu thương vậy. Thế giới làm gì được anh chứ?
“Sig, Sigourney? A…”
Ash bị quỷ hút máu đè đầu, hung dữ xoa nắn một phen.
Chờ đến khi tâm trạng của quỷ hút máu thoải mái một chút, đầu tóc của cậu đã rối bời, gương mặt trắng trẻo bị bóp đỏ bừng trông như đã bị hành hạ thê thảm. Nếu như cảnh này bị Nance và những người khác nhìn thấy, có lẽ mọi người lại nhìn Sigourney bằng ánh mắt ẩn ý “Sigourney, thì ra anh là người như vậy” rồi.
Thậm chí khi Sigourney dừng tay lại và nhìn vào khuôn mặt cậu, chẳng hiểu sao anh cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sao, sao lại như thế?
Trông rất…
Rất dễ khiến người ta liên tưởng đến truyện lâu đài cổ ngày ấy của nhật báo Rực Rỡ.
Nhất là khi lúc nãy hai người còn nhận được tin tức từ thế giới…
Ngòi dẫn của nền tảng thế giới nằm trong người anh và Ash. Khi thân xác và linh hồn của họ liên kết chặt chẽ mới có thể dựng nên một cầu nối cho quy tắc của hai thế giới.
Khi đó nền tảng thế giới có thể “giao lưu” với nhau trước khi chính thức hợp lại, bắt đầu tự sửa đổi bản thân, đảm bảo vào thời khắc hợp lại cuối cùng, chúng có thể ăn khớp hoàn toàn, không có bất cứ va chạm hay vấn đề nào.
Anh đã chết một lần, thân xác ở lại Ilov Đỏ, chỉ có linh hồn đến Ilov Bạc.
Tại Ilov Bạc, anh đã ký khế ước với Ash từ lâu, khi đó linh hồn hai người đã xây dựng cầu nối giữa hai thế giới. Nói cách khác, từ lúc ấy hai thế giới đã bắt đầu “giao lưu thương lượng”.
Cuối cùng chỉ còn thiếu… liên kết thân xác mà thôi.
Mà vừa rồi, thân xác được tạo thành từ quy tắc của anh đã quay trở lại.
Cho nên bây giờ…
Sigourney yên lặng nhìn không gian khép kín yên ả, hình như là không hoàn thành tâm nguyện của thế giới thì không cho họ đi ra thì phải?
Khóe môi của anh nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng, ồ, thú vị nhỉ? Dù là thế giới thì cũng đừng hòng ép buộc anh.
Anh vừa nghĩ xong, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng thay đổi.
Trong nháy mắt, họ lập tức đứng trong một căn phòng trang trí xa hoa mập mờ.
Trong căn phòng, thứ khiến người khác chú ý nhất chính là cái giường chiếm hơn phân nửa diện tích căn phòng, những tấm màn mỏng manh rủ xuống, ánh đèn mờ tối khiến tầm nhìn cũng không rõ ràng.
Nói chính xác, họ đang đứng trên cái giường này.
Chăn nệm làm từ nhung thiên nga lõm sâu xuống dưới, mềm như muốn nuốt chửng họ.
Cái khung cảnh này…
Sao lại giống y như đúc những gì được miêu tả trong cái truyện lâu đài cổ vậy!
Vừa mới có thắc mắc, một ý chí nào đó trong tiềm thức nói với họ không gian này thay đổi theo suy nghĩ của họ. Không gian chùm sáng lúc nãy cũng được hình thành dựa theo ấn tượng của hai người. Hiện giờ khi suy nghĩ của họ thay đổi, đương nhiên không gian này cũng thay đổi theo.
Sigourney nhíu mày nhìn Ash, cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy!
Ash mặt đỏ tới mang tai, lắc đầu liên tục, không phải cậu, cậu không hề nghĩ đến nó.
Cậu ngước mắt nhìn Sigourney, vậy… có phải là Sigourney đang nghĩ về nó không?
Sigourney: “…”
Ash có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Tuy vừa rồi tôi không nghĩ đến, nhưng bây giờ thấy căn phòng này thì nghĩ đến tất cả rồi.” Lúc này mỗi một chữ trong câu chuyện đó đang nhảy nhót trước mắt cậu.
Ngay tiếp theo tim của cậu bắt đầu đập loạn nhịp.
Sau khi cậu cúi đầu xuống, phần gáy trắng nõn sạch sẽ bại lộ hoàn toàn trước mặt quỷ hút máu.
Sigourney đột nhiên giơ tay che miệng, anh cảm thấy răng nanh trong miệng như đang rục rịch ngóc đầu dậy, ngứa muốn chết.
Chuyện này là sao, vì sao đột nhiên anh lại cảm thấy mùi máu của Ash thơm và nồng nặc gấp trăm lần?
Lại là thế giới giở trò?
Quá hèn hạ!
Anh nhìn chằm chằm phần gáy trắng trẻo, anh sắp không khống chế được bản thân rồi…
Đúng lúc này, Ash đưa tay kéo ống tay áo của anh.
Sigourney: “?”
“Anh muốn không?” Ash đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
Sigourney mở to hai mắt: “!”
Ừm, nhìn vẻ mặt này là muốn rồi. Ash chớp mắt mấy cái, được rồi, cậu đã biết đáp án.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng đẩy quỷ hút máu, quỷ hút máu lập tức ngã xuống đệm chăn mềm mại, mái tóc dài trắng bạc xõa tung, anh kinh ngạc nhìn cậu.
Thật là đẹp.
Cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp.
Ash ngồi xuống trên vùng bụng bằng phẳng rắn chắc của Sigourney, cậu nhớ lại những miêu tả sinh động trong truyện, sau đó cúi đầu hôn khóe môi quỷ hút máu.
“Không có chúng ta, thế giới sẽ hủy diệt. Ngài thế giới thật đáng thương biết bao.” Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Hơn nữa… Tôi cũng muốn Sigourney.” Cậu dừng một chút rồi nghiêm túc gật đầu: “Muốn lâu lắm rồi.”
Quỷ hút máu vừa bị đẩy ngã: “…”
Thật ra anh định sau khi xây xong ngôi nhà trên cây và mời Ash ở chung, sau đó mới…
Nhưng khi nhìn Ash đang nói chuyện bình tĩnh, nhưng thực tế lại xấu hổ đến mức đôi mắt mang một lớp nước, anh khẽ chậc một tiếng, tuy yêu cầu ép buộc “Không làm thì không cho đi” này khiến anh vô cùng khó chịu, vô cùng ghét cũng vô cùng không muốn tuân theo, nhưng con người trước mặt có vẻ ngon vô cùng, sao anh có thể nhịn được?
Chậc, nể mặt Ash thôi…
Hời cho thế giới rồi.
Anh thỏa hiệp.
Sigourney híp mắt, giơ tay giữ cằm chàng trai và kéo xuống một cách không cho phép kháng cự.
Cậu muốn gì, tôi cho cậu hết.
Anh cũng nhớ rõ câu chuyện lâu đài cổ hơn mười ngàn chữ.
Tiếng thở dốc đứt quãng và tiếng rên khẽ khiến người ta suy tư tràn đầy căn phòng khép kín.
Những tấm màn mỏng chập chờn. Thỉnh thoảng lại có một tiếng nức nở run run hoặc nghẹn ngào, chợt chiếc giường rung mạnh một cái rồi dừng lại, sau khi yên tĩnh một lát nó lại lần nữa lay động theo nhịp.
Họ được sinh ra vì nhau, không còn ai trên thế gian có thể hợp với người kia hơn họ.
Dường như sinh ra là vì người.
Không, sinh ra chính là vì người.
Không có dường như.
…
Trong một không gian càng xa xôi và thần bí nào đó, hai ý chí trao đổi suy nghĩ thông qua cây cầu nối hoàn chỉnh.
Một ý chí nói nhỏ: Ép buộc người khác? Ơ, xưa nay ta chẳng ép buộc ai bao giờ.
Một ý chí thở phào một hơi: Mà may thật, chúng ta được cứu rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!