Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Quyển 1 - Chương 2: Người ngoài đến thôn Dogo
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Chương 2: Người ngoài đến thôn Dogo.
Ash nhìn thấy Aubrey trong đám người. Mái tóc màu đỏ rực kia khá là khoa trương bắt mắt.
Chắc là người này thức suốt đêm qua, dưới mí mắt là hai quầng thâm nhưng tinh thần trông cũng không mỏi mệt, lúc này còn sáng láng mà nhón chân nhìn về phía trước.
“Aubrey.” Cậu đi qua hỏi: “Sao vậy?”
“Ash?” Aubrey nghe thấy giọng nói quen thuộc, xoay người lại, nâng khuôn mặt vui cười lên: “Này! Tối qua cám ơn nhé!”
“Không có gì.” Ash nói: “Cậu ở đây làm gì? Sa”anna đâu?”
“Tớ đưa Sa”anna về nhà nghỉ ngơi rồi.” Nói đến bạn gái của mình, Aubrey lại cười ngây ngô, một hồi lâu sau mới nhớ tới câu hỏi của Ash, chỉ về phía trước rồi nói: “Có người ngoài đến thôn, là một dược sư, rất là giỏi. Lúc trước chân trái của chú Nathan bị rắn cắn không thể loại bỏ độc hoàn toàn, nên lở loét đúng không?”
“Nghe nói cái người mới tới kia cho một bình thuốc giải độc mà theo người đó nói là “rất bình thường”, vậy mà chữa khỏi chân của chú Nathan đấy.”
Aubrey giơ tay ra rồi đếm: “Rồi cứ thế, thím Donna, anh Eby, cả Colvin cũng được người kia chữa khỏi.”
Bệnh phổi của thím Donna đã đến giai đoạn cuối, vốn chỉ còn sống không tới vài tháng. Anh Eby từng bị thương rồi hôn mê trong lúc đi săn, đã ngủ say hai năm chưa tỉnh. Thằng nhóc Colvin năm nay ba tuổi, đáng tiếc từ lúc sinh ra nó đã có tật mắt, không thể nào nhìn rõ được.
Đó đều là những ca khó mà thầy Nathan bó tay toàn tập, nhưng khi nằm trong tay người này lại được hóa giải dễ như trở bàn tay.
Ash cảm thấy kinh ngạc trầm trồ, nhưng trong sự kinh ngạc trầm trồ, cậu lại không khỏi cảm thấy hoảng hốt và lo lắng.
Cực kỳ lo lắng.
Thầy Nathan là dược sư giỏi nhất mà cậu biết… Đương nhiên, cũng có thể là do tầm nhìn của cậu quá hẹp, từ khi ra đời đến nay thì nơi xa nhất cậu từng đi cũng chỉ mấy thôn xóm và thành trấn gần thôn Dogo mà thôi.
Bây giờ lại đột nhiên có một vị dược sư xa lạ với năng lực cao siêu đến thôn, chuyện này khiến Ash vốn đã quen những ngày yên ả trong thôn có một cảm giác sự yên bình bị phá vỡ, trái tim cậu đập nhanh gần như mất khống chế.
Cậu không thích sự bất chợt, không thích sự thay đổi.
Nhưng khi Aubrey nói đến người này, chẳng hiểu sao lại khiến cậu thấy run lên vì mưa gió kéo đến.
Có lẽ là do từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của đối phương trông có vẻ dễ như trở bàn tay, thực lực mạnh mẽ khiến cậu cảm nhận khoảng cách chênh lệch cực lớn, không có cách nào dự đoán và đánh giá được, cho nên mới lo lắng sao?
Ash hoang mang mà sờ lên trái tim của mình, chẳng hiểu sao trái tim của mình lại đập nhanh như vậy.
“Tớ vào xem thử.” Cậu nghe thấy giọng điệu vội vàng hiếm gặp của mình.
Cậu tiếp tục đi vào phía trong.
Các thôn dân thấy cậu tới thì đều nhường đường.
“Ash, chào buổi sáng.”
“Ash, có dược sư giỏi đến thôn chúng ta đấy.”
“Đúng thế, Ash, hôm nay phải lanh lợi một chút nhé! Nếu như có thể được vị dược sư này xem trọng, vậy thì coi như nhóc gặp may rồi!”
“Mấy người đằng trước nhường đường chút đi, để Ash đi tới…”
…
Ash không tốn bao nhiêu sức thì đã đi xuyên qua đám người.
Bên ngoài nhà của Nathan có một vườn hoa nhỏ, trồng mấy loại dược thảo thường gặp.
Ash kéo cánh cửa hàng rào nhỏ ra rồi đi vào, đầu tiên là thấy cha mẹ anh Eby ở bên cạnh vườn hoa, bọn họ ôm lấy anh Eby đã tỉnh lại, mừng rỡ nghẹn ngào nức nở. Còn thím Larri ôm nhóc Colvin cũng khóc đỏ cả mắt, Colvin bé nhỏ thì mở to hai mắt, tò mò nhìn bốn phía.
Cậu không quấy rầy bọn họ, đi qua đường mòn lót đá trong vườn hoa, đẩy cánh cửa chính khép hờ ra, đi vào nhà thầy Nathan.
Vừa vào cửa chính là một phòng khách rộng rãi, gian phòng bên cạnh là nhà bếp, một phòng khác là phòng chế thuốc.
Bên ngoài phòng chế thuốc, thầy Nathan đứng thẳng ở đấy, nói gì đó với ông lão tóc trắng có cái mũi ưng thật to ở đối diện. Ở bên cạnh hai người là thím Donna luôn mãi tiều tụy bởi vì bị căn bệnh phổi tra tấn, nhưng giờ tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, thím mang khuôn mặt đầy cảm kích, không ngừng cúi đầu nói cảm ơn với ông lão.
Cậu yên lặng đi đến bên cạnh Nathan, gọi một tiếng “Thầy”.
Lúc này thầy Nathan mới chú ý tới cậu, ông xoay đầu lại, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc từ trước đến nay là nụ cười mang theo vài phần vui vẻ hiếm thấy: “Ash, vị này là bậc thầy Rachel, ngài ấy sẽ dừng chân ở thôn chúng ta một thời gian ngắn, cũng đồng ý dạy chúng ta một số kiến thức cao sâu hơn về thuốc trong khoảng thời gian này. Ngài ấy khoan dung tốt bụng xiết bao…”
Ông nhìn về phía ông lão tên Rachel này, cảm động nói lần nữa: “Cám ơn sự khoan dung phóng khoáng, rộng rãi vô tư của ngài.”
Ash biết ý thầy Nathan, ông hi vọng cậu cũng bày tỏ sự cảm ơn với đối phương.
Nhưng khi Ash nhìn làn da già cỗi, con mắt đục ngầu của bậc thầy Rachel, dù đối phương đang cười ôn hòa không có ý xấu, thì cậu cũng không có cách nào sinh ra lòng thân cận và biết ơn.
Trong tầng tầng nếp nhăn trên da, trong con mắt chứa ý cười dưới đáy mắt, cậu chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo vô tận, khiến cậu không rét mà run.
Sau khi trái tim đập nhanh lúc trước nhìn thấy người thật thì không những không dừng lại, trái lại càng đập dữ dội hơn.
Người này, rất nguy hiểm, nhất định sẽ phá hủy sự yên bình trong thôn.
Nghĩ như thế, Ash không có cách nào nói ra lời cảm kích chân thành.
Cậu càng không nói được lời xã giao giả tạo.
Nhìn thấy thím Donna được cứu, nhìn thấy cả nhà Eby và Colvin mừng rỡ như điên, cậu cũng không thể nói ra sự cảnh giác và lo lắng vô căn cứ của mình.
Bởi vậy cậu chỉ có thể im lặng.
“Nó là đứa trẻ hướng nội.” Thầy Nathan cũng chỉ có thể giải thích như thế thay cậu: “Nhưng lúc chế tạo thuốc thì rất quyết tâm, cực kỳ đáng tin.”
“Có thể thấy được mà, là một đứa trẻ tốt.” Bậc thầy Rachel nói như vậy, ánh mắt ôn hòa rơi trên người Ash.
Ash mím chặt cánh môi, cậu cảm giác được ý xấu trong vỏ ngoài ôn hòa đó, lạnh lẽo lại nhớp nháp, tràn đầy tham lam.
Vì vậy cậu càng cảnh giác và bất an.
Nhưng cậu nên làm sao đây? Cậu có thể làm cái gì?
Vì sao thầy Nathan, mọi người trong thôn không hề phát hiện ra ý xấu rõ ràng như thế?
Ash nghĩ đến tháp đá, chỉ có một mình cậu là có thể cảm giác được thứ gì đó, một loại tồn tại nào đó… Chẳng lẽ lần này cũng như vậy sao?
Ngoài cửa chính nửa khép, truyền đến tiếng gió sớm thổi dược thảo xào xạc, mà đầu ngón tay của Ash cũng như chiếc lá bị gió sớm thổi, nhẹ nhàng run rẩy. Cậu rủ mắt, lặng lẽ rút đầu ngón tay run rẩy không khống chế được vào tay áo rộng lớn, để càng chính xác, phù hợp hơn với cách giải thích “Là đứa trẻ hướng nội” của thầy Nathan.
Trong lòng của cậu chỉ có một ý nghĩ, ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mình lại chắc chắn như thế…
Cậu phải khiến người này rời khỏi thôn, rời đi thật xa.
Nếu không thôn Dogo sẽ không còn yên bình nữa.
Nhưng mà dù sao Ash chỉ là một thiếu niên sắp tròn mười sáu tuổi, kinh nghiệm trải đời ở cái thôn dịu dàng chất phác này, nói dễ nghe thì là bình thường đơn giản, nói khó nghe thì là muốn khen cũng chẳng có gì để mà khen.
Cậu thiếu tri thức và kinh nghiệm, không đấu lại con cáo già đến từ bên ngoài.
Không tới mấy ngày, ông lão tên là Rachel này đã trở thành nhân vật được chào đón nhất trong thôn.
Bao gồm cả thằng nhóc Aubrey trẻ tuổi nóng tính cũng bị hết câu chuyện này tới câu chuyện khác về thế giới xa xôi bên ngoài từ trong miệng Rachel chinh phục.
Người trong thôn Dogo đời đời kiếp kiếp trồng trọt, đi săn, dù cho có đi ra ngoài, thì lộ trình cũng không vượt quá một tháng.
Thỉnh thoảng có người ngoài đến trong thôn, những người ngoài này cũng cách bọn họ mấy thành trấn, cũng không khiến bọn họ cảm thấy “xa xôi” hay “lạ lẫm”, “mới lạ” hay “ngóng trông”.
Rachel thì khác.
Thế giới và câu chuyện ông ta miêu tả đã vượt xa mức độ đám người Aubrey có thể tưởng tượng ra.
Đó là thật sự là “bên ngoài”.
Ông ta nói thôn Dogo được gọi là “Bình nguyên Đoạn Hà” ở bên ngoài. Bởi vì xung quanh bình nguyên bát ngát này, bị một dòng sông rộng lớn, sóng lớn cuộn trào vây quanh, khiến người ta chùn bước.
Những năm gần đây, dòng sông có xu thế khô cạn, ông ta cùng không ít người tài mạo hiểm vượt qua con sông, bước lên bình nguyên bị ngăn cách này.
Ở rìa bình nguyên không có bóng người, hoang vu quạnh quẽ. Vốn ông ta tưởng rằng sẽ không có người sống trên bình nguyên Đoạn Hà, nhưng không ngờ sau mấy tháng kiên trì đi sâu vào, cuối cùng ông ta cũng gặp được thôn trang.
Thế giới bên ngoài trong miệng ông ta muôn màu muôn vẻ, phồn hoa rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt. Ông ta còn có kho tri thức sâu không thấy đáy, về mỗi mảng thuốc, ông ta thuận miệng nói một câu cũng có thể làm cho thầy Nathan coi đó là chuẩn mực, ghi vào trong sổ ghi chép như châu báu.
Ông ta còn giành được sự yêu thích và tôn trọng của mọi người, mấy đứa nhóc trong thôn ước gì ông ta có thể trực tiếp định cư trong thôn, hoặc là trái lại cũng được, tụi nó muốn rời đi với ông ta, đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài rực rỡ xinh đẹp trong miệng ông ta.
Ash không hề từ chối tiếp xúc với Rachel, cũng nghe Rachel kể chuyện.
Cậu muốn tìm ra lỗ thủng và sơ hở của Rachel, vạch trần ông ta, phanh phui ông ta, đuổi ông ta đi. Nhưng khi cậu nghe câu chuyện của Rachel, thì không thể không thừa nhận một cách chán nản rằng, lời Rachel cũng không phải là lời dối trá hoàn toàn.
Cũng như cậu có thể cảm giác được ý xấu dưới lớp vỏ ôn hòa của Rachel, cậu cũng có thể phán đoán lời của Rachel có thật hay không.
Phần lớn lời của Rachel nói là thật: “Bên ngoài” thật sự là một nơi vô cùng tuyệt vời, bình nguyên Đoạn Hà cũng quả thật bị ngăn cách cực kỳ lâu.
Nhưng Ash cũng có thể xác định rằng, Rachel giấu giếm càng nhiều thứ hơn so với những chuyện mà ông ta đã nói.
Bởi vì cậu càng ngày càng lo lắng.
Dù là khi ngủ say vào ban đêm ở tháp đá, tinh thần tiến vào trong không gian ảo diệu kia cũng không hề thoải mái dễ chịu.
Trong không gian yên tĩnh trước đây, có tiếng thì thầm xì xào không ngừng, vang vọng bên tai cậu là từng lời cảnh cáo dồn dập thúc giục hết lần này tới lần khác, khiến cho cậu hoảng hốt và nghĩ lung tung.
Cảnh trong mơ tốt đẹp yên tĩnh giống như bị bóng đêm xâm chiếm, khiến cậu cũng chẳng thể yên lòng trong mơ.
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Giọng nói bí ẩn đang báo hiệu cho cậu.
Không, phải bảo vệ thôn làng và mọi người…
Cậu ra sức giãy giụa trong giấc mơ.
Vậy cậu muốn làm gì? Giọng nói kia hỏi cậu.
Cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi, nói, tôi muốn người kia biến mất khỏi thôn. Bất kể là dùng cách thức gì.
Lúc này, ánh sáng lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong mắt cậu, kiên định đến đáng sợ.
Vô số dòng sáng vờn quanh bên cạnh cậu, trong không gian đen kịt, chúng nó tựa như một sự dẫn dắt nào đó trong cõi u minh, dẫn dắt cậu xua đuổi bóng đêm, đánh vỡ xiềng xích.
… Sau mỗi đêm từ khi Rachel đến, Ash đều ra sức giãy giụa trong mơ như thế, sau khi tỉnh lại thì cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cậu chỉ nhớ mang máng cảm giác gấp gáp khi bị thúc giục không ngừng trong mơ, còn lại thì quên hết.
Nhưng cậu vẫn kiên trì ngủ bên cạnh tháp đá.
Tháp đá luôn có thể mang đến dũng khí không biết sợ, niềm tin kiên định, và cảm giác an toàn không gì sánh nổi cho cậu.
Nhưng mà cậu không biết là, vào mỗi đêm cậu không có cách nào yên giấc, có một đội ngũ vừa múa vừa hát, đi trên bình nguyên Đoạn Hà. Trong đội ngũ có một ông lão mặc trường bào tinh linh, tay nâng quả cầu thủy tinh trong suốt, tiếp nhận sự chỉ dẫn đến từ ánh sao.
“Ở hướng kia.” Ông nói.
Hướng mà ông chỉ chính là vị trí của thôn Dogo.
Cứ mỗi đêm, ông lão chỉnh sửa hướng đi của đội ngũ, không ngừng, không ngừng tới gần thôn Dogo.
Bọn họ cũng là người bên ngoài, đến từ bên ngoài con sông mãnh liệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!