Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Quyển 1 - Chương 3: Buổi lễ trong đêm của đoàn kịch lang thang
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Chương 3: Buổi lễ trong đêm của đoàn kịch lang thang.
Đã mười lăm ngày kể từ khi bậc thầy Rachel đến thôn Dogo.
Ash vẫn không tìm được cơ hội vạch trần Rachel.
Trong lúc cậu buồn rầu ưu phiền thì sinh nhật mười sáu tuổi của cậu đã đến rồi.
Vào sáng sớm hôm nay, cậu mệt mỏi tỉnh lại từ trong mộng lần nữa, vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy một đóa hoa lớn đặt ở trên chóp mũi của mình, trên cánh hoa tươi mới và lá non còn có giọt sương đang lăn, trong suốt long lanh.
Chóp mũi của cậu giật giật một chút, ngửi được một mùi hương trong veo.
Mùi thơm này giống như có ma lực, có tác dụng hơn bất cứ thứ thuốc tinh thần nào, khiến tinh thần căng thẳng nhiều ngày của cậu đột nhiên thả lỏng.
Cậu lập tức nhớ ra… Hôm nay là sinh nhật của cậu.
Vào ngày này hằng năm thì luôn có người chúc mừng cậu, khiến cậu cũng có ấn tượng sâu với sinh nhật của mình, căn bản không thể nào quên được.
“Cảm ơn.” Cậu không lập tức đứng dậy, duy trì tư thế nằm, ánh mắt chuyển từ trên bó hoa sang đôi tay trắng nõn cầm nó, lại chuyển sang người chủ nhân của đôi tay… Là Sa”anna, Sa”anna xinh đẹp khéo tay.
Cô nghịch ngợm dùng cánh hoa quét ngang chóp mũi của Ash: “Không có gì.” Sau đó nhét bó hoa vào trong tay Ash: “Nhanh lên một chút, mấy người Aubrey đều đang chờ cậu ở bên ngoài kìa.”
Ash ôm bó hoa to, ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: Bên cạnh tháp đá, những người bạn của cậu đều đang nhí nha nhí nhảnh, khi phát hiện ra ánh mắt của cậu, thì rối rít làm ra đủ loại vẻ mặt và động tác kỳ quái, vừa gầm lên:
“Ash… Sinh nhật vui vẻ…”
Giọng nói chấn động đến mức tro bụi trên mái hiên cũng rơi xuống.
Ash cười rộ lên, đưa tay huơ huơ ra ngoài cửa sổ, cố gắng nâng lớn giọng của mình: “Cảm ơn!”
Sa”anna cũng không nhịn được: “Bọn họ muốn tới trong phòng để chúc mừng cùng cậu, nhưng mà nhớ lại cảnh năm ngoái, nên hôm nay họ vẫn trao cơ hội này cho tớ.”
Ash nghe vậy, lập tức nhớ ra sự tích anh dũng năm ngoái khi một đám con trai tràn vào căn nhà gỗ nhỏ này của cậu, nhảy nhót tưng bừng, đùa cực kỳ ầm ĩ, sau cùng giày vò căn phòng tới mức sụp đổ.
Nụ cười bên môi cậu trở nên sâu hơn.
“Nhưng mà Aubrey vẫn oán trách.” Sa”anna giơ tay lên, giúp cậu vuốt lại sợi tóc ngắn do ngủ mà vểnh lên một chút: “Anh ấy nói lần đầu tiên tớ tặng hoa, thế mà không phải tặng cho anh ấy. Cãi nhau với tớ từ tối hôm qua, ồn tới mức đau đầu. Anh ấy còn là đứa trẻ à?”
Có đôi khi Aubrey rất trẻ con. Ash lại nhìn sang phía ngoài cửa sổ, phát hiện Aubrey đang giương nanh múa vuốt mà trừng cậu.
Vậy là vì sao nhỉ? Cậu suy nghĩ… A, là bởi vì Sa”anna đang giúp cậu vuốt tóc sao?
Aubrey đang yêu đương, tuổi tác tâm trí lại giảm thêm vài tuổi nữa rồi.
“Ấu trĩ muốn chết.” Hiển nhiên, Sa”anna cũng chú ý đến tầm mắt không thể bỏ qua từ ngoài cửa sổ. Cô vui vẻ cong lên khóe môi, trong con mắt xinh đẹp màu xanh nhạt lóe lên ý cười dịu dàng rung động lòng người: “Thôi được rồi thôi được rồi, sáng mai tớ cũng tặng anh ấy một bó hoa là xong.”
“Tại sao phải là sáng mai hả?” Ash kéo lấy ống tay áo của cô, đưa bó hoa trong tay cho cô một lần nữa: “Chỗ này đã có một bó hoa rồi.”
Sa”anna cầm lấy bó hoa, không kịp phản ứng lại ngay lập tức.
“Trong bó hoa này có lời chúc phúc tốt đẹp nhất.” Ash nghiêm túc nhìn cô: “Tớ muốn tặng nó cho các cậu.”
Sa”anna ôm hoa, ngơ ngác nhìn cậu, cả nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Sa”anna?” Ash khó hiểu gọi cô một tiếng.
Cuối cùng Sa”anna cũng hoàn hồn, một mặt thì vừa kinh ngạc vừa kích động: “Trời ạ! Ash trưởng thành rồi, hôm nay cậu cũng biết nói chuyện!”
Mặt khác thì vừa thân mật vừa cảm động mà nói: “A ha! Ash, cậu đúng là đồ đáng yêu!”
“Tớ sắp chảy nước mắt luôn rồi này!” Cô lẩm bẩm, bổ nhào qua ôm chặt lấy Ash… Đương nhiên, nhất định phải không thèm đếm xỉa đến con mắt đang trừng tới sắp rơi ra khỏi hốc mắt ở ngoài cửa sổ… Sau đó cô không hề từ chối tấm lòng của Ash, xoay người chạy vội ra ngoài, đặt bó hoa chứa lời chúc phúc tốt đẹp nhất vào trong ngực Aubrey.
Thế là đợi khi Ash chậm rãi đi ra khỏi nhà gỗ, cậu lại có thêm một cái ôm nữa đến từ Aubrey, sức lớn tới mức sắp ôm bẹp cậu.
“Anh em tốt!” Aubrey cười ha ha: “Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Ash giãy giụa trong lồng ngực như cốt thép của cậu ta, khó khăn duỗi cánh tay nhỏ gầy ra, vỗ vỗ lưng Aubrey: “Cảm, cảm ơn… Được, được rồi.”
Thả tớ ra đi, Aubrey, tớ sắp không thở được rồi.
Không khí trong ngực Ash cũng sắp bị ép ra, thậm chí cậu không có cách nào nói một câu hoàn chỉnh.
Bởi vì cách Aubrey bày tỏ sự cảm động quá mức kích động, cuối cùng hôm nay Ash run rẩy được đám bạn dìu vào trong thôn.
Lúc đi qua cửa thôn còn bị chú Derek trêu chọc một phen nữa.
Khi tiến vào thôn, có thể phát hiện rất rõ ràng, mọi nơi trong thôn đều được trang trí, trông vừa đẹp vừa náo nhiệt, giống như là chuẩn bị trước cho lễ hội.
Ash cũng không thấy bất ngờ về chuyện này.
Cậu là đứa trẻ duy nhất trong thôn không có người thân, cho nên vào sinh nhật mỗi năm của cậu, cả thôn sẽ chúc mừng cậu.
Bởi vì chúc mừng quá nhiều năm, thế là ngày này thay đổi một cách vô tri vô giác, biến thành ngày lễ cố định trong thôn một cách thần kỳ, phải làm lễ mừng mới được.
Tên của buổi lễ là: Mừng ngày Ash sinh ra đời.
Tuy nghe có hơi xấu hổ, nhưng Ash tỏ vẻ mọi người vui vẻ là được rồi.
Cậu về đến nhà, bữa sáng phong phú đã được chuẩn bị kỹ càng, quà cáp chất đầy phòng khách trong nhà… Phần lớn đều là đồ dùng hàng ngày, số lượng đủ cho Ash dùng một năm.
Mọi người trong thôn Dogo tặng quà cũng thực tế tri kỷ như thế!
Ash mang theo lòng cám ơn ăn sạch điểm tâm, sau đó lập tức bị những người bạn kéo ra khỏi phòng lần nữa, tụ tập trên bãi cỏ trống trong thôn.
Mới nói là lễ mừng, nhưng thôn Dogo đã lên kế hoạch xong cho tiết mục hôm nay từ sớm.
Ca múa vui vẻ… Ash hỗ trợ đệm nhạc.
Tỷ thí quyết liệt… Ash ra sức vỗ tay.
Trò chơi thú vị… Ash nghiêm túc xem.
…
“Ash, nhóc lại đứng trong góc làm cái gì?” Chú Derek vừa dùng giọng nam trầm thô kệch hào sảng của mình để hát vang một khúc, kết quả là thấy Ash trôi dạt giữa đám người xung quanh như âm hồn, chú không khỏi cảm thấy mệt mỏi trong lòng, đưa tay bắt lấy cậu: “Lại đây, chẳng phải cháu theo chân Nathan học về thuốc sao? Bên kia có trò chơi phân biệt nấm độc hoang đấy, cháu qua đó tham gia thử chút đi!”
Ash bị chú xách lấy, nhưng cũng không phản kháng, chỉ nhỏ giọng nói: “Cháu có xem mà, rất là vui.”
So với tham gia, cháu càng thích nhìn mọi người chơi vui vẻ hơn, nhìn rất thỏa mãn.
Trong đôi mắt yên tĩnh nhạt màu của cậu có viết một câu như vậy.
“…” Chú Derek thở ra một hơi thật dài: “Thằng nhóc này thật đúng là…” Chú buông cổ áo của Ash ra, đổi thành vỗ vỗ bả vai của Ash: “Vui là được rồi. Quên hết tất cả buồn phiền trước đó trong hôm nay đi! Sau ngày hôm nay, nếu cháu hết cách, thì hãy tìm đến chú Derek, được không?”
Ash ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt điềm tĩnh kiên nghị của chú Derek…
Chú Derek đã phát hiện gần đây mình bất an sao?
Cậu nhếch khóe môi, cẩn thận gật đầu.
Có lẽ… Mặc dù không có chứng cứ thực tế, tuy Rachel giúp thôn làng không ít việc, còn giành được sự yêu thích và tôn kính của mọi người… Nhưng nếu như cậu nói với mọi người, có lẽ mọi người sẽ không phủ định cậu ngay từ đầu đúng không?
Dù là sẽ không tin tưởng trực tiếp linh cảm của cậu, nhưng chí ít là có thể phòng ngừa một chút nhỉ?
Một mình cậu thì không thể làm gì Rachel, nhưng trong thôn có nhiều người, có nhiều ánh mắt như vậy, nếu như có lòng thì chắc là có thể phát hiện cái đuôi cáo già của Rachel chứ?
Ash hạ quyết tâm, ngày mai sẽ thẳng thắn với chú Derek trước tiên. Chú Derek chưa từng chịu ơn của Rachel, cũng không hề tôn sùng học thức của Rachel giống như thầy Nathan, càng không thích Rachel như đám Aubrey, chú ấy kiên định điềm tĩnh, tuy ngày thường thô kệch hào sảng, nhưng thực tế lại thận trọng kỹ tính… Hơn nữa giá trị vũ lực của chú là số một số hai trong thôn.
Chú Derek chắc chắn sẽ nghiêm túc nói chuyện một chút với cậu, chú ấy sẽ không dùng thái độ cho qua đối với con nít với cậu.
Đã quyết định xong, tuy hòn đá trĩu nặng đặt trong lòng Ash vẫn còn, nhưng đã nhẹ nhõm rất nhiều so với trước đó.
Cậu tiếp tục đi xuyên qua trong đám người, nhận lấy quà vặt mà nhóm chú thím thỉnh thoảng nhét vào tay cậu, hai má của cậu luôn phình lên, giống như con chuột khoét kho thóc ăn trộm thóc.
Buổi lễ kéo dài cả ngày.
Vào lúc chạng vạng tối, Ash vốn cho rằng buổi lễ sẽ kết thúc bằng buổi vũ hội vui vẻ ngoài trời giống như năm ngoái, nhưng không ngờ vào lúc bầu trời ráng chiều phủ đầy màu hoa hồng, cậu được mọi người vây quanh, ra khỏi thôn mà chẳng hiểu sao.
“Năm nay sẽ khác!” Mọi người nói như vậy: “Ash mười sáu tuổi đã trưởng thành rồi.”
Khác nhau chỗ nào đây?
Ash đi ra ngoài thuận theo mọi người, vượt qua bãi đất cao, đi qua tháp đá, cậu thấy có mấy cái lều vải thật to chẳng biết được dựng lên từ lúc nào trên đồng cỏ bằng phẳng. Ở giữa là sân khấu hình tròn với đèn hoa đủ màu, tấm màn che màu hoa hồng cũng vừa dày vừa nặng như đám mây ráng chiều ở chân trời.
Cuối cùng đã tới lúc công bố câu trả lời.
Aubrey khó khăn nhịn đến lúc này, cuối cùng cũng có thể thoải mái nói ra: “Keng keng keng…” Cậu ta phối thêm tiếng: “Là đoàn kịch lang thang tới từ nơi khác đó! Gần đây họ tới vùng lân cận để biểu diễn, nghe nói tiết mục của họ rất đặc sắc!”
Mấy người bạn khác cũng không chịu yếu thế, mồm năm miệng mười nói với Ash về đoàn kịch cực kỳ vang dội gần đây.
Ấy ấy, mọi người đều biết chuyện này à?
Bỗng nhiên Ash cảm thấy kiến thức của mình thật nông cạn.
Chỉ có một mình cậu là không rõ xu hướng thịnh hành mới nhất… Cậu suy nghĩ, rốt cuộc mấy ngày nay mình đang làm gì vậy, cứ thấp thỏm không tập trung tinh thần, kết quả không làm được cái gì cả. Ngày mai, ngày mai nhất định phải đi nói chuyện với chú Derek mới được!
Cậu nghiêm túc nghe các người bạn giới thiệu ——
Nghe nói đoàn kịch lang thang này đến từ một nơi rất xa, đi tới chỗ nào thì diễn ở chỗ đó, cũng xoay xở phí đi đường bằng cách biểu diễn.
Không ngờ vào một tuần trước, đoàn kịch này đã đến trấn nhỏ Saxo gần thôn Dogo.
Buổi biểu diễn đặc sắc khiến cho đoàn kịch nổi tiếng trong một đêm ở nơi này.
Có người trong thôn Dogo nghe nói về đoàn kịch, nghĩ rằng cũng sắp đến sinh nhật Ash rồi, thế là thôn trưởng Vaughn nghe danh mà tới, mời đoàn kịch đến thôn Dogo biểu diễn vào đêm nay.
“Nghe nói người biểu diễn trong đoàn kịch đều rất đẹp!” Aubrey suy nghĩ liên miên: “Không biết có đẹp bằng Sa”anna không nữa?”
Sa”anna đứng ngay bên cạnh cậu ta: “… Có thì anh định làm gì?” Cô dịu dàng hỏi.
Aubrey sợ run cả người: “Ha ha, thì, thì chỉ nhìn thôi.”
Aubrey ủ rũ ỉu xìu cũng không chen lấn đằng trước, đàng hoàng đứng sau đám người, mang thái độ không-hề-chờ-mong-gì, chỉ phất phất tay với Ash: “Ash, cậu đi ra trước xem đi.”
Ash lắc đầu: “Ở chỗ này xem cũng rất rõ.”
Giờ chạng vạng tối cuốn đi khoảng cách giữa ban ngày và đêm tối, thật là mỏng manh, chớp mắt là qua.
Trong cái khoảng cách thật mỏng manh này, ánh nắng ráng chiều như là chiếc váy của nàng vũ nữ, một cái xoay người duyên dáng, khiến làn váy xòe ra, rồi lại nhanh chóng thu lại.
Sau đó nàng vũ nữ rời khỏi sàn diễn một cách nhẹ nhàng.
Sân khấu buổi ráng chiều trở nên tối tăm, bầu trời bị nhuộm một màu mực từ nhạt đến đậm, tô điểm thêm vài chấm sao nhỏ vụn vặt.
Mà sân khấu của đoàn kịch thì sáng lên, ánh sáng rực rỡ chiếu đi rất xa, nhuộm bầu trời đã tối thêm mấy phần tươi tắn.
Dù là đứng ở hàng sau thì cũng có thể thấy rõ sân khấu chói mắt.
Có một ông lão mặc trường bào lộng lẫy đứng trên sân khấu, chào mọi người dưới sân khấu một cách tao nhã: “Đây là đoàn kịch Trời Sao, chào mừng mọi người đến với nơi biểu diễn của chúng tôi.”
A, thì ra bọn họ có tên. Ash suy nghĩ ở dưới sân khấu, không phải tên là đoàn kịch lang thang, mà tên là đoàn kịch Trời Sao.
Cái tên này thật là dễ nghe.
Cậu nhớ tới cảnh trong mơ ở bên cạnh tháp đá, chùm sáng trong không gian đen kịt, rồi vô thức nở nụ cười nhạt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!