Tôi 18 – Chú 32
Phần 10
Chẳng hiểu kiểu gì mà sau khi tôi và Cảnh vừa về phòng được 1 lúc, 2 đứa tôi còn đang ngồi tâm sự cùng nhau về tình hình công việc của Cảnh ở Việt Nam thì tiếng gõ cửa phòng bên ngoài vang lên từng hồi mạnh mẽ, kèm theo âm giọng ẽo ọt của Vân :
– Phương ơi, ngủ chưa ? Mở cửa cho chị 1 chút.
Cảnh liếc mắt nhìn sang tôi, gương mặt không khỏi thắc mắc, nhưng vẫn chủ động đứng lên tiến ra mở cửa. Khi cánh cửa phòng tôi bật mở, cũng là lúc Vân tự nhiên lách người chui vào, à mà khoan, cô ta không vào người không mà còn ôm theo 1 đống mền gối to bự, tôi thấy thế thì buột miệng hỏi ngay :
– Này, chị ôm mền gối qua phòng tôi làm gì ?
Vân trải mền gối của mình đâu đó xuống giường, xong mới an tâm quay sang liếc nhìn tôi và Cảnh 1 lượt :
– Tối nay, tôi ngủ ở đây.
– Không được.
Tôi chưa kịp trả lời thì Cảnh đã lên tiếng ngay, trên gương mặt anh lúc này thể hiện sự khó chịu rõ mồn một, thậm chí anh vừa nói, vừa tiến tới trước mặt Vân chất vấn lạnh lùng :
– Cô đem đồ ra khỏi phòng Phương ngay, tôi không muốn nói nhiều lời với cô.
Sắc mặt Vân lúc này vẫn thản nhiên như thường, thậm chí tôi còn đọc được vài phần thích thú trong ánh mắt của cô ta khi nhìn Cảnh, cô ta bảo :
– Tôi cũng chẳng muốn nhiều lời với cậu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ mà thôi.
Nói rồi, Vân leo hẳn lên giường, kéo chăn lên tới gần cổ, nhắm mắt, miệng không quên lẩm bẩm :
– Cậu qua phòng bên kia mà ngủ với anh Tuấn, đêm nay anh ấy bận làm việc để đèn sáng tôi không ngủ được, tôi mệt.
– Ơ này…
Cảnh đưa tay kéo Vân dậy, nhưng dù có làm cách nào đi chăng nữa thì cô ả vẫn nằm lỳ trên giường tôi và chẳng thèm quan tâm. Cảnh nhìn tôi, bất lực thở dài thườn thượt :
– Cô ta thường sống không có phép tắc thế này à ?
– Thường là như vậy…
– Anh đến là chịu.
Nhìn gương mặt bực tức đến ửng đỏ của Cảnh mà tôi lại thấy thương, vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo anh kéo nhẹ an ủi :
– Thôi anh, bỏ qua đi. Đêm nay anh qua phòng chú Tuấn ngủ nhé.
Cảnh hậm hực nhìn tôi mãi, một lúc mới chịu nói :
– Anh cất công bay thật xa qua đây để thăm em, cuối cùng lại không được ở gần em, em hỏi anh có bực lòng không ?
– Thôi mà, ngày mai em bù cho nhé, giờ cũng muộn rồi, anh trông cũng mệt mỏi lắm rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi đi thôi.
Tôi đến bên giường mình, kéo chăn, gối, đưa cho Cảnh, rồi đẩy anh sang phòng Tuấn, không quên thủ thỉ động viên :
– Thôi nào, chúc anh ngủ ngon nhé.
Cảnh hậm hực mãi không chịu bước vào
phòng, cho tới khi tôi phải chủ động ghé sát người anh và hôn nhẹ lên má thì gương mặt anh lúc này mới dần dãn ra, tạm hài lòng chịu bước vào bên trong :
– Người yêu anh ngủ ngon nhé.
Thế là cả đêm hôm ấy, không gian riêng tư của tôi bị Vân chiếm dụng hoàn toàn. Không những thế, sáng hôm sau khi Cảnh đưa tôi đến trường đi học, chị ta cũng nằng nặc đòi quá giang theo :
– Cho chị đi ké 2 đứa với, hôm nay chị cũng có chút việc cần xử lý gần trường em.
– Chị đi sau với chú Tuấn được không ? Hôm nay em và Cảnh có việc riêng cần nói chuyện.
Vân nhìn tôi, xong nhìn sang Cảnh bằng ánh mắt van lơn rõ tội nghiệp :
– Gíup chị đi mà, chị có việc gấp lắm, Tuấn đi làm ngược đường nên chị không quá giang được.
2 đứa tôi nhìn nhau ngao ngán, cuối cùng thì cũng bị thuyết phục trước thái độ cầu thị của Vân, cả 2 chẳng biết làm sao, rồi vẫn phải để chị ta đi cùng.
Trên đường đến trường, khi tôi đang luyên thuyên kể cho Cảnh nghe về trường mình đang theo học, về những điều đặc biệt mà tôi vô cùng thích thú ở Hàn Quốc, thì Vân liên tục chen ngang và chêm vào những câu nói chẳng hề liên quan. Tôi quay sang, trừng mắt nhìn Vân cảnh cáo, chị ta dường như chẳng thèm để tâm mà lại còn được đà tiếp tục nhìn cảnh hỏi vu vơ :
– Phương miêu tả về Hàn Quốc đúng đấy, nhưng chỉ là 1 phần rất nhỏ thôi, cậu nên ở đây lâu hơn 1 chút để trải nghiệm nhiều hơn.
Cảnh khẽ cười, gật đầu tỏ ý cảm ơn Vân, rồi rất nhanh sau đó, anh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú xen lẫn tò mò :
– Em muốn anh ở đây lâu hơn không ?
Tôi vì đang mải miết để tâm quan sát thái độ của Vân, trong lòng vô thức đặt ra vô vàn câu hỏi về những hành động kì lạ gần đây của cô ả mà không để ý đến câu hỏi của Cảnh, phải để đến khi anh lặp lại câu hỏi ấy những ba lần thì tôi mới giật mình hấp tấp trả lời :
– Muốn…muốn chứ…
Cảnh nhìn tôi chăm chăm, trong đáy mắt anh phảng phất lên vài ánh nhìn hoang mang xen lẫn chút gì đó buồn rầu, sau đó, anh im lặng và chẳng hỏi thêm tôi bất kì câu hỏi nào nữa.
Và tự nhiên kể từ đó, tôi vô hình chung trở thành người thừa trong cuộc nói chuyện giữa Vân và Cảnh về sau.
Đến trường, Cảnh cũng chẳng buồn mở cửa xe cho tôi xuống, có lẽ Cảnh giận tôi vì thái độ lơ đễnh của tôi vừa rồi cũng nên, và cảm giác của tôi lúc này, là cảm giác bị sự “ bỏ mặc” bao trùm toàn tập. Liếc nhìn sự lạnh lùng của Cảnh, rồi lại nhìn sang thấy sự hả hê phát ra từ gương mặt của Vân khiến tôi không khỏi bận lòng mà đứng thừ người ra mãi, cho đến khi bàn tay tôi được nắm lấy, kéo mạnh đi, giọng nói của người bên cạnh tôi cũng hấp tấp không kém :
– Này, trễ học rồi mà cậu còn đứng đây làm gì, nhanh lên thôi.
Việt vừa kéo tay tôi, vừa thở hồng hộc :
– Nhanh lên. Biết ngay mà, tớ không đến đón 1 ngày thôi là cậu cũng đi trễ, chả được tích sự gì.
Hôm đó ngồi học mà đầu óc tôi cứ như ở trên mây, có cố gắng tập trung cỡ nào cũng chẳng được, bởi vì cứ hễ nghĩ tới khoảnh khắc Cảnh bỏ mặc mình, giận mình ngay cổng trường là lòng tôi lại cuộn lên từng cơn khó chịu. Tôi đang tự vấn lại đoạn tình cảm giữa mình và Cảnh, chẳng biết từ lúc nào, anh lại mang cho tôi cảm giác không an toàn nữa rồi…
Trong tình yêu đối với tôi mà nói, cảm giác an toàn mà đối phương mang lại quan trọng vô cùng. Tôi chính là cần 1 người đàn ông để cả đời mình có thể dựa dẫm, sẻ chia buồn vui và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn thử thách, tôi chính là cần 1 người đàn ông như vậy.
Nhưng rồi sau tất cả, mối quan hệ gần hơn 1 năm giữa tôi và Cảnh vẫn chẳng thề nào đem lại cảm giác như tôi mong muốn. Cảnh rất tốt, nhưng có lẽ anh lại chẳng phải là người đàn ông phù hợp với tôi…
Tôi là đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương của ba mẹ từ nhỏ, bởi vậy lòng khao khát có được 1 gia đình đúng nghĩa luôn nung nấu trong trái tim tôi từ ngày ngày qua tháng nọ, đến mức độ tôi cố gắng rất nhiều chỉ để qua được cái nơi mà ba mẹ tôi có cơ duyên gặp nhau và yêu nhau trong lần đầu tiên.
Bởi vì lẽ đó, tôi rất sợ cảm giác bị bỏ mặc, cảm giác lạc lõng. Và ngày hôm nay, vô tình đâu đó, Cảnh đã chạm vào khối cảm xúc sâu thẳm trong tôi và điều ấy như thức tỉnh tôi rằng, có lẽ người đàn ông này, chẳng phải là người đàn ông mà mình cần tìm.
Sau 5 tiết học chằng thể tập trung, nhưng cuối cùng đã khiến tôi nghĩ thông suốt mọi thứ, tôi bắt đầu chấp nhận việc mối quan hệ giữa tôi và Cảnh có thể rạn nứt, và tôi cũng bắt đầu những phép thử riêng – cho chính mối quan hệ đó của mình.
Ra về, đón tôi tại cổng trường không chỉ có Cảnh, mà còn có cả chị Vân. Có lẽ nếu là tôi của vài tiếng trước, thì tôi và Cảnh chắc chắn sẽ có 1 cuộc tranh cãi nảy lửa ngay, nhưng mà đây là tôi của vài tiếng sau, chẳng đặt nặng 4 chữ “ Tình yêu lâu bền” vào người đàn ông trước mặt nữa rồi.
2 người đang đứng nói chuyện gì đó rất vui vẻ, Vân nhìn cảnh, vừa khua tay múa chân, vừa híp mắt cười, khi tôi đến gần, cô ả bày ra bộ mặt ngạc nhiên:
– Hi Phương, hôm nay học vui không ?
Tôi gật đầu đáp lại :
– Cũng được.
Cảnh hào hứng quay sang bảo tôi :
– Em đói chưa, mình đi ăn cái gì ngon ngon nhé.
Tôi miễng cưỡng nhìn anh, nặn ra 1 nụ cười tròn đầy gật đầu. Cảnh có lẽ đã quên đi sự giận dỗi của anh khi sáng, tâm trạng anh lúc này cũng tốt hơn rất nhiều, tốt đến mức anh thậm chí không nhận ra được nụ cười gượng gạo, méo mó của tôi, và cả ánh mắt buồn rầu nơi tôi nữa.
Lên xe, Cảnh đã thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe ngày hôm nay của mình :
– Hôm nay trong lúc em đi học, anh đã có thời gian tìm hiểu sơ bộ về ẩm thực cũng như văn hóa của Hàn Quốc, đúng là thú vị thật Phương ạ.
– Chưa đâu nhé, cậu chỉ mới đi dạo vài vòng thôi, để bữa sau tôi dẫn cậu đi qua bên mạn phía Đông, bên đấy còn có nhiều thứ sẽ khiến cậu bất ngờ đấy.
Vân hồ hởi chen vào, ánh mắt hấp háy nhìn Cảnh. Cảnh nghe xong cũng gật gù cười tít mắt :
– Thế hả ? Vậy phải tranh thủ đi xem thế nào, lâu lâu mới có dịp qua đây nên tôi phải đi cho bằng hết.
Trong cuộc nói chuyện trên xe chiều hôm ấy, 1 lần nữa Cảnh bỏ quên tôi. Mãi một lúc sau khi xuống xe đến chỗ ăn, anh mới quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc :
– Phương, em sao thế ?
Tôi tròn mắt hỏi lại :
– Sao là sao ?
– Anh thấy em im lặng, ít nói hơn mọi ngày.
Tôi gượng cười, phẩy tay :
– Không sao cả, em chẳng biết phải nói gì, em ở đây được hơn tháng nên cũng chưa rõ nhiều về Hàn Quốc.
– Ừ, cũng may anh qua đây lại gặp Vân, cô ấy biết khá nhiều thứ hay ho, anh sẽ trải nghiệm hết mọi thứ.
Tôi gật đầu tỏ vẻ ủng hộ Cảnh. Trong suốt bữa ăn chiều hôm đó và đến cả lúc về đến nhà, Cảnh hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi.
Quen Cảnh hơn 1 năm trời, tôi biết anh là thiếu gia được cưng chiều từ bé, Cảnh lại là con 1 nữa nên thích gì ba mẹ đều sẵn sàng chiều chuộng, và đặc biệt Cảnh có 1 sở thích đó là được đi phượt và thăm thú nhiều nơi khác nhau, có lẽ chính vì lẽ đó, nên vô hình chung giữa Vân và anh dễ dàng thiết lập một sợi dây kết nối.
Cảnh là 1 người vô tư, hay giận cũng nhanh mà quên giận cũng nhanh, chính vì vậy nên sự sâu sắc trong anh hầu như rất ít và đó cũng là 1 điểm trừ trong mối quan hệ tình cảm. Và có lẽ, đó cũng chính là giới hạn cuối cùng mà chúng tôi chẳng thể nào vượt qua.
Nhưng chú Tuấn lại khác, về đến nhà, chỉ cần liếc sơ qua tôi, chú đã hỏi ngay :
– Phương có gì buồn à ?
Tôi bật cười, hỏi lại :
– Sao chú lại nghĩ thế ?
– Chú cảm nhận thôi. Sao nào, có chuyện gì với cháu ?
Vừa hỏi, chú Tuấn vừa chủ động rót 1 ly nước ấm đưa tới trước mặt tôi, ra hiệu bảo tôi uống vào. Tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu ý chú thì chú Tuấn đã chậm rãi giải thích :
– Uống vào cho ấm bụng, hôm nay cháu đi ăn bên ngoài sẽ dễ bị lạnh bụng.
Tôi gật đầu, đưa tay đón nhận ly nước trên tay chú Tuấn, Vân thấy vậy, lao vào giữa chúng tôi mè nheo tíu tít kể chuyện :
– Anh, hôm nay em có nhiều chuyện muốn kể anh nghe.
Chú Tuấn gật đầu với Vân, nhưng cũng không quên liếc mắt vài giây nhìn tôi. Vân kéo tay chú Tuấn về phòng, vừa đi vừa nói :
– Em kể anh nghe cái này, buồn cười lắm, hôm nay…
2 người họ đi rồi, tôi mới mờ mờ nhận ra, hình như Vân đang cố tình làm điều gì đó thì phải. Bất kể là chú Tuấn hay Cảnh, cứ hễ đó là mối quan hệ với tôi là cô ta tìm cách xen vào, nếu không lầm thì đây chính là cách trả thù mà Vân muốn dành cho tôi.
Tôi bật cười, bản lĩnh của Vân không hề nhỏ nhỉ. Và lòng tham, thì có lẽ là không đáy thật. Để xem, cô ta muốn tiếp tục vai diễn của mình đến bao giờ và để xem lá gan của cô ta muốn thi với tôi như thế nào nữa.
Đang đứng suy nghĩ thì Cảnh ở đâu xuất hiện bất ngờ, lôi lôi kéo kéo tôi về phòng. Sau khi đóng cửa phòng, bấm chốt khóa chắc chắn, anh mới an tâm khoanh tay nhìn tôi :
– Tối nay, em với anh có rất nhiều việc cần phải giải quyết.
– Việc gì thế ?
Cảnh xoa 2 tay vào nhau, cười híp mắt, tiến đến gần tôi và ôm chầm lấy tôi trong lòng, giọng nói anh khản đặc, đứt quãng vang lên :
– Còn việc gì nữa, việc giang dở mà chúng ta đang chưa hoàn tất khi ở Việt Nam.
Ps : Tương tác cho em nha mn ưiiii, ai muốn đọc Full thì nhắn tin em ạ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!