Tôi 18 – Chú 32 - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1601


Tôi 18 – Chú 32


Phần 11


Tôi mờ mờ hiểu ra được mong muốn của Cảnh rồi, ngoài việc qua thăm tôi bên này, Cảnh còn muốn chúng tôi phát sinh thêm quan hệ gần gũi hơn với nhau. Tôi bần thần, im lặng trước câu nói của Cảnh bởi vì thực chất bây giờ, tôi chẳng còn tâm trạng nào để có thể hoàn thành “ Việc giang dở” cùng với Cảnh.

Cảnh dường như chẳng cảm nhận được cảm xúc bất thường nơi tôi, anh chỉ tập trung vào nhu cầu cá nhân của chính mình và bắt đầu dành cho tôi những hành động vuốt ve, âu yếm không kiểm soát. Cảnh cúi người, cắn nhẹ tai tôi, phả vào nơi ấy hơi thở dồn dập đầy ám muội :

– Đêm nay anh sẽ khiến em phải rên lên vì anh.

Tôi vẫn đứng yên như trời trồng như thế, không phản ứng, chẳng đáp hồi và chàng trai mà tôi nghĩ đã yêu mình trong suốt 1 năm qua, người mà tôi nghĩ rằng anh ấy hiểu mình vô cùng thì lại mặc nhiên để sự chiếm hữu, ích kỉ của cá nhân lên trên…

Tôi lúc này – không hề cảm nhận được cái gọi là tình yêu.

Tôi lúc này – Cảm thấy mọi thứ vô cùng tồi tệ.

Tôi lúc này – Cảm thấy thất vọng vô cùng.

Nước mắt tôi vô thức trào ra nơi khóe mi, còn người đàn ông trước mặt vẫn đang tập trung loay hoay cởi từng nút áo trên người tôi, mãi cho đến khi từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống ngày 1 nhiều nơi bàn tay anh, Cảnh mới ngừng mọi hoạt động và từ từ dời tầm mắt lên gương mặt tôi, ánh mắt anh toát lên những ánh nhìn khó hiểu xen lẫn bực bội :

– Em sao thế ? Sao lại khóc ?

-…

– Em không muốn anh à ?

– …

Cảnh nhìn tôi, khẽ cười nhếch miệng, anh thẳng thừng buông tay ra khỏi người tôi, lùi vài bước chân đủ để có 1 khoảng cách giữa 2 người :

– Anh không thể hiểu em đang nghĩ gì luôn đấy Phương, rốt cuộc thì em có đang coi anh là bạn trai của em không ?

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài dàn dụa, gật đầu. Cảnh tiếp tục cười, nói lớn hơn :

– Em đùa với tôi à ? Em coi tôi là bạn trai em nhưng khi tôi muốn tiếp xúc gần gũi với em thì em mặt nặng mày nhẹ, tình yêu trong em được định nghĩa như thế nào vậy Phương ? Đó là tình yêu hay tình đồng chí ?

Tôi đưa tay quẹt ngang nước mắt, hít một hơi thật sâu, quyết tâm nói hết tất cả những gì mình đang giữ kín trong lòng ra với Cảnh :

– Em từng nghĩ anh hiểu em nhất, nhưng rồi sau tất cả mọi chuyện diễn ra thì em lại thấy không phải như vậy. Anh không hề hiểu em một chút nào cả.

Cảnh trợn mắt, mặt đỏ lửng nhanh chóng thanh minh :

– Cô bảo tôi không hiểu cô ? Tôi không nghĩ cho cô sao ? Cô có thấy thằng điên nào không nghĩ cho người yêu mà bắt máy bay qua tận đây để thăm người yêu không ?

– Anh qua thăm em, hay anh qua giải quyết nhu cầu của anh ? Nhu cầu phượt đây đó, nhu cầu còn chưa được thỏa mãn với bạn gái của mình ?

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi mạnh miệng với Cảnh đến vậy. Nghe tôi nói xong, gương mặt Cảnh ngày một nặng nề xám xịt, hai tay anh nắm chặt thành quyền, cả người run lên bần bật, Cảnh gầm gừ trong sự khó chịu :

– Cô..cô…

– Em nói không đúng sao ?

Vừa dứt lời, Cảnh đã lao ngay lại gần tôi, bế tôi và quăng mạnh tôi lên giường, anh điên cuồng đưa tay xé mạnh quần áo tôi, miệng gầm gừ tiếng được tiếng mất như con mãnh thú vừa được xổng chuồng :

– Em nghĩ như thế thì đúng là như thế, để đêm nay tôi hoàn thành ý nguyện của mình 1 thể.

Bàn tay to lớn của Cảnh vươn lên, dùng lực đạo bóp mạnh nơi hai bầu ngực căng tròn của tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy đau đớn, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng Cảnh sẽ có lúc đốn mạt đến mức độ thế này. Càng lúc, Cảnh càng gia tăng lực đạo nơi tay mình, anh dường như chẳng hề quan tâm đến tiếng gào thét khản đặc nơi tôi, 2 ánh mắt giờ đây chỉ còn chất chứa toàn dục vọng. Tôi nức nở gào thét trong vô vọng :

– Bỏ tôi ra, khốn nạn.

– Khốn nạn à ? Tôi cho cô biết thế nào là khốn nạn này ..

Vừa nói, Cảnh vừa cúi người cắn lấy cổ tôi, rồi từ từ dời môi mình xuống dưới bầu ngực đã bị kéo xộc xệch, ánh mắt anh long lên sòng sọc :

– Phương, chẳng có thằng đàn ông nào có thể bỏ qua được bầu ngực này của em đâu, và anh cũng vậy.

Tôi cố gắng dùng sức mình, đưa tay kéo ngược tóc Cảnh ra sau, tát mạnh vào mặt anh 1 phát điếng hồn, bên cạnh đó, nhân lúc Cảnh còn đang bất ngờ chưa kịp phản ứng lại, tôi thuận chân đạp mạnh vào người Cảnh khiến Cảnh bổ nhào ngửa ra sau.

Tôi vội vã 2 tay ôm ngực, chạy ra khỏi phòng mình cầu cứu :

– Chú Tuấn ơi, chú Tuấn ơi…giúp cháu với…

Tôi chạy ra đến sopha phòng khách cũng là lúc Cảnh chạy rượt đến gần tôi, tôi cảm nhận được Cảnh của hiện tại không còn được bình tĩnh nữa rồi, gương mặt ấy cơ hồ lạnh như băng, ánh mắt anh toát lên sự bực dọc, mất kiểm soát :

– Cô gọi đi, gọi to lên, có 10 ông Tuấn của cô ra đây cũng không làm được gì tôi. Tôi nói rồi, ngày hôm nay tôi nhất định phải giải quyết xong với cô mọi thứ.

Tôi với tay cầm vội chai thủy tinh đưa ra trước mặt mình, hăm he :

– Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám tiến đến gần tôi 1 bước, tôi quyết định sẽ sống chết với anh.

– Được lắm.

Cảnh lao lại bên tôi, nhanh chóng dựt chai thủy tinh tôi đang cầm trên tay vứt sang 1 bên, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay tôi dựt mạnh, đang lúc cao trào thì cửa phòng chú Tuấn bỗng nhiên bật mở, âm giọng nghiêm nghị của chú phá tan cả mọi sự hỗn độn đang xảy ra :

– Cậu định làm gì thế ?

Thấy chú Tuấn xuất hiện, lòng tôi trở nên nhẹ bẫng, tôi liếc ánh mắt cầu cứu chú Tuấn, cả người run lẩy bẩy đến độ lắp bắp không thể nói thành lời. Chú Tuấn đi nhanh về phía chúng tôi, trừng mắt nhìn Cảnh :

– Tôi hỏi cậu định làm gì con bé ?

Cảnh nhếch miệng cười nhạt với chú Tuấn, tay anh vẫn giữ chặt cổ tay tôi, gằn giọng :

– Đây là chuyện cá nhân của tôi và Phương, không liên quan đến anh. Anh tốt nhất nên tránh ra để tôi làm việc với Phương.

Cảnh vừa nói hết câu đã ăn ngay 1 quả đấm mạnh từ chú Tuấn, lần này, Cảnh ngã dúi dụi vì bất ngờ. Chú Tuấn kéo tôi đứng sát người chú, liếc mắt nhìn tôi 1 lượt, ánh mắt vô tình dừng nơi 2 bầu ngực của tôi, rất nhanh sau đó, chú với ngay chiếc khăn trên sopha, quấn vào người tôi rồi ngập ngừng hỏi chuyện :

– Cháu không sao chứ ?

– Không ..sao..

Chú Tuấn cúi người, bế tôi lên đưa thẳng vào phòng mình, mặc cho Cảnh ở ngoài phòng khách đang chửi bới dữ dội :

– Ông trả Phương lại cho tôi để tôi nói chuyện với Phương, ông đừng nghĩ ông muốn làm gì thì làm.

Mặc cho Cảnh hét gào thảm thương bên ngoài, bên trong phòng chú Tuấn vẫn rất nhẹ nhàng với tôi, cứ như thể chú sợ chỉ cần 1 hành động mạnh tay của mình thôi cũng khiến tôi cảm thấy tổn thương hay đau đớn lắm vậy.

Sau khi đặt tôi an vị trên giường, chú mới bước đến tủ quần áo của mình, lấy 1 chiếc áo thun bảo tôi mặc choàng vào, ánh mắt ngượng ngùng quay đi để tôi mặc đồ, sau đó mới an tâm ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi :

– Cháu có sao không ?

– Cháu không.

– Người run bần bật thế này mà bảo không sao.

Chú Tuấn vừa nói, vừa đưa tay siết nhẹ hai bàn tay tôi, từ từ xoa xoa cho nóng lên, vừa xoa vừa hỏi :

– Giờ bình tĩnh được chưa ?
-…
– Nghe chú, hít 1 hơi thật sâu, thở ra từ từ.
– …
– Được rồi, giờ bình tĩnh kể chú nghe chuyện gì đã xảy ra với cháu nhé.

Trước hành động ân cần và ánh mắt cương nghị của chú Tuấn, tôi dần định thần được tâm lý, mấp máy môi :

– Cảnh đòi quan hệ với cháu, cháu không đồng ý và rồi sau đó anh ấy dường như là 1 người hoàn toàn khác.

Chú Tuấn vươn tay xoa đầu tôi, hỏi thêm :

– Cháu còn sợ không ?

– 1 chút chút.

– Không sao, có chú ở đây rồi, không ai dám làm gì Phương đâu. Bây giờ nghe chú, nằm xuống đây ngủ 1 giấc, sáng mai mọi chuyện sẽ bình thường trở lại, có được không ?

Tôi im lặng nhìn chú không trả lời, chú Tuấn dường như đọc được suy nghĩ của tôi, chú bảo thêm :

– Cháu an tâm ngủ đi, chú ngồi đây với cháu, đảm bảo không ai dám đụng vào Phương đâu.

Chú Tuấn đỡ tôi nằm xuống, nhẹ nhàng chèn chăn lên người cho tôi rồi nhìn tôi khẽ mỉm cười, nhìn chú được 1 lúc, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, chỉ biết rằng trong giấc mơ đêm đó, cứ mỗi lần tôi vô thức giật mình, thì luôn có một bàn tay nhanh chóng siết chặt bàn tay tôi, giọng nói quen thuộc vỗ về trăm lần như 1 :

– Không sao rồi, chú vẫn ở đây.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, căn phòng trống trơn chẳng thấy chú Tuấn đâu cả, vừa mở cửa bước ra khỏi phòng thì cảnh tượng đập ra trước mắt khiến tôi vô cùng thảng thốt đến giật mình, đó là hình ảnh Cảnh với gương mặt đỏ ửng, 2 mắt lừ đừ nằm vật vờ nơi sô pha, bên cạnh là chị Vân và chú Tuấn ngồi đối diện đang trao đổi với nhau gì đó, nghe tiếng bước chân tôi, chú Tuấn quay lại khẽ nhíu mày :

– Cháu mệt thì cứ về phòng ngủ thêm 1 chút, chuyện của Cảnh để chú giải quyết cho.

Chị Vân nhìn chằm chằm vào chiếc áo thun tôi đang mặc trên người, có lẽ chị ta nhận ra đây là chiếc áo của chú Tuấn nên biểu hiện sự khó chịu ngay sau đó, không ngần ngại hỏi chú Tuấn luôn :

– Con bé nó mặc áo anh à ?

– Ừ.

– Buồn cười nhỉ ? Bảo sao Cảnh nó say khướt như thế này. Nếu đêm qua nó không gọi cho em ra quán để em đón nó thì có khi nó chết chui chết nhủi ở đâu cũng nên. Bởi, có cô bạn gái tâm đầu ý hợp quá mà.

Tôi biết Vân cố tình nói lớn để tôi nghe thấy, thậm chí còn nhấn mạnh 4 chữ :” Tâm đầu ý hợp” với sự hả hê khinh bỉ, tôi lúc này chỉ muốn lao ngay lại và cho ả vài cái bạt tai vào mặt, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì chú Tuấn đã trừng mắt quát Vân ngay :

– Em thôi đi, chuyện 2 đứa em biết gì mà nói.

– Ơ, em nói nhẹ nhàng mà sao anh căng thẳng thế, anh bênh Phương cũng vừa vừa phai phải thôi. Bây giờ anh tính thế nào.

– Để thằng này tỉnh táo rồi nói chuyện, em làm gì thì làm đi.

Rồi chú Tuấn quay sang tôi ra hiệu :

– Còn cháu, về phòng nghỉ ngơi, khóa chặt cửa lại, có gì thì gọi chú ngay.

Tôi nghe xong thì ngập ngừng nhìn chú Tuấn, có lẽ do dư âm của buổi tối hôm qua quá lớn khiến tôi cảm thấy bất an trong lòng, cứ hễ về phòng mình là hình ảnh đêm qua lại hiện lên rõ mồn một, và quan trọng hơn cả tôi sợ chú Tuấn đi làm thì ai sẽ là người đứng ra giúp tôi đây. Chú Tuấn đúng là người hiểu tôi vô cùng, chỉ cần liếc thấy thái độ và sắc mặt của tôi là chú ấy có thể ngay lập tức đoán ra được vấn đề :

– Cháu về phòng chú nghỉ ngơi đi, hôm nay chú làm việc tại nhà, có gì thì gọi chú.

Vân nghe thế thì chen ngang :

– Sao không để Phương về phòng nó ?

– Ở đâu cũng được, nhưng phòng anh thì an tâm hơn.

Tôi gật đầu, quay người đi thẳng về phòng nằm nghỉ, đến tầm giữa trưa, tôi nghe tiếng cửa phòng bên ngooài vang lên cùng giọng nói chú Tuấn :

– Phương, ra ngoài đây với chú.

Ra ngoài phòng khách, thấy Cảnh đang nhìn tôi chăm chăm với ánh mắt đầy hối lỗi, có lẽ là anh đã tỉnh rượu ,trên gương mặt điển trai ấy còn vương 1 vết bầm lớn bởi cú đấm mạnh nơi chú Tuấn. Tôi liếc nhìn Cảnh, rồi tiến đến bên chú Tuấn ngồi xuống. Cảnh chần chừ hỏi tôi :

– Em có sao không ?

– Anh tỉnh táo rồi à ?

– Anh…anh…Phương…anh…

Rồi anh quay sang bảo với chú Tuấn :

– Cho tôi nói chuyện riêng với Phương được chứ ?

Chú Tuấn khoanh tay, mặt lạnh như tiền không thèm trả lời. Cảnh bất lực, quay sang cầu cứu tôi :

– Anh nói chuyện riêng với em được không Phương, anh thề là anh sẽ không làm gì em đâu, anh chỉ xin em 1 chút thời gian thôi, nghe anh giải thích có được không em ?

Tôi chần chừ, hai tay vân vê tà áo, nửa muốn nói chuyện riêng với Cảnh, nửa không vì sợ rằng Cảnh sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình. Cảnh thấy tôi im lặng, anh tiếp tục reo lên :

– Hay là em bảo chú Tuấn trói tay anh lại đi, anh ngồi im nói chuyện với em, anh thề không động tay động chân với em đâu.

Tôi thở dài thườn thượt, sau khi suy nghĩ 1 hồi cuối cùng cũng gật đầu, quay sang bảo với chú Tuấn :

– Cháu nói chuyện riêng với Cảnh được không ?

Chú Tuấn gật đầu, đứng dậy và quay người rời đi, trước khi đi không quên quay mặt gườm gườm với Cảnh, buông lời cảnh cáo :

– Cậu mà làm gì con bé 1 lần nữa, đừng trách tôi ác.

Cảnh gật đầu, đợi chú Tuấn đi về phòng, mới cất lời xin lỗi tôi :

– Anh xin lỗi, đêm qua anh không kiểm soát được bản thân, đã có những hành động và lời nói không đúng mực với em, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh có được không.

– …

– Phương, dù gì chúng ta cũng đã yêu nhau hơn 1 năm mà, trong suốt thời gian đó em hãy nghĩ đến những gì anh làm cho em mà bỏ qua mọi thứ được không ? Anh chỉ vì yêu em nên mới thế, với cả con trai, ai cũng có những nhu cầu cả …

– Em hiểu, nhưng hành động vừa qua của anh, thật sự mất kiểm soát nhiều quá, em không nghĩ anh có thể làm vậy đối với em.

Cảnh cúi gầm mặt, nước mắt bắt đầu trào ra, anh nức nở :

– Anh sai rồi, anh quá sai rồi, em tha lỗi cho anh có được không Phương.

– Em nghĩ chúng ta cần thời gian để xem xét lại mối quan hệ này, những gì anh đã làm với em thật quá sức tưởng tượng của em, em xin lỗi…

Cảnh tiến tới, quỳ sụp dưới chân tôi, khóc lóc ngày 1 lớn :

– Anh xin em, em đừng bỏ anh có được không ? Cho anh cơ hội để sửa sai đi mà Phương.

Nhìn Cảnh khóc, tôi cũng khóc theo, tôi cảm thấy tiếc nuối cho đoạn tình vừa qua của chúng tôi, cứ nghĩ rằng sẽ cùng nhau đi đến cuối chặng đường đời, cuối cùng lại không thể nữa rồi. Bảo rằng không còn thương Cảnh, là không đúng. Nhưng bảo rằng hận anh, thì cũng chẳng sai, tình cảm của tôi đối với Cảnh bây giờ, bỗng chốc nhạt nhòa, vô vị. Người đàn ông mà tôi đã từng tự hào biết bao, vui vẻ biết bao khi ở bên cạnh giờ đây lại để lại trong tôi một nỗi đau quá lớn. Tôi nghĩ, chúng tôi cần thời gian. Tôi cần thời gian để có thể suy nghĩ thấu đáo và cắt bỏ mọi thứ với Cảnh, còn Cảnh cần thời gian để lãng quên tôi..

Tôi biết rằng, điều này sẽ vô cùng khó khăn cho cả 2 đứa, nhưng trong 1 mối quan hệ, 1 khi tình đã cạn, cả 2 không thể dung hòa và thấu hiểu cho nhau, thì mỗi người nên bắt đầu bằng sự lựa chọn khác cho riêng mình.

Chúng tôi chằng ai nói lời chia tay, tức là mối quan hệ này vẫn còn 1 chút gì đó. Tôi tự cho mình 1 tháng để đợi lòng Cảnh nguôi ngoai, còn Cảnh luôn miệng hứa với tôi, sẽ chờ tôi bằng bất cứ giá nào. Anh book vé trở về Việt Nam ngay buổi chiều sau đó, để lại tôi với mớ cảm xúc hỗn độn vừa qua.

PS : Truyện hay ko cả nhà ơiiiiiiii, cả nhà tương tác cho em vói nhaa

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN