Tôi 18 – Chú 32 - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1974


Tôi 18 – Chú 32


Phần 18


– Xôi thịt phủ phê mn nha ☺️, thương em thì Share truyện, like truyện cho em nhee 😘

Tên truyện : Tôi 18 – Chú 32.
Tác giả : Trang Carot.

Tuấn khẽ hôn lên hai hạt trân châu nơi đỉnh ngực tôi, vừa hôn, vừa đưa tay mân mê chúng thật nhẹ nhàng, cảm giác được tiếp chạm từ bàn tay săn chắc của anh tới bầu ngực nhỏ bé của tôi khiến cả cơ thể tôi ngai ngái khó chịu, còn Tuấn thì vẫn vô cùng hăng say mút mát.

Anh hôn ngực tôi đến chán chê mê mỏi mới chịu dời người lên hôn môi tôi, chốc chốc dừng lại hỏi :

– Sướng không ?

Tôi đỏ mặt không trả lời. Tuấn thấy thế thì khẽ cười, tiếp tục vươn tay vân vê hai đỉnh ngực :

– Chỗ này của em sao thế ? Nói anh nghe..

– Ưm…

– Nó cứng lên rồi này, em bảo anh nên làm gì tiếp tục ?

Lão ấy cố tình trêu tôi thì phải, biết tôi rã rời không thể nói nổi nữa mà lai cứ cố tình hỏi, mà đâu phải là hỏi những câu hỏi sáo rỗng bình thường đâu, những câu hỏi của Tuấn lại càng khiến cơ thể tôi như được kích thích nhiều hơn ấy chứ.

Cả người tôi khẽ run lên trước từng cái đụng chạm vi tế của anh, mãi cho đến khi không chịu nổi nữa rồi thì cũng là lúc Tuấn lật người tôi lại, dùng chính bàn tay mình vuốt dọc từ gáy xuống sống lưng và cuối cùng dừng lại trên bờ mông căng tròn của tôi, vỗ nhẹ. Vừa vỗ, anh vừa bảo :

– Anh vào nhé.

Sau đó vài giây, 1 cảm giác nhói lên từ từ ở phần thân dưới, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên của tôi nên mới đau như thế. Tôi dùng 2 tay bấu chặt lớp da giường, cố ngăn không cho những thanh âm khó chịu vang lên, hoa huyệt của tôi lúc này càng lúc càng căng cứng, tôi cảm nhận được cậu bé của anh cũng đang vật vã vì sự chật chội nơi tôi, Tuấn khẽ cất giọng :

– Phương, thả lỏng người ra nào, nghe anh.

Và đúng thật, khi tôi không cố gắng gồng mình nữa thì cậu bé kia đã trót lọt thẳng tiến vào bên trong. Tuấn đặt hai bàn tay lên mông tôi ra vào nhịp nhàng, thỉnh thoảng còn cúi người xuống hôn lên lưng tôi khích lệ :

– Giỏi lắm em yêu.

Cơ thể tôi dần dần thích ứng với cậu bé của anh, thậm chí còn thăng hoa trong từng cử động nữa cơ, dần dà, 2 mắt tôi nhòe đi vì sướng, lý trí tôi bay biến tận đâu đâu, chỉ còn lại 1 Phương – bản thể trần trụi đang giao thoa trên từng đợt cảm xúc bất tận cùng với người mình yêu.

Sau 1 trận ra vào liên hồi, cuối cùng Tuấn cũng đẩy vào trong tôi những tinh binh tinh nhuệ nhất, sau đó mới hài lòng rút cậu bé ra. Nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt sáng sủa cùng ánh mắt ánh lên sự thỏa mãn hài lòng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy người đàn ông ấy có sức hấp dẫn đến lạ.

Trước cái nhìn ngu ngơ ấy của tôi, Tuấn tiếp tục quần tôi thêm vài trận nữa, cho đến khi cả người tôi mệt lả, anh mới chịu dừng lại và ôm lấy tôi. Bàn tay theo thói quen vuốt nhẹ tấm lưng trần của tôi như để vỗ về :

– Mệt lắm không ?

– Mệt chết đi được. Anh cứ lừa em. Hết lần này lại đòi lần khác.

Tuấn khẽ cười, lém lỉnh đáp lại :

– Anh làm em sướng mà, em thấy không, đụng 1 phát là cả người em sướng run hết lên.

Tôi liếc tấm ra giường loang lổ màu đỏ của máu, mếu máo nói ngay :

– Lần đầu tiên của em ….Anh…

– Hơi đau…anh biết chứ. Nhưng mà sau này sẽ không còn đau nữa vì thằng em trai của anh mới bảo lại.

– Bảo gì ?

– Bảo là nó quen hơi em rồi, với cô bé của em cũng đón chào nó nhiệt thành lắm, nên nó sẽ ghé thăm cô bé thường xuyên.

Mặt tôi nghệch ra khi nghe Tuấn nói, chẳng thể ngờ được con người này lươn lẹo quá thể, điều vô lý cũng có thể nói cho hợp lý được.

Tôi cau mày, còn Tuấn thì đưa tay kéo đầu mày tôi dãn ra :

– Nhăn cái gì, xấu.

– Xấu thì kệ, có người yêu là được.

– Vậy luôn ?

– Chứ sao nữa ? Chẳng lẽ anh ăn no nê xong rồi đòi bỏ em á ?

Tuấn chun mũi lắc đầu :

– Anh làm gì dám bỏ, thằng em trai của anh làm hợp đồng với bên em rồi, đời anh sống dựa vào nó, nó đặt đâu anh ngồi đó thôi.

Tôi nghe xong thì phì cười, hôm đó, 2 chúng tôi ôm nhau ngủ say xưa. Những tưởng khoảnh khắc này sẽ là mãi mãi, những tưởng sẽ chẳng có điều gì có thể ngăn cách được tình yêu giữa 2 chúng tôi, nhưng không, khi bão giông xuất hiện, thì tình yêu của tôi lại trở nên yếu ớt, lung lay và dễ gãy đổ vô cùng..

Sáng hôm sau khi tỉnh giấc tôi đã chẳng thấy Tuấn đâu, đang loay hoay quấn tạm chiếc khăn vào người ra ngoài tìm anh thì cả cơ thể tôi đổ ập xuống nền đất lạnh, chân tôi run rẩy đứng không vững và quan trọng hơn cả, bầu ngực tôi đập thẳng xuống đất vô cùng đau đớn.

Tôm lồm cồm bò dậy thì đã thấy Tuấn từ ngoài cửa phòng lao vào, anh có vẻ hơi mất bình tĩnh khi thấy tôi ngã sõng xoài như thế :

– Có sao không ?

– Không, em không sao. Em không hiểu sao mình đang đi thì bị té, chân của em tự nhiên yếu hơn mọi ngày.

Tuấn liếc nhìn tôi 1 lượt, sau đó tầm mắt anh dừng ngay nơi bầu ngực của tôi, anh nhíu mày, khẽ đưa tay chạm lên nó bóp nhẹ :

– úi da..- Tôi reo lên.

Tuấn hầm hừ :

– Đau phải không ? Té ập người nên bầm rồi này.

– Anh nhẹ tay thôi.

– Anh chạm nhẹ lắm đấy. Nào, ngồi xuống giường để anh lấy thuốc bôi cho.

Tuấn vào hộc tủ lấy ra 1 lọ dầu gió, tự nhiên ngồi xuống và xoa lên ngực cho tôi, vừa xoa vừa chu miệng thổi thổi :

– Hơi nóng 1 chút, em chịu khó.

Tôi gật đầu, sau khi xoa bóp ngực cho tôi xong xuôi, Tuấn mới an tâm vào tủ quần áo của anh lấy áo thun choàng vào người tôi rồi bảo :

– Cần đi đâu thì gọi anh, anh bế đi.

– Sao em lại không đi được.

– Anh xin lỗi, là do anh.

– Sao lại do anh ?

– Vì hôm qua anh làm hơi nhiều lần nên giờ em mới thế.

Tuấn nói xong, gương mặt anh tự nhiên ửng đỏ, lần đầu tiên tôi bắt gặp được sự ngượng ngùng của người đàn ông này, nên tôi nhân cơ hội ấy mà trêu anh ngay :

– Tối nay.. làm tiếp không ?

Tuấn nghe xong, hai mắt sáng rỡ như đèn pha :

– Được không ?

– Được, ngày nào làm cũng được, làm nhiều lần cũng được, miễn anh vui là được.

Tuấn nhìn tôi e ngại :

– Em trêu anh đấy à ?

– Không, em nói thật. Anh cứ làm thoải mái, rồi sau đó ngày nào cũng phải bế em.

Tuấn khẽ cười, vươn tay cốc đầu tôi mấy cái liền, rồi sau đó bê đồ ăn tới tận giường phục vụ cho tôi.

Hai chúng tôi kể từ đó trở đi ngày nào cũng quấn quýt như đôi chim ri, chỉ cần vài tiếng không gặp là trong người cả 2 đều cảm thấy bức rứt khó chịu, và tất nhiên, tần suất yêu thương ngày một nhiều.

Tuấn đúng là người đàn ông hoàn hảo và dày dặn kinh nghiệm tình trường, anh dẫn dắt tôi đến hết cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác đến độ nghiện anh hoài không chán.

Cứ mỗi lần làm tình, anh đều nâng niu và chiều chuộng tôi hết mực, anh luôn cố gắng để tôi cảm nhận được sự thăng hoa nguyên vẹn nhất, thậm chí nhiều lần khi cô bé của tôi khô rát khó chịu, Tuấn không hề ngần ngại khi dành khá nhiều thời gian để dạo đầu, kích tình cho tôi sướng hơn. Tôi nghĩ rằng bản thân mình thật vô cùng may mắn khi mà người đàn ông tôi yêu luôn yêu thương tôi bằng sự tinh tế và đem lại cho tôi cả sự hài hòa về đời sống tinh thần và đời sống tình dục.

Tôi bắt đầu quen hơi Tuấn nhiều hơn, ngày nào đi ngủ cũng phải ôm anh thì mới ngủ ngon được, mỗi khi đi ăn phải thấy mặt anh hoặc nghe giọng anh thì mới cảm thấy ngon miệng, có lần Thủy nghe tôi kể chuyện như thế thì hét toáng lên :

– Có khi nào mày bị ông ấy bỏ bùa không thế ? Quện hơi gì mà quện giữ vậy ?

– Tao làm sao biết. Bây giờ cuộc sống của tao gần như không ổn nếu thiếu đi sự có mặt của Tuấn.

– Mà này, lão ấy già mà khỏe gớm nhỉ, đêm làm được mấy trận luôn.

Tôi khẽ cười, xấu hổ gật đầu :

– Ừ, khỏe, lại còn dai sức. Thế nên tao mới hốt.

Thủy liếc mắt nhìn tôi tỏ rõ sự khinh bỉ :

– Gớm chửa, lươn lẹo hết chỗ nói.

Mối quan hệ của tôi với Tuấn tôi chỉ chia sẻ mới có mình Thủy thôi, bởi vì tôi nghĩ chúng tôi dù gì cũng chỉ mới yêu nhau được gần 2 tháng, không nên chia sẻ cho nhiều người làm gì, đặc biệt là bà ngoại tôi và bác Lan, bởi vì thể nào nghe xong thì hai người ấy cũng sẽ vô cùng shock. Thế nên, tôi bắt Tuấn hứa với mình là không được công khai gì hết, cứ để tôi học cho xong đã rồi tính tiếp, mỗi lần yêu cầu như thế là Tuấn lại nhìn tôi hậm hực :

– Anh 32 rồi đấy vợ.

– 32 thì sao ?

– Thì đến tuổi có con được rồi. Hay vợ đẻ cho anh đôi ba đứa, đẻ xong rồi học tiếp cũng được, à mà nếu vợ không học nữa thì anh vẫn đủ khả năng nuôi mẹ con em.

Tuấn làm như tôi là cái máy đẻ không bằng, chưa gì đã đòi đẻ “Đôi ba đứa”, tôi liếc xéo anh, còn Tuấn thì vẫn nhìn tôi cười hề hề.

Tôi hiểu cảm giác của Tuấn, dù gì giờ anh cũng lớn rồi, bạn bè anh tuổi này ít nhất cũng đã lấy vợ, hoặc có 1 -2 đứa con, còn anh trong mắt người thân, xóm làng bây giờ vẫn là 1 thằng bé lông bông ế vợ. Tuấn làm bộ mặt ra vẻ đáng thương, tiếp tục ỉ ôi năn nỉ tôi :

– Đi mà, anh thèm con quá.

– Em sẽ đẻ cho anh đôi ba đứa nhưng phải chờ em học xong đã, được không ?

Tuấn lầm bầm ngồi tính :

– Lúc ấy anh 36 tuổi. Còn em mới chỉ 22. Đợi em đẻ nữa là anh 37 tuổi. Khi anh 40 tuổi thì con anh mới lên 3. Khi con 18 tuổi thì lúc ấy anh đã 55 tuổi rồi, èo ôi…

-…

– Chưa kể khi con tốt nghiệp đại học thì anh ở ngưỡng 60, trở thành 1 ông già xấu xí vác mặt đi dự lễ tốt nghiệp của con mình, lúc ấy chắc con không trách anh già đâu em nhỉ ?

Tôi phì cười. Ông ấy logic đến thế là cùng, cứ sợ mình sẽ già tuổi hơn để rồi khi con lớn lên sẽ chê bai ông bô của nó. Tuấn cứ thế mè nheo nằng nặc thuyết phục tôi đẻ con cho anh, mỗi lần như vậy tôi đều tìm cách lãng lãng cho qua, chẳng phải vì tôi không muốn, mà thực chất tôi chưa sẵn sàng. Tôi còn muốn hoàn thành việc học cho xong đâu vào đấy, còn muốn chơi thêm vài năm nữa.

Tuấn đã giúp tôi thực hiện lời hứa với ba mẹ của mình, đó là việc anh dẫn tôi trở lại trường vào 1 buổi chiều đông lạnh lẽo, cẩn thận chụp cho tôi từng bức ảnh nơi góc sân trường, cạnh thảm cỏ xanh, nơi sân bóng rổ và cả lớp học cũ kĩ mà ba mẹ tôi từng cùng nhau trải qua…

Nhờ cuốn nhật kí của mẹ để lại, tôi tìm đến không sót 1 nơi nào, chẳng hiểu sao mỗi lần tới 1 địa điểm kỉ niệm như thế, trái tim tôi liên hồi nhảy nhót trong lồng ngực, tôi dường như cảm nhận được tình thương của ba mẹ quanh đây, tôi dường như thấy được cả bóng dáng, nụ cười trìu mến yêu thương của ba mẹ dành cho mình. Mỗi bước chân tôi đi, mỗi ánh mắt tôi nhìn, đều được Tuấn ghi lại bằng những tấm ảnh cực đẹp.

Tuấn rửa tất cả số ảnh đó ra rồi đóng trong 1 cuốn sổ nhỏ, từng bức ảnh trên từng trang giấy đều được anh ghi chú tỉ mỉ và ở cuối bức ảnh luôn có 1 dòng chữ đong đầy yêu thương :

– Yêu em.

Cầm cuốn sổ trên tay kí ức của những tháng năm nhỏ xíu bất chợt ùa về trong tôi, đúng rồi, vào đúng ngày sinh nhật năm tôi 12 tuổi, Tuấn cũng đã tặng tôi 1 cuốn sổ như thế, tôi ngô nghê bật cười vui vẻ, anh và em chắc có lẽ đã là cái duyên được ông trời an bày từ rất lâu rồi.
Tình yêu thương của anh dành cho em qua
bao nhiêu năm tháng vẫn vẹn nguyên như vậy, làm sao em có thể ngừng yêu anh được hả Tuấn ơi ?

Tôi lao đến ôm Tuấn chặt cứng khiến anh thoáng chút bất ngờ, Tuấn tưởng tôi bị sao nên lo lắng hỏi ngay:

– Em sao thế ?

– Em vui.

– Sao vui ?

– Bên anh nên em vui.

– Ngốc.

– Ừ, ngốc mới yêu anh. Yêu đến chết đi được.

Những tưởng hạnh phúc cứ mãi mãi kéo dài như thế nhưng không, vào đúng tuần cuối cùng của tháng thứ 3 sau khi hai đứa tôi chính thức yêu nhau, và cũng vào đúng ngày kỉ niệm tình yêu của 2 đứa, Vân xuất hiện trở lại.

Ps : Mai là đoạn kết rồi mn nha. Nay ăn xôi thịt no nê chưa ạ ? Hehe, ăn no nhưng đọc đến phần cuối thì buồn phải ko ạ ?

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN