Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 182: Gà con của Tang Tang.
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đầu nhỏ của Diệp Tang lười biếng dựa vào trong ngực của ba ba nhà mình, nhỏ giọng nói, “Bảo bảo năm tuổi cũng cần mặt mũi.”
Anh nghe vậy lười biếng ngáp một cái, mắt đào hoa híp lạiị, có chút mơ màng sắp ngủ.
Anh xoa đầu cô bé, chậm rãi đem người từ trong lòng ngực kéo ra, mặt mày cong cong, “Được rồi. Đi ngủ thôi.”
Tiểu gia hỏa rõ ràng là không buồn ngủ, bé vươn tay nhỏ túm lấy ba ba nhà mình, một bộ dáng thần bí, “Ba ba, con dẫn ba đi xem cái này.”
Thẩm Sơ Trần nhấc mí mắt lên, cười ừ một tiếng, học theo giọng điệu của bé mà trả lời, “Cái gì vậy?”
Diệp Tang nắm góc áo của anh bước chân ngắn nhỏ chạy lên phía trước, mắt mèo của bé nhìn trong trẻo và mềm mại, đi phía trước thỉnh thoảng còn nghiêng ngả mấy cái, như con chim cánh cụt nhỏ.
Thẩm Sơ Trần tùy ý để bé nắm, bước chân dài chậm rãi đi theo.
Đêm tối, có cái gì đẹp hơn so với ôm khuê nữ đi ngủ?
Hình như không có.
Vì thế anh càng thêm lười nhác nhấc không nổi tinh thần.
Tiểu gia hỏa bước chân ngắn nhỏ dẫn anh tới sau núi, Thẩm Sơ Trần giơ tay đè lại chùm tóc của bé, hơi buồn cười mà hỏi lại: “Dẫn ba tới chỗ này làm gì?”
Diệp Tang vươn tay nhỏ đè xuống chùm tóc của mình, mở to mắt mèo nhỏ, ngữ khí mềm như bông, “Ba ba ~”
“Hửm?” Anh ngân giọng, nhìn thấy tiểu gia hỏa kia lắc lư chạy lên trước.
Thẩm Sơ Trần cũng không cản, đứng ngây người tại chỗ chờ gần hai ba phút, tiểu gia hỏa vội vàng chạy về, thuận đường nhào vào trong lòng ngực mình.
“Oa — ba ba!!” Giọng nói mang theo vẻ hoảng loạn.
Đáng yêu đến mức anh nhịn không được nâng đầu ngón tay như ngọc lên nhẹ nhàng nhéo mặt cô nhóc, “Làm sao vậy?”
Đôi mắt mèo xinh đẹp dưới hàng mi cong vút của tiểu gia hỏa vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
Bé che lại cái đuôi nhỏ sau mông, nước mắt lưng tròng bắt đầu cáo trạng, “Pep, Peppa cắn con.”
Thẩm Sơ Trần: “……”
Peppa?
Peppa!
Khóe miệng anh run rẩy.
Nếu anh nhớ không lầm, đây là một con heo đúng không?
“Tại sao một con heo lại muốn cắn con?” Anh chớp mắt, hơi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Không đúng.
Trọng điểm bây giờ không phải là heo cắn hay không cắn, mà là tại sao sau núi Mộ gia lại có heo?
Thẩm Sơ Trần còn chưa kịp nghi hoặc vài giây, liền thấy được “Peppa” trong miệng Diệp Tang lao ra.
Khóe miệng anh run rẩy, theo bản năng ôm chặt khuê nữ trong lòng ngực, đứng lên từ trên cao nhìn xuống con “Heo” này.
Heo con dừng lại, căn bản nó muốn đâm Diệp Tang cái đứa không biết sống chết tới chỗ nó hai lần.
Lần thứ hai còn dám dẫm lên mình một cái.
Kết quả không nghĩ tới nhân loại này còn rất thông minh.
Heo con tức giận bất bình đứng lên trên mặt đất, muốn đâm Diệp Tang.
Đáng tiếc Thẩm Sơ Trần đang ôm cô bé, chân dài của anh đứng lên, heo con ngửa đầu cũng cũng chỉ có thể nhìn thấy chân.
Thật là đáng sợ.
Anh nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, cười một chút, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống con heo kia, chợt ghét bỏ cười nhạt một tiếng, “Mộ Sâm nuôi heo cũng thật xấu.”
Heo con: “……” Công kích cá nhân quá đáng!
Lông mi của tiểu gia hỏa run lên, nói, “Pep, Peppa đi rồi sao??”
Thẩm Sơ Trần buồn cười xoa chùm tóc của bé, “Không đi. Sợ cái gì?”
Một con heo mà thôi.
Anh trực tiếp lướt qua con heo hồng nhạt xấu xí này, đưa tiểu gia hỏa đến một bãi đất trống an toàn.
Diệp Tang sợ tới mức ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Sơ Trần, sợ Peppa kia lại xông lên húc mình.
Chờ sau khi cô nhóc xác nhận đã hoàn toàn an toàn, bé mới chậm rãi buông người ra, sau đó bất quá ba giây đồng hồ đã điều chỉnh tốt trạng thái, hưng phấn bắt lấy tay ba ba nhà mình kéo ra ngoài.
“Ba ba ba ba, nhân gia cho ba xem vật nhỏ mà Mộ ba ba mua ~”
Thẩm Sơ Trần nghe xưng hô của bé, đôi mắt đào hoa hơi co lại, cười nhẹ: “Được.”
Xem ra nhóc con này vẫn biết rõ chuyện Mộ Sâm là ba nó.
Chỉ là……
Đầu ngón tay của anh hơi giật giật, nhẹ nhàng xoa đầu bé, cười khẽ, “Ngốc.”
Chỉ là tiểu gia hỏa này cũng rất biết quan tâm cảm xúc của người khác, Mộ Sâm không cho nó kêu ba ba, nó liền ngoan ngoãn kêu chú lâu như vậy.
Đổi thành đứa nhỏ khác bị đối xử như vậy, có lẽ đã sớm không cần người cha này. Thẩm Sơ Trần đang suy nghĩ, cô gái nhỏ đã bước chân ngắn nhỏ đưa anh tới chỗ cần tới.
Anh chớp mắt đào hoa, liền thấy Diệp Tang rời khỏi mình, một người tung ta tung tăng chạy đến chỗ “Chuồng gà”, lay nửa ngày, từ chuồng gà móc ra một con……
Gà, gà con???
Mẹ nó.
“F*ck.” Thẩm Sơ Trần vốn còn có chút mơ màng sắp ngủ, kết quả khi nhìn thấy tiểu gia hỏa kia tay ôm gà con, anh sợ tới mức buồn ngủ bỏ chạy, “Cái gì vậy?!”
Diệp Tang ôm gà con lông xù, ngẩng khuôn mặt nhỏ trẻ con, “Gà nhỏ ~~”
Thẩm Sơ Trần: “……”
Anh chịu đựng xúc động muốn quăng nó ra ngoài, tiến lên một bước, vươn tay bóp miệng tiểu gia hỏa.
Anh nghiêm túc ân cần dạy bảo, “Con gái không được nói bậy.”
Tiểu gia hỏa phồng mặt, “Ô…… Buông ra.”
Thẩm Sơ Trần buông tay ra, mí mắt nhảy dựng nhìn gà con trong tay bé, theo phản xạ anh lùi lại một bước.
Anh hơi giật mình, cả người đều không tốt.
“Ba ba ~” cô nhóc ngẩng đầu nhỏ, mắt mèo nhỏ trong veo đen láy, “Gà con đáng yêu không?”
Thẩm Sơ Trần: “……” Xin lỗi.
Anh chỉ thấy con gà này quá khủng bố.
Trước kia, lúc Thẩm Sơ Trần còn nhỏ đã từng bị gà rượt.
Còn mẹ nó bị mổ nữa chứ.
Dẫn tới đến bây giờ anh có bóng ma tâm lý lớn đối với loại sinh vật tên gà.
“Nếu tẩm bột chiên giòn hai mặt……” Anh chậc một tiếng, lẩm bẩm tự nói, “Mấy đứa nhóc nhà hàng xóm chắc thèm đến khóc quá?”
Nhưng mà.
Lời nói ác độc vậy sao anh có thể nói trước mặt con nít được.
Thẩm Sơ Trần cho dù bây giờ rất muốn đem gà con chướng mắt này đi hầm, nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh cười: “Tại sao Tang Tang lại muốn nuôi gà?”
(Toi: Đúng là sâu bên trong nước mắt là biển rộng, tội Thẩm cẩu:))
Nhưng dù sao nuôi chó cũng tốt hơn nuôi gà chứ?
“Gà con đáng yêu.” Tiểu gia hỏa ngây ngô mà trả lời, sau đó lắc đầu nhỏ, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, “Ba ba ba ba, gà con đáng yêu không?”
Thẩm Sơ Trần gằn từng chữ một tựa như cắn răng tới:
“Đáng, yêu!!”
Diệp Tang nhận được câu trả lời vừa ý, mắt mèo sáng lên, nhón mũi chân đem gà con trong nhét vào trong tay Thẩm Sơ Trần, ngoan ngoãn nói: “Tang Tang cho ba ba xem ~~”
Thẩm cẩu: “……”
Anh cứng người lại.
Anh hít sâu một hơi, hung tợn trừng mắt nhìn con gà con kia một cái, chịu đựng xúc động muốn ném thứ này ra, miễn cưỡng cười cong môi.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô nhóc, anh tiếp tục căng da đầu khen một câu:
“…… Vật nhỏ này cũng rất độc đáo.”
— ha hả, đem đi hầm canh có lẽ càng ngon hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#Edit by: KlaraHa1314
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!