Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 183: Gà bị hầm, làm sao bây giờ?
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ý tưởng nguy hiểm này của anh Diệp Tang đương nhiên không biết.
Tiểu gia hỏa ôm gà con trong lòng bàn tay, vui mừng thả nó lại trong chuồng, sau đó nắm tay ba ba nhà mình, “Ba ba ba ba, chúng ta đi ngủ đi.”
Ánh mắt của Thẩm Sơ Trần dừng trên chuồng gà vài giây, hồi lâu chậm rãi thu hồi tầm mắt, “Được ~”
Thành thật mà nói.
Anh rất muốn đem con gà này đi hầm.
Nhưng mà……
Trước đó anh phải dỗ cô nhóc này đã.
*
Thẩm Sơ Trần chậm rãi đi theo cô gái nhỏ trở về, bánh bao nhỏ đi tuốt đằng trước có khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, ngây thơ.
Anh nhìn, không khỏi cười một tiếng.
Thật đáng yêu.
Như mặt trời nhỏ vậy.
Cũng khó trách ngay cả loại người có ác ý cực lớn với Diệp Tang như Mộ Sâm lại có thể mềm lòng nhiều lần như vậy.
“Diệp Tang Tang.” Anh lười biếng xách cổ áo bé.
Tiểu gia hỏa chân ngắn nhỏ lảo đảo một chút, nghiêng đầu, tràn đầy mờ mịt, “Ba ba.”
Thẩm Sơ Trần hỏi bé: “Muốn biết người ba khác của con tên gì không?”
Mắt mèo của Diệp Tang sáng lên, “Muốn ~~”
Đôi mắt đào hoa của anh hơi nhíu lại, ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt bánh bao của bé, nháy mắt liền cảm thấy khó chịu, “Lúc trước sao không xem ảnh trước? Hại ba ghen tị lâu như vậy, ha. Con nhóc không có lương tâm.”
“Nếu không phải ba, con cảm thấy lấy tính cách lòng dạ hẹp hòi của hai người Hoắc Nghiêu Mộ Sâm kia, bọn họ sẽ nói cho con biết hai người còn lại là ai sao?”
Đương nhiên là không có khả năng.
Ai mà không có tính chiếm hữu chứ.
Tiểu gia hỏa nhón mũi chân lên hôn anh một cái, cười cong mắt mèo, “Ba ba là tốt nhất.”
Thẩm Sơ Trần nhìn về phía bé, khóe môi khẽ cong, xem như miễn cưỡng nhận quà hối lộ này.
“Một người tên là Tô Diệp, đã từng là huyền thoại trong giới thể thao điện tử.”
Anh vừa nói vừa nở nụ cười có chút vui sướng khi người gặp họa, “Người con lại là Cố Thịnh, ha…… Là người bị cả cộng đồng mạng mắng ~”
Thành thật mà nói.
Loại người như Tô thần cùng Cố Thịnh, lăn lộn ngoài đời không được còn có thể trở về kế thừa gia sản.
Cũng không có gì để lo.
Thẩm Sơ Trần vỗ đầu nhỏ của cô nhóc, đôi mắt đào hoa đầy ý cười khẽ cong, “Bây giờ con đừng có nghĩ đến việc đi tìm bọn họ, một tên thì đang trong căn cứ huấn luyện của câu lạc bộ, một tên khác không biết đang ở xó xỉnh nào đâu.”
Huống chi.
Ba người bọn họ giành một đứa bé cũng đã đủ làm người phát điên, lại thêm mấy người khác nữa, không biết sống có nổi không?
À đúng rồi.
Tên cẩu Mộ Sâm này còn chưa biết chuyện mình có con gái đâu.
Tiểu gia hỏa yên lặng nhớ kỹ tên của hai người ba này, ngoan ngoãn cọ cọ Thẩm Sơ Trần, “Ba ba là tốt nhất.”
Ba ba số 2 mới không phải quỷ hẹp hòi.
Anh bị cọ đến mềm lòng, hơi khom lưng ôm cô nhóc vào trong lòng ngực, cười nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé, “Đi thôi.”
Thấy con nhóc này ngoan như vậy, nói cho Mộ Sâm sự thật cũng không có gì là không được.
Thẩm Sơ Trần rất thoải mái, chạy lên lầu chậm rãi ôm con đi ngủ.
Tiểu gia hỏa dính vào giường liền ngủ, thân thể nhỏ cuộn chăn bông lăn vào trong góc, Thẩm Sơ Trần ở bên cạnh thấy thế cũng lười biếng nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ đến trời đất u ám.
Diệp Tang ngoan ngoãn cuộn tròn ở trong lòng ngực ba ba nhà mình, lông mi cong vút bất an mà khẽ run lên.
Bé lại mơ thấy ác mộng.
Nhân vật chính trong ác mộng lần này chính là ba ba số 3.
Bé đứng ở góc nhìn của người ngoài cuộc xem toàn bộ vở kịch đang diễn ra, là về kiếp trước…… Của ba ba số 3.
Người đã từng là con cưng của trời, cuối cùng đến chết vẫn luôn lẻ loi một mình.
Rõ ràng kiếp trước đã cứu không ít người, rõ ràng không phải người xấu.
“Ba ba……” Lông mi của cô bé ướt đẫm nước mắt, lúc tỉnh lại còn có chút ngây thơ mờ mịt, nhỏ giọng khóc nức nở.
Bé vừa mở mắt liền thấy được gương mặt đẹp trai phóng đại kia của Hoắc Nghiêu, tiểu gia hỏa mờ mịt chớp mắt còn chưa tỉnh.
Hoắc Nghiêu khom lưng ôm bé vào trong lòng ngực, từng chút một lau đi nước mắt trên khóe mắt, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Khóc cái gì? Thẩm Sơ Trần ngược đãi con?”
Diệp Tang đem đầu nhỏ cọ cọ vào anh, lắc đầu, mắt mèo mang theo vài phần tò mò, “Ba ba, ba muốn đi xem mắt hả?”
Anh hơi nhíu mày, từ tủ quần áo lấy ra mấy bộ váy xinh đẹp, anh khom lưng nhéo khuôn mặt của tiểu gia hỏa, “Không đi không được, nhưng mà đi cũng sẽ không thành công.”
Nhiều lắm chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Để Mộ Sâm chăm con anh lại không yên tâm, chỉ có thể mang tiểu gia hỏa đi theo.
Diệp Tang ngây thơ mờ mịt ngẩng đầu nhỏ, ngoan ngoãn mặc xong quần áo, lười biếng ghé vào trên vai Hoắc Nghiêu, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
……
Muốn hỏi sáng sớm nay Thẩm Sơ Trần đang làm gì?
Anh đang hầm gà…… Bậy bậy.
Anh đang mua vịt.
Mộ Sâm vẻ mặt hắc tuyến nhìn Thẩm Sơ Trần sáng sớm đánh thức anh dậy kêu anh cùng đi mua vịt.
Ánh mắt anh xem Thẩm Sơ Trần như nhìn kẻ ngốc, khóe môi mỏng giật giật, không thể tin được: “Cậu, cậu đem gà của nhãi con kia đi……”
“Hầm?”
Thẩm Sơ Trần: “…… Này, cậu có thể dùng từ khéo léo chút được không?”
Nếu bị nhóc con kia nghe được, có lẽ nó có thể khóc đến tự bế.
Ánh mắt của Mộ Sâm nhìn anh càng thêm không thích hợp.
Sao kiếp trước anh lại thấy tên này bày mưu lập kế rất thận trọng?
Mù rồi.
Người bình thường ai sẽ đi hầm gà của một đứa bé?
Thẩm Sơ Trần cũng hơi đỡ trán, đau đầu không thôi, “Tôi không hầm.”
Anh nói: “Tôi chỉ lơ đãng nói với trợ lý Triệu một câu, gà con mà đem đi hầm canh chắc mấy đứa nhóc nhà hàng xóm thèm muốn khóc mất.”
Sau đó trợ lý nhà anh là người có năng lực rất mạnh, sau khi anh nói xong câu đó lập tức hứng thú vội vàng ném xuống một câu: “Tôi có thấy một con gà con, nhìn rất mập, chắc chắn ăn rất ngon.”
Vì thế trợ lý Triệu liền cùng anh cấu kết cùng nhau làm việc ác đó chính là hầm gà.
Chờ Thẩm Sơ Trần phản ứng lại hỏi cậu gà ở đâu, đã không còn kịp rồi.
Mộ Sâm tiếp tục hỏi: “Vậy sao cậu không mua con gà khác thay thế con gà của nhãi ranh kia?”
Còn mẹ nó mua vịt.
Định lừa đứa nhóc ba tuổi à?
Thẩm Sơ Trần thầm nghĩ.
Có thể nói cho anh là lão tử sợ gà hả?
Anh cười lạnh một tiếng không có nói tiếp, mà chỉ nhìn vịt con trên mặt đất, sờ cằm lâm vào trầm tư.
Nói cách khác……
Chắc con nít sẽ không nhìn ra hai cái này khác nhau đâu nhỉ?
“Khụ, thôi.” Mộ Sâm hắng giọng, ra hiệu cho anh nhìn sang.
Thẩm Sơ Trần bởi vì chột dạ, phản xạ có điều kiện thẳng sống lưng, nhìn vịt con trên mặt đất không nói tiếng nào.
Tiểu gia hỏa đang ghé vào trên vai ba ba nhà mình mơ màng sắp ngủ, chùm tóc không có tinh thần mà lay động nhoáng lên, lười biếng mở mắt mèo, kết quả liếc mắt một cái liền thấy được vịt con trong đại sảnh.
“Gà nhỏ ~” Cô bé chớp mắt, vui sướng kêu một tiếng.
“……” Hoắc Nghiêu đang xuống lầu nghe được thế bước chân hơi lảo đảo một cái thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt bé.
Này mẹ nó thật đúng là nói chuyện không chết người không thôi.
Lông mi anh run lên, nhìn về phía con vịt trên mặt đất, lại nhìn khuê nữ trong lòng ngực mới kêu “Gà nhỏ”, hỏi:
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!