Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 184: Các ba ba đánh nhau.
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Con xác định đây là……”
“Gà?”
Anh dùng giọng điệu hoài nghi nhân sinh này nói ra, làm Thẩm Sơ Trần cùng Mộ Sâm ở đây khẩn trương lên.
Thẩm Sơ Trần hoàn toàn cảm thấy có lỗi vì đã hầm gà của con gái mình.
Mộ Sâm còn lại thì lo lắng nhãi ranh này khóc.
Hai người đồng thời bị dọa đến nâng mắt lên, điên cuồng ra hiệu cho Hoắc Nghiêu.
Đáng tiếc.
Lúc này sắt thép thẳng nam Hoắc Nghiêu cũng không thể hiểu ý bọn họ.
Trên mặt anh lạnh lùng không có bất luận cảm xúc gì, cặp mắt dài kia híp lại, nhìn con gái ngồi xổm trên mặt đất đang nói chuyện với “Vịt”, anh lạnh lùng nói:
“Con xác định đây là gà?”
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, theo bản năng mờ mịt gật đầu.
Hoắc Nghiêu giật giật khóe miệng, “…… Màu của con gà này, có phải hay không có chút không thích hợp?”
Cô nhóc chớp mắt mèo, nhìn “Gà con” trên mặt đất, tiếp theo lại nhịn không được nhìn về phía hai người ba khác, khuôn mặt nhỏ tròn trịa tràn đầy lòng hiếu học.
Mộ Sâm sờ chóp mũi lâm vào trầm mặc.
Thẩm Sơ Trần mặt không đổi sắc nói: “Khả năng là biến dị.”
Hoắc Nghiêu: “……”
Anh rốt cuộc cũng hiểu được, thì ra cẩu cũng không phải mình anh cẩu.
Anh đè lại giữa mày, nhướng mày nhịn không được nói, “Con xác định đây là gà? Mà không phải vịt?”
Tiểu gia hỏa bị nói liền sửng sốt, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ bẹp cái miệng nhỏ thành mỏ vịt, “Vậy, vậy gà con đâu?”
Hoắc Nghiêu nghĩ thầm.
Sao anh biết.
Nhưng mà thật mau liền có người nói cho bé biết gà con ở đâu.
Trợ lý Lưu hưng phấn bưng khay chạy vào, lớn tiếng kêu làm như sợ người ta không biết vậy.
“Ông chủ ông chủ, gà đã chiên xong, ngài muốn ăn bây giờ không?”
Cậu cười hì hì nói, “Tôi dựa theo lời của ngài nói, tẩm bột chiên giòn, mấy đứa nhóc nhà hàng xóm đều bị thèm khóc.”
Thẩm Sơ Trần: “……”
Con nhà hàng xóm khóc hay không khóc anh không biết, dù sao Diệp Tang muốn khóc.
Ba người đều tim đập thình thịch, đều đồng loạt nhìn về phía cô gái nhỏ.
Quả nhiên nhìn thấy mắt mèo của tiểu gia hỏa đã bao kín một tầng hơi nước, chỉ vào cái khay trong tay trợ lý Lưu.
Diệp Tang ủy khuất thiếu chút nữa mặt trở nên biến dạng, mở miệng chính là mang theo giọng mũi khóc nức nở, “…… Gà, gà của nhân gia đã chết.”
Ô ô ô.
Quá, quá phận rồi.
Hoắc Nghiêu: “……”
Anh cố nén ý muốn cười thành tiếng, đưa tay lên nhéo khuôn mặt nhỏ tròn vo của cô bé, bắt đầu nhẹ nhàng thảo luận với bé, “Hay là, ba mua cho con con khác?”
Tiểu gia hỏa bẹp cái miệng nhỏ, còn chưa kịp trả lời, Mộ Sâm ở bên cạnh rõ ràng không quan tâm bé.
Anh cố đè xuống khóe môi đang cong lên, chân thành hỏi bé: “Rồi cháu chọn thủy táng nó hay là hỏa táng?”
Diệp Tang lau nước mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ biểu tình có chút ngốc, “Còn có thể mai táng sao?”
Mộ Sâm: “Có thể.”
Tiểu gia hỏa bước chân ngắn nhỏ run rẩy đi lên trước, nhìn thoáng qua gà con, ô oa một tiếng lại muốn khóc.
Mộ Sâm tay mắt lanh lẹ cầm lấy “KFC” trên khay, nhét một miếng gà vào miệng tiểu gia hỏa.
Diệp Tang quả nhiên ngừng tiếng khóc.
“Ô……”
Mộ Sâm mỉm cười hỏi bé: “Ăn ngon không?”
Tiểu gia hỏa thành thật gật đầu, “Ăn ngon ~”
Anh vỗ đầu nhỏ của bé, “Ăn ngon vậy tiếp tục ăn đi.”
Dừng một chút, Mộ Sâm vẫn là cảm thấy cách xưng hô “Gà nhỏ” này của bé có vấn đề, vì thế lần thứ hai chưa từ bỏ ý định sửa đúng lại cho bé.
“Còn có.” Anh nói: “Cái này không gọi là gà nhỏ.”
Diệp Tang nghiêng đầu, “Vậy gọi là gì?”
Anh mỉm cười: “Cái này gọi là KFC.”
Sau khi phổ cập khoa học một loạt đồ vật kỳ quá cho tiểu gia hỏa, Diệp Tang cái hiểu cái không mà ngẩng đầu nhỏ.
Sau đó ba người đàn ông liền thấy được một cảnh cực kỳ buồn cười.
Cô nhóc một bên ăn một bên rớt nước mắt.
Ô.
Gà con của bé ăn ngon thật.
Ba người lại lần nữa lâm vào trầm mặc: “……”
*
Giải quyết xong vấn đề cơm tối, Hoắc Nghiêu cũng không thèm cãi cọ với bọn họ, ôm đứa nhỏ rồi lái xe đi xem mắt.
Thẩm Sơ Trần chậm rãi gõ bàn sách một tiếng, kêu chó săn bên người lên, cũng tản mạn đi theo.
Cười.
Mấy chuyện xem náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu anh.
Thẩm Sơ Trần mặt dày chen vào, Hoắc Nghiêu nhấc mí mắt, cũng lười đuổi đi.
“Ba ba ba ba, chúng ta đi xem mắt ở đâu?” Tiểu gia hỏa đem khuôn mặt nhỏ đưa qua, mềm mại, ngọt ngào hôn anh một cái.
Hoắc Nghiêu giơ khóe môi lên, nhìn Thẩm Sơ Trần, trong mắt đầy vẻ khoe khoang.
Thẩm Sơ Trần: “…… Ha hả.”
Khoe cái quỷ gì.
Thật đúng là sau khi có con, đều trở ấu trĩ.
Hoắc Nghiêu tâm tình tốt hơn không ít, cũng lười so đo hành động thiếu đánh của Thẩm Sơ Trần, ôm chặt bánh bao nhỏ trong lòng ngực, hàm dưới nhẹ nhàng gác trên đỉnh đầu bé, “Cái gì kêu là chúng ta đi chỗ nào xem mắt? Là ba đi xem mắt, con nít con nôi như con ở bên cạnh xem náo nhiệt là được.”
Anh giương mắt nhìn về phía Thẩm Sơ Trần, “Người nào đó da mặt dạy cũng đi theo, chắc cũng có lúc tác dụng phải không?”
Anh thong thả ung dung cong môi, “Yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh xem diễn với Tang Tang.”
“Anh có cái chuyện gì không cao hứng có thể nói với tôi, để tôi cao hứng.”
Hoắc Nghiêu: “……”
Hai người dỗi lẫn nhau trên đường đi, khi đến nhà hàng tây cao cấp, hai người đàn ông bước xuống chiếc siêu xe tỏ ra không hề quen biết đối phương rồi đi về hai hướng khác nhau.
Diệp Tang đương nhiên là đi theo Thẩm Sơ Trần.
Bé lắc đầu, mắt mèo chớp chớp, đây là lần đầu tiên bé đến nhà hàng tây này, nhìn đồ đạc trang trí xung quanh và mùi thơm thoang thoảng dễ chịu khiến bé tràn đầy năng lượng.
“Ba ba ba ba ~ Tang Tang muốn ăn ngon.” Tiểu gia hỏa lắc lư chân ngắn nhỏ, ngồi ở ghế đối diện, đầu nhỏ của bé gác trên bàn, mềm giọng mở miệng nói chuyện.
Thẩm Sơ Trần lười biếng nói được, anh không có cắt xén đồ ăn vặt của con cái như Hoắc Nghiêu, chọn tất cả các món ngọt, lúc đưa cho người phục vụ, anh mắt đối phương xem anh rất lạ.
Đúng là nhà giàu mới nổi.
Ai mà không biết đồ ăn ở đây rất đắt đỏ, một ly nước thôi cũng đã mấy trăm.
Càng đừng nói tới điểm tâm.
Không nghĩ tới người đàn ông trước mắt này ra tay hào phóng như vậy, chọn nhiều món như vậy, vừa nhìn thấy liền biết nhà giàu mới nổi.
Thẩm Sơ Trần không biết tâm lý phức tạp của những người đó.
Anh nghe nhạc nhẹ nhàng, lười biếng ngáp dài có chút buồn ngủ, thành thật mà nói, nhìn Hoắc Nghiêu xem mắt thực sự rất thú vị.
Chỉ tiếc rằng đối tượng xem mắt lại tới muộn, bọn họ chỉ có thể ở chỗ này chậm rãi chờ.
Diệp Tang ngồi ở chỗ kia từ từ uống nước, nghe thể loại âm nhạc này cũng có chút buồn ngủ.
Tiểu gia hỏa lười biếng nằm xuống trên bàn, như kẹo bông gòn, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại.
Lúc này trên lầu của nhà hàng tây xuất hiện mấy người.
Bọn họ như là nhìn chuẩn người, đi thẳng về phía đám người Diệp Tang.
“Phanh” một tiếng, tên cầm đầu đột nhiên đập bàn một cái, dọa tiểu gia hỏa giật mình một cái.
Hắn ta nói: “Là mày khi dễ em gái tao?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!