Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - Chương 52: Thôn quặng Long Môn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công


Chương 52: Thôn quặng Long Môn


Edit – beta: Axianbuxian12

Sau khi thu dọn mọi thứ, ba người cuối cùng cũng có thể ăn cơm.

Lộ Nhậm khi ăn có hơi thất thần, cứ nghĩ mãi về nhắc nhở nhiệm vụ vừa rồi nghe được. Hành trình thôn quặng, chính là chỗ lúc trước Thịnh Cảnh sau khi cãi nhau với người nhà thì biến mất. Cậu cảm thấy nên đi theo.

Sau khi cơm nước xong, Mục Thanh Đồng bắt đầu thu dọn.

Thật ta cũng không phải Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh cứ nhìn một cô gái làm việc nhà mà lại không giúp đỡ.

Trong mấy ngày nay, Lộ Nhậm muốn giúp đỡ dọn dẹp bát đũa một chút, lại bị vẻ mặt luống cuống của Mục Thanh Đồng ngăn lại.

Sau đó, cậu nghe được âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ cộng hưởng với Tiểu Quân. Ô kê, cậu cũng không thể cản trở đối phương làm nhiệm vụ.

Cũng may có máy rửa bát, Mục Thanh Đồng cũng dọn dẹp rất nhanh đã xong.

Khi cô đi từ phòng bếp ra, đột nhiên lảo đảo vài bước, ngã về hướng Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm.

Mày Thịnh Cảnh nhăn lại, cảm thấy chuyện không đơn giản, đây rõ ràng chính là ngã về phía Lộ Nhậm.

Hắn nhanh tay nhanh mắt, kéo Lộ Nhậm ra bảo vệ ở sau người. Đương nhiên, Thịnh Cảnh cũng sẽ không để cô ngã vào người mình.

Hắn búng ngón tay, thậm chí không chạm đến Mục Thanh Đồng. Cùng lúc, Thịnh Cảnh ngoắc mũi chân, đá một cái ghế dựa qua.

Mục Thanh Đồng chỉ cảm thấy một lực nhẹ nhưng không mất đi vững vàng, ngăn cô nhào tiếp về phía trước, đưa cô ngồi vào chiếc ghế phía sau.

“……”

Lộ Nhậm đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình, tỏ vẻ nếu là ở trên đấu trường, một loạt thủ pháp của Thịnh Cảnh này có thể nói tinh diệu, khống chế thời cơ, chân khí hay lực đạo đều hoàn hảo.

Hơn nữa cái búng tay mới nãy kia, rõ ràng là phóng chân khí, xem ra không bao lâu nữa là Thịnh Cảnh có thể ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh rồi.

Chỉ là vậy mà lại phóng chân khí để đẩy người ta ra, không khỏi làm người ta có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Thiên phú Thịnh Cảnh rất tốt, nhưng vẫn chưa ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh, chủ yếu là tâm hắn không đủ vững. Nhưng hắn thực sự là võ đạo kỳ tài, cho dù không có vũ khí bản mệnh, chỉ bằng lượng chân khí mênh mông, cũng có thể chiến thắng đối thủ trong các trận đấu võ.

Nhưng không có vũ khí bản mệnh, đối với cổ võ giả mà nói, trước sau đều thể hiện việc không thể đột phá cảnh giới.

Thịnh Cảnh hình như chính là lần đi thôn quặng này đã ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh. Mặc kệ suy xét từ mặt nào, đều cần phải để Mục Thanh Đồng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng may, Mục Thanh Đồng cũng không tức giận vì hành động của Thịnh Cảnh, mà tiếp tục biểu diễn, giống như một máy làm nhiệm vụ không có cảm tình.

Sắc mặt cô trắng bệch, vẻ mặt đau đớn, xoa xoa chỗ ban nãy bị đụng phải, nói: “Tôi, vừa nãy sau khi tôi bị đụng đầu, xuất hiện rất nhiều mảnh ký ức hỗn loạn.”

Lộ Nhậm biết, đây là cô bắt đầu làm nhiệm vụ.

Thịnh Cảnh lại không quan tâm chút nào, lạnh nhạt nói một câu: “Nếu không đưa tôi đi kiểm tra lại một chút, dùng liệu pháp kích thích có thể sẽ giúp cô nhớ ra toàn bộ.”

Mục Thanh Đồng chớp chớp mắt, hỏi thêm một câu: “Liệu pháp kích thích là cái gì?”

Thịnh Cảnh: “Rất đơn giản, chính là bác sĩ đưa chân khí vào trong não cô, mô phỏng lại cảm giác va chạm khi bị tai nạn, kích thích đại não.”

“Ý của cậu là, chính là mô phỏng lại cảnh đụng vào đầu?”

“Có thể nói như vậy.”

Mục Thanh Đồng trừng mắt, tiện tay mở ra kỹ năng “hoa lê đái vũ”: “Sao anh lại có thể như vậy, tôi sợ nhất là đau, nhỡ đâu bị ngốc luôn thì sao.”

“……” Lộ Nhậm thấy Mục Thanh Đồng đang làm nhiệm vụ bị Thịnh ý nghĩ Cảnh kéo xa, vội vàng kéo lại.

“Cô nhớ ra cái gì?”

Mục Thanh Đồng quả thực là cảm động rớt nước mắt, cuối cùng cũng có người đi theo kịch bản rồi. Mấy ngày nay cô suýt thì bị Thịnh Cảnh làm tức chết, cô chưa từng thấy người nào có mạch não kì lạ như vậy.

Nếu không phải Thịnh Cảnh có cái mặt nam thần, cô đã sớm không khống chế được cho một đấm……

Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng không đánh lại Thịnh Cảnh.

Tóm lại, bây giờ Mục Thanh Đồng chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, sau khi mở ra toàn bộ đặc hiệu của thẻ thịnh thế mỹ nhan thì sẽ đi du lịch trong thế giới này.

Ngoài Thịnh Cảnh ra, còn có Kỷ Kiêu, Thời Diễn và Nghiêm Chỉ sao? Tên nào mà không phải đẹp nhưng đểu, lại vô dụng, vai phụ cũng toàn là thịnh thế mỹ nhan, trời đất rộng lớn để cô du lịch, cần gì phải treo cổ ở trên một thân cây.

“Cô cứ từ từ nhớ, không vội.” Lộ Nhậm thấy vẻ mặt Mục Thanh Đồng bối rối, cho rằng đối phương đang sắp xếp lại từ ngữ.

“Nơi đó, hình như gọi là thôn Long Môn……”

***

Ba ngày sau, đại học Tất Phương bắt đầu nghỉ hè.

Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm thuận lý thành chương ngồi trên phi hành khí bay về phía huyện Long.

Thôn xóm trong rừng trước khi linh khí khôi phục bây giờ đã không còn tồn tại. Núi rừng xa xôi bây giờ là lãnh địa của dị thú, ngoài cổ võ giả đi săn thú ra thì ở đây rất ít dấu vết của con người.

Hình thức bây giờ là doanh địa võ giả đóng quân ở bên ngoài, hình thành thôn xóm loại nhỏ. Thôn trang chịu trách nhiệm cung cấp vật tư sinh hoạt cho cổ võ giả, cổ võ giả thì sẽ diệt trừ dị thú gần đó bảo đảm an toàn cho thôn xóm.

Thôn quặng Long Môn lại không giống vậy. Bởi vì trên bản đồ căn bản không tìm thấy nơi này.

Bọn họ chỉ có thể dựa vào ký ức vụn vặn của Mục Thanh Đồng, ngồi phi hành khí đến huyện Long, sau đó lại đổi sang phương tiện giao thông trên mặt đất để tìm kiếm.

Trong huyện sẽ có tuyến xe buýt cố định, trên xe buýt có võ giả đi cùng, bảo đảm cư dân bình thường có thể ở đi lại giữa các thôn.

Xuất phát từ việc suy xét đến an toàn, loại xe buýt này không cho phép nửa đường xuống xe, nhóm Lộ Nhậm chỉ có thể chọn tự lái xe đi tìm thôn quặng Long Môn.

Thủ tục thuê xe rất phức tạp, yêu cầu đăng kí thân phận võ giả và một loạt giấy cam kết, v.v. Cũng may khi Thịnh Cảnh mười sáu tuổi đã kết đan điền, trở thành cổ võ giả.

Ba người thuê một chiếc xe việt dã của hiệp hội cổ võ giả ở trên huyện, sau đó chuẩn bị vật tư.

Thịnh Cảnh bình thường nhìn qua không đáng tin lắm, trong lúc này lại xử lý trong ngoài đều chu toàn, lều trại, túi ngủ dã ngoại và đồ ăn, tất cả đều chuẩn bị rất thỏa đáng.

Thậm chí Mục Thanh Đồng còn cảm thấy, hào quang nam thần bị mất của Thịnh Cảnh đã quay về rồi. Nhưng, khi ô tô lái ra khỏi huyện thành, cô lại phát hiện bản thân nhầm rồi.

Cô vẫn ngồi ở ghế sau, sáng chói loá💡.

Đôi cẩu nam nam đằng trước, à nhầm, anh em tốt. Lúc nói chuyện hình như căn bản không cảm thấy ghế sau còn có một người.

Thịnh Cảnh: “Lộ Nhậm, cậu thấy thế nào?”

Lộ Nhậm ngồi ở ghế phụ, tinh thần không tốt lắm, có hơi say xe.

Xe việt dã vốn đã không chú trọng nhiều đến tính thoải mái, thêm cái thân thể bệnh tật này nữa, càng khiến cậu vừa xuất phát không bao lâu đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.

“Vẫn ổn.”

Lộ Nhậm không nói cậu chóng mặt, với cái trình độ nhọc lòng của Thịnh Cảnh, cậu mà nói chóng mặt một cái, chắc chắn sẽ bị đóng gói đưa về nhà.

Thịnh Cảnh vừa nhìn sắc mặt Lộ Nhậm thì biết ngay cậu đang cậy mạnh. Nhớ tới tất cả chuyện này đều là vì giúp Mục Thanh Đồng, Thịnh Cảnh liền cảm thấy càng tức giận.

Mục Thanh Đồng ngồi ở ghế sau, đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát ý: “???”

Thịnh Cảnh chỉ vào thùng bên cạnh, nói: “Trong kia tôi để mấy quả quýt, nếu cậu chóng mặt thì ăn một quả, sẽ dễ chịu hơn.”

“Ừm.”

Lộ Nhậm lấy một qua, cầm trong tay, cũng không muốn ăn, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở.

Thịnh Cảnh càng đau lòng, mở miệng hỏi Mục Thanh Đồng ngồi ở phía sau: “Cô rốt cuộc đã nhớ ra chưa? Không nhớ ra thì đừng lãng phí thời gian, vẫn là tới chỗ bác sĩ Hạ dùng liệu pháp kích thích đáng tin hơn.”

Hắn lại dừng một chút, nói: “Cô xem Lộ Nhậm khó chịu thành như vậy, cô không cảm thấy áy náy sao?”

Mục Thanh Đồng cảm thấy giờ này khắc này, chỉ có một câu “Tôi nên ở gầm xe chứ không nên ở trong xe” mới có thể biểu đạt được tâm trạng lúc này của cô.

Cô cũng không muốn ngồi cái xe lắc lư này, khi chơi trò chơi đâu có cảm nhận rõ như vậy.

Trong trò chơi, Mục Thanh Đồng và Thịnh Cảnh lái xe đi khắp nơi tìm ký ức. Mục Thanh Đồng đột nhiên không thoải mái, Thịnh Cảnh dừng xe lại, hai người tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mục Thanh Đồng bị dị thú bắt đi, Thịnh Cảnh đuổi theo thì đến được thôn quặng Long Môn không tồn tại trên bản đồ.

Lúc đó, đều là dùng mấy tấm bản đồ CG[1] lớn để tìm, cô làm sao biết được cụ thể rõ ràng là chỗ nào chứ.

Mục Thanh Đồng thấy sắc mặt Thịnh Cảnh ngày càng đen lại, trong xe tràn ngập sát ý, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không chừng thật sự phải đi tiếp thu liệu pháp kích thích gì đó.

Nghĩ đến đây, cô nói: “Tôi cũng cảm thấy không thoải mái, nếu không chúng ta dừng xe nghỉ ngơi một chút đi?”

Thịnh Cảnh có chút kỳ lạ, hỏi: “Cô khoẻ như trâu vậy, cơm cũng có thể ăn ba bát, bây giờ giọng nói vẫn vang như chuông lớn, vậy mà bảo không thoải mái?”

Mục Thanh Đồng bực bội, cơm là cô nấu, ăn nhiều một chút thì làm sao. Đây là ở trong trò chơi, cô ỷ vào mình ăn sẽ không béo, ăn nhiều một chút thì thế nào.

Ngay lúc này, Lộ Nhậm sắc mặt trắng nhợt, nói một câu.

“Nghỉ ngơi một chút đi, tôi muốn nghỉ.”

Thịnh Cảnh cũng không hỏi nhiều, vững vàng dẫm phanh lại, nhảy xuống rồi mở cốp xe ra. Từ lúc mở cốp xe đến lấy ghế nằm ra đặt ở một bên, toàn bộ quá trình không vượt quá mười giây.

Cả người Lộ Nhậm đều nao nao, hai mắt biến thành màu đen. Cậu thậm chí không biết mình xuống xe như thế nào, cũng không biết mình nằm nghỉ ở đâu.

Bên trong núi rừng, nguyên tố ngũ hành thuộc tính mộc thủy rất sinh động. Lộ Nhậm nhắm mắt lại, công pháp chuyển hóa ngũ hành trong đan điền bắt đầu chuyển động, chân khí mộc thủy nhẹ nhàng truyền đến từng chỗ trong kinh mạch.

Cảm giác khó chịu từ từ lui đi, Lộ Nhậm thở phào một hơi, cuối cùng cũng có sức mở mắt ra.

Cậu vừa mới thấy rõ mọi thứ trước mắt thì đã thấy Thịnh Cảnh đưa một ly nước ép quýt qua, nói: “Uống vào sẽ dễ chịu hơn.”

Lộ Nhậm nhận lấy, uống hết, vị chua lẫn đắng nhẹ chảy xuống bụng, cảm giác ngực như bị tảng đá đè lên cuối cùng cũng giảm bớt.

Cậu thấy lạ, hỏi: “Cậu lấy nước quýt ở đâu ra?”

Thịnh Cảnh chỉ đống vỏ bên cạnh, nói: “Vừa bóp ra đấy.”

Mục Thanh Đồng ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình đang mắt chữ A miệng chữ O, cô biết đây là thế giới cổ võ, cũng biết Thịnh Cảnh là một cao thủ trẻ tuổi.

Chỉ là ở trong trò chơi, cái này này cũng không biểu hiện kĩ lắm. Võ đạo gì đó, trong trò chơi yêu đương chủ yếu là để làm anh hùng cứu mỹ nhân, tạo sự hấp dẫn hơn chút mà thôi.

Cô thật sự không ngờ tới, võ của Thịnh Cảnh còn có thể dùng như vậy.

Lộ Nhậm nhìn về phía Mục Thanh Đồng, hỏi: “Cô nhớ ra cái gì chưa? Cô mà không nhớ ra nữa thì tôi sắp không ổn rồi đấy.”

Nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, trong lòng Mục Thanh Đồng dâng lên mấy phần áy náy, anh chàng đẹp trai như vậy, sao có thể chịu khổ như vậy chứ.

Huống chi, so với Thịnh Cảnh, anh đẹp trai này bình thường hơn nhiều.

Cô nhìn quanh, nói: “Tôi đi xung quanh nhìn thử, nói không chừng sẽ nhớ ra cái gì đó.”

Cùng lúc đó, Lộ Nhậm cũng nghe thấy Tiểu Quân cộng hưởng.

【 Chính thức mở ra nhiệm vụ chủ tuyến “Bí ẩn thôn quặng”, nhiệm vụ thứ nhất: Ra bờ sông rửa mặt. 】

Đến rồi.

Mục Thanh Đồng cũng không hề do dự, nói: “Tôi ra bờ sông rửa mặt một chút.”

***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] CG viết tắt của Computer Graphics – đồ hoạ máy tính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN