Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - Chương 53: Có ma?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công


Chương 53: Có ma?


Edit – beta: Axianbuxian12

Thịnh Cảnh tuy độc miệng, nhưng cũng không bỏ mặc một người bình thường. Hắn nhắm mắt nghiêng tai, cảm nhận động tĩnh xung quanh một chút, mới gật đầu nói: “Đi đi, gần đây vẫn coi là an toàn.”

Lộ Nhậm mở ngũ cảm trong sáng Plus ra, cũng không nghe thấy có động tĩnh của dị thú. Chỉ là cậu biết, dưới tác dụng của cơ chế tu sửa cốt truyện, đột nhiên xuất hiện dị thú cũng không phải việc gì khó.

Dòng suối nhỏ cách chỗ này không xa, với tốc độ của Thịnh Cảnh, không đến một phút là có thể tới.

Hắn đứng dậy, bước hai bước về hướng bờ suối, bảo đảm Lộ Nhậm trong phạm vi bảo vệ, lại có thể đuổi tới bờ suối nhanh nhất.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

“Á!” Một tiếng hét vang lên từ bên bờ suối.

Mày Thịnh Cảnh nhăn lại, nhìn thoáng qua Lộ Nhậm, có hơi do dự.

Lộ Nhậm xoay người đứng dậy, quả quyết nói: “Không cần nhìn, cùng đi đi, tôi không sao.”

Hai người đi thẳng đến bờ suối, lại chỉ nhìn thấy một con khỉ lông vàng to lớn, khiêng Mục Thanh Đồng nhanh chóng biến mất ở trong rừng.

“Đuổi theo!”

Sự việc quan trọng, cho dù là Thịnh Cảnh hay Lộ Nhậm, đều không thể ngồi xem một người sống sờ sờ bị dị thú bắt đi.

Chiêu thức của Thịnh Cảnh, phần lớn là chiêu có tính công kích cực mạnh, thân pháp lại không quá mạnh, hơn nữa hắn đeo ba lô để vật tư, chạy trong rừng rậm tốc đồ lại càng không nhanh được.

Mắt thấy bóng dáng con khỉ này sắp biến mất, Thịnh Cảnh theo bản năng muốn vứt bỏ ba lô trên lưng.

Lộ Nhậm lại biết, một bước đi này bọn họ sợ là sắp tiến vào cốt truyện thôn quặng Long Môn, còn không biết phải ở lại bao lâu, vật tư không thể ném đi được.

Cậu đè vai Thịnh Cảnh lại, giơ tay đặt lên chỗ đan điền của đối phương, thấp giọng nói: “Bỏ phòng ngự ở đan điền, vận chuyển theo tâm pháp của tôi.”

Thịnh Cảnh tất nhiên là hoàn toàn tin tưởng Lộ Nhậm, đại não còn chưa nhận được tin tức, đan điền đã tự động buông bỏ phòng ngự, tự nhiên vận chuyển theo chân khí Lộ Nhậm đưa vào.

Thân hình hai người bồng bềnh bay lên, giống như một chiếc lá rơi nhẹ nhàng bay bay, dừng lại ở trên cây.

Đây là võ học độc môn của Kỷ Kiêu, chưa được sự cho phép của đối phương, Lộ Nhậm tất nhiên sẽ không để Thịnh Cảnh biết tâm pháp cơ bản.

Cậu chỉ dùng chân khí của mình, dẫn đường cho chân khí đối phương vận chuyển theo, vì thế đạt hiệu quả như nhau.

Thịnh Cảnh có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Thân pháp này là đứng đầu trong những thân pháp tôi từng thấy, hình như cũng không phải võ học Lộ gia mà?”

Lộ gia Thịnh gia quan hệ rất tốt, giữa hai bên thường giao lưu võ học. Trình độ quen thuộc với võ học Lộ gia của Thịnh Cảnh không kém Lộ Nhậm là bao.

Ánh mắt Lộ Nhậm dừng ở nơi xa, tránh mất dấu bóng dáng màu vàng ở phía trước, thuận miệng đáp một câu: “Ừ, một người bạn dạy cho.”

Trong lòng Thịnh Cảnh căng lên, tự nhiên nhớ tới thiếu niên kì lạ tên Kỷ Kiêu xuất hiện trong giấc mơ tối hôm đó.

Lộ Nhậm không biết suy nghĩ trong lòng Thịnh Cảnh, thấy hắn xuất thần, nhéo lỗ tai hắn: “Hoàn hồn, vận chuyển chân khí đi, chân khí của cậu dồi dào hơn tôi nhiều như vậy, còn muốn tôi mang cậu bay à, có cần mặt mũi hay không!”

Thịnh Cảnh hoàn hồn, cười cười: “Xin lỗi.”

Hắn trên cơ bản đã quen với phương thức vận chuyển này rồi, đổi khách thành chủ, giơ tay ôm lấy eo Lộ Nhậm, nói: “Con khỉ đằng trước đang chậm lại, chắc là đã đến sào huyệt của nó rồi.”

Con khỉ lưng vàng kia leo lên một vách núi, biến mất ở một cái hang động.

Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh không tới gần quá mà là trốn trên một cái cây lớn ở gần đó.

Khỉ là động vật sống theo bầy đàn, một con khỉ rất dễ đối phó, nhưng một đám thì không dễ nói lắm.

Loại dị thú như khỉ này tính công kích mạnh nhưng đối với con người cũng coi như khá là hữu hảo. Ban nãy Mục Thanh Đồng giãy giụa kịch liệt mà con khỉ kia cũng không làm cô bị thương, nhưng nếu bọn họ tự tiện xông vào, chọc giận bầy khỉ, ngược lại có thể sẽ tạo thành hiệu quả không tốt.

Việc này không thể nóng nảy, để tránh làm bầy khỉ tức giận khiến người bị thương.

Lộ Nhậm đợi một lát, cũng không thấy bên trong động có động tĩnh gì. Cậu nhíu mày, thấp giọng nói: “Tôi đi qua xem sao.”

Thịnh Cảnh túm lấy vai cậu, nói: “Không được, tôi đi.”

“Cậu á?”

Thịnh Cảnh gật đầu, Lộ Nhậm im lặng một lát, nhớ ra một chuyện.

Đoạn cốt truyện này, vốn chỉ có Thịnh Cảnh và Mục Thanh Đồng đi, có cơ chế tu sửa cốt truyện ở đây, Thịnh Cảnh sẽ không có nguy hiểm.

Cậu gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Tôi đi cùng với cậu.”

Trên người Mục Thanh Đồng có hệ thống, cậu trước sau vẫn không yên tâm để Thịnh Cảnh ở cùng với cô. Cũng không phải không yên tâm Mục Thanh Đồng, mà là không yên tâm cơ chế tu sửa cốt truyện.

Cái hệ thống kia có thể mở cho Mục Thanh Đồng một ít kỹ năng kỳ lạ, không khéo lại mở ra buff cuồng yêu của Thịnh Cảnh.

Sau khi buff cuồng yêu mở ra, cái hiệu quả hủy thiên diệt địa đó Lộ Nhậm từng gặp rồi, cũng không muốn ôn lại chút nào đâu.

Trong khoảng thời gian này khó khăn lắm IQ của Thịnh Cảnh mới tăng trở lại, Lộ Nhậm không muốn lại thất bại trong gang tấc.

Cậu thấy Thịnh Cảnh còn muốn nói, trực tiếp vận chuyển ngũ hành công pháp, chuyển chân khí thành thuộc tính mộc, sau đó dùng Quy Tức Thuật.

Thịnh Cảnh sững ra, đang muốn mở miệng nói gì đó thì nghe thấy Lộ Nhậm nói.

“Đủ tư cách đi vào cùng cậu chưa?”

“Đủ, đủ lắm rồi.”

Thân hình hai người như rồng bay, chầm chầm tiến sát đến bên trong hang của bầy khỉ.

Vừa đi vào, bọn họ phát hiện hang động vậy mà không phải động tự nhiên, nói là nơi ở của bầy khỉ dị thú, không bằng nói là nơi người sinh sống.

Bên trong đầy đủ vật dụng, còn trang trí các loại vật trang trí mới mẻ, nhìn qua giống phòng của con gái.

Mục Thanh Đồng đi đâu rồi?

Ngay lúc này, Mục Thanh Đồng chui từ một bên hang ra, tình trạng cả người nhìn qua rất tốt, không chịu bất cứ tổn thương nào.

Cô vừa thấy Lộ Nhậm cùng Thịnh Cảnh đứng ở đó thì điên cuồng dùng tay ra hiệu.

“Nhanh nhanh, đi về đằng kia.” Cô chỉ vào một hướng, ý bảo hai người chạy mau.

Lộ Nhậm không hiểu, hỏi một câu: “Cô thì sao? Con khỉ kia đâu?”

Thời gian cấp bách, Mục Thanh Đồng cũng không rảnh giải thích quá nhiều, phun ra một câu.

“Đó là mẹ tôi, tôi không sao, hai người mau chạy đi, đằng sau còn có cả gia đình đấy.”

“???”

Thịnh Cảnh kéo Lộ Nhậm, nói: “Đi, những con khỉ đó đã trở lại.”

Con đường lúc bọn họ tới đã bị bầy khỉ dị thú lấp kín, nghe từ tiếng vang, ít nhất là có mười mấy con loại nhỏ.

Với thực lực bây giờ của Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh, không đấu lại được bầy khỉ dị thú này.

Mục Thanh Đồng gật đầu, nói: “Đi mau, tôi không gặp nguy hiểm, tôi không thể đi cùng hai người, đi rồi thì chúng nó sẽ vẫn đuổi theo không tha.”

Lộ Nhậm cũng không kịp hỏi thêm, bên Tiểu Quân đã cho câu trả lời.

【 Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ dẫn Thịnh Cảnh tới thôn quặng Long Môn. 】

Nếu là cốt truyện sắp xếp, Mục Thanh Đồng nhìn qua cũng không có gì nguy hiểm, thì cứ cùng Thịnh Cảnh đi về hướng mà Mục Thanh Đồng chỉ chạy thoát ra ngoài trước.

Đây là một đường hầm dài và âm u, bốn phía đều là dấu vết con người đào ra. Hai người chạy như bay, sau khi không nghe thấy âm thanh của bầy khỉ nữa mới dừng lại.

Lộ Nhậm đang muốn nói chuyện thì cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ họng tanh ngọt.

Lại tới! Có thôi không hả!

Cậu chỉ kịp nghĩ một câu như vậy rồi phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.

***

Khi Lộ Nhậm tỉnh lại, trước mắt một mảnh tối đen. Cậu chớp chớp mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, mọi thứ xung quanh mới rõ ràng hơn.

Đây là một căn phòng rất cũ nát, trên mặt tường đã mọc rêu xanh, kính trên cửa sổ cũng không còn, chỉ còn lại khung cửa sổ không nhìn ra màu sơn.

Cỏ dại ngoan cường mọc ra từ dưới nền xi măng nứt vỡ, dựa vào góc tường là cái bàn thiếu mất một góc.

Trên tường treo một tấm áp phích rách nát, viền đã ố vàng. Còn có một cái khung ảnh cũ, bám đầy bụi, thấy không rõ ảnh chụp.

Lộ Nhậm nhíu mày đứng dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường gỗ.

Chất lượng cái giường gỗ này coi là tạm được, ít nhất còn đủ bốn cái chân. Trên giường rất sạch sẽ, chắc là Thịnh Cảnh đã dọn dẹp qua.

Vậy Thịnh Cảnh đi đâu rồi?

Lộ Nhậm đứng dậy, đẩy cánh cửa “te tua” đi ra ngoài.

Đây là một gia đình nhà nông điển hình, sau khi ra ngoài cậu thấy ngay một cái giếng, bên trái là một cái chuồng phổ biến đã bị sập, ban đầu chắc là dùng để nuôi gà.

Phía bên phải là một phòng nhỏ đơn sơ, bên trong có ánh sáng, xem ra chắc là phòng bếp.

Thịnh Cảnh có lẽ là ở trong bếp, Lộ Nhậm chuyển bước, chuẩn bị đi xem tình hình của Thịnh Cảnh.

Cậu mới đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy trong giếng truyền ra tiếng vang, Lộ Nhậm vội xoay người lại.

Sau đó, cậu nhìn thấy một cái đầu người chui ra khỏi giếng, đầu tóc dài rối thành một nùi, loà xoà trên trán, không thấy rõ ngũ quan.

Lộ Nhậm căn bản cũng không có can đảm nhìn kỹ, cậu chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, cơ bắp cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Lộ Nhậm không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ma, từ nhỏ đã sợ rồi.

Ngay lúc này, phía sau truyền đến giọng nói như âm thanh của đất mẹ.

“Lộ Nhậm, cậu tỉnh rồi à? Đứng ở đó làm gì.”

Cái đầu người kia đột ngột biến mất.

Lộ Nhậm cứng nhắc xoay người, nhìn thấy khuôn mặt quan tâm của Thịnh Cảnh đi tới đây. Cậu cũng không lo nghĩ gì khác, chui tọt vào lòng Thịnh Cảnh, ôm lấy đối phương run bần bật.

“Thịnh Thịnh, Thịnh Thịnh, có ma!”

“……” Thịnh Cảnh nhìn thoáng qua hướng Lộ Nhậm chỉ nhưng không nhìn thấy gì cả.

Nhưng hắn vẫn đặt tay trên lưng Lộ Nhậm, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Lộ Nhậm đã rất lâu rồi không gọi hắn là Thịnh Thịnh, cũng rất lâu rồi không lộ ra dáng vẻ bất lực ở trước mặt hắn.

Khi hắn và Lộ Nhậm quen biết, Lộ Nhậm nói chuyện còn chưa lưu loát, không gọi rõ được tên của hắn, cứ luôn gọi Thịnh Thịnh suốt.

Thói quen này cũng vẫn luôn giữ tận đến bọn họ cùng nhau học tiểu học, chuyện Lộ Nhậm gọi hắn là Thịnh Thịnh bị lan truyền ở trong trường.

Đó là lần đầu tiên Thịnh Cảnh đánh nhau vì Lộ Nhậm, hắn đánh đến khi mọi người không dám cười nhạo Lộ Nhậm nữa, sau khi về nhà lại bị bố phạt cấm túc một tuần.

Từ đó về sau, Lộ Nhậm không còn gọi hắn là Thịnh Thịnh nữa. Bây giờ nhớ lại, đây có lẽ là Lộ Nhậm ngại.

Còn chuyện Lộ Nhậm sợ ma, Thịnh Cảnh cũng đã biết từ lâu.

Lúc học cấp 2, có một lần hoạt động tập thể của trường là đi công viên trò chơi, trong đó có tiết mục là đi nhà ma.

Con trai tuổi đó đều thích nổi loạn, nói cái gì mà không dám đi vào thì không phải đàn ông.

Thân thể Lộ Nhậm không tốt, lại thích cậy mạnh. Chỉ là sau khi đi vào, toàn bộ hành trình đều rúc đầu trong lòng Thịnh Cảnh không dám ngẩng lên.

Sau khi từ công viên giải trí về, Lộ Nhậm liên tiếp mấy ngày đều gặp ác mộng, cuối cùng bởi vì giấc ngủ không tốt khiến thân thể xảy ra vấn đề, ở bệnh viện hơn một tháng mới khoẻ lại.

Từ đó về sau, Thịnh Cảnh liền đặc biệt chú ý cái này. Khi Lộ Nhậm cùng mọi người ra ngoài chơi, hắn sẽ cố tránh đi những trò có liên quan.

***
Sao nghe Lộ Nhậm gọi Thịnh Thịnh đáng yêu thế!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN