Tạ Thừa Đông nằm mơ thấy mình đang đi trong một khu rừng u ám ẩm ướt, ánh nắng bị những tán cây rậm rạp che khuất, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua khe hở. Cậu biến thành một con bướm, muốn đậu trên ánh sáng đó, nhưng trong nháy mắt, ánh sáng đã biến mất. Cậu vô định vỗ cánh, đậu trên một bông hoa sắp tàn, có người đến gần, hái mất bông hoa cuối cùng mà cậu bám víu, cậu vội vã đập cánh trong khu rừng vô tận, dường như mãi mãi không thoát khỏi khu rừng rậm rạp này, cho đến khi từ xa truyền đến một tia sáng…
Giấc mơ này kỳ lạ và kỳ quái, khi Tạ Thừa Đông tỉnh dậy vẫn còn hơi mơ màng, điện thoại nhận được tin nhắn của Chung Kỳ, lại là hẹn cậu cuối tuần đi ăn tối, cậu mơ màng nhìn vào màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng đánh một dòng chữ: “Cuối tuần tôi đã có hẹn rồi.”
Đột nhiên trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ, cậu dường như là con cá đang cố gắng vùng khỏi lưới đánh cá, chuẩn bị nhảy xuống biển sâu.
Trong hai mươi năm qua, bất cứ nơi nào Chung Kỳ xuất hiện, ánh mắt của Tạ Thừa Đông luôn dõi theo Chung Kỳ, chỉ cần Chung Kỳ nói một câu, cậu sẽ háo hức chạy đến, nhưng gần đây cậu phát hiện ra rằng, từ chối Chung Kỳ sẽ khiến cậu cảm thấy một loại kh0ái cảm như được giải thoát, một người bị kiểm soát lâu rồi, hóa ra cũng sẽ khao khát được tự do tự tại.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, vì Dư Lộ Diễn nói là đi leo núi, Tạ Thừa Đông đã cố ý mặc một bộ đồ rộng rãi thoải mái, sớm đứng trước cửa nhà đợi Dư Lộ Diễn đến đón.
Dư Lộ Diễn không để cậu đợi quá lâu, rất nhanh đã xuất hiện trong bầu trời vẫn còn mờ mờ sáng.
Hôm nay có chút sương mù, không khí phủ một màu trắng mờ ảo, đèn xe chiếu qua màn sương mù rọi vào người Tạ Thừa Đông, khiến cậu có cảm giác ấm áp khắp người, Dư Lộ Diễn trong xe vẫy tay với cậu, cậu thậm chí còn hơi vui vẻ chạy tới, mở cửa xe, hơi ấm trong xe bao trùm lấy cậu, thoải mái đến mức cậu thở dài.
Dư Lộ Diễn thấy vẻ mặt của cậu, ánh mắt sâu hơn, rất tốt che giấu đi ý tứ sâu xa trong mắt, cười hỏi: “Tôi đoán cậu vẫn chưa ăn sáng, mua bánh bao và sữa đậu nành bên đường cho cậu, tạm thời ăn lót dạ nhé.”
Tạ Thừa Đông cảm ơn, cảm thấy Dư Lộ Diễn thực sự chu đáo và tỉ mỉ, hắn có thể làm tốt nhiều chi tiết nhỏ mà người thường không chú ý đến, gần đây cậu luôn vô tình phóng đại những ưu điểm của Dư Lộ Diễn, một hành động nhỏ của Dư Lộ Diễn trong mắt cậu đều rọi lên một tầng sáng.
Đêm qua Tạ Thừa Đông ngủ muộn, lúc này có chút mệt, liền dựa vào xe nghỉ ngơi, không lâu sau đã ngủ thiếp đi, Dư Lộ Diễn nhìn khuôn mặt không chút phòng bị của cậu trước mặt mình, khóe môi hơi mím lại.
Không phải ngày lễ, họ lại đi sớm, nên không có nhiều người lắm.
Tạ Thừa Đông cởi áo khoác nhét vào ba lô, cùng Dư Lộ Diễn từ chân núi nhìn lên, dãy núi cao ngất, như thể không thấy được đỉnh.
Ngọn núi này đã được khai phá, xây đường, nhưng vẫn có chút dốc, lần Tạ Thừa Đông đến đây leo núi là hai năm trước, những năm gần đây bận rộn với công việc nên ít vận động, nếu không phải Dư Lộ Diễn hẹn cậu đến, chắc hẳn vài năm nữa cậu sẽ không đến đây lần nào nữa.
Đoạn đường đầu lên núi được xây bậc thang, không khó đi, hai người vừa nói vừa cười leo lên, cũng khá thoải mái, qua lưng chừng núi, đường bắt đầu hẹp lại, trong đó đoạn dốc nhất gần như thẳng đứng, phải bám vào dây thừng cẩn thận mới có thể đi qua, Tạ Thừa Đông bước lên trước, đợi đứng vững rồi mới dám tiếp tục leo lên, cậu leo rất nghiêm túc, đến khi sắp qua đoạn đường này, một bàn tay hữu lực đỡ lấy eo cậu, đưa cậu lên, cậu nhẹ nhàng đứng vững, quay đầu lại nhìn, Dư Lộ Diễn cũng đã leo lên thành công.
Cậu ngẩn người nhìn Dư Lộ Diễn, sức lực ở eo khó mà tan biến, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ rằng ngay cả khi cậu ngã xuống, Dư Lộ Diễn cũng sẽ vững vàng đỡ lấy cậu, cậu cười thầm sự viển vông của mình, nhưng lại không thể che giấu được quá nhiều chi tiết cảm động mà Dư Lộ Diễn mang lại cho mình.
Dư Lộ Diễn có chút khó hiểu nhìn Tạ Thừa Đông, nghi hoặc ừ một tiếng.
Hắn đỡ Tạ Thừa Đông hoàn toàn là hành động theo bản năng, không biết rằng một hành động nhỏ của mình đã làm rung động trái tim Tạ Thừa Đông.
Có lẽ là do leo núi nên hai má Tạ Thừa Đông ửng hồng, trông giống như quả đào chín mọng, cậu mỉm cười với Dư Lộ Diễn, lắc đầu, không nói gì.
Hai người mất đúng ba giờ để lên đến đỉnh, hồi nhỏ thích nhất là viết bài văn miêu tả cảnh leo núi, hòa trộn sự vất vả khi leo núi và cảm giác sung sướng khi lên đến đỉnh vào một bài văn ngắn, nhưng thật ra phần lớn những người leo núi đều không có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ là bây giờ Tạ Thừa Đông dường như cũng đã nếm trải được niềm vui khi lên đến đỉnh – không phải vì ngọn núi, mà vì người.
Dư Lộ Diễn không biết từ lúc nào đã tiến lại gần cậu, hai người đứng sóng vai, trước mắt là dãy núi trùng điệp, trên đầu là bầu trời bao la, xung quanh là làn gió hơi lạnh, Tạ Thừa Đông cảm thấy hơi thở của mình có chút dồn dập, cậu quay đầu lại, muốn nói gì đó với Dư Lộ Diễn, nhưng khi chạm vào đôi mắt sâu như hồ nước của Dư Lộ Diễn, cậu không thể nói nên lời.
Hai người đứng rất gần nhau, ánh mắt giao nhau, có một thứ gì đó không thể hòa tan được đang kết dính trong đó.
Lòng bàn tay Tạ Thừa Đông hơi ướt, Dư Lộ Diễn từ từ tiến lại gần cậu, trên núi có người, nhưng hắn không quan tâm, táo bạo hỏi: “Tôi có thể hôn cậu không?”
Tạ Thừa Đông nín thở, giọng nói trầm thấp của Dư Lộ Diễn rót vào tai cậu, lại không ngừng vang vọng trong đầu cậu, khiến cậu không biết làm sao.
Lần này Dư Lộ Diễn nhất định phải để cậu đưa ra câu trả lời, “Thừa Đông, cậu biết tôi thích cậu, tôi là người như vậy, thích một người thì phải có được đáp lại, nếu cậu không có ý với tôi, hoàn toàn có thể từ chối tôi ngay từ đầu, nhưng chúng ta đã ở bên nhau những ngày này, nếu tôi không nhìn nhầm, thì thật ra cậu không hẳn là không thể chấp nhận tôi, đúng không?”
Tạ Thừa Đông bị hắn nói đến mức hai má càng đỏ hơn, cậu cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi rồi, mấp máy môi, vẫn không nói nên lời.
Cậu nghĩ đến Chung Kỳ, nghĩ đến rất nhiều chuyện – nghĩ đến cảnh mình chạy theo Chung Kỳ trong hai mươi năm qua, nghĩ đến tình cảm của Chung Kỳ dành cho Dư Lộ Diễn, lại nghĩ đến việc Chung Kỳ cảnh cáo mình không được đến gần Dư Lộ Diễn.
Tất cả mọi thứ, hòa trộn thành một cục len rối không thể gỡ, càng lăn càng lớn, khiến cậu vô cùng hỗn loạn.
Dư Lộ Diễn tiến lại gần hơn, trong mắt mang theo ánh sao vụn vỡ, nhưng vẫn có thể thấy được bóng tối ẩn dưới ánh sáng, hắn ném cho Tạ Thừa Đông một quả táo đỏ thậm chí có phần độc địa, khóe môi cong lên, “Cậu không tò mò sau khi Chung Kỳ biết được người cậu ta thích và người thích cậu ta ở bên nhau sẽ phản ứng như thế nào sao, cậu đã thua hai mươi năm, giờ có cơ hội để lật ngược tình thế rồi.”
Đầu óc Tạ Thừa Đông ong ong, như thể có mưa gió sấm chớp ập đến với cậu, cậu kinh ngạc nhìn Dư Lộ Diễn, đôi mắt dài hẹp của Dư Lộ Diễn khiến hắn trông có chút tà khí, hắn giống như quả táo đỏ hấp dẫn nhất thế gian, chờ Tạ Thừa Đông há miệng nếm thử hương vị ngọt ngào của nước ép.
Tạ Thừa Đông chưa bao giờ nghĩ như vậy, cậu quyết định buông tay, nhưng không muốn Chung Kỳ bị tổn thương, nhưng lúc này, dưới sự dụ dỗ của Dư Lộ Diễn, cậu đột nhiên cũng rất muốn nhìn thấy Chung Kỳ luôn đắc ý trước mặt cậu thất bại, cậu ấy sẽ tức giận với mình sao, sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa sao?
Tạ Thừa Đông không thể suy nghĩ ra câu trả lời, vì Dư Lộ Diễn đã hôn lên đôi môi cậu, họ hôn nhau trong gió lạnh, nhưng nụ hôn của Dư Lộ Diễn lại nóng bỏng như ánh nắng tháng sáu, muốn làm tan chảy hoàn toàn Tạ Thừa Đông cứng ngắc.
Tạ Thừa Đông nghĩ, mình nhất định là điên rồi, cũng muốn Chung Kỳ nếm thử sự thất vọng và đau khổ của cậu.