Nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng toát, Tạ Thừa Đông tự hỏi, liệu quyết định ngày hôm nay của cậu có đúng không, cậu thực sự muốn tiếp tục như vậy với Dư Lộ Diễn không, nếu thực sự như vậy, thì sớm muộn gì Chung Kỳ cũng biết được.
Cậu và Chung Kỳ quen biết nhiều năm, cậu hiểu rõ tính cách của Chung Kỳ, đến ngày mọi chuyện bại lộ, hai mươi năm dây dưa của cậu và Chung Kỳ cũng sẽ khép lại, cậu đã cướp đi người Chung Kỳ yêu, Chung Kỳ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu.
Tạ Thừa Đông thở dài, trải qua một đêm hỗn loạn và mơ hồ.
Sống hai mươi bảy năm, việc từ bỏ Chung Kỳ để ở bên Dư Lộ Diễn là điều táo bạo nhất mà Tạ Thừa Đông từng làm, cậu sinh ra vì tình yêu, cũng chết vì tình yêu, mọi nguồn gốc của sự dũng cảm đều bắt nguồn từ một chữ tình.
Nơi nào có tình yêu, chính là nơi cậu hướng tới.
Cậu và Chung Kỳ gần nửa tháng không gặp nhau, Chung Kỳ đã hẹn cậu hai lần, nhưng Tạ Thừa Đông đều lấy cớ từ chối, thậm chí Tạ Thừa Đông còn không dám gặp Chung Kỳ, trong lòng cậu vẫn có chút rối bời, không biết bây giờ mình có thể bình tĩnh đối mặt với Chung Kỳ hay không, hoặc là sợ Chung Kỳ nhìn ra điều gì bất thường, rồi vạch rõ ranh giới với cậu.
Tạ Thừa Đông biết trong lòng mình vẫn còn Chung Kỳ, Chung Kỳ đã bén rễ trong lòng cậu, dù có dùng sức nhổ đi chăng nữa, cũng sẽ để lại một cái hố trống hoác, nếu cậu vô tình nhìn vào, cậu cũng có thể cảm thấy đau nhói.
Hôm nay Dư Lộ Diễn rảnh rỗi, Tạ Thừa Đông cùng hắn ra ngoài ăn cơm, hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thì một bóng đen từ trên đầu chiếu xuống bao trùm lấy Tạ Thừa Đông.
Tạ Thừa Đông ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngây người tại chỗ, người đứng trước mặt cậu không phải là Chung Kỳ mặt mày đen sì thì là ai?
Chung Kỳ nhìn cậu chằm chằm, như muốn nhìn xuyên thủng cậu, Tạ Thừa Đông chỉ thấy ánh mắt này như muốn mổ xẻ cậu ra, cậu há miệng, gọi một tiếng Chung Kỳ.
Chung Kỳ nhìn cậu, rồi lại quay đầu nhìn Dư Lộ Diễn, Dư Lộ Diễn ung dung tự tại, cười cười, thay Tạ Thừa Đông giải vây: “Công ty của Dư thị và Thừa Đông có hợp tác, tôi và Thừa Đông là người phụ trách đối ứng, đúng không Thừa Đông?”
Tạ Thừa Đông mím môi cười, lí nhí: “Đúng…”
Ánh mắt Chung Kỳ có chút lạnh lùng, nhưng một lúc sau, anh chỉ nói: “Không phiền nếu có thêm hai người chứ.”
Tạ Thừa Đông hơi sửng sốt, lúc này mới để ý thấy sau lưng Chung Kỳ còn có một cậu con trai, trông có chút quen mắt, chính là người cậu đã gặp ở cửa khách sạn lần trước, trong lòng cậu thấy chua xót, cụp mắt xuống, còn Chung Kỳ dường như không có ý muốn họ trả lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tạ Thừa Đông, để cậu con trai đó ngồi xuống bên cạnh Dư Lộ Diễn.
Tạ Thừa Đông rất ngượng ngùng, vô thức nhìn về phía Dư Lộ Diễn, căng thẳng đến mức không được, lòng bàn tay thậm chí còn đổ mồ hôi, sợ Chung Kỳ đột nhiên nổi cơn tam bành, Dư Lộ Diễn lại có vẻ rất thoải mái, không nhìn ra chút sơ hở nào, chủ động nhường chỗ cho cậu con trai đó.
Cậu con trai đó ước chừng là người mới được Chung Kỳ sủng ái gần đây, nếu không thì sẽ không đi đâu cũng dẫn theo, cậu ta cũng rất gò bó, bất an nhìn Chung Kỳ, vẻ mặt luống cuống.
Tạ Thừa Đông cười khổ trong lòng, mối quan hệ của những người ngồi cùng bàn này thực sự phức tạp đến mức khó hiểu, cậu không hiểu, việc Chung Kỳ làm như vậy có lợi ích gì đối với anh, anh thích Dư Lộ Diễn, nhưng lại đem người mình nuôi bên cạnh Dư Lộ Diễn để chọc tức hắn, chẳng lẽ như vậy có thể k1ch thích Dư Lộ Diễn sao?
Người duy nhất bị k1ch thích, mãi mãi chỉ có một mình cậu.
Bữa cơm này ăn như nhai sáp, chỉ có Dư Lộ Diễn và Chung Kỳ như không có chuyện gì, nói chuyện phiếm với nhau, Tạ Thừa Đông lặng lẽ ăn đồ ăn trước mặt, nuốt một cách máy móc, ngồi không yên khiến cậu muốn lập tức đẩy Chung Kỳ ra rồi bỏ chạy, cậu cảm thấy cả người rất hỗn loạn, đột nhiên nhớ đến hai chữ ngoại tình nửa đùa nửa thật của Dư Lộ Diễn, ngay cả việc nhét đồ vào miệng cũng trở nên khó khăn.
Không biết thế nào, chủ đề lại xoay quanh cậu con trai mà Chung Kỳ mang đến, Tạ Thừa Đông đột nhiên nghe thấy Chung Kỳ cười nhẹ nói: “Các cậu không thấy cậu ấy hơi giống Thừa Đông hồi cấp ba sao?”
Câu nói này quá mập mờ, Tạ Thừa Đông nắm chặt đôi đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn Chung Kỳ, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng đang mỉm cười của Chung Kỳ, anh đang nhìn Dư Lộ Diễn, Dư Lộ Diễn liếc nhìn Tạ Thừa Đông, chậm rãi nói: “Không giống.”
Hai chữ này khiến trái tim đập loạn của Tạ Thừa Đông bình tĩnh lại đôi chút, nhưng ngay sau đó, Chung Kỳ quay đầu nhìn thẳng vào Tạ Thừa Đông, lông mày anh đều lạnh lùng, giọng điệu cũng rất kỳ lạ: “Thừa Đông, cậu có quên mất mình đã từng như thế nào không?”
Tạ Thừa Đông cảm thấy Chung Kỳ trước mắt giống như Chung Kỳ mà cậu biết, nhưng lại trở nên hoàn toàn xa lạ, cậu nghe ra, câu nói này của Chung Kỳ là đang cảnh cáo cậu, nhưng con người nào có thể mãi không thay đổi chứ?
Chung Kỳ muốn cậu giống như trước đây, cái gì cũng lấy anh làm chủ, nhưng Tạ Thừa Đông đã tiến lên quá lâu, rồi cũng sẽ muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Cậu phải dốc hết sức mới có thể theo kịp Chung Kỳ, nhưng khi cậu dừng lại, sẽ có Dư Lộ Diễn ở phía sau đỡ cậu.
Dựa vào đâu mà đòi hỏi cậu không được thay đổi chứ?
Tạ Thừa Đông cố nặn ra một nụ cười khó coi, cậu nhìn thẳng vào mắt Chung Kỳ, gian nan nói: “Tôi tốt nghiệp cấp ba đã nhiều năm rồi.”
Ánh mắt Chung Kỳ đột nhiên thay đổi, anh trừng mắt nhìn Tạ Thừa Đông, như thể sắp nổi cơn thịnh nộ, nhưng ở đây, anh không thể vô tư thể hiện sự bất mãn của mình, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Tạ Thừa Đông cảm thấy mình không thở được, mắt cay cay, từ từ đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Nói xong, cậu nhanh chóng rời khỏi nơi chật hẹp khiến cậu ngạt thở này, cậu có thể cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực phía sau, nhưng lúc này cậu không muốn đi sâu vào ý nghĩa của ánh mắt này, cậu chỉ biết rằng nếu tiếp tục ở lại, cậu sẽ không kiềm chế được sự tủi thân và bất mãn trong lòng mình.
Nước lạnh tạt vào mặt, khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn một chút, Tạ Thừa Đông thở hổn hển, cố gắng nuốt cảm xúc như sắp phun trào ra khỏi cổ họng xuống, Chung Kỳ rốt cuộc có ý gì, tại sao lại lấy cậu ra so sánh với người được nuôi bên cạnh, dù cậu có thích Chung Kỳ, cũng không chịu được thái độ mập mờ không rõ ràng của Chung Kỳ.
Trước kia hưởng thụ bao nhiêu, thì bây giờ đau khổ bấy nhiêu, cậu tức giận vì Chung Kỳ không quan tâm đ ến cảm nhận của cậu, lại hận mình vẫn vì một câu nói của Chung Kỳ mà rối loạn tâm trí, Tạ Thừa Đông xoa mặt, cố gắng bình ổn hơi thở, chiếc gương gắn trên đá cẩm thạch phản chiếu khuôn mặt cậu, môi mím chặt, xen lẫn bất mãn và bi thương, cậu nhìn mình, như đang nhìn một kẻ đáng thương, hai mươi bảy năm qua, cậu sống thật thất bại.
Tạ Thừa Đông hít một hơi thật sâu, đợi nước trên mặt khô rồi mới quay lại, nhưng trên bàn ăn chỉ còn bóng dáng của Dư Lộ Diễn, cậu thở phào nhẹ nhõm, đi tới ngồi xuống, cũng không hỏi Chung Kỳ đã rời đi lúc nào, chỉ cúi mặt, không nói một lời.
Dư Lộ Diễn gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, lấy áo khoác cho Tạ Thừa Đông, đứng dậy đi tới ấn nhẹ vào vai Tạ Thừa Đông, giọng trầm ấm: “Đưa cậu về nhà.”
Tạ Thừa Đông như vừa mới hoàn hồn, gật đầu đứng dậy.
Dọc đường cậu không có phản ứng gì, xe chạy êm đềm, cậu nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, khoảng trống trong lòng càng lúc càng lớn, lớn đến mức cậu không thể bù đắp thế nào cũng không đủ.
Khi xe dừng lại, Tạ Thừa Đông máy móc mở cửa xe, nhưng bị Dư Lộ Diễn nắm lấy cổ tay, Dư Lộ Diễn nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Không mời tôi lên ngồi chơi sao?”
Hai người đã đi cùng nhau nhiều lần, nhưng Dư Lộ Diễn chưa bao giờ đến nhà Tạ Thừa Đông.
Tạ Thừa Đông thở dài nói được.
Dư Lộ Diễn đỗ xe, hai người cùng nhau lên lầu, tâm trạng Tạ Thừa Đông buồn chán, toàn thân như rũ hết lông vũ, Dư Lộ Diễn nhìn thấy sự thay đổi của cậu, cau mày rồi lại hạ xuống, hắn mới hiểu ra, dù những ngày này Tạ Thừa Đông đều ở bên hắn, nhưng Chung Kỳ vẫn có vị trí không thể lay chuyển trong lòng Tạ Thừa Đông.
Nhận thức này khiến Dư Lộ Diễn rất không vui, thậm chí có một loại xung động muốn lật mặt Tạ Thừa Đông lại chỉ để nhìn mình.
Cửa mở, Tạ Thừa Đông tìm cho Dư Lộ Diễn đôi dép để hắn đi, nhưng không biết bước tiếp theo nên làm gì, cậu xoa xoa trán đang căng ra, giống như đối xử với tất cả các vị khách, hỏi Dư Lộ Diễn: “Cậu muốn uống gì không?”
Dư Lộ Diễn cười nói không cần.
Chỉ còn cách ngồi vào ghế sofa trong phòng khách, nhất thời không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Dư Lộ Diễn nắm lấy tay Tạ Thừa Đông, nhỏ giọng nói: “Lạnh quá.”
Tay Tạ Thừa Đông lạnh ngắt.
Tạ Thừa Đông ngẩng đầu nhìn Dư Lộ Diễn, đôi mắt Dư Lộ Diễn thăm thẳm không thấy đáy, khiến trái tim đập chậm chạp của cậu đập thình thịch hai tiếng.
Cậu không hiểu sao lại có chút căng thẳng, Dư Lộ Diễn lại gần, nâng khuôn mặt lạnh ngắt của cậu lên, từ từ hôn cậu.