Tôi Chưa Từng Biết Yêu
Chương 28 - Chương 26
Lâm Tây bị một màn trước mắt làm cả kinh đến một câu cũng nói không nên lời rồi.
Xin hỏi, Giang Tục đến cùng là đang nói hưu nói vượn gì vậy?
Lâm Tây mắt trợn tròn nhìn Lâm Minh Vũ, cùng cái người mặt nghiêm nghị Giang Tục, cảm thấy khung cảnh này thật sự có chút nói không nên lời.
Đợi một chút. Lâm Tây lập tức ngăn cản tình thế phát triển thêm, nghiêm túc hỏi Lâm Minh Vũ: Cái gì bọn em cũng chưa làm, thì phụ trách cái gì?
Lâm Minh Vũ nghi hoặc nhìn Lâm Tây, lại quay đầu nhìn Giang Tục một cái, cuối cùng quay đầu nắm bả vai Lâm Tây: Em gái ngốc của anh, đừng ngượng ngùng, nói thật, anh trai làm chủ cho em!
Thần kinh. Lâm Tây bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Minh Vũ, giải thích nói: Tối hôm qua hai bọn em về phòng ngủ trễ, Giang Tục giữ em lại ngủ một đêm, bọn em cái gì cũng không xảy ra.
Lâm Minh Vũ vẫn là dáng vẻ không tin, lại hỏi: Thật sự cái gì cũng chưa xảy ra?
… Lâm Tây quả thực hết chỗ nói rồi: Thật!!
Thấy vẻ mặt Lâm Tây kiên định, Lâm Minh Vũ lúc này mới tin lời Lâm Tây nói, tầm mắt lại chuyển sang Giang Tục, đánh anh một cái: Tôi muốn cậu phụ trách cậu đáp ứng ngay? Có phải cậu chột dạ không?
Giang Tục khẽ nhíu mày, vẻ mặt trịnh trọng, cuối cùng dừng một chút mới nói: Những lời đồn đãi đó, tôi sẽ phụ trách.
Lâm Tây, Lâm Minh Vũ: …
Bị Lâm Minh Vũ làm ầm ĩ xong, Lâm Tây cũng đói bụng. Cô thô lỗ đẩy Lâm Minh Vũ một cái, giáo huấn nói: Anh là người rừng sao? Không phân tốt xấu đã đánh người? Còn không giải thích?
Giang Tục lại khôi phục dáng vẻ cao lãnh bình thường, đứng ở bên cạnh không động, không nhúc nhích.
Lâm Minh Vũ xấu hổ nhìn Giang Tục một cái, ngượng ngùng nói: Cũng phải, ngẫm lại với gương mặt và dáng người này của Lâm Tây, nhìn cũng rất mất hứng thú, cậu cũng sẽ không thể đói bụng ăn quàng như vậy.
Lâm Tây lạnh lùng nheo mắt liếc Lâm Minh Vũ một cái, đi lên đá một đá, hung hăng dẫm lên chân anh.
Ai ôi – – Lâm Minh Vũ ôm chân kêu đau.
Khóe miệng Giang Tục gợi lên mỉm cười.
Lâm Minh Vũ thấy Giang Tục nở nụ cười, vội thừa thắng xông lên: Lão Giang, nếu không một bữa cơm xóa hết thù hằn?
Lâm Tây và Giang Tục cùng nhau nhìn anh khinh bỉ.
Ba người vừa đi vào căn tin. Lâm Tây liếc mắt đã nhìn thấy Lục Nhân Già và cô bạn trung học của cậu, đang cùng nhau ăn cơm. Có lẽ cậu vừa mới lấy cơm ở quầy, nhẹ đặt lên bàn, lại rất săn sóc lấy đôi đũa cho cô bạn kia. Hai người ăn ý nhìn nhau cười, nhìn qua rất ngọt ngào.
Lâm Tây tận mắt nhìn thấy một màn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!