Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 29 - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 29 - Chương 27



ửi cho Lâm Minh Vũ: 【 Loại chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của con gái rất quan trọng. 】

【 Em còn có thanh danh sao? Lâm Kim Liên? 】

Lâm Tây: 【… 】

****

Hàn Sâm chọc cho Lâm Tây trận tai họa Thuê phòng này, cuối cùng bởi vì không có Chứng cứ , rất nhanh đã không giải quyết được gì rồi. Cho nên, Tin đồn không biết ở đâu tới này, cũng không tới phiên Giang Tục phụ trách, phỏng chừng hẳn là anh rất vui mừng.

Cuộc sống của Lâm Tây sau đó rất bình thường, nên lên lớp thì lên lớp, nên học tập thì học tập. Cấp bốn tuy không cần thi 550 điểm, 425 điểm cũng muốn đạt được.

Nếu Lâm Tây thật sự hai mươi tuổi, 425 điểm đối với cô mà nói khả năng sẽ không quá gian nan, thật đáng tiếc là cô ba mươi tuổi, vốn đã ra đi làm lâu rồi, qua nhiều năm như vậy, sớm đã quên gần hết rồi.

Năm 2006 cuộc thi cấp bốn rất vô nhân đạo rơi vào đêm Giáng Sinh. Phó Tiểu Phương nói đã an bày rất tốt. Thi tốt thì buổi tối đi cuồng hoan, thi kém thì buổi tối đi mua say.

Thời gian này trùng hợp, làm cho mọi người một bên chuẩn bị đêm giáng Sinh, một bên chuẩn bị thi tiếng Anh, có thể nói là rất ngược tâm.

Đang lúc việc học tập lên cao điểm, Phó Tiểu Phương đột nhiên mang theo vài cuộn len về phòng ngủ, làm Lâm Tây phát hoảng.

Cậu đây là muốn làm gì?

Phó Tiểu Phương lấy kim đan len, gõ đầu Lâm Tây một cái: Mua đương nhiên là chuẩn bị đan, chẳng lẽ lấy ra ăn hả?

Sao đột nhiên làm mấy chuyện như vậy, cậu tìm được đối tượng?

Phó Tiểu Phương dùng kim đan quấn mấy vòng len, một mặt biểu cảm bất đắc dĩ: Giúp Đan Hiểu, cô ấy đan khăn choàng cổ cho người trong lòng, không phải lễ Giáng Sinh sắp đến sao.

Đan Hiểu? Lâm Tây như có đăm chiêu: Cô ấy muốn tặng Giang Tục?

Phó Tiểu Phương khiếp sợ trợn tròn mắt: Sao mà cậu biết?

Lâm Tây xì một tiếng, nghĩ, đương nhiên là cô biết.

Đoán, không phải mọi người đều thầm mến Giang Tục sao?

Cậu thật đúng là đoán đúng rồi. Phó Tiểu Phương từ trong ba lô lấy ra hai cây kim đan dự phòng ném cho Lâm Tây: Cùng nhau đan, một người làm rất mệt rồi.

Lâm Tây giơ hai cây kim đan thập phần mê mang: Mình đan cho ai? Cô nhìn Phó Tiểu Phương từ trong đống len lấy ra mấy cuộn len màu xanh nhạt ra nói: Nếu không thế này đi, mình đan mũ khắn đầu cho Lâm Minh Vũ, mùa đông, cái đầu bóng lưỡng của anh ấy khẳng định rất lạnh.

… Cậu là nói mũ…

Sau đó theo Phó Tiểu Phương đan đan dệt dệt, kết quả lâm tây quả thực đan rất tốt.

Một bên xem tivi một bên đan khăn trùm đầu cho Lâm Minh Vũ – – à không, là mũ.

Không biết có phải vừa học tập lại vừa đan khăn trùm đầu đến mệt mỏi không, Lâm Tây mỗi ngày đánh răng đều bị chảy máu, lợi bên phải sưng lên hoàn toàn không thể đụng vào, cả khuôn mặt đều bắt đầu có chút không đối xứng rồi.

Thật vất vả có một ngày Lâm Minh Vũ không cần đến đội bóng rổ luyện tập vốn hẹn anh học bổ túc, kết quả một cú điện thoại nói không đến. Bất quá cũng không biết là anh dùng phương pháp gì thu phục Giang Tục, anh cư nhiên đáp ứng sẽ dạy Lâm Tây mười ngày.

Vì có thể một lần thi qua cấp bốn, không lại lãng phí tiềnc báo danh, Lâm Tây cũng chẳng quan tâm cái khác, có người dạy thì thành thật học thôi.

Theo thời gian tới gần đông chí, thành phố này càng ngày càng lạnh, đại học C nằm ở vùng ngoại thành có nhiều hồ nước, càng làm trong gió nhiều thêm hơi lạnh. Gần đây sinh viên đến thư viện càng ngày càng nhiều, so với ở trong phòng ngủ bọc chăn học tập, thư viện hiển nhiên càng thoải mái hơn, bởi vì mỗi ngày đều sẽ mở điều hòa.

Lâm Tây chiếm một bàn trong gốc, dù sao ông Phật lớn Giang Tục này, làm nhiều người chú ý. Tiểu lâu la giống Lâm Tây, đương nhiên là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Áo bông vắt trên ghế dựa, thư viện ấm áp, làm Lâm Tây gần đây luôn mỏi mệt có chút bối rối, nhưng mà răng đau lại phảng phất như một bàn tay vô hình, bắt lấy thần kinh cảm giác đau của cô.

Khăn quàng cổ sợi len lông cừu và áo bành tô màu xám của Giang Tục cũng treo trên ghế dựa, bởi vì cần học bổ túc, ghế hai người thật sự rất gần, hai bộ đồ cũng giống như rúc vào nhau. Cự ly thân mật.

Từ đơn nhiều như vậy, không có khả năng đều nhớ, từ căn bản có thể nhớ, liên hệ với câu dưới đại khái có thể đoán được nghĩa…

Giang Tục hơi hơi nghiêng đầu, ba phần tư gương mặt là góc độ đẹp nhất, đến độ cong lông mày đều tựa hồ mang theo chút dịu dàng. Đôi môi lúc đóng lúc mở khi nói chuyện. Lâm Tây cố chống đỡ tinh thần nghe anh nói nói, trước mắt đều tựa hồ có chút hoảng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN