Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 30 - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 30 - Chương 28



Lâm Tây vốn cho rằng cảm giác ôm nam sinh hẳn là không khác gì ôm nữ sinh, dù sao đều là hai người sát vào nhau. Không nghĩ tới lý luận kế hoạch sơ bộ và động tác thật có khác nhau lớn như vậy.

Dáng người Giang Tục cao, Lâm Tây cơ hồ là hoàn toàn chui vào trong lòng anh. Hàng năm vận động làm cơ ngực hơi rắn chắc, không giống nữ sinh, dù là như sân bay cũng mềm mại.

Áo bành tô màu xám của Giang Tục có cảm giác rất tốt, tuy rằng hơi cứng nhưng không rát da. Tay Lâm Tây để trên ngực Giang Tục, không biết vì sao, tựa hồ có một loại bản năng, làm cô muốn ôm eo Giang Tục. Thắt lưng của anh thoạt nhìn thật không giống nữ sinh, không có lõm xuống như vậy, thoạt nhìn rất thẳng, không biết quần áo bao lấy thắt lưng và bụng, thẳng như dây câu.

Phát hiện bản thân có loại ý niệm nguy hiểm này, mặt Lâm Tây đỏ lên, vội lắc đầu để xua đi ý nghĩ lung tung này.

Hoàn hảo có khăn quàng cổ của Giang Tục quấn che lấy mặt cô, bằng không thật muốn làm người quẫn bách muốn chết.

Lâm Tây xấu hổ núp trong lòng Giang Tục, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: Cảm ơn.

Giang Tục buông lâm tây ra, không chút để ý vén vén tóc mái trên trán cô, không nhanh không chậm nói: Kỳ thực, mọc răng khôn, là sau khi thành niên đều sẽ mọc.

Cái gì? Không là dậy thì xong sao? Lâm Tây được Giang Tục phổ cập kiến thức, một mặt khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Cô vừa nói răng cô lại đau, lại tê tê hai tiếng: … Trời ơi! Tôi lại bị bạn trên mạng lừa!

Lâm Tây ôm má phải nổi điên, theo bản năng oa một tiếng: Vậy nghi thức này thì tính là gì?

Giang Tục thập phần quyết đoán trả lời cho lâm tây.

Tính là cậu ngốc.

Một đường đón gió lạng đi về phòng ngủ, Lâm Tây một mặt ấm ức lấy vây khăn choàng cổ xuống, đưa cho giang Tục: Này, co vay có trả.

Giang Tục nhận khăn choàng cổ, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng dâng lên nhàn nhạt ý cười.

Ừm.

Trong gió tựa hồ đều thanh âm dịu dàng của anh, làm Lâm Tây sợ tới mức chạy nhanh lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Tây vẫn cảm thấy đầu óc có chút lờ mờ.

Không biết vì sao, cô luôn không ngừng nhớ lại, lúc trong lòng Giang Tục, cái loại xúc giác kỳ diệu này. Chẳng lẽ là bởi vì hai mươi tuổi là thời điểm nội tiết tố bùng nổ?

Lâm Tây càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy. Xem ra, không thể nhanh như vậy sẽ từ bỏ chuyện tìm đối tượng, vẫn nên tiếp tục nỗ lực.

*****

Gió lạnh lại gào thét cả một ngày, các sinh viên lên lớp ở phòng máy, gió thổi làm cửa sổ đập kêu liên tục. Trên màn hình máy tính đều là màn hình đen của bài tập Exel các sinh viên đang làm.

Giáo viên bật điều hòa trong phòng, gió thổi ấm áp làm Lâm Tây mệt mỏi từng trận, ngáp dài.

Nghỉ giữa khóa khoảng 15 phút, Hàn Sâm giống như ác bá đuổi Phó Tiểu Phương ở bên cạnh Lâm Tây đi, rồi ngồi xuống.

Lâm Tây bị sự xuất hiện của cậu làm phát hoảng, cô ngẩng đầu khó có thể tin nhìn Phó Tiểu Phương: Sao cậu để cậu ta ngồi?

Phó Tiểu Phương ra sức phụ giúp Hàn Sâm, một hồi kéo quần áo một hồi đấm cánh tay cậu ta, còn thiếu chút là cắn luôn, nhưng cậu ta vẫn không hề hấn gì.

Phó Tiểu Phương bị chọc tức, lên án với lâm tây: Cậu xem là mình để cậu ta ngồi à? Nói xong, lại đấm đấm Hàn Sâm một chút: Hàn Sâm! Cậu có ý gì! Trên máy tính có bài tập tôi mới làm tiết trước, mau tránh ra cho tôi!

Hàn Sâm đối với sự ồn ào của Phó Tiểu Phương là ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn Lâm Tây không rời mắt, sau một lúc lâu, đột nhiên lông mày rậm nhếch lên, cười xấu xa, lôi Lâm Tây qua.

Cậu làm gì đó? Cút nhanh! Lâm Tây nhìn vẻ mặt này của cậu ta liền tức giận: Nếu không phải cậu như chó điên tra hỏi khắp nơi, người khác sẽ vô cớ truyền đi chuyện xấu của tôi sao? Tôi không đánh cậu là vì tôi tốt tính rồi, cậu còn dám xuất hiện sao?

Hàn Sâm hai tay nắm lại đặt trên bàn, một mặt không cho là đúng nói: Đánh là thương, mắng là yêu, cậu muốn đánh cũng được.

… Lâm Tây quả thực không có cách nào với người vô sỉ như vậy.

Sau đó tôi hỏi người khác, ngày đó quả thật là một mình cậu ra khỏi khách sạn. Hàn Sâm nhún vai: Việc này là tôi hiểu lầm, vì để tỏ lòng xin lỗi, tôi mời cậu ăn cơm.

Lâm Tây không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt: Không ăn.

Ừm. Hàn Sâm đối với sự cự tuyệt của Lâm Tây cũng đã tập mãi thành quen, cậu thảnh thơi dựa về sau, vô lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm lâm tây.

Cậu có ý gì?

Hàn Sâm cười: Tuy rằng cậu không nể mặt tôi, nhưng tôi không thể buông tha như vậy.

Lâm Tây quả thực hết cách với cậu ta, chỉ phải chỉ chỉ má phải của mình: Tôi mọc răng khôn, thứ cho tôi từ chối.

Hàn Sâm nhìn gần lại, lại sảng khoái nói: Không có việc gì, ăn cháo cũng được.

Tôi không đi không được sao?

Có thể. Hàn Sâm cười kỳ quái: Buổi tối không gặp được cậu, lên lớp gặp cũng giống nhau, tôi ngồi đây luôn được rồi.

Phó Tiểu Phương lên án: Như vậy sao được? Bài tập của tôi!

Lâm Tây không thể nhịn được nữa, chỉ có thể lại nhịn tiếp, cuối cùng thỏa hiệp nói: Tôi đi tôi đi, cút nhanh đi đi!

Hàn Sâm đi rồi, Phó Tiểu Phương rốt cục ngồi lại máy của mình, thấy bài tập đều hoàn hảo,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN