Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 3 - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 3 - Chương 3



Buổi sáng thức dậy, Lâm Tây có chút bối rối, mang bộ tóc quăn hình tổ chim đi ra ngoài, một cước đá vào rương hành lí trong phòng, đó là hành lý mà mẹ Lâm đã chuẩn bị cho cô.

Lật đi lật lại lịch mấy lần, nhưng thời gian vẫn dừng lại ở ngày 31 tháng 8 năm 2006. Nếu như Lâm Tây không có nhớ lầm, ở đại học C, ngày 1 tháng 9 là ngày trở lại trường, ngày 4 tháng 9 là ngày khai giảng.

Còn có thể ở nhà chơi một ngày, trong lòng Lâm Tây hàng vạn lần không nỡ.

Tỉnh lại sau tai nạn xe cổ, nhìn thấy trong gương là mình khi 20 tuổi, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Tây mất một khoảng thời gian thích ứng với việc này, không dài, ước chừng khoảng một phút đồng hồ, 20 giây khiếp sợ, 20 giây hưng phấn, 20 giây cảm ơn.

Đánh răng rồi tùy tiện thay một bộ quần áo, đã là đến giữa trưa rồi.

Ăn cơm nước xong xuôi ở nhà bà nội, Lâm Tây còn phải đưa cơm cho mẹ. Bưng theo cặp lồng đầy chén bát, Lâm Tây quen thuộc đi đếnt quán mạt trượt của .

Mẹ Lâm hay Tô Hồng khi còn trẻ vừa thấy Lâm Tây tới, lập tức vui vẻ ra mặt nói với bận chơi bài: Tôi đi ăn bữa cơm cái đã, con gái tôi đánh thay tôi hai ván.

Thấy mẹ cầm chén cơm đi sang một bên, Lâm Tây lập tức ngầm hiểu ngồi vào bàn.

Lâm Tây vừa vào, một bàn ba dì đều oán trách: Tô Hồng, cô lại ăn gian, nhiều lần tìm con gái đến gỡ vốn.

Mẹ Lâm cười hì hì bới cơm: Đây không phải là ăn cơm trễ sao? Hơn nữa, tiểu nha đầu các cô cũng đánh không thắng, trách tôi à?

“! #¥%. . . . . . &*

Cũng giống với quá khứ, Lâm Tây vừa lên bàn đã Đại Sát Tứ Phương, không chỉ thu hồi lại vốn cho mẹ, còn thắng không ít. Sắc mặt mấy dì thua tiền có chút không tốt, đánh xong một ván liền tìm lí do về nhà.

Mẹ Lâm vui mừng đếm tiền, vui mừng vì thắng được riền cũng khiến bà nhìn Lâm Tây thuận mắt thêm vài phần.

Lâm Tây vội vàng nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu: Mẹ, mỗi ngày con đều giúp mẹ thắng tiền, vậy có thể cho con chút tiền thưởng không?

Muốn tiền làm gì? Vẻ mặt mẹ Lâm cảnh giác.

Lâm Tây kéo kéo mái tóc xoăn tự nhiên nhưng lộn xộn lung tung của mình: Kiểu tóc này quá quê mùa, con muốn đi uốn tóc một chút.

Mẹ Lâm nhìn kiểu tóc của Lâm Tây một chút, đưa cho cô hai tờ tiền giấy: Cũng có chút ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, đi sửa sang lại đi, đã 20 rồi, cũng cần có hình tượng một chút.

Lâm Tây nhận lấy tiền, vẻ mặt nịnh hót nói: Mẹ, mẹ thật đẹp!

Thật vất vả mới có thể trở lại tuổi 20, không nhân thời điểm chất dính của trứng còn căng tràn, thì đợi đến bao giờ? Cô cũng không muốn giống như trước kia, đến chết cũng là ở một chỗ! Nếu trời cao khiến cho cô sống lại lần nữa, cô nhất định sẽ thay đổi cuộc sống sao cho thật tốt.

Nhưng mà gien của mẹ già quá mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn Lâm Tây đã giống nhứ Kim Mao Sư Vương. Chỉ dựa vào kiểu tóc rách nát này thì đến trường có thể quyến rũ được ai?

Dù gì cũng là thợ trang điểm mấy năm, chuyện dầu tiên Lâm Tây phải làm trước khi trở lại trường chính là, thay đổi vẻ ngoài.

Lâm Tây chỉ muốn lớp tóc bên trong mềm mại một chút, yêu cầu tương đối đơn giản, nên chọn đi đến cửa hiệu cắt tóc gần nhà.

Qúa trình làm tóc khá dài, Lâm Tây mệt mỏi rã rời ngủ mất. Đợi đến khi tỉnh lại, kiểu tóc đã làm xong. Nhìn mình trong gương, cô cảm thấy bộ dáng kia, so với việc cô từ 30 tuổi trở về 20 tuổi còn hoang đường hơn.

Làm tóc cho cô chính là bạn đánh bài của mẹ Lâm, thật sự vô cũng bản lĩnh, làm cho cô một kiểu tóc tương tự như mẹ Lâm—— Bao Tô Bà.

Lâm Tây khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cắt bỏ những sợi tóc bị uốn oanh tạc lung tung kia đi.

Buổi tối lúc ăn cơm, nhìn kiểu tóc được Lâm Tây sửa lại thành Bất Nam Bất Nữ, mẹ già không nhịn được hỏi: Cái kiểu tóc rách nát này của con còn cần ra hiệu làm sao? Lừa tiền của mẹ à?

Lâm Tây cúi đầu bới cơm.

Cha nhìn bộ dạng của Lâm Tây, cũng không nhịn được đánh giá mấy câu: Sao lại cắt ngắn như vậy? Cũng không phải là trung học, không có quy định để tóc ngắn trên tai mà?

Lâm Tây đau lòng cúi đầu bới cơm.

Ngủ một giấc, đã đến ngày trở lại trước, trước khi ra khỏi cửa, Lâm Tây lấy dũng khí liếc mắt nhìn mình trong gương, thành công bị sự xấu xí của bản thân làm cho phát khóc, với kiểu tóc như thế này, cô thật sự không muốn trở về trường học a a a a!

Trước khi đi xa, mẹ Lâm hiếm khi có được vài phần tình thương của mẹ, vừa sửa sang lại cổ áo cho cô, vừa cho cô tiền.

Tới trường học nhớ ăn, ngủ thật tốt. Thiếu tiền thì gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ già lải nhải lảm nhảm nhắc cô nhớ kĩ: Đừng có điên khùng với người khác, đêm không về ngủ, phải nghe lời, quan trọng là chớ học người ta yêu đương linh tinh.

Lâm Tây đang cất tiền mẹ cho vào ví, nghe những lời này, đột nhiên cười khúc khích.

Về sau mẹ sẽ phải hối hận.

Mẹ già bị Lâm Tây nói một câu khiến cho không hiểu ra sao: Gì?

Không để cho con yêu đương.

Mẹ già nhíu nhíu mày, khinh thường mắng: Mẹ sẽ không hối hận. Còn nhỏ tuổi nói chuyện yêu đương cái gì? Thế hệ của các con đó, động một chút là yêu qua mạng, không bao lâu sau lại đi phòng khám phá thai, chuyện nam nữ quá tùy tiện, không có tự trọng.

Nói xong, lại không yên tâm hung ác bồi thêm một câu: Mẹ cảnh cáo con đó Lâm Tây, con ngàn vạn lần ** đừng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN