Tôi Chưa Từng Biết Yêu
Chương 4 - Chương 4
Nhìn Giang Tục đã chạy xa, Lâm Tây không nhịn được cau mày.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lâm Tây nhìn thấy người hung hăng càn quấy như Giang Tục.
Cô oán thầm, đồng thời kéo hành lý đến phòng ngủ, khi quay người lại, liền nhìn thấy Phó Tiểu Phương mặc đồ ngủ cũ kỹ.
Sao đến phòng ngủ nhanh vậy? Phó Tiểu Phương kinh ngạc hỏi.
Cậu chịu tới đón mình rồi hả? Lâm Tây tức giận nói.
Tới đón ăn, không phải đón cậu. Phó Tiểu Phương nhận lấy một rương hành lý, cười hì hì nói: Sớm biết hơi sức của cậu lớn như vậy, mình sẽ không xuống dưới.
Lâm Tây liếc cô một cái: Lâm Minh Vũ kêu Giang Tục tới, nếu không cậu cho rằng một cô gái yếu đuối như mình làm nổi sao?
Mẹ nó! Phó Tiểu Phương vừa nghe đến tên Giang Tục liền kích động, ném hành lý, quay đầu lại chỉ vào Lâm Tây, lòng đầy căm phẫn nói: Cậu cho Giang Tục đi dễ dàng như vậy sao? À? Tại sao không mời anh ta lên lầu ngủ trưa!
Lâm Tây: . . . . . . Đi tìm chết.
Hì hà hì hục lên lầu, nghỉ ngơi mấy giờ, Quyển Quyển cùng Lily mới trở về phòng ngủ.
Mọi người thấy Lâm Tây, là một nghỉ hè không gặp. Lâm Tây thấy các bạn cùng phòng, là cách gần mười năm.
Mặc dù họ không khách khí chút nào cười nhạo kiểu tóc mới của Lâm Tây, nhưng Lâm Tây vẫn cảm thấy họ thật đáng yêu.
Bốn giờ rưỡi chiều, trước khi vào học, họp lớp đầu năm chính thức bắt đầu.
Lúc Lâm Tây cùng Phó Tiểu Phương chạy đến, trước mặt đã ngồi đầy, chỉ còn trống hai chỗ ở hàng cuối cùng.
Lâm Tây thấy vậy, cà lơ phất phơ ngồi cùng mấy người ở hàng cuối cùng, gần một thanh niên tên là Hàn Sâm.
Giờ phút này Hàn Sâm đang tê liệt ngồi, hoàn toàn không có một chút bộ dáng học sinh nào. Nhìn mái tóc nhuộm vàng của anh, trang sức kim loại trên người có hình dạng chết chóc, Lâm Tây không nhịn được châm chọc, thật có khẩu vị nặng.
Không đợi Lâm Tây nói chuyện, Phó Tiểu Phương đã Hiểu ngầm trong lòng đẩy Lâm Tây đến bên cạnh Hàn Sâm. Lâm Tây không muốn ngồi cạnh Hàn Sâm, quay đầu lại liều mạng nhìn chằm chằm Phó Tiểu Phương, mà Phó Tiểu Phương còn bày ra ánh mắt “Mình hiểu rồi”, hơn nữa còn liều mạng đẩy cô đến chỗ bên cạnh Hàn Sâm.
Thấy Lâm Tây tới đây, Hàn Sâm thu hồi một chân, nhích vào bên trong.
Lâm Tây thở dài phải cam chịu số phận, ngồi xuống.
Buổi họp năm nay cũng không khác năm ngoái lắm, phụ đạo viên chủ yếu dặn dò hai chuyện, chuyện thứ nhất là tháng chín có tiết mục nghệ thuật, chuyện thứ hai là cuối tháng có đại hội thể dục thể thao, đó là những chuyện mọi người cần chuẩn bị.
Phụ đạo viên nói đến một nửa, lão sư bên văn nghệ tới, phát một tờ quảng cáo, tuyển đội viên cho đội cổ động viên.
Lâm Tây đang cúi đầu nhìn nội dung trên tờ quảng cáo, Hàn Sâm đột nhiên xáp lại, hỏi Nghe nói cô từng học vũ đạo?
Lâm Tây kinh ngạc nhìn Hàn Sâm một cái, lúng ta lúng túng trả lời: Từng học.
Vậy cô có thể đi báo danh.
Hả?
Kết quả một học kỳ có thể thêm hai học phần, vừa đúng có thể chắp vá cho mấy môn học tự chọn bị rớt của cô.
Mặc dù bị người nhắc tới chuyện nợ môn không dễ chịu chút nào, nhưng quả thật Lâm Tây cần cứu vớt mấy môn kia, nghe Hàn Sâm nói như thế, cũng có mấy phần hứng thú, liền hỏi anh: Đội cổ động viên là làm cái gì?
Luyện nhảy múa, khi có trận đấu thì đi nhảy múa cổ vũ.
Lâm Tây nghe xong, cảm thấy đơn giản như vậy, lập tức tỉnh táo tinh thần: Ngày mai tôi sẽ đến đó hỏi xem.
Hàn Sâm cười ha hả một tiếng, không đứng đắn tiến tới bên tai Lâm Tây: Đội cổ động viên đều mặc quần ngắn hở rốn, áo trễ ngực, cô làm được hả? Cô có B sao?
Nói xong, cúi đầu ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn trước ngực của Lâm Tây.
Nam sinh ở độ tuổi này đều như thế, bỉ ổi nhưng thú vị. Bây giờ nghĩ lại, Hàn Sâm trêu ghẹo nữ sinh như vậy, là vì không có hứng thú với nữ sinh đó nên không kiêng nể gì.
Nghĩ đến nhiều năm thanh xuân bị Hàn Sâm làm trễ nãi, Lâm Tây cảm thấy anh ta còn thiếu mình rất nhiều.
Đối phó với loại lưu manh này, chỉ có thể dùng chiêu Lấy tiện chế tiện . Lâm Tây lạnh lùng nhìn Hàn Sâm một cái, đột nhiên nghiêng người sang phía anh, chợt kéo thấp cổ áo, lộ ra kênh rạch của mình.
Dựa vào —— Dường như Hàn Sâm không ngờ Lâm Tây luôn ngoan ngoãn đó giờ, lại đột nhiên hào phóng như vậy, nên bị dọa cho phát hoảng, thiếu chút nữa nhảy khỏi chỗ ngồi.
Lâm Tây đã đạt được mục đích, buông lỏng tay ra, ngồi nghiêm trang nhìn tờ quảng cáo.
Hàn Sâm làm kinh động đến hai nam sinh bên cạnh, bọn họ khó khăn tỉnh ngủ, nhìn thấy Hàn Sâm đang ngạc nhiên, vội vàng hỏi: Lão Hàn, sao vậy?
Hàn Sâm đỏ bừng cả khuôn mặt, phất tay: Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . .
Diễn, tiếp tục diễn.
Lâm Tây khinh thường liếc anh ta một cái, chẳng thèm để ý đến hắn.
Đồ gay chết tiệt, rõ ràng không có hứng thú với con gái, còn giả bộ cái gì chứ!
Buổi họp lớp giải tán. Hàn Sâm cà lơ cà phất trêu chọc người khác, vừa thấy Lâm Tây liền vội vàng cụp đuôi chạy.
Phó Tiểu Phương kéo cánh tay của Lâm Tây, nhìn thái độ kì quái của hai người, tò mò hỏi: Cậu làm gì Hàn Sâm vậy? Sao anh ta thấy cậu thì giống như thấy quỷ vậy.
Lâm Tây nhún vai một cái: Ai biết được.
Phó Tiểu Phương kinh ngạc: Nét mặt này là gì đây, không quan tâm sao? Thế nào, không phải cậu thích Hàn Sâm sao?
Đừng nhắc tới chuyện này. Lâm Tây bày ra khuôn mặt nghiêm túc: Mình đã trở lại biển rộng, không hề lưu luyến bến tàu đó nữa.
Cái quái gì đây?
Sau này có người thích hợp, phải giới thiệu cho mình đó. Lâm Tây dâng trào tinh thần, tay nắm chặt thành nắm đấm: Chị đây! Muốn! Nói! Yêu! Yêu!
***
Ước chừng là do buổi sáng trọng sắc khinh muội, chỉ tiếp bạn gái không nhận em gái, người mặt dày như Lâm Minh Vũ lại biết xấu hổ, chủ động gọi cho Lâm Tây, nói là dẫn theo bạn gái mời cô ăn cơm.
Năm 2006, điện thoại di động Lâm Tây dùng còn là Nokia, nên dùng điện thoại đánh người chắc chắn sẽ rất đau. Cúp điện thoại, Lâm Tây hung hăng nhét di động vào trong túi, nghĩ thầm, Cục gạch
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!