Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 32 - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 32 - Chương 30



Coi như xong! Lâm Tây không hề nghĩ ngợi, xoay người muốn đi: Mình đột nhiên cảm thấy hết sức hứng thú với việc học, đã có hứng rồi thì, còn đến đoàn hội làm gì chứ.

Lâm Tây chân còn chưa bước được một bước, Phó Tiểu Phương đã nài ép lôi kéo, kéo cô vào phòng luyện thanh rồi.

Giang Tục cậu đi trước đi! Nói xong, Phó Tiểu Phương Bốp một tiếng đóng cửa phòng học lại.

Kêu trời không nghe, kêu đất không thấu, kể từ lúc này cô đã chính thức gia nhập đoàn hội. Mỗi ngày phải làm vệ sinh phòng của hội, dọn dẹp, làm chân sai vặt, hội viên gì chứ, là cu li thì đúng hơn.

Khó nhất chính là, tuy rằng nam sinh không ít, có tám chín người, nhưng mà thật sự là một lời khó nói hết được. Đều là cùng một hội, Lâm Tây cũng không muốn nói lời khó nghe.

Đây là hát nhạc dân ca quê hương, cũng thật là mẹ nó!

Vốn trong hội đã bề bộn nhiều việc, Hội yêu nhạc là một trong những hội chuẩn bị cho cuộc thi Thập đại ca sĩ , còn bắt Lâm Tây và Phó Tiểu Phương đi huấn luyện để làm đội người mẫu, làm nhân viên phục vụ cho cuộc thi.

Lâm Tây và Phó Tiểu Phương làm xong chuyện trong hội, mặt xám mày tro xuất hiện ở phòng huấn luyện người mẫu, trong phòng đã có vài cô gái đến, cao cũng tương đương với Lâm Tây và Phó Tiểu Phương. Lâm Tây để túi sách xuống đất, tùy tay vuốt vuốt mấy lọn tóc rối, ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Duyệt Văn mang túi sách đến, áo lông ngắn màu trắng, váy dài màu xanh đậm, dáng vẻ trẻ trung thanh xuân.

Lâm Tây huých cánh tay Phó Tiểu Phương.

Gì vậy! Phó Tiểu Phương có chút không kiên nhẫn huých lại.

Tô Duyệt Văn. Lâm Tây hỏi nhỏ: Sao cậu ta cũng đến đây vậy?

Phó Tiểu Phương nheo mắt liếc một cái, giải thích: Ngoại viện ‘Hội nhiệt âm’, hội trưởng người ta ra mặt mời cậu ấy tới.

Là sao? Lâm Tây trong mắt có vài phần vui mừng: Chúng ta đây có phải là ‘Hội yêu nhạc’ nể mặt tới không?

Phó Tiểu Phương trả lời tàn nhẫn: Chúng ta chính là đến cho đủ người.

Vốn tưởng rằng cuộc thi Thập đại ca sĩ chỉ chuẩn bị hội trường đơn giản, đưa tặng đồ, giải thưởng, dẫn đường gì đó. Kết quả thật sự bước vào tập luyện, chuyện này chuyện kia thật sự rất nhiều. Đội người mẫu phụ trách hướng dẫn, hôm đó ngoại trừ đồng phục, còn phải mang giày cao gót nhỏ.

Phòng huấn luyện đội người mẫu và đội cổ động dùng chung, cũng có dán gương trên tường, mỗi người đều có thể nhìn thấy dáng đi của mình. Lâm Tây và Phó Tiểu Phương đi hơi khom lưng, huấn luyện viên là người làm mẫu, lại nhìn Tô Duyệt Văn, nếu không phải không cao lắm, Lâm Tây thực cảm thấy cô ấy có thể đi thi tuyển vào những Thiên Thần Victoria. Mặc thường phục đi một chút, đều có khí thế của một siêu mẫu.

Huấn luyện vài ngày, Lâm Tây mệt đến không thở nổi, nhàm chán muốn chết, không khỏi cảm khái: Mình lớn như vậy, không tham gia vào chuyện này, mình cũng không biết thì ra ngay cả đường cũng khó đi như vậy.

Theo thời gian gần tới cuộc thi, mọi người cũng tập luyện được gần xong, người phụ trách lấy đồng phục ra phát, dựa theo số đo của mỗi người, mọi người lấy mặc thử, sau đó mặc sườn xám đỏ và áo choàng trắng để tập luyện.

Lâm Tây tập đến mệt mỏi, lấy lý do đi toilet trốn trong phòng dụng cụ bên cạnh nghỉ ngơi. Phòng dụng cụ chất đống đồ biểu diễn của đội người mẫu, tuy hơi nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có người làm vệ sinh, rất sạch sẽ.

Lâm Tây tựa vào góc bàn nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ đánh úp tới, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lâm Tây tỉnh lại trong tiếng đối thoại của một nam một nữ.

Mới đầu Lâm Tây cũng cho rằng bản thân đang nằm mơ, chờ khi cô phản ứng kịp, thì đã thấy rõ hai người đang nói chuyện.

Nữ chính là Tô Duyệt Văn, nam thì Lâm Tây chưa từng gặp, cậu ta mặc một thân áo khoác mỏng, dáng người rất cao, chân vừa dài lại ốm, nhìn cũng khá có phong phạm. Mặt rất trắng, so với Tô Duyệt Văn còn trắng hơn vài phần, nhìn có chút nữ tính.

Tô Duyệt Văn đưa lưng về phía Lâm Tây, người nam cực kỳ tùy tính ngồi dựa vào trên bàn chỗ Lâm Tây, bởi vì là góc chết, nên hai người cũng chưa phát hiện ra Lâm Tây.

Nam nói chuyện cà lơ phất phơ: Cho nên, cậu muốn tìm người bạn trai thế nào?

Giọng Tô Duyệt Văn vẫn ôn hòa trong đó mang theo vài phần kiêu căng: Chờ tôi tìm được, cậu sẽ biết.

Người nam cười: Cậu hẹn hò với tôi, cậu sẽ biết bạn trai cậu là dáng vẻ thế nào rồi.

Tôi sẽ không hẹn hò với cậu.

Tuy rằng không rõ lắm bọn họ vào khi nào, nhưng có thể khẳng định là, Lâm Tây lại gặp phải người tỏ tình với Tô Duyệt Văn rồi. Lâm tây cảm thấy đây là vận khí của mình.

Cô lui vào góc tường, lại ngồi hai phút, cảm thấy dáng vẻ bây giờ của mình thật sự rất đáng khinh, không thể lại bị Tô Duyệt Văn hiểu lầm nữa. Cô nắm chặt tay, đột nhiên đứng lên.

Tô Duyệt Văn và cậu nam sinh này đều bị động tác đột ngột này của cô mà phát hoảng.

Thấy hai người đều trừng lớn mắt không nói chuyện, Lâm Tây vội phất phất tay: Ngại quá, chờ tôi đi ra ngoài trước, rồi hai người lại nói tiếp.

Nói xong, Lâm Tây vội từ trong góc chui ra.

Thời điểm đi ngang qua cậu nam sinh, người này lấy chân chặn Lâm Tây lại.

Lâm Tây trên mặt treo một nụ cười, rất khách khí nói với cậu ta: Phiền cậu nhường đường một chút được không?

Nam sinh kia ý vị thâm trường nhìn Lâm Tây một cái, cuối cùng từ trên bàn đứng lên, nhường đường cho Lâm Tây đi ra ngoài…

Đến toilet thay sườn xám, lần nữa trở lại phòng tập luyện. Huấn luyện viên tìm Lâm Tây rất lâu, lúc này rốt cục cô cũng xuất hiện, Tự nhiên là không khách khí mắng cô một trận.

Tập luyện chừng một tiếng, cửa phòng tập luyện đột nhiên xuất hiện mấy người nam sinh. Huấn luyện viên cho dừng lại, tới cửa nói chuyện với mấy người kia.

Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, Phó Tiểu Phương mệt rã rời, mặc sườn xám ngồi dưới đất, không có hình tượng mà ngồi nghỉ ngơi.

Lâm Tây đá cô một cái, cũng ngồi vào bên cạnh, hỏi nhỏ: Này, cái người kia. Lâm Tây chỉ chỉ vào người vừa rồi nói chuyện với Tô Duyệt Văn: Cái người mặc áo đen, cao cao trắng trắng kia, là ai vậy?

Phó Tiểu Phương ngẩng đầu liếc nhìn: Cậu để ý người ta rồi hả?

Làm sao có thể? Còn chưa quen biết mà.

Phó Tiểu Phương nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Tây, tuy rằng không tin lắm, vẫn nói cho cô: Người này là Tiết Sênh Dật, nhờ có năng khiếu thể thao mà được tuyển vào trường, giữ kỷ lục trong cuộc thi Marathon cấp tỉnh. Nhưng mà sau này cậu ta không luyện thể thao nữa, chuyển sang ca hát rồi. Cuộc thi ‘Thập đại ca sĩ’ năm trước, cậu ta xếp cao nhất, năm nay ‘Hội nhiệt âm’ tìm cậu ta đến hát mở màn.

Như vậy sao.

Lâm Tây còn muốn hỏi tiếp, đã nghe thấy huấn luyện viên vỗ vỗ tay, lên giọng hô một câu: Mọi người tập trung lại đây!

Mấy cô gái mặc sườn xám đứng thành một hàng, mấy người nam sinh đi theo huấn luyện viên đứng đối diện các cô, hình ảnh này thấy thế nào cũng rất kỳ quái.

Cô nói: Đây là hai đội hát mở màn và bế mạc của chương trình, chúng ta cần chọn hai tiết mục dẫn bọn họ, các em có ai tham gia không?

Giáo viên vừa dứt lời, có một nửa các cô gái đã nhấc tay lên rồi.

Lâm Tây đối với vài người này không có hứng thú gì, cúi đầu nhìn ngón tay.

Cậu ấy đi.

Giọng nam Trầm thấp, làm ánh mắt mọi người đều hướng đến trên người Lâm Tây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN