Tôi Chưa Từng Biết Yêu
Chương 35 - Chương 33
Trong lòng bàn tay nắm một viên kẹo, con sâu đói nổi dậy, Lâm Tây thật sự vô lực chống cự. Khi bước vào phòng thi, cô vẫn không nhịn được lột viên kẹo này ra ăn.
Vì mới nhổ răng khôn, mấy ngày liền Lâm Tây chỉ ăn nhẹ, lúc này ăn viên kẹo vào miệng, thần kinh vị giác giống như đột nhiên thức tỉnh, thật là có vài phần xúc động.
Nhờ ăn viên kẹo sữa này, Lâm Tây thuận lợi thi xong cấp bốn.
Không thể không nói, Giang Tục đoán đề quả thật rất lợi hại, rất nhiều đề đều là anh cho Lâm Tây luyện qua. Thần kì nhất chính là phần thi viết, anh cư nhiên đoán trúng đề, khi Lâm Tây ôn thi đã từng làm rồi, lúc đó Giang Tục cho cô tập làm ngữ pháp, vào thi cô chỉ cần nhớ lại là làm được.
Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên khi ra khỏi trường thi, Lâm Tây lại có cảm giác tự tin, tâm tình tràn đầy sự chắc chắn đến vậy.
Bản thân Lâm Tây cũng có chút không thể tin được, cư nhiên sẽ thuận lợi như vậy.
Cuộc thi kết thúc, tất cả mọi người ra khỏi phòng thi, cầu thang chật như nêm cối, Lâm Tây không thích cùng người khác chen lấn, luôn chờ đến cuối cùng mới xuống lầu. Cô vừa muốn đi xuống dưới, vừa lúc Hàn Sâm cũng đang đi xuống, đắc chí hài lòng đi tới cạnh Lâm Tây.
Cậu cũng đăng ký thi hả? Lâm Tây có chút ngoài ý muốn sẽ gặp cậu ta ở đây, dù sao Hàn Sâm là tên học bọt danh xứng với thực.
Hàn Sâm cũng giống Lâm Tây: Lão tử cũng muốn tốt nghiệp.
Thấy Hàn Sâm có dáng vẻ đắc ý, Lâm Tây nói: Xem ra cậu thi khá tốt nhỉ, cười đến như vậy.
Hàn Sâm nghe cô nói như vậy, càng thêm đắc ý, hắn đè thấp giọng: Kỳ thực, tôi sao chép.
Sao chép? Lâm Tây lập tức liên tưởng đến mấy tiệm quảng cáo bán đáp án: Cậu mua đáp án rồi hả? Nhưng mà, lần này không dùng di động sao?
Hàn Sâm xua tay, nói chuyện trong phòng thi, lập tức mặt mày hớn hở lên: Tôi chép người bên cạnh, bên cạnh là người của khoa Tiếng Anh. Nói xong vẫn còn không quên khinh bỉ Lâm Tây: Ai tiêu tiền chứ! Rất đáng khinh!
… Lâm tây đối với lời này của Hàn Sâm quả thực không phản bác được, cô liếc Hàn Sâm một cái, cuối cùng vẫn là tàn nhẫn nói sự thật: Nhưng là lần này cuộc thi là hoa mai cuốn.
Có ý gì? Hàn Sâm một mặt nghi hoặc: Không có hoa mai mà.
Hoa mai cuốn ý là, trình tự đề thi của tất cả mọi người đều không giống nhau.
Dựa vào – – Hàn Sâm rốt cục biết bản thân chép sai hết, kích động nói lại: Người ra đề sao có thể âm hiểm như vậy? Cùng một cuộc thi, đề bài thi lại không giống nhau, cái này có thể thành thực chút được không?
… Lâm Tây bất đắc dĩ nâng trán: Thành thực không phải dùng như thế…
Lâm tây mặc kệ Hàn Sâm, mang ba lô lên đi ra khỏi dãy phòng học.
Hàn Sâm tựa hồ không thể chấp nhận được nhưng đối với thi cấp bốn cậu ta cũng không có yêu cầu lớn lao gì, rất nhanh đã tiếp nhận hiện thực, tâm tình hoàn toàn không có dáng vẻ bị ảnh hưởng. Hắn bắt được quai đeo ba lô của lâm tây, vẫn là giọng điệu tự đại: Nè, cậu định đi đâu?
Lâm tây ghét bỏ kéo quai đeo lại, tức giận trả lời: Đi tìm tiểu Phương.
Tôi hỏi cậu tối hôm nay định đi đâu.
Lâm tây dừng bước lại, nghi hoặc quay đầu liếc nhìn Hàn Sâm một cái. Đôi lông mày rậm của cậu ta giờ phút này có chút xấu hổ mà giao nhau, thấy Lâm Tây quay đầu nhìn mình, trên mặt nổi lên hai luồng đỏ ửng khả nghi.
Cậu muốn làm gì? Lâm Tây cảnh giác nhìn theo cậu ta.
Nhìn không thấy là ông đây muốn hẹn cậu sao. Hàn Sâm vẫn là giọng điệu đáng đánh đòn: Sao luôn biết mà cứ còn cố hỏi.
Lâm Tây bĩu môi, rất dứt khoát mà cự tuyệt: Có hẹn rồi.
Ba chữ Có hẹn rồi của Lâm Tây vừa nói, bỗng chốc làm Hàn Sâm đổi mặt. Hắn hung hăng bắt được bả vai Lâm Tây, kéo áo lông của cô như muốn tuột ra.
Hẹn ai?
Lâm Tây kéo áo lại, kéo tay Hàn Sâm ra.
Mắc mớ gì đến cậu. Lâm tây khó chịu: Dù sao cũng không phải cậu.
Thấy Hàn Sâm lại muốn kéo tay cô, cô lập tức lắc người một cái, trực tiếp chen vào đám người, chạy nhanh ra khỏi dãy lầu.
Lâm Tây, mẹ nó chạy đi đâu! Dáng người Hàn Sâm cao lớn, không giống Lâm Tây dễ chen lách, cậu ta ở phía sau hùng hùng hổ hổ, Lâm Tây… Có phải cậu muốn hồng hạnh xuất tường không… Mẹ nó nói cho tôi… Cậu hẹn với ai…
Lâm Tây càng chạy càng xa, giọng Hàn Sâm cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rốt cục đến bóng dáng cũng đã nhìn không thấy nữa…
Thật vất vả mới thoát khỏi Hàn Sâm, Lâm Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Tây gọi cho Tiểu Phương, chuẩn bị đến dãy lầu khác tìm Phó Tiểu Phương cùng nhau trở về phòng ngủ, người đông đúc, cô vòng vo một lát mới đến. Còn chưa tới gần sảnh dãy lầu, Lâm Tây từ phía xa đã thấy một đám người, đang vây quanh dưới lầu.
Nhìn kỹ, cư nhiên là các thành viên công tác của bữa tiệc Thập đại ca sĩ .
Lâm Tây đang rối rắm có nên đi qua hay không, Phó Tiểu Phương gọi điện thoại tới.
Này, cậu đang ở đâu, mau tới đây. Còn có hai ngày là tới tiệc tối rồi, học tỷ học trưởng nói buổi chiều còn phải tập luyện. Lâm Tây có thể nghe ra giọng Phó Tiểu Phương có chút phức tạp, muốn chạy trốn, muốn mắng chửi người lại không dám, còn phải làm bộ biểu hiện ra vẻ thật vui mừng.
Lâm Tây quyết định, quay đầu một mình đi về phòng ngủ.
Tiểu Phương… Mình chợt nhớ mình phải về phòng ngủ trước một chuyến, cậu đi luyện trước đi, buổi chiều mình lại đi tìm cậu. Lâm Tây cười hiền lành, nghĩ rằng, đêm bình an, lễ Giáng Sinh ai còn đi làm cu li chứ?
Lâm Tây sẽ đi tìm cậu ấy, nhưng mà là hôm sau.
Lâm Tây… tình bạn của chúng ta…
Chưa từng có. Lâm Tây trả lời rất quyết đoán.
Phó Tiểu Phương: …
*****
Lâm Tây trở về phòng ngủ ngủ bù một giấc, hơn một giờ chiều, Lâm Tây mặc quần áo rồi gọi cho Lâm Minh Vũ.
Dù sao cũng là đêm bình an, dù lớn hay nhỏ cũng là ngày lễ, còn phải chạy đến huấn luyện, không thể một mình trong phòng ngủ cắn đậu phộng, này cũng quá phí thời gian rồi.
Đổ chuông thật lâu mới có người nhận, Lâm Tây vẫn là giọng điệu tùy tiện: Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, lại đang xem phim hả?
Trong loa truyền đến tạp âm, truyền
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!