Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 34 - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 34 - Chương 32



Lâm Tây có chút buồn bực, từ bệnh viện của trường ra, luôn đi một mình ở phía trước, tuy rằng không hề để ý cái người thiết diện vô tư, bất cận nhân tình là Giang Tục kia, nhưng mỗi khi đi vài bước thì nhịn không được quay đầu liếc anh một cái, thấy anh vẫn đi theo, mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

Cũng không biết vì sao, mỗi lần vụng trộm quay đầu tìm anh, anh luôn vừa khéo ngẩng đầu bốn mắt hợp nhau với cô, thời gian chính là vừa đúng lúc như vậy, biến thành cô rất mất mặt.

Trong khoang miệng đầy mùi máu tanh, cũng đã cảm thấy quen, Lâm Tây cũng không nổi loạn muốn súc miệng nữa. Thuốc tê sẽ mất đi hiệu lực từ bốn đến sáu tiếng, môi dưới và đầu lưỡi còn có chút tê. Cũng không có khẩu vị ăn cơm, trong đầu chỉ nghĩ duy nhất đến hương vị của mấy viên kẹo sữa, ngon tuyệt vời.

Đi ngang qua sân bóng rổ, Lâm Tây theo bản năng nhìn thoáng qua, quả thực tìm được cái người anh trai không có lương tâm Lâm Minh Vũ kia. Lâm Tây đang lúc chịu đau của việc nhổ răng, thế mà Lâm Minh Vũ lại ở đây chơi đến vui vẻ.

Lâm Tây vốn nhổ răng xong còn phải đi huấn luyện, nhìn đến tình cảnh này, ngẫm lại cái tên phát xít Giang Tục kia, thật sự phẫn uất không thôi. Xắn tay áo, tức giận đi lên tìm Lâm Minh Vũ lý luận.

Mùa đông, Lâm Minh Vũ cũng không sợ lạnh, trên người chỉ mặc đồ chơi bóng, chạy đến mồ hôi đầy đầu.

Anh đứng bên sân bóng, tùy tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn lướt qua Lâm Tây thở phì phì trước mặt và Giang Tục vẻ mặt bình tĩnh đứng một bên.

Một bên Giang Tục tỏa ra khí thế cao lãnh và cấm dục, một bên là Lâm Tây mang cái ba lô có gắn con Piakachu, hình ảnh này làm Lâm Minh Vũ nhịn không nhịn được cười ra tiếng.

Anh còn cười? Lâm Minh Vũ anh có nhân tính không vậy, dù gì em cũng là em gái anh mà! Lâm Tây tức giận khẽ động đến miệng vết thương, cô che má phải, ánh mắt lên án.

Nhổ răng? Lâm Minh Vũ thấy Lâm Tây hít một hơi, lại hỏi một câu: Đau không?

Lâm Tây nhe răng trợn mắt trừng anh: Em thấy anh là không muốn nhận người em này rồi.

Lâm Minh Vũ ý vị thâm trường nhìn lướt qua, than thở nói: Không phải là có người muốn vậy sao?

Nói đùa kiểu gì vậy?

Một ánh mắt uy hiếp bay tới, Lâm Minh Vũ vội sửa lại: Này không phải là có người muốn tìm anh chơi bóng sao! Em cũng biết, không có anh bọn họ không thắng được.

Nói xong, lại có thâm ý khác quét Giang Tục một cái: Tôi phải ra trận không phải sao?

Giang Tục lãnh liệt lườm một cái, lập tức gật đầu: Ừm.

Còn nói gì nữa, dù sao chuyện người khác so với em quan trọng hơn. Lâm Tây đối với câu trả lời này tất nhiên là bất mãn: Đừng nói nữa, tình cảm anh em hôm nay của chúng ta chấm dứt ở đây!

Nói xong, Lâm Tây nắm lấy áo Giang Tục: Anh còn không bằng Giang Tục đối với em, em và cậu ta còn không có huyết thống nữa đó, dạy em học, còn theo nhổ răng với em, so với người làm anh như anh mạnh hơn nhiều! Cô ngẩng đầu đối diện với Giang Tục, vô cùng trịnh trọng nói: Tôi và Lâm Minh Vũ ân đoạn nghĩa tuyệt rồi. Giang Tục, về sau tôi sẽ xem cậu là chị tôi!

Giang Tục cũng chỉ là đang xem cuộc chiến, thình lình bị kéo vào chiến trường, vốn là chưa chuẩn bị sẵn sàng, càng không ngờ tới Lâm Tây sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, một câu nghẹn ngào cũng chưa nói.

Lâm Tây đụng Giang Tục một chút: Giang Tục, cậu cảm thấy thế nào?

Thấy Giang Tục có chút lờ mờ, Lâm Minh Vũ một phen xách mũ áo lông của Lâm Tây lên: Được, với chỉ số thông minh này của em, cũng không giống người chị Giang Tục này. Anh đẩy đẩy đầu cô, an bày nói: Nhanh về đi.

Nói xong lời này, Lâm Minh Vũ lại là dáng vẻ kệch cỡm nói: Giang Tục phải về phòng ngủ thay đồ chơi bóng, thuận tiện đưa em tôi về được không?

Ừm. Giang Tục trả lời rất chính trực: Vừa hay tiện đường.

Hai người từ sân bóng đi về phòng ngủ được một đoạn, đến cây cầu nhỏ, Lâm Tây rẽ hướng.

Không về phòng ngủ? Giang Tục hỏi.

Lâm Tây bụm mặt, thập phần buồn bực nói: Còn không phải cái tiệc tối gì đó sao, tập luyện một trăm lần, phiền chết rồi.

Tôi đưa cậu đi.

Không cần đâu. Lâm Tây cầm lại ba lô, rất thiện tâm chỉ chỉ hướng ký túc nam: Cậu về thay quần áo đi.

Giang Tục nhìn cô một cái, vẫn trầm mặc.

Tôi đi trước, hôm nay cám ơn cậu nhiều. Lâm Tây ôm mặt bị sưng, cười đến có chút khó coi: Cháo Quế Lâm, tôi nhớ kỹ rồi!

Từ cầu nhỏ đến lễ đường đi chỉ có năm phút, Giang Tục không cố ý đưa đi, chỉ đứng tại chỗ, nhìn Lâm Tây đi qua, mới xoay người về phòng ký túc.

Vừa đến dưới lầu, Lâm Minh Vũ đã gọi tới rồi.

Nhận máy, trong tai nghe truyền đến thanh âm hổn hển của Lâm Minh Vũ: Ông đây rất phối hợp với cậu rồi, mẹ nó cậu sửa máy tính lại như cũ cho tôi!

Khóe miệng Giang Tục giơ lên một vòng cung.

Mẹ nó cậu đang ở đâu? Lâm Minh Vũ hỏi: Em tôi về phòng ngủ chưa?

Đi tập luyện rồi. Giang Tục vẫn trả lời ngắn gọn như trước: Tôi vừa đến phòng ngủ.

Nghe đến đó, Lâm Minh Vũ nhịn không được oán giận lên: Đội bóng huấn luyện cậu cũng không đến, có người đội trưởng như cậu thực là may mắn cho đội bóng chúng ta.

Giang Tục bị oán giận, cũng không giải thích, chỉ chậm rãi phun ra bốn chữ.

Nước ấm nấu ếch.

Lâm Minh Vũ chậc chậc trào phúng hai tiếng: Khó mà nói được, có khi cậu nấu lại là cóc nhái.

Giang Tục mỉm cười, vẫn luôn ung dung.

Vẫn nuốt trôi được.

*****

Lâm Tây lưng mang ba lô vào hội trường, hội trường vẫn là một mảnh hỗn loạn, nơi nơi đều là người.

Tiệc tối gần tới, trong hội trường đã bắt đầu lục tục bố trí.

Tìm Tiết Sênh Dật cũng không khó khăn, hắn mỗi ngày đều ngồi đúng một chỗ, lâu dần tất cả mọi người đều tự giác để vị trí này cho hắn.

Lúc Lâm Tây đi đến bên cạnh hắn, hắn đang cúi đầu chuyên chú chơi di động.

Hôm nay không tập luyện sao? Lâm Tây hỏi: Không luyện thì tôi về nghỉ ngơi.

Tầm mắt Tiết Sênh Dật chậm rãi từ màn hình điện thoại dời lên, cuối cùng dừng ở trên mặt đang sưng của Lâm Tây, trong ánh mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường: Hôm nay tôi đã gặp cậu rồi.

Hả? Lâm Tây đau đến hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn Tiết Sênh Dật: Ở đâu?

Cậu đi nhổ răng rồi hả? Tiết Sênh Dật cất di động, ngẩng đầu nói: Giang Tục đi với cậu.

Thình lình nghe được Tiết Sênh Dật nhắc tới Giang Tục, Lâm Tây có chút không rõ ý của hắn, rất cẩn thận hỏi: Cậu muốn nói cái gì?

Tiết Sênh Dật cười: Cái tên ở Hội nhiệt vũ kia, còn có Giang Tục, cậu một chân đứng hai thuyền hả?

Lâm Tây không ngờ Tiết Sênh Dật có thể mơ mộng thành như vậy, khiếp sợ cực kỳ: Làm sao có thể?! Ngay cả đối tượng tôi cũng không có!

À.

Lâm Tây bị Tiết Sênh Dật hỏi như vậy, nhất thời cũng có chút khó chịu. Cô ôm má phải càng lúc càng đau, tức giận nói với Tiết Sênh Dật: Ngày mai tôi không tới, bị bệnh, mất bao lâu mới tập xong hết bài? Cô càng nghĩ càng buồn bực, gần đây thật sự là bị tên này đùa giỡn xoay vòng vòng, nhịn không được cảnh cáo hắn: Cậu lại trêu chọc tôi thử xem!

À. Tiết Sênh Dật đối với lời cảnh cáo của lâm tây chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, hai chân hắn tùy ý gác lên, hai tay khoanh lại, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người lâm tây: Sắp tới Noel rồi, đi hẹn hò sao?

Lâm Tây liếc nhìn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN