Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 47 - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 47 - Chương 45



Lâm Tây đưa mắt nhìn ly sữa đậu nành trước mặt, lại đưa mắt nhìn Giang Tục bên cạnh, cảm thấy có chút xấu hổ. Cô ngồi vào chỗ của mình không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Giang Tục vẫn là biểu cảm thản nhiên, tự nhiên ngồi vào cạnh Lâm Tây, mỗi một động tác đều dường như đang tuyên thệ chủ quyền.

Nhìn một màn trước mắt này, ánh mắt Tiết Sênh Dật có chút ý vị thâm trường, cậu ta nhấc một đũa mì, giống như lơ đãng cười nhẹ: Cậu có bạn trai rồi hả?

Mặt Lâm Tây ửng hồng lên, quay đầu liếc mắt nhìn Giang Tục một cái, anh thế nhưng cũng vừa lúc đang nhìn cô, không khỏi vội chuyển tầm mắt, vội cúi đầu: Còn chưa có… Không có.

Giang Tục thấy Lâm Tây phủ nhận, cũng không tức giận.

Anh nhàn hạ ngồi trên ghế dựa, ngón tay như có như không gõ nhẹ lên mặt bàn.

Mỗi một cái đều làm trong lòng Lâm Tây run lên.

Tiết Sênh Dật ăn vài miếng mì sợi, liền buông đũa xuống.

Cơm tôi sẽ ăn, nhưng trận đấu sẽ không tham gia. Tiết Sênh Dật cười nói.

Nhưng mà…

Tiết Sênh Dật đưa tay ra, nắm tay Lâm Tây: Cảm ơn, ý tốt của cậu tôi nhận.

Ánh mắt Giang Tục liếc xuống, lạnh lùng dừng trên tay Tiết Sênh Dật và Lâm Tây đang nắm lấy, ánh mắt trầm xuống.

Là đàn ông, thì tham gia đi. Giang Tục khó có khi khiêu khích như thế: Sợ hãi rụt rè, muốn nhận được sự đồng tình của con gái sao?

ý cười trên mặt Tiết Sênh dật dần dần biến mất, mặt cậu ta không biểu cảm nhìn chằm chằm giang Tục, chậm rãi buông tay lâm tây ra: Kích tướng tôi? Đáng tiếc, tôi sẽ không tham gia.

Nói xong, đẩy bàn ra bước đi.

Tiết Sênh dật…

Lâm tây đứng dậy muốn đuổi theo, bị giang Tục giữ lại.

Cậu nói cái gì vậy? Lâm tây cau mày: Cậu ta bị bệnh, cũng không phải bản thân không muốn chạy, so với bất kỳ ai thì cậu ta là người muốn thi đấu nhất đó.

Giang Tục nhàn nhạt lườm một cái, khinh môi nói chuyện: Cậu ta sẽ tham gia.

Lâm tây quay đầu lại nhìn giang Tục, nghi hoặc hỏi anh: Vì sao?

Không vì sao hết.

Giang Tục khẽ ngẩng đầu, trong mắt là sự chân thật đáng tin và bá đạo: Ngồi xuống.

Haiz… Lâm tây nhìn nhìn bóng lưng Tiết Sênh dật đi xa, phân vân, cuối cùng vẫn là ngồi xuống…

Bị giang Tục giám sát ăn xong bữa sáng, uống xong sữa đậu nành nóng, anh lại kiên trì muốn đưa lâm tây về phòng ngủ.

Một đường đều có chút không yên lòng, giang Tục nói gì đó cô cũng không hoàn toàn nghe rõ. Lâm tây vẫn luôn nhớ đến lời của Tiết Sênh dật Tôi không chạy được nữa rồi. Khi nói câu kia, là một biểu cảm phức tạp.

Bị bắt phải từ bỏ niềm đam mê của bản thân, tựa như bị bắt từ bỏ người mình thích, hẳn là một cảm giác rất đau đớn?

Lâm tây đỡ tay vịn từng bước một bò lên lầu, vẫn luôn cúi đầu, cũng không thấy phía trước.

Lâm tây. Đỉnh đầu truyền đến thanh âm gọi tên cô.

Thanh âm không lớn, vừa khéo là lâm tây có thể nghe thấy, thập phần dịu dàng, cũng thập phần quen thuộc.

Cư nhiên là người đời này không có bất kỳ quan hệ gì, Đan Hiểu.

Lâm Tây đang leo lên giữa lầu hai, lầu ba, cô ta đứng ở lầu ba nhìn xuống, trên mặt mang theo tươi cười, ánh mắt híp lại, nhìn qua thập phần hiền lành, lúc gọi tên lâm tây, giống như quan hệ của hai người là bạn bè thân thiết vậy.

Lâm tây có chút hoảng hốt, cảm thấy giống như trở lại thời gian trước khi trùng sinh.

Lâm tây vịn lan can, đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô ta, thoáng có chút xấu hổ: Có chuyện gì sao?

trong mắt Đan hiểu có chút thất lạc: Tôi biết cậu có vẻ không thích tôi.

Không phải… Lâm tây vội xua tay: Không có…

Trước còn có chút không hiểu, hiện tại đã hiểu, ha ha, là lỗi của tôi. Đan hiểu mím môi cười: Ngày hôm qua ở công viên thế kỷ, tôi thấy cậu và giang Tục rồi.

Cái đó…

Cậu và tiểu Phương là bạn tốt, tôi sợ cậu sẽ để ý. Tôi chấp nhận rồi, thầm mến thất bại thôi, không có gì. Cô ta nói đến rất thản nhiên, cũng không chút để ý: Chúc mừng hai người.

Không đợi Lâm Tây giải thích gì, Đan Hiểu đã xoay người đi rồi, bước chân nhẹ nhàng, đuôi tóc cột lên lung lay.

Lâm Tây nhìn bóng lung cô, như có đăm chiêu.

******

Mới vừa vào phòng ngủ, Phó Tiểu Phương lập tức vây quanh, ôm cánh tay Lâm Tây, lòng đầy căm phẫn lên án: Lâm Tây, cậu biết không, Lâm Minh Vũ hắn ta thật sự càng ngày càng quá đáng rồi !

Như thế nào?

Mình đăng ảnh tự chụp trên weibo, hắn ta cư nhiên nói hưu nói vượn dưới bình luận.

Lâm Tây cởi áo khoác, thay áo ngủ bằng vải gai: Làm sao mà cậu biết là Lâm Minh Vũ?

Ảnh bán thân rõ ràng chính là hắn!

Nói không chừng có người giả mạo anh ấy?

… Phó Tiểu Phương không nói gì nhìn về phía Lâm Tây: Kiểu người nhược trí như hắn ta, ai muốn giả mạo chứ!

Lâm Tây bị Phó Tiểu Phương chọc cười, đi qua xem máy tính của Phó Tiểu Phương, cô nàng đang lên weibo, lâm tây trượt con

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN