Tôi Không Hợp Yêu Đương - Chương 13 + 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tôi Không Hợp Yêu Đương


Chương 13 + 14


Mới chớp mắt đã đến thứ 6, Bát Bảo đã đến sân bay của thành phố A, không thể chờ đợi được nữa liền gửi tin nhắn cho đám bạn thân: “Các đồng chí, tớ đã về rồi đây!! Mình về nhà tắm rửa thay quần áo đãrồi buổi tối gặp nhau ở Thiên Hạ Cư nha!”

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [OK]

Tiểu Điềm Điềm vô địch: tối hôm nay mình phải trực ban… không đi được [ rơi lệ ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Lịch tăng ca của công ty cậu như muốn đối địch với mình….

Tiểu Điềm Điềm vô địch: [ rơi lệ ][ rơi lệ ][ rơi lệ ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: @Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát, cho nên chỉ hai người chúng ta đi à?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Để mình hỏi xem Hạ Minh có muốn đi không?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Được đấy, mấy năm rồi mình chưa gặp em ấy, có phải là cao hơn đẹp trai hơn rồi đúng không?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: thật tiếc vẫn là một tên ngốc như trước [ mỉm cười ]

cô vốn còn muốn nói Giang tiên sinh dưới lầu tiện đường đưa cậu đi phỏng vấn, còn làm việc nghĩa không chùn bước đối đầu với kẻ địch, nhưng sau khi đánh được chữ “Giang tiên sinh dưới lầu” thì cônhanh chóng xoá hết đi.

Nguy hiểm thật nguy hiếm thật, suýt nữa là cho Sấu Sấu có cơ hội dìm hàng cô rồi.

cô vừa gửi tin nhắn hỏi ý kiến Hạ Minh thì lại có khách đến. Hạ Duy theo thói quen nói câu, “Hoan nghênh đến đây.” Sau đó mới nhìn rõ người đến là ai.

Là em gái của Diệp Khải.

Bỗng nhiên cô hơi xấu hổ, nhưng chấn chỉnh lại tinh thần rất nhanh, cười cười với cô bé, “Em đến đây làm móng sao?”

cô bé ấy nói, “Hôm nay không làm móng, chị lau sạch bộ móng đã làm lần trước cho em đi.”

“Được, ngồi bên này.” Hạ Duy rửa tay sạch rồi lấy dụng cụ ra ngồi đối diện cô bé, “Ở đây bọn chị làm móng nhưng rửa móng là miễn phí đó.”

“Vâng, em biết ạ.” cô bé ấy chìa tay ra, hỏi cô, “Có phải chị chia tay với anh trai của em rồi không?”

“……” Hạ Duy im lặng một chốc mới trả lời, “Cũng không tính là chia tay.”

“anh trai em ở nhà buồn bã vài ngày rồi.”

“À…. anh ấy ổn chứ?”

“Gần đây thì ổn hơn rồi.” cô bé ấy ngẩng đầu lên nhìn cô, “Sao chị phải chia tay với anh ấy chứ? Cảm thấy anh ấy có chỗ nào không tốt ạ?”

“không phải, chị đã nói với anh ấy rất rõ ràng rồi, là do chị không tốt.”

Sau đó cô bé ấy không nói gì nữa, Hạ Duy cũng im lặng lau nước sơn cho cô bé. Sau khi cô bé ấy đi, Hạ Duy lạichán nản ôm lấy con bề bề nhồi bông——đây là quà của Bát Bảo tặng nhân dịp sinh nhật của cô, nói chỉ con bề bề này mới ở bên cô.

Đây vốn chỉ là một lời nói đùa, bây giờ nhìn lại thì thật đúng là thứ nguyền rủa.

Ôi, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi hả bề bề?

Điện thoại trong túi quần cô rung lên, cô lấy điện thoại ra thấy tin nhắn trả lời của Hạ Minh, “Được! Em đã nghe danh tiếng của Thiên Hạ Cư lâu rồi! Nhưng có vẻ như rất đắt đỏ, em còn chưa tìm được công việc nữa này QAQ.”

Hạ Duy: Chị trả hộ em, nhưng em không có quyền gọi món ăn

Hạ Minh Minh: Được được (^o^)/~

Hạ Duy: 6h ở trước cửa Thiên Hạ Cư, em biết đường không?

Hạ Minh Minh: No problem

Hạ Duy: [ icon dở khóc dở cười ]

cô nhớ ra hôm nay là thứ 6, có thể đông khách nên cô gọi điện đặt chỗ trước. không ngờ đến 5h chiều đột nhiên trong cửa hàng đông khách nên đợi làm xong hết đã đến 6h30 rồi.

cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt tức giận của Bát Bảo.

cô vội vã đến Thiên Hạ Cư, Bát Bảo và Hạ Minh đều đang ngồi bên trong chơi điện thoại, “Xin lỗi xin lỗi, đột nhiên trong cửa hàng đông khách quá, mình không đi được.” Hạ Duy cười híp mắt xin lỗi bọn họ, “Hai người gọi món chưa?”

Hạ Minh Minh nói, “Bọn em đã gọi rồi, đợi chị đến thì có thể đưa món ăn lên, chị nhìn xem chị còn muốn gọi món gì nữa không?” Cậu nói rồi đưa menu cho cô, không quên phụ hoạ thêm một câu, “Vừa rồi em vừa xem giá cả, chị – chị đúng là chị ruột của em đó nhé.”

“…. Cho nên đợi em tìm được công việc rồi thì phải báo đáp chị cho tốt đó nhé.”

“Em biết rồi mà.”

Bát Bảo ngồi đối diện cười ha ha hai tiếng, “Cậu biết mình ở công trường mấy ngày không? Người phụ trách hạng mục đó cực kỳ keo kiệt, buổi trưa mỗi ngày lúc bọn mình ăn cơm còn chỉ A A A A coi như xong, gã còn bảo bọn mình ăn nhiều quá, bảo bọn mình sau này đừng ăn nhiều như vậy nữa.”

Hạ Duy: “……”

“Bây giờ mình vất vả lắm mới về đây ăn một bữa cho đàng hoàng, cậu còn để mình đợi lâu như vậy.”

“…… Xin lỗi mà, cậu chịu khổ rồi. Nhưng sao mình không thấy cậu gầy đi chút nào thế?”

Bát Bảo: “…..”

cô đang tự hỏi bản thân mình lấy lý do gì để tuyệt giao với Hạ Duy đây thì phục vụ đã dọn món ăn lên. Hạ Duy thấy đồ ăn bọn họ gọi cũng không tệ lắm nên không gọi thêm gì nữa, chỉ hơi mong đợi hỏi phục vụ, “Trong các món ăn mà chúng tôi gọi thì có món nào được ông chủ làm không?”

Phục vụ mỉm cười trả lời, “Xin lỗi quý khách ạ, hôm nay ông chủ làm món khác.”

“À….” Hạ Duy thất vọng nặng nề, nhưng nhớ lại tấm vé số kia không trúng một số nào, cô liền bình thường lại hơn rất nhiều.

Bát Bảo gọi một phần cơm trứng cơm, không đợi được mà ăn một miếng, “A… Qủa nhiên là cơm chiên trứng! Ăn ngon thật đấy!”

Hạ Duy lấy muỗng múc một miếng cho vào miệng, bình luận, “Hương vị cũng không tệ nhưng khôngngon như lần trước ông chủ tự làm.”

Bát Bảo hứ cô một tiếng, “Mình thấy là do cậu bị tâm lý ảnh hưởng thôi.”

“Vốn dĩ là vậy mà.” Hạ Duy tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tay vẫn không nhịn được múc thêm mộtmuỗng cơm chiên trứng nữa.”

Bát Bảo lại uống thêm một muỗng canh kèm theo, cảm động đến híp cả mắt lại, “Cuối cùng cũng có cảm giác sống lại rồi. Được rồi, ngày mai mình đến cửa hàng tìm cậu, cậu giúp mình làm móng nha. Cuộc sống ở công trường cực khổ quá đi mất, chỉ khi thấy bộ móng xinh đẹp trên tay thì mình mới cảm giác được mình còn là phụ nữ.”

“Phì, khụ khụ.” Hạ Minh sặc cơm trong miệng.

Bát Bảo lập tức trợn mắt lườm cậu, “Sao hả?”

Hạ Minh Minh lắc đầu như trống bỏi, “không không, chỉ là em cảm thấy được ngồi ăn cơm chung bàn với hai thiếu nữ bằng tuổi, em thật sự là quá vinh dự rồi.”

“Biết là tốt!”

Hạ Duy nói, “Nếu đắc tội hai thiếu nữ ở đây thì em phải trả tiền cho bữa cơm này đấy.”

Hạ Minh: “……….”

Cậu không nhịn được nghĩ thầm sắp 30 đến nơi mà còn nghĩ mình là thiếu nữ, thật là đáng sợ.

Cả bữa cơm cậu không dám nhiều lời dù chỉ một chữ, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm(*) vượt qua. đithang máy xuống lầu, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục bếp đứng ở đại sảnh, vội vàng lôi kéo Hạ Duy, “Chị, chị xem đi, người đó có phải là anh Giang ở dưới lầu chúng ta không?”

(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

Hạ Duy nhìn theo hướng cậu chỉ, quả thật nhìn thấy Giang Chi Châu, bên cạnh anh ta còn có một cô gáinữa, đang nói chuyện với anh ta. Hạ Duy hơi tò mò, người này là bạn gái anh à? Nhưng người đàn ông thẳng như anh làm sao có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy?

Á, không phải là người lần trước cho anh leo cây ở rạp chiếu phim đấy chứ?

cô nghĩ thầm, quả nhiên là còn chưa theo đuổi được.

“anh ấy là đầu bếp ở đây à? không ngờ được anh ấy mặc đồng phục bếp cũng đẹp trai như vậy!”

Hạ Minh Minh ngạc nhiên ca ngợi Giang Chi Châu một phen, ngay cả Bát Bảo cũng ngạc nhiên hỏi Hạ Duy, “Cmn, đây là vị Giang tiên sinh ở nhà lầu dưới của cậu à? Đến giờ cậu chưa từng nói anh ta đẹp trai như vậy nha!”

Hạ Duy: “………”

Lúc này Giang Chi Châu cũng phát hiện động tĩnh bên này, nhìn về phía bọn họ. Hạ Minh thấy anh ta đang nhìn mình liền vui vẻ vẫy tay với anh.

Giang Chi Châu ngạc nhiên một lúc, sau đó gật nhẹ đầu với cậu xem như chào hỏi. Hạ Duy gõ đầu Hạ Minh, kéo tay cậu ra ngoài cửa lớn của Thiên Hạ Cư.

“Sao thế, gặp người quen à?” Phương Uyển hỏi Giang Chi Châu, Giang Chi Châu chuyển tầm mắt, đáp, “Ừ, là hàng xóm trong chung cư.”

“À…” Phương Uyển không quan tâm những vị hàng xóm này, cười cười với Giang Chi Châu, nói: “Em xin lỗi, hôm nay là liên hoan trong công ty với mấy đồng nghiệp, không ngờ là anh làm những món ăn bọn em gọi, em cảm thấy thật trùng hợp. Em không muốn quấy rầy anh đâu, nhưng em vẫn muốn trước khi đi gặp lại anh một chút.”

“Các cô là khách hàng, là điều đương nhiên thôi.”

Phương Uyển mở miệng định nói gì đó, nhưng một lát sau mới nói, “Có thể ăn đồ ăn anh làm, bữa cơm này cũng thật có giá trị. Thôi… Tạm biệt.”

Giang Chi Châu nhìn cô đi xa rồi xoay người bỏ đi.

Hôm nay anh về nhà muộn hơn bình thường, hơi lo lắng con mèo ở nhà một mình sẽ sợ hãi——nó không có râu nữa, không có cảm giác an toàn nữa. Thang máy lên một lúc rồi dừng lại, Giang Chi Châu nhìn bên ngoài, là cô Hạ ở lầu trên đang đứng đấy.

Hạ Duy cũng ngạc nhiên một lúc rồi mới nhấc chân đi vào thang máy. Nhưng muốn phá vỡ bầu khôngkhí xấu hổ giữa hai người nên Giang Chi Châu không biết nói gì mà cũng tìm chuyện để nói, “Sao cô lại một mình về nhà?”

Hạ Duy nói: “À, tôi đi dạo phố với bạn bè, Hạ Minh không đi cùng nên về trước rồi.”

“À, vậy à!”

không khí im lặng lần nữa, lần này đổi lại là Hạ Duy mở miệng trước: “không ngờ anh lại là đầu bếp của Thiên Hạ Cư, tiền lương của anh chắc cao lắm.” Nếu không tại sao có thể mua nỗi căn hộ ở đây chứ.

Giang Chi Châu liền giật mình, sau đó mới trả lời, “Đúng là tiền lương của đầu bếp ở Thiên Hạ Cư rất cao, nhưng tôi là ông chủ của Thiên Hạ Cư.”

Hạ Duy: “…………….”

cô không nhớ rõ làm thế nào mà mình ra khỏi thang máy được, cô chỉ nhớ lúc thang máy đi lên, cô đãlấy điện thoại gửi tin nhắn cho đám bạn thân, “Nghe rõ đây, Giang tiên sinh ở nhà dưới lầu của mình là ông chủ của Thiên Hạ Cư đó!!!”

Lúc cô nhấn vào đã thấy có hơn 10 tin nhắn chưa xem, cô lướt lên nhìn thì quả nhiên là Bát Bảo khuếch đại vị Giang tiên sinh đó đẹp trai bao nhiêu với bọn họ.

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Vừa rồi không phải Bát Bảo nói anh ta là đầu bếp của Thiên Hạ Cư hay sao? Sao chưa bao lâu đã biến thành ông chủ rồi?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Là anh ta tự nói đó! Ông chủ của Thiên Hạ Cư không phải cũng nấu ăn hay sao, có thể lúc chúng ta gặp anh ta là vừa làm xong, chưa thay quần áo.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cmn?? anh ta thật sự là ông chủ của Thiên Hạ Cư à? không phải giả mạo chứ??

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình cảm thấy là không đâu, bởi vì cảm giác anh ta thật sự là người có tiền, có lẽ đầu bếp không giàu có như vậy.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sớm biết như vậy thì lúc trước mình chuyển chỗ qua ở với cậu rồi!

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]

không gầy mười cân không đổi tên: Vừa mở nhóm chat ra thì thấy đều nói về Giang tiên sinh [ bye bye]

Tiểu Điềm Điềm vô địch: 23333(*) [ cười trộm ]

(*) Là kiểu cười đến quỳ lạy luôn

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Đúng rồi, mình nghe nói ông chủ của Thiên Hạ Cư lúc còn trẻ đã tham gia cuộc thi nấu ăn, còn được giải nhất nữa, nhưng không biết là cuộc thi như thế nào.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: … Lúc còn trẻ là bao nhiêu tuổi?

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Chắc là lúc còn đi học á, ông chủ của bọn mình đặc biệt đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, nhưng Thiên Hạ Cư lúc mới mở không phải là Giang tiên sinh dưới lầu của các cậu mà là con trai của ông chủ, nghe nói từ nhỏ đã đi theo học nấu ăn.

Hạ Duy khẽ nhếch lông mày, cuộc thi nấu ăn? Ông chủ nhỏ…. của Trung Quốc??

Hạ Duy mở websites, muốn tìm thử cuộc thi nấu ăn, nhưng đến khi mở ô tìm kiếm ra, cô mới phát hiệnngay cả họ tên đầy đủ của Giang tiên sinh tầng dưới cô cũng không biết.

cô nghĩ ngợi rồi lại điền vào ô tìm kiếm “Ông chủ Thiên Hạ Cư, cuộc thi nấu ăn”. Kết quả tìm ra số lượng tin tức thật sự rất ít, hơn nữa đa số đều không liên quan đến thứ cô cần. cô nhẫn nại mở từng trang một, lại thay đổi từ khóa kìm kiếm mấy lần, cuối cùng cũng tìm được một video chỉ có vài phút ngắn ngủi.

Video mới chỉ có mấy trăm lượt xem, tiêu đề là chàng trai thiên tài đầu bếp Giang.

Hạ Duy: “…”

Độ phân giải của video rất thấp, chỉ phóng lớn một chút thì sẽ xuất hiện mấy ô vuông nên Hạ Duy chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ để xem. Nội dung video hẳn là có cắt nối biên tập một chút, nhưng không hiểu sao không có lời giới thiệu, vừa mở ra đã thấy một nam sinh mặc trang phục đầu bếp đang chế biến thức ăn.

trên hình, trông chàng trai rất trẻ trung, trang phục đầu bếp phục có phần già dặn cũng che dấu được khí chất học sinh trên người cậu ấy. Tuy ngũ quan còn chưa hoàn toàn trưởng thành như bây giờ nhưng Hạ Duy vẫn nhận ra được đây đúng là Giang tiên sinh tầng dưới.

Chủ đề thi hình như là món ăn về hải sản, anh dùng nguyên liệu nấu ăn chủ yếu là tôm và cá. Hạ Duy nhìn anh thuần thục lột vỏ tôm, băm thịt tôm, sau đó viên thịt băm thành từng viên thịt đều tăm tắp, toàn bộ quá trình đều không có một chút bối rối nào.

Thiếu niên kia bình tĩnh như một bác sĩ chính đang đứng trước bàn giải phẫu chuẩn bị mổ, lại giống như một vị quân sư đang bày mưu tính kế trên chiến trường quyết định thắng bại cuối cùng.

Lần đầu tiên Hạ Duy phát hiện ra, người đàn ông đứng nấu ăn lại có sức hấp dẫn lớn như vậy.

Cuối cùng thành phẩm trông vô cùng tinh tế, không khác biệt lắm với các món ăn của Thiên Hạ Cư hiệntại, ở bên trong video không có phần lời nhận xét của vị ban giám khảo khi ăn món này, nhưng Hạ Duy cảm thấy cũng không cần thiết.

Bởi vì bây giờ cô đã thấy rất đói bụng.

Lúc cô đi ra ngoài tìm đồ ăn thì thấy Hạ Minh cũng đang đứng trước tủ lạnh chọn chọn lựa. Thấy Hạ Duy đi ra, Hạ Minh tỏ vẻ đồng bệnh tương liên: “Có phải chị cũng đói bụng không? Đồ ăn của Thiên Hạ Cư ít quá, chẳng đù no gì!”

“…” Hạ Duy gật đầu nhẹ biểu thị sự đồng ý của mình, “Ông chủ của bọn họ quá keo kiệt bủn xỉn.”

Cuối cùng hai chị em ngồi ở phòng khách giải quyết một nồi mỳ lười Nhân Hỏa rồi thỏa mãn trở về phòng.

Ngày hôm sau Hạ Duy nhận được thông báo của ban quản lý chung cư, nói là chín giờ sáng chủ nhật tổ chức mọi người đi bắt mèo hoang, nếu tự nguyện tới tham gia trả lời số “1”. Sau khi Hạ Duy gửi số “1” đi, còn có ý định lôi kéo mấy tay lao động đi nữa.

Hạ Minh thì cũng không cần nói, hôm qua cậu mới ăn một bữa cơm mình trả tiền, chắc chắn là có thể bắt đi làm cu li được, Bát Bảo và Điền Điềm, cũng có thể hỏi thử.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ngày mai chung cử của tớ muốn bắt mèo hoang đưa đi triệt sản, các cậu có hứng thú cùng đi bắt mèo hoang không?

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: bắt ở chung cư của các cậu à?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ừ, chúng sinh sản nhanh quá, cũng không triệt sản bọn chúng thì chung cư chúng tớ sẽ bị mèo hoang chiếm lĩnh mất thôi.

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tớ muốn đi, nhưng tớ lại phải tăng ca [ che mặt ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: công ty của cậu lao động như thế là trái pháp luật đấy.

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: không còn cách nào khác [ che mặt ] trưởng bộ phận hành chính là người thân của ông chủ, cô ta không làm việc gì cả, tớ phải làm cả công việc hành chính [ che mặt ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:… thật muốn để cho Hạ Minh đến xem, cho em ý biết thế giới này khắp nơi đều là đen tối như thế.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ mỉm cười ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ đã nói là trở về nghỉ ngơi vài ngày, kết quả hôm nay quản lý hạng mục lại bảo tớ về công ty tăng ca [ mỉm cười ] wtf, hôm nay là thứ bảy!

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:…… Cuộc sống thật không dễ dàng

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: mấu chốt là, hắn ta lại bảo tớ đi đút tiền bên kiểm tra, nếu như đối phương liêm khiết công chính thì cũng chẳng đút được gì. Quá đáng quá [ tạm biệt ]

không gầy mười cân không đổi tên: ban kiểm tra có phải gần giống như kiểm toán không?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ừ, gần như là kẻ thù của chúng tớ ấy, vừa nghe thấy ban kiểm tra liền lạnh run [ mỉm cười ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tuy vậy cái tên kiểm tra cương trực công chính kia lại rất đẹp trai, ngày mai tớ có ý định tặng tiền cho anh ta lần nữa

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:…

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cho nên ngày mai các cậu đều không đến bắt mèo được đúng không? Được rồi ╮(╯_╰)╭

Xem ra cô cũng chỉ có thể lôi kéo được một người là Hạ Minh thôi.

Ngày bắt mèo, sáng sớm rất nhiều hộ gia đình đã tập hợp trong chung cư, ai cũng đều mang theo các loại công cụ bắt mèo. Hạ Duy cũng đi mua tạm một cái lồng bẫy, hy vọng có thể thuận lợi bắt được mèo hoang.

Hạ Minh nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, bèn cảm thán nói: “không phải đều nói kẻ có tiền đều lạnh lùng vô tình à, mọi người trong chung cư này đều rất nhiệt tình nhỉ.” Trong vườn hoa của chung cư, cậu từng nhìn thấy không ít mèo hoang, lúc thời tiết tốt, chúng còn có thể nằm phơi nắng ở trên ghế dài. Những con mèo này không hiểu sao không hề sợ người, vô cùng béo tốt, điều này thể hiện người tốt ở trong chung cư không hề ít.

Bây giờ xem ra không phải là không ít, mà là rất nhiều… Cậu cảm thấy vốn là không cần cậu hỗ trợ.

Ban quản lý cũng cử cô bé ở quầy thu ngân để làm đại diện, bởi vì có khá nhiều người nên mọi người còn phân theo tổ, cơ bản là mỗi tổ đều có tầm hai đến ba người.

Hạ Duy cũng không biết tại sao cô và Hạ Minh, còn có… Giang tiên sinh tầng dưới được phân vào mộttổ. Sau đó cô nghe được một dì vô cùng nhiệt tình bên cạnh nói: “thật giống như là đi ra ngoài chơi xuân, ha ha ha ha ha.”

Hạ Duy: “…”

Lại một cái cô gái trẻ đi tới, phát bao tay cho bọn họ: “Đeo bao tay vào đi, nhưng có nhiều người thế này, chắc sẽ không đủ bao tay đâu.”

“A, cám ơn.” Hạ Duy nhận lấy bao tay, rồi cám ơn. cô gái cười nói: “không có gì, tất cả mọi người đều vì cứu trợ mèo hoang.”

cô phát xong bao tay cho Hạ Duy thì lại đi phát cho những người khác, Hạ Duy nhìn Giang tiên sinh đang ôm một cái chăn đứng ở bên cạnh, bèn bước qua đưa bao tay cho anh: “Chỉ có một đôi bao tay, cho anh đấy.”

Giang Chi Châu cảm thấy có hơi ngạc nhiên khi cô đưa bao tay cho mình, nhưng vẫn từ chối: “Tôi khôngcần.”

“Đừng kiêu ngạo thế chứ, anh là đầu bếp, bàn tay cũng quý giá như tay của bác sĩ ngoại khoa vậy, nếu bị mèo cào thì không tốt chút nào.”

“…” Giang Chi Châu suy nghĩ, rốt cuộc là do cô quan trọng hóa vấn đề hay là mình nghĩ đơn giản nhỉ, “Bị mèo cào không nghiêm trọng lắm đâu.”

“Ai biết được, chẳng may mắc bệnh lây nhiễm thì sao? Hoặc có thể bị uốn ván ấy? Cũng không thể mang đi cắt bỏ luôn chứ?”

Giang Chi Châu: “…”

anh im lặng nhận lấy bao tay.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người liền phân tán ra để đi bắt mèo. Hôm nay thời tiết rất tốt, nếu bình thường thì chắc chắn lúc này sẽ có rất nhiều mèo hoang nằm trên ghế dài, nhưng hôm nay có thể là bọn chúng cảm thấy được bầu không khí có hơi nguy hiểm, nên trên mấy chiếc ghế ở chung cư chẳng có con mèo nào. Cũng may là những người đi bắt mèo hôm nay đều là những người thường cho mèo ăn, nên đều nắm rõ những nơi mèo hay qua lại như lòng bàn tay.

“Bên kia lùm cây rất dễ lẩn trốn, chúng ta qua chỗ đó nhìn xem.”

Giang Chi Châu ôm cái chăn đi qua, Hạ Duy cầm bẫy bắt mèo đi theo sau anh, hỏi anh: “anh mang chăn đi làm gì thế?”

“Dùng để che lồng sắt.” anh nói xong, chỉ vào mỗi bãi đất trống phía trước: “cô để lồng sắt ở đây đi.”

“Được.” Hạ Duy để lồng sắt xuống, Giang Chi Châu lấy hộp thức ăn cho mèo để vào làm mồi dụ. Hạ Minh không biết lấy được ở đâu ra một tờ báo, mang đến rồi nói với bọn họ: “Vừa mới có người phát cho em đấy, nói là cầm tờ báo che bàn đạp, không thì mèo sẽ không mắc lừa.”

Hạ Duy nghe xong liền cảm thán, bây giờ mèo đã thành tinh hết rồi, vậy mà không hiểu A Quất bị hai đứa bé đầu gấu bắt lấy như thế nào vậy… Đáng lẽ hôm nay đi bắt mèo thì nên gọi hai đứa đến mới phải, đều là cao thủ đấy, haha.

Bố trí bẫy rập xong, ba người liền trốn một bên ôm cây đợi thỏ. Tuy cảm nhận được nguy hiểm nhưng đồ hộp Giang Chi Châu đặt trong lồng bẫy mèo là đồ hộp đắt tiền nhất, thế nên rất nhanh sau đó đã có một con mèo trắng không nhịn được đi tới.

Nó cảnh giác mà nhìn chung quanh một lần, càng không ngừng ngửi ngửi đồ ăn cách đó không xa, cuối cùng thì nhận thua, hoàn hảo rơi vào bẫy rập.

Sau khi phát hiện mình trúng bẫy, con mèo trắng vô cùng kích động, dốc sức liều mạng vùng vẫy. Hạ Duy sợ nó tự làm mình bị thương, đến gần trấn an nó, kết quả là bị móng mèo cào lung tung trúng mộtcái.

“Ối.” Hạ Duy bị đau, một lần như vậy thôi mà trên tay của cô đã có một vệt máu dài. Giang Chi Châu nhanh chóng bước đến, lấy chăn trong tay phủ lên lồng sắt, trong bóng tối, mèo trắng dần dần bình tĩnh lại.

“Tay cô có sao không?” anh xoay người lại xem tay Hạ Duy, vết cào này không nhẹ chút nào, đổ khôngít máu.

Hạ Duy nhíu mày nói: “không việc gì, trở về dán urgo thì sẽ đỡ thôi.”

Giang Chi Châu không đồng ý: “Hay là đến bệnh viện băng bó một chút đi.”

“… không cần làm quá như vậy chứ, chỉ là bị mèo cào một vết thôi mà.”

Giang Chi Châu nhìn cô nói: “Ai biết được, chẳng may mắc bệnh lây nhiễm thì sao? Hoặc có thể bị uốn ván ấy? Cũng không thể mang đi cắt bỏ luôn mà?”

Hạ Duy: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN