Tôi Không Hợp Yêu Đương
Chương 11 + 12
cô lấy túi thức ăn cho mèo trong giỏ đổ ra một ít, im lặng ngồi xổm bên bậc thang nhìn con mèo này ăn, vươn tay nhéo nhéo thân hình mập ốm của nó, “A Quất à, mày lại mập thêm rồi đúng không? Nếu không phải mày là mèo đực thì tao đã nghĩ mày mang thai rồi đó.”
“Meow~” Con mèo này bất mãn kêu lên một tiếng, còn vểnh bộ lông lên.
Hạ Duy chống cầm nhìn nó, “Cuối cùng là mày đã lừa được bao nhiêu người trong chung cư này rồi hả? Ăn uống tốt như vậy.” Thân hình như thế này làm sao có thể là mèo hoang chứ, rõ ràng là công tử của gia đình giàu cómà.
Lần này con mèo vàng còn lười cả meow, Hạ Duy dùng đầu ngón tay chọc chọc nó một lát rồi đứng dậy lênlầu.
Hạ Minh Minh đang thoải mái ôm máy tính làm ổ ở ghế sofa trong phòng khách chơi trò chơi, thấy Hạ Duy đã về thì liền lên tiếng chào hỏi, “Chị về rồi à?”
“Ừ.” Hạ Duy đổi dép lê, bước đến hỏi cậu, “Hôm nay phỏng vấn thế nào rồi?”
“Em thấy cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ bảo là 3 ngày nữa sẽ nhắn tin thông báo. À, buổi chiều em còn nhận được một cuộc hẹn phỏng vấn nữa….” nói đến đây, cậu bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Hạ Duy nói, “Chị biết người đưa em đến bách hoá Tinh Quang hồi sáng nay là aikhông?”
HạDuyđáp,“Ôngchúláitàuđiệnngầm?” “….LàanhGiangởnhàlầudướiđó!”
Hạ Duy rõ ràng sửng sốt một lúc, chau mày nói, “Sao anh ta đưa em đi? Hai người có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?”
“anh ấy nói là tiện đường, xem như xin lỗi chuyện hôm qua.”
“À, anh ta tốt bụng đến vậy sao? Nhất định là có âm mưu gì đó không thể cho người khácbiết!”
“Chị đừng nghĩ người ta xấu xa như vậy chứ… thật ra em cảm thấy anh ấy cũng rất tốt.”
Hạ Duy lùi về sau một bước nhìn Hạ Minh từ trên xuống dưới, “anh ta cho em ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả? Em mới gặp anh ta vài lần đã biết rõ nhân phẩm của anh ta rồi sao?”
cô đã ở chung với gã đàn ông lạnh lùng kia 1 năm rưỡi rồi đó.
HạMinhMinhnóirõràng,“Sáng hôm nay lúc anh ấy đưa em đi, em thấy anh ấy cho một con mèo hoang ăn, con mèo lông vàng đó béo tốt, vừa nhìn đã biết cho ăn rất tốt.”
Hạ Duy: “…….”
Trong khu chung cư có không ít mèo thang lang, nhưng con mèo lông vàng béo tốt thì chắc chỉ có mộtcon.
Con mèo lông vàng cặn bã, mình còn vừa gọi nó là Tiểu Điềm Điềm, nhưng chỉ một lát sau nó đã dựa dẫm vào kẻ địch, không có lập trường quá rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gã họ Giang lạnh lùng kia lại cho động vật con ăn sao? Lại nói lúc trước hình như lúc trước anh ta cũng xem phim về chó con ở rạp chiếu phim thìphải…
Chắc hẳn họ Giang dưới tầng là người thích động vật rồi, thông tin mới thế này khiến cô không tiếp thu được.
“Chị, chị sao vậy?” Hạ Minh Minh thấy Hạ Duy ngẩn người, liền quơ quơ tay trước mặt cô.
“không có gì, em chơi game của em đi.” Hạ Duy đẩy tay cậu ra, về phòng tắmrửa.
Hôm sau lúc Giang Chi Châu ra ngoài thì không nhìn thấy bóng dáng của con mèo ở cạnh xe đâu nữa. anh hơi nhíu mày, tuy bây giờ anh đã đi làm sớm hơn 15 phút nhưng mèo không hề có nhận thức về thời gian, chúng chỉ phán đoán phạm vi màthôi.
Cho nên con mèo lông vàng không phải là giờ vẫn chưa xuất hiện vì anhđến sớm 10 phút, hơn nữa mấy ngày trước vào lúc này anh đi xuống, con mèo cũng đã ởđây.
một con mèo hoang hoàn toàn dựa vào ăn chực mà sống qua ngày, đột nhiên lúc nó ăn lại không hề thấy bóng dáng đâu, chắc chắn là đã xảy gì chuyện gì ngoài ý muốn rồi. anh nghĩ một lát rồi đi xung quanh bãi đỗ xe đểtìm!
Vừa đến gõ rẽ chỗ bồn hoa ngoài gara, anh nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết. Giang Chi Châu khẽ nhướn mày, anh bước nhanh tớiđó.
Hai cậu bé học sinh đang xách con mèo vàng trong tay, một trong hai đứa còn cầm kéo nữa, con mèo vàng ra sức giãy dụa trong tay hai đứa,nhưng sức hai cậu bé lớn hơn, nó chỉ có thể gào kêu khôngngừng.
“Hai đứa đang làm gì vậy?” Giang Chi Châu đi ngang qua liền thấy trong tay bọn chúng là con mèo ấy. Con mèo lông vàng xúc động, vùng vẫy vài cái, sau đó dần dần không làm loạn nữa. trên người nó không có vết thương nhưng râu mèo bên trái rõ ràng đã bị cắt mất một đoạn, hung khí có lẽ là cây kéo trên tay bé trai đó.
Thấy có người lớn đến, hai đứa trẻ nghịch ngợm liền ném cây kéo xuống muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Giang Chi Châu túm cặp sách lại. Đứa trẻ còn lại chưa chạy xa thì cũng có người ngăn lại.
Hạ Duy từ tầng 3 đi xuống thì thấy bên phía bồn hoa có mèo kêu——tiếng kêu không giống với tiếng kêu bình thường của mèo, dường như nó đang hoảng sợ. cô đi qua xem thì đúng lúc có một bé trai xông ra, cô thuận tay cản lại.
Giang Chi Châu nói: “Hai đứa nó cắt râu con mèo, đừng thả bọn nó đi.”
Hạ Duy thoáng nhìn qua con mèo trong lòng anh——m* nó, không phải là con mèo lông vàng côthường hay cho ăn hay sao?
cô túm áo thằng bé đó xách đi như xách gà con, nói với cậu bé, “Tay nghề tốt như vậy thì đi cắt hoa giấy đi! Cắt râu mèo làm gì chứ! nói mau,cháu là con nhà ai?”
Cậu bé ngậm chặt miệng, tỏ ra vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Giang Chi Châu lại hỏi cậu bé mình túm được, cậu bé đó cũng giữ kín như bưng. Giang Chi Châu nói: “Nếu hai đứa không nói thì chú dẫn hai đứa đi gặp quản lý, để bố mẹ hai đứa đến chỗ quản lý đón haiđứa.”
Hạ Duy thật sự không ngờ rằng anh sẽ mang hai đứa trẻ nghịch ngợm này đến gặp quản lý, cô ôm chú mèo bị cắt râu trong lòng, đi theo sau lưng anh xem kịch hay.
Em gái quản lý thấy cô Hạ chủ nhà 1908 và anh Giang chủ nhà 1808 cùng xuất hiện một lúc thì liền cảm thấy cả thế giới như muốn nổ tung. Khi cô ấy trông thấy bọn họ còn dẫn hai đứa trẻ theo và ôm mộtmèo đến thì liền thấy như bọn họ chuẩn bị oanh tạc thiênhà.
“anh Giang, cô Hạ, xin hỏi là có chuyện gì sao ạ?” Em gái quản lý cố gắng hết sức để mỉm cười.
Giang Chi Châu nói: “Hai đứa trẻ này cắt râu con mèo hoang trong chung cư,
hỏi hai đứa là con nhà ai thì không chịu nói, thế nên chỉ có thể để bên phía các cô liênhệ.”
Quản lý: “……”
Chỗ bọn họ không phải nhà trẻ! Má ơi, chuyện này cũng kêu bọn họ chịu trách nhiệm làsao?!
Bây giờ cô nàng cực kỳ muốn mắng người, sắp nhịn không được nữa thì Hạ Duy đột nhiên lấy cây kéo ra đặt trước mặt cô nàng, vì thế cô nàng liền nhịn được!
“cô Hạ, đây là….” Em gái quản lý nở nụ cười ấm áp khiến người khác như được tắm gióxuân.
HạDuynói:“Đâylàcôngcụgâyáncủahaiđứanó.” Quản lý:“…………”
Sau khi quản lý liên lạc thì bố mẹ của hai đứa trẻ nó liền vội vàng tới, nhìn thấy bố mẹ nhà mình, hai đứa trẻ liền nhào tới.
“Bố!”
“Mẹ!”
Hai vị phụ huynh an ủi con mình xong lại bất mãn hỏi quản lý, “Các cô có ý gì chứ? Dựa vào gì mà lại bắt con tôi chứ?”
Em gái quản lý nhảy dựng lên, vội vàng nói, “không không không, chúng tôi không bắt cháu, mà là anhGiang và cô Hạ đây nói các cháu cắt râu mèo, vì thế nên muốn liên lạc với hai người.”
“Cái gì mà cắt râu mèo chứ?” Mẹ của bé trai nhìn lướt qua con mèo trong tay Giang Chi Châu, chòm râu cong cong của nó quả nhiên bị cắt mất một đoạn, “Đây không phải là con hoang trong chung cư hay sao, chuyện lớn gì đâuchứ?”
Giang Chi Châu đáp lại, “Con của hai người bé như vậy đã bắt nạt động vật nhỏ, hai người với tư cách là bậc làm bố mẹ, bình thường không dạy dỗ hai đứa nóà?”
“Tôi dạy con tôi thế nào cần anh quan tâm sao?”
“Con của cô được dạy dỗ thế nào thì đương nhiên không do tôi quan tâm rồi, nhưng nếu bây giờ côkhông dạy dỗ nó cho tốt thì sau này xã hội sẽ dạy dỗ giúp cô.”
“À, doạ ai vậy hả? Chẳng phải cắt một chỏm râu của con mèo hoang đó hay sao, anh xem, nó cũng làm con tôi bị thương rồi, thế này thì tính thế nào đây?”
Giang Chi Châu trả lời: “Nếu không phải do thằng bé nghịch ngợm kiếm chuyện với nó thì sao nó lại làm thằng bé bị thương được chứ?”
Vị phụ huynh nãy giờ vẫn đứng ngoài lề không nhịn được nữa lên tiếng, “Này, anh còn mắng người khác nữa à?”
Giang Chi Châu lạnh nhạt liếc anh ta, “Chẳng phải tôi chỉ mắng hai đứa bé nghịch ngợm thôi sao, chuyện lớn gì đâu chứ? Hôm nay hai đứa chỉ cắt râu mèo, ngày mai còn làm ra chuyện gì nữa đây? Dáng vẻ như vậy ra xã hội thì không chỉ bị mắng mà còn có thể bị đánh nữaấy.”
Người đàn ông đó bị anh nói vậy liền tức giận, “Con mèo hoang này mỗi ngày đều đi loanh hoanh trong chung cư, nhìn thấy đã bực bội rồi, nên đuổi đi từ lâu rồichứ!”
Giang Chi Châu nhìn người đàn ông đó, giọng điệu lạnh lùng, “Mèo hoang trong chung cư đúng là không ít, nhưng không hề ảnh hưởng đến các hộ gia đình, trái lại có nhiều gia đình cực kỳ thích bọn chúng. anh muốn đuổi mèo hoang đi thì không bằng cho các hộ gia đình trong chung cư này cùng nhau bỏ phiếu đi, để mèo hoang đi hay để lũ trẻ nghịch ngợm này đi.”
Em gái quản lý thấy vị phụ huynh này muốn xắn tay áo động thủ thì vội vàng chạy ra can ngăn. Hàng xóm cãi nhau mà sao không tìm tổ trưởng khu phố chứ! không thì tìm cảnh sát cũng được mà!
cô cảm thấy tháng này mình nên đòi tiền lương gấp 3 lần mới được.
Cuối cùng hai vị phụ huynh hùng hùng hổ hổ đó dẫn hai đứa trẻ khóc sướt mướt bỏ đi. Quản lý vuốt trán đổ mồ hồi, im lặng nhìn Giang Chi Châu và Hạ Duy.
Ánh mắt im lặng như có điều muốn nói, hai vị còn chưa chịu đi sao?
Hạ Duy đang chuẩn bị đi, dù sao đã xem xong kịch hay, đã mấy lần cô muốn vỗ tay cho Giang Chi Châu ròi. Hoá ra anh chàng họ Giang này cũng không phải là chỉ có lạnh lùng vô tình với cô, đối với người khác cũng lạnh lùng như thường thôi.
Rất có phong phạm tranh luận của nhà nho Gia Cát tiên sinh năm đó.
Giang Chi Châu lại không vội đi, dường như còn lời muốn nói với quản lý: “Nếu không triệt sản mèo hoang trong chung cư thì số lượng sẽ ngày càng nhiều, tôi hi vọng bên phía các cô có thể bắt hết chúng nó để đi triệt sản, cũng là để tốt cho chung cư.”
Em gái quản lý im lặng đơ người hai giây, sau đó cười hỏi anh, “Vậy chi phí lấy đâu ra ạ?”
“Tôi trả.”
Em gái quản lý nghĩ một chốc rồi mới nói với anh, “Tôi cần xin chỉ thị của cấp trên đã.”
“Ừ.” Giang Chi Châu đáp rồi ôm con mèo lướt đi qua.
Hạ Duy cũng đi ra với anh, cô đi bên cạnh anh, cười lên tiếng, “anh có công lực rất thâm hậu với người khác đó nhé, khó trách lúc trước dám chạy đến cửa hàng của tôi nói nước sơn móng cóhại.”
Giang Chi Châu im lặng một lát mới hỏi cô, “Hôm nay cô không cần đi làm à?”
“Tôi không vội, nhưng tiền triệt sản cho đám mèo hoang có thể để các hộ gia đình quyên góp mà, không cần một mình anh gánh đâu.”
Giang Chi Châu nói, “Cần gì phiền đến vậy, dù sao cũng không đắt lắm.” Hạ Duy: “……”
Nhiều mèo hoang như vậy,cũng là một con số không ít đó? Qủa nhiên trong chung cư này đều là dân nhà giàu.
Hạ Duy hết cảm thán Giang tiên sinh, lại cúi đầu nhìn nhìn mèo vàng trong ngực của anh. Mèo vàng hình như vẫn còn đang chìm trong cảm giác đau buồn vì bị mất râu, cả người đều ỉu xìu buồn bã.
“Tôi đã từng đọc trên mạng nói nói là chòm râu của mèo có tác dụng như khứu giác, không có chòm râu thì chúng không thể phán đoán chuẩn xác khoảng cách, sẽ thường xuyên bị kẹt hoặc là đụng vào mặt, có đúng như vậy không?” Nhìn dáng vẻ không sức sống của nó, Hạ Duy cảm thấy tin tưởng lý thuyết này thêm mấy phần.
Giang Chi Châu cũng từng nghe rằng mèo không có râu thì không thể bắt con mồi, anh vuốt vuốt bộ lông của con mèo vàng trong lòng, nói: “Trước khi chòm râu của nó dài ra thì sẽ ở trong nhà của tôi.”
Hạ Duy có hơi phê bình kín đáo quyết định của anh: “Tôi cũng có liên quan đến con mèo này, tại sao lại ôm về nhà của anh?”
Lúc trước nhìn thấy con mèo vàng không hề xa lạ với Hạ Duy, Giang Chi Châu cũng đoán được có thể côcũng là một trong những người cho nó ăn: “Mỗi ngày cô cho nó ăn lúc nào?”
“Chín giờ tối, sau khi tôi tan tầm trở về, mỗi ngày nó đều ngồi ở cửa vào khu số 3 chờ tôi!”
Giang Chi Châu nói: “Vậy từ giờ trở đi cứ 9h tối cô đến cho nó ăn đi.”
… Dựa vào đâu!
Hạ Duy không đồng ý: “Để cho loại người biến thái như anh mang mèo vàng đi, có trời mới biết anh sẽlàm cái gì với nó.”
Giang Chi Châu day huyệt thái dương đang vừa đau vừa nóng rực: “Sao tôi lại trở thành kẻ biến thái rồi hả?”
“À, anh còn không phải biến thái ư, nội y của tôi anh cũng nhìn rồi đấy!
“Đinh.”
Vừa hay lúc đó cửa thang máy mở ra, vị phu nhân trẻ tuổi gần phòng Hạ Duy cũng đang đứng ở bên trong, vẻ mặt xấu hổ nhìn bọn họ.
Hạ Duy: “…”
Giang Chi Châu: “…”
Cuối cùng vẫn là vị phu nhân trẻ tuổi mỉm cười trước: “Giang tiên sinh, Hạ tiểu thư, chúc buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, ha hả…” Hạ Duy cũng cười theo.
Hai người nhanh chóng đi vào thang máy, Giang Chi Châu và Hạ Duy vừa bước vào thì cửa thang máy đóng lại.
Coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hai người im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Giang Chi Châu mở miệng trước: “Để cho con mèo vàng tự chọn đi.”
anh để mèo vàng xuống mặt đất, nói với nó: “Mày muốn ở nhà ai thì đi về phía người đó đi.”
Mèo vàng kiệt sức nằm sấp trên sàn nhà, sau nửa ngày cũng không hề nhúc nhích, giống như sau khi mất chòm râu, toàn bộ cuộc sống của nó cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Lúc sắp đến tầng 18, cuối cùng nó cũng mệt mỏi Meow một tiếng, hơi dịch người về phía Giang Chi Châu.
Hạ Duy: “…”
cô ngẩng đầu nhìn Giang Chi Châu: “anh cho nó ăn thức ăn cho mèo loại bao nhiêu tiền?”
Giang Chi Châu: “…”
anh ôm mèo vàng lên một lần nữa, nói: “Trước đây tôi chưa từng nuôi mèo, cũng không hiểu biết lắm về thức ăn cho mèo nên mua luôn loại đắt tiền nhất.”
Hạ Duy: “…”
cô thua.
cô cười tủm tỉm sờ lên đầu mèo vàng, nói với nó: “Sau khi bị cắt râu thì giá trị cũng bị hạ thấp đó, nên mày cứ yên tâm ở nhà anh ta đi nhé, đừng đi gặp những con mèo khác.”
Giang Chi Châu: “…”
Bị chuyện này làm muộn giờ, lúc Hạ Duy đến cửa hàng sơn móng tay thì đã qua mười giờ, cũng may trong tiệm cũng không nhiều khách lắm, cô buộc tóc lên, mặc tạp dề vào, ngồi trên ghế sa lon gửi tin nhắn.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: hôm nay Giang tiên sinh tầng dưới cứu giúp một con mèo lang thang bị bắt nạt, thiếu chút nữa anh ta đã mắng chết hai đứa bé kia và bố mẹ của chúng rồi, ha ha ha ha ha. Trông thấy anh ta mắng người ta cũng ác độc như vậy, trong lòng tớ cảm thấy vô cùng thoải mái [ mỉm cười ]
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: Giang tiên sinh tầng dưới nhà cậu còn cho mèo hoangăn à? Nhìn ngoại hình của anh ta cũng cảm thấy không thể là người xấu được.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: … Tại sao cậu lại nói giống với đứa em trai ít tuổi còn chưa có kinh nghiệm sống của tớ thế.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: [ nghịch ngợm ]
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tớ cảm thấy những người cho mèo hoàng ăn đều là người có tấm lòng vô cùng ấm áp ~
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: … Cậu đừng nói vậy nữa, tớ cảm thấy buồn nôn rồi đấy [ cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: này bạn học Hạ Duy, cậu có phát hiện ra gần đây lúc nói chuyện phiếm với bọn tớ, hình như cậu đều nói về “Giang tiên sinh tầng dưới” hay không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cmn cậu đừng dọa tớ…
không gầy mười cân không đổi tên: cậu có thể tìm kiếm từ khóa “Giang tiên sinh tầng dưới” trong lịch sử nói chuyện [ mỉm cười ]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:…
Hạ Duy thật sự tìm thử, trông thấy từng khoảng màu đỏ bị đánh dấu trên màn hình, trong lòng cô có hơi hoảng sợ.
Gần đây cô thường xuyên nói đến Giang tiên sinh tầng dưới sao? Nếu như thật sự như thế thì cũng bởi vì anh ta quá đáng ghét thôi!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: chỉ có thể nói là vì anh ta quá đáng ghét!
không gầy mười cân không đổi tên: hay nói cách khác anh ta đã thành công khơi dậy hứng thú của cậu [ ngoáy mũi ]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cậu có nhất định phải hù dọa người ta như thế không [ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: các bạn yêu! Nhóm bạn thân! Tớ sắp trở về rồi!!!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: công trình của các cậu xong rồi?
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: chưa xong… Nhưng tớ có thể trở về nghỉ ngơi vài ngày! Thứ sáu tớ lên máy bay sớm, giữa trưa có thể đến thành phố A rồi! Hẹn buổi tối nhé!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: hẹn hẹn hẹn
không gầy mười cân không đổi tên: [ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ muốn đi ăn ở Thiên hạ cư! Cơm chiên trứng!
Cậu ấy vừa nói như vậy, Hạ Duy thật đúng là có hơi nhớ bàn cơm chiên trứng lần trước, chỉ tiếc lần này không có ai mời, tự cô thanh toán thì vẫn cảm thấy hơi đau lòng.
A, đúng rồi, bây giờ mèo vàng bị Giang tiên sinh mang về nhà nuôi rồi, cô có thể mang tiền mua thức ăn cho nó ra để tiêu.
Buổi tối khi cô về nhà, không nhìn thấy bóng dáng của mèo vàng ở bậc thang trước khu số 3 khiến cho cô cảm thấy có hơi trống rỗng. Lúc vào thang máy, tay của cô do dự giữa số 18 và 19, cuối cùng vẫn nhấn vào số 19.
Tuy Giang tiên sinh để cô cho mèo ăn lúc 9h nhưng làm sao cô có thể thật sự chạy đến nhà anh ta chỉ để cho mèo ăn chứ!
Hai ngày trôi qua, cuối cùng Hạ Duy cũng không nhịn được nũa nhắn tin vào nhóm: “Trước kia tớ đãtừng kể tớ từng cho một con mèo lưu manh ăn, còn gửi ảnh cho các cậu xem, hiện giờ con mèo này đang ở nhà Giang tiên sinh tầng dưới, ban ngày ban mặt mà nó lại bị bắt nạt.”
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: chính là con mèo giống cái bánh nướng à?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: đúng…
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: nó bị bắt nạt như thế nào?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: bị mấy đứa bé đầu gấu cắt đứt râu, nhưng cái này không phải trọng điểm, việc tớ muốn nói là từ sau khi nó bị cắt mất râu thì Giang tiên sinh tầng dưới mang nó về nhà chăm sóc, nhưng giờ tớ đang nghĩ có nên đi xuống thăm nó một chút không!
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tớ cảm thấy hai người rất có duyên đấy… [ cười ngây ngô ]
không gầy mười cân không đổi tên: lại thêm một lần Giang tiên sinh tầng dưới nữa
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: …
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: đã được mang về nhà rồi, cậu còn lo lắng cái gì nữa?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Giang tiên sinh kia biến thái như vậy, đương nhiên là tớ phải lo lắng!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: … Tớ đột nhiên cảm thấy Siêu gầy nói rất đúng, có phải cậu chỉ là muốn gặp Giang tiên sinh thôi đúng không nhỉ?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: …… [ hẹn gặp lại ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Giang tiên sinh đó có đẹp trai không? Có ảnh không?
… Hạ Duy đóng luôn nhóm chat.
cô ngồi trong phòng một lúc rồi chạy tới gõ của phòng Hạ Minh: “Hạ Minh, em đã ngủ chưa?”
“Chưa ngủ ạ.” Hạ Minh đứng dậy đi mở cửa cho cô, “Chuyện gì thế?”
Hạ Duy nói: “Em còn nhớ Giang tiên sinh chăm mèo ở tầng dưới không? thật ra chị cũng cho con mèo đó ăn.”
Hạ Minh ngẩn người, giật mình gật đầu, đúng là cậu có nhìn thấy trong nhà có thức ăn cho mèo: “Mèo vàng quả nhiên cặn bã, khó trách càng lớn càng béo như vậy.”
“Mấy hôm trước nó bị mấy đứa trẻ đầu gấu cắt đứt râu, Giang tiên sinh đem nó về nhà rồi, chị muốn đixuống xem một chút, nhưng chị là con gái, hơi bất tiện!”
Hạ Minh giật mình lần nữa: “A – em đi cùng chị?”
“Ừ, em sẽ nói là em muốn thăm mèo vàng!”
“Vâng…”
đã có Hạ Minh đi cùng, Lúc tiếng chuông cửa phòng 1808 vang lên, Hạ Duy cũng không thấy xấu hổ nữa. Giang Chi Châu vẫn mặc đồ ở nhà giống lần trước, hơn nữa hình như là vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt.
Trông thấy hai chị em đứng ngoài cửa, Giang Chi Châu hơi sững sờ: “Hai ngươi đến… cho mèo ăn à?”
“Hạ Minh nói muốn thăm mèo vàng một chút.” Hạ Duy chỉ vào Hạ Minh ở bên cạnh mình, Hạ Minh lập tức nở nụ cười tỏ ý mình vô tội.
“Vào đi.” Giang Chi Châu lấy hai đôi dép ra cho bọn họ, nghiêng người để cho bọn họ vào nhà. Trong lòng Hạ Duy thở dài một hơi, cô đi dép rồi bước vào trong nhà, liền trông thấy mèo vàng bên cạnh sân thượng. Nó ngồi xổm trước cửa sổ thủy tinh sân thượng nhìn chằm chằm không rời mắt vào bóng mình phản chiếu bên trên thủy tinh, dáng vẻ như đang vô cùng u buồn.
“Nó làm sao vậy? Còn chưa thoát khỏi bóng ma bị cắt mất râu à?”
“Ừ, hai ngày này nó đều không cử động, đa số đều nhìn chằm chẳm bóng của mình trên cửa sổ.”
Hạ Duy: “…”
Xem ra con mèo vàng vô cùng tuyệt vọng về khuôn mặt không hề đẹp trai của mình.
Hạ Minh không dám đến quá gần, chỉ đứng xa xa nhìn mèo vàng vài lần: “Ha ha, thật sự bị cắt mất râu, nhìn thật là kỳ cục.”
Mèo vàng: “…”
Hình như ánh mắt của nó lại càng thêm tuyệt vọng.
Hạ Duy sờ nó hai cái, xem như an ủi, Giang Chi Châu đứng một bên, nói với bọn họ: “Đúng rồi, lúc trước đề cập với ban quản lý việc triệt sản cho mèo hoang, bọn họ nói có một số bệnh viện triệt sản cho mèo hoang miễn phí, bọn họ đang có ý định liên hệ thử với bên kia.”
Hạ Duy ngẩng đầu nhìn anh một cái: “A, đúng rồi, tôi từng đọc được ở trên mạng, triệt sản cho mèo cái khá đắt.” Sau khi nói xong cô lại tự mình xì một tiếng khinh miệt, “Nhưng chẳng đáng cọng lông gì với loại thổ hào như anh đâu.”
Giang Chi Châu không có ý kiến gì với từ thổ hào này: “Chỉ là để bắt được những con mèo lang thang này cũng không hề dễ dàng, ban quản lý có ý định thương lượng với những hộ gia đình thường xuyên cho mèo lang thang ăn một chút.”
“Tốt, nếu cần giúp đỡ gì thì tìm tôi.” cô nói xong lại có vẻ đồng tình nhìn con mèo vàng: “Thế nhưng mà A Quất vừa mất râu của mình, lại tiếp tục mất… trứng, có khi nào không chịu nổi mà nhảy lầu tự sát không?”
Giang Chi Châu: “…”
Lúc trước anh đọc một vài thông tin về việc triệt sản cho mèo, đều thấy không ít người nói sau khi mèo triệt sản xong đều buồn bã u sầu vài ngày, có khi mèo vàng không tiếp nhận nổi hai việc đả kích như vậy một lúc đâu.
“Nếu không thì đợi râu của nó dài ra mới đem đi triệt sản nhỉ?” Giang Chi Châu hỏi.
Hạ Duy khẽ gật đầu: “Ừ, tôi cũng cảm thấy tâm lý của nó vẫn chưa được ổn định lắm, đợi một thời gian nữa đi.”
Hạ Minh dứng ở một bên nhìn hai người họ bỗng nhiên nói: “Tại sao hai người giống như bố mẹ đangthảo luận con mình sẽ lớn lên như thế nào vậy?”
Hạ Duy: “…”
Giang Chi Châu: “…”
“đi về!” Hạ Duy gõ mạnh một cái vào đầu Hạ Minh rồi kéo cậu ra khỏi nhà Giang Chi Châu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!