Tôi Không Hợp Yêu Đương - Chương 37 + 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tôi Không Hợp Yêu Đương


Chương 37 + 38


Sân bay.

Giang Chi Châu bước vào phòng chờ VIP đã thấy hai anh trai và chị của anh đã ngồi chờ sẵn. anh cả Giang Thừa Việt ôm Ipad và chị ba Giang Nhạc Hân đang ôm laptop thấy anh đến liền khẽ gật đầu, rồi quay lại công việc của mình. Chỉ có anh hai Giang Nhạc Chương đang vọc điện thoại, thấy anh tới liền ngạc nhiên, sau đó bắt đầu giở giọng điệu trêu chọc: “không ngờ em cũng tới.”

Giang Chi Châu lên tiếng chào bọn họ rồi ngồi xuống một ghế sofa còn trống. Nhân viên bước đến lễ phép hỏi anh: “Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh muốn dùng gì không ạ?”

Giang Chi Châu nói: “một ly sữa bò nóng, cảm ơn.”

“Được, xin anh chờ một chút.”

Sau khi nhân viên bước chân ra ngoài thì có một bé gái khoảng 5-6 tuổi chạy vào, thấy Giang Chi Châu liền vui vẻ nhào tới: “Chú út, chú cũng tới rồi.”

Giang Chi Châu ôm cô bé vào lòng, cười cười nói: “Đúng rồi, Mạn Mạn cũng đến thành phố S sao?”

“Vâng ạ, Mạn Mạn muốn ở với ba ba.”

“Mạn Mạn không muốn đi nhà trẻ đâu, Mạn Mạn chỉ muốn đến thành phố S với ba ba thôi.” Nhìn cô bé nói lời này cực kỳ đáng thương.

“Mạn Mạn đừng nghịch ngợm, đến đây ngồi.” Giang Thừa Việt rốt cuộc cũng buông Ipad xuống, nghe thấy liền la rầy cô bé.

Giang Mạn Mạn bị ba mắng càng luyến tiếc Giang Chi Châu hơn, “Mạn Mạn muốn ăn món sườn với món trứng hấp chú út làm.”

Giang Chi Châu buồn cười: “Vậy tối nay chú út làm cho con ăn được không?”

“Vâng ạ, ngoéo tay hứa.”

Ngoéo tay với Giang Chi Châu xong, Giang Mạn Mạn mới ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Giang Thừa Việt. Giang Nhạc Hân nãy giờ không rời mắt khỏi màn hình laptop chợt lên tiếng, “Mạn Mạn còn bé như vậy, cần người ở cạnh chăm sóc, nếu em là anh cả thì em sẽ ở nhà chăm sóc con gái.”

“Đến bên đó sẽ có người chăm sóc con bé.” Giang Thừa Việt không có vẻ gì gọi là tức giận, “Ngược lại là em cũng lớn rồi, tìm người yêu đi rồi hãy nói mấy lời này với anh.”

Sắc mặt của Giang Nhạc Hân liền trở nên khó coi, mím môi không nói gì, Giang Nhạc Chương nháy mắt ra hiệu với Giang Chi Châu, hoàn toàn là dáng vẻ quần chúng cắn hạt dưa xem kịch vui đây mà.

nói thật thì đôi khi Giang Chi Châu cũng nghi ngờ anh cả có phải anh ruột của Giang Nhạc Hân không.

Nhưng anh không hứng thú xen vào chuyện đấu võ mồm của anh cả và chị ba, chỉ là đau lòng cho Giang Mạn Mạn. Giang Thừa Việt là người cuồng công việc, ba ngày thì hết hai ngày không ở nhà, mẹ của Mạn Mạn không chịu được hôn nhân mà cứ như ở goá này, cuối cùng ly hôn với anh cả.

một thời gian sau Giang Chi Châu mới biết chuyện anh cả ly hôn, vì anh luôn làm việc ở Thiên Hạ Cư, rất ít tiếp xúc với anh chị em trong nhà, chỉ đến lúc bọn họ cãi nhau một trận lớn tranh quyền nuôi dưỡng Mạn Mạn mới khiến trong nhà đều biết, bố anh không nhịn được cũng mắng vài câu.

Cuối cùng Mạn Mạn được xử giao cho anh cả, nhưng từ giờ không chỉ không có ba, ngay cả mẹ cũng không còn thời gian gặp.

Giang Chi Châu nghĩ đến đây liền vô thức nhìn Giang Mạn Mạn. cô bé im lặng ngồi bên cạnh Giang Thừa Việt, tò mò nhìn Ipad trong tay anh cả. Chắc là đối với con bé mà nói thì khoảng thời gian bên cạnh ba ba cũng được xem là hạnh phúc.

“Chào anh, đây là sữa bò của anh.” Nhân viên để ly sữa lên bàn rồi lễ phép đi ra ngoài. Giang Chi Châu chụp hình cái bàn rồi gửi cho Hạ Duy: “Đến phòng chờ máy bay rồi.”

Hạ Duy: Sao phòng chờ máy bay của anh không giống phòng chờ máy bay của em nhỉ….

Hạ Duy: À, của anh là phòng VIP nhỉ? Đúng là nhà tư bản mà.

Giang Chi Châu: ……

Giang Chi Châu: Lần sau sẽ đưa em đến phòng chờ VIP.

Hạ Duy: Em không thèm đâu.

Hạ Duy: Ngoài sữa bò ra còn có thức uống khác sao?

Giang Chi Châu xem tin nhắn liền bật cười một tiếng.

“thật xin lỗi vì đã quấy rầy, chuyến bay của mọi người đã chuẩn bị xong rồi.” Nhân viên đến thông báo, chuẩn bị đưa mấy người Giang Chi Châu đi đăng kí. Giang Chi Châu uống một hớp sữa bò rồi đứng dậy, Giang Thừa Việt và Giang Nhạc Hân cũng cất Ipad và laptop vào, đi theo nhân viên ra ngoài. trên đường đi Giang Chi Châu gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “anh lên máy bay đã, hạ cánh rồi nói chuyện tiếp.”

Hạ Duy: Lên đường bình an.

Máy bay từ thành phố A đến thành phố S chỉ mất 2 tiếng đồng hồ, sau đấy Giang Chi Châu mở điện thoại chuẩn bị nhắn cho Hạ Duy một tin. Giang Nhạc Chương đột nhiên ôm lấy vai anh từ phía sau, cười hỏi: “Gửi tin nhắn cho ai đó? Ban nãy anh cũng thấy em lén lén lút lút ở phòng chờ, có phải có bạn gáirồi không?”

“…….” Giang Chi Châu vừa nhấn vào QQ liền bình tĩnh thoát ra và tắt điện thoại, trả lời lại, “anh cũng chơi điện thoại ở phòng chờ đó, có phải quen bạn gái mới rồi không?”

Dù anh không thân thiết với người anh họ này lắm nhưng chuyện liên quan tới anh ấy cũng được nghe nói chút ít từ bố của anh họ. Giang Nhạc Chương cười hai tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi anh: “Lần này sao em lại chịu đến thành phố S vậy? anh biết em bị ép buộc đến như anh đúng không?”

Giang Nhạc Hân đi kế bên bọn họ, nghe thấy liền bật cười: “anh bớt dát vàng lên mặt mình đi, em tư có chỗ nào giống anh chứ? Người ta kinh doanh Thiên Hạ Cư có tiếng có miếng, nhìn lại anh mà xem?!”

Giang Nhạc Chương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Có em gái nào đi nói anh trai như vậy khôngchứ? Có đôi khi anh còn cho là em không phải là em gái mà là chị anh.”

“Nếu em là chị thì đã không nói với anh rồi, sẽ động thủ đánh anh luôn cho rồi.”

Giang Nhạc Chương: “……”

“Thảo nào đến bây giờ em ấy còn chưa gả được nữa.” anh nhỏ giọng nói thầm bên tai Giang Chi Châu, lại nhìn Giang Thừa Việt và Giang Mạn Mạn, “anh cả cũng thế, mỗi ngày chỉ biết lo công việc, vợ chạy mất cũng không biết tỉnh lại, Mạn Mạn thật là đáng thương.”

Giang Chi Châu không phát biểu ý kiến, chỉ bỏ cánh tay đang gác trên vai mình xuống. Giang Nhạc Chương không tức giận, chỉ nhích gần lại bí ẩn nói: “Em nói xem chuyện bác cả có con riêng bên ngoài có thật như vậy không? anh đoán có lẽ là thật, nếu không thì anh cả cần gì liều mạng như vậy.”

Giang Nhạc Hân nói: “Nếu anh được một nửa liều mạng như anh cả thì bố nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại.”

“….. không nói chuyện với em nữa, vẫn là Mạn Mạn của chúng ta đáng yêu.” Giang Nhạc Chương dứt lời liền đi tới chỗ Mạn Mạn, trêu đùa với cô bé. Sau khi anh đi rồi, tai của Giang Chi Châu mới được thanh tịnh hơn.

Vừa đến khách sạn, anh không vội kiểm tra hành lý mà nhắn tin cho Hạ Duy trước: “anh đến khách sạn rồi.”

Cũng kèm theo một bức ảnh chụp như ở phòng chờ, Hạ Duy thấy ảnh liền khó tránh khỏi mỉa mai nhà tư bản một phen: “anh ở phòng A cao cấp ư, anh trai à, anh muốn ở chỗ này 1 tháng sao?”

Giang Chi Châu: Ừ, là thư kí của bên công ty thống nhất đặt phòng.

Hạ Duy: …. Được rồi, em biết anh có tiền rồi, tiếp theo.

Giang Chi Châu:

Hạ Duy: Em có bỏ mặt nạ dưỡng da trong vali của anh rồi, anh chưa lén lút lấy bỏ ra đó chứ!

Giang Chi Châu: Chưa bỏ ra.

Hạ Duy: Vậy thì tốt, nhớ phải đắp đó nha.

Giang Chi Châu: …..

Hạ Duy: Lúc đắp mặt nạ cũng phải chụp hình gửi cho em

Giang Chi Châu: …..

Vài ngày sau, Hạ Duy quả thật nhận được một bức ảnh chụp anh đang đắp mặt nạ, vì thế Hạ Duy lại tận tình giảng giải cho anh về tầm quan trọng của mặt nạ dưỡng da.

nói đến đây cô nghĩ mình cũng cần đi đắp mặt nạ thôi.

Sáng hôm sau, cô cũng đắp mặt nạ, vừa bước chân khỏi phòng tắm thì điện thoại reo lên, thông báo giao bưu kiện. Hạ Duy thắc mắc, gần đây cô đâu có đặt mua gì đâu, ai gửi bưu kiện cho cô chứ? Giang Chi Châu sao?

cô định gọi điện hỏi Giang Chi Châu một chút thì nghĩ lại có thể anh đang bận, không tiện nghe nên côdẹp ý định đó. Được rồi, đợi đến trưa nhận được bưu kiện xem nó là gì rồi tính tiếp.

Bưu kiện đúng giữa trưa đưa đến, Hạ Duy vì để sớm nhận được gói bưu kiện đó liền bảo Thiên Hạ Cư mang cơm trưa đến tận nhà cho cô luôn. cô nhận gói bưu kiện ở phòng bảo vệ rồi liếc mắt nhìn địa chỉ viết trên giấy đính kèm, là từ thành phố S gửi tới!!

cô càng có linh cảm là Giang Chi Châu gửi đồ cho cô, cô ôm gói bưu kiện và xách phần cơm trưa lên nhà. cô vừa bước chân vào nhà, A Hoàng đã nhiệt tình chạy ra đón cô, ngay cả A Quất cũng meo meo hai tiếng hiếm thấy.

Hạ Duy vừa để cơm xuống, A Hoàng liền nhào tới nên cô đẩy hộp cơm trê bàn xa tầm với của nó: “Đây là cơm trưa của chị, buổi sáng em đã ăn rồi.”

“Gâu.” A Hoàng nịnh nọt vẫy đuôi nhưng vẫn bị Hạ Duy tàn nhẫn từ chối.

cô tìm một cây dao rọc giấy mở bưu kiện ra, thấy bên trong là một hộp kem dưỡng mắt và cây lăn mặt. Đồ được đóng gói cực kỳ cẩn thận, vận chuyển một chặng đường dài vẫn không bị hư hại gì. Vừa nhìn thấy hai món đồ này, Hạ Duy liền xác định đây là bất ngờ của Giang Chi Châu cho cô.

cô không gọi điện cho anh mà chỉ gửi tin nhắn hỏi: “Giang tiên sinh, em nhận được một hộp kem dưỡng mắt và một cây lăn mặt, không biết là người nào theo đuổi tặng cho em nhỉ? [chống cằm]”

Giang Chi Châu không trả lời ngay, Hạ Duy cũng không để ý nhiều, cô vui sướng chụp hình rồi gửi cho đám bạn thân: “Ha ha ha ha đột nhiên nhận được bưu kiện như thế này, vui quá đi mất ha ha ha.”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: F*ck cậu phát tài sao, mua hộp kem dưỡng mắt đắt như vậy!

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Cây lăn mặt đó cũng trên dưới 3000.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ha ha ha ha không phải mình mua, là Giang tiên sinh gửi tặng mình đó.

không gầy mười cân không đổi tên: ….. Có phải mình già rồi không theo kịp thời đại không? Hai người ở lầu trên lầu dưới còn gửi bưu kiện gì nữa?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: À, mình quên nói với các cậu, hai ngày trước anh ấy đã tới thành phố S rồi.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [hỉnh ảnh] [hỉnh ảnh] [hỉnh ảnh] [hỉnh ảnh]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Dạo này các bữa ăn của mình toàn là của Thiên Hạ Cư tài trợ miễn phí, được vài ngày rồi, cuối cùng có dịp khoe

ảnh ~(≧▽≦)/~

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Người bạn như vậy, mình không tuyệt giao thì thật có lỗi với những bát mỳ tôm mình đã ăn bao năm nay quá.

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Có thể không yêu thương nhưng đừng tổn thương nhau chứ.

không gầy mười cân không cân: … không phải hai người vừa quen nhau không bao lâu sao, sao anh ta lại đi đâu chứ?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cậu nhắc mình mới phát hiện, Giang tiên sinh không phải ông chủ sao, sao còn đi đâu nữa?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: không phải Thiên Hạ Cư, là công ty của nhà họ Giang.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ….. anh ta phải thừa kế một công ty nữa sao??

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Thế này cậu còn yên tâm cho anh ta đi sao, không biết có bao nhiêu cô gái thèm muốn anh ấy.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ……. không quá đáng như vậy chứ?

không gầy mười cân không đổi tên: Với kinh nghiệm của người từng trải nói cho cậu biết, yêu xa rất dễ xảy ra mâu thuẫn.

Hạ Duy khẽ nhíu mày, lúc Sấu Sấu học đại học có quen một người bạn trai, tình cảm của hai người rất ổn định, nhưng sau đó vì hai người đi học tập và nghiên cứu ở hai đất nước khác nhau nên yêu xa. Cũng giống với rất nhiều cặp tình nhân yêu xa, bọn họ không vượt qua được khoảng thời gian này, nên chia tay.
———-
Tưởng tượng như thế, Hạ Duy bỗng cảm thấy lo lắng.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: nhưng mà anh ấy chỉ đi một tháng, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?

cô muốn tìm sự an ủi trong nhóm bạn thân.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:… Lúc đầu khi tớ thu tiền hạng mục, quản lý hạng mục cũng nói với tớ là chỉ cần một tháng [ mỉm cười ] chuyện này thường không chính xác đâu, bất kì lúc nào cũng có thể kéo dài [ mỉm cười ]

không gầy mười cân không đổi tên: Bát Bảo nói không sai, một tháng biến thành hai tháng, hai tháng biến thành nửa năm, nửa năm biến thành một năm… Hơn nữa hai người vừa xác định ở bên cạnh nhau, tình cảm cũng chưa ổn định, đúng là không thích hợp với chuyện xa nhau.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:……

Cái này có phải trả thù khoảng thời gian yêu đương của cô trước kia không?

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: các cậu đừng dọa cậu ấy, tớ cảm thấy con người Giang tiên sinh cũng khôngtệ lắm đâu, chắc là không có vấn đề gì.

không gầy mười cân không đổi tên: lúc đầu cũng thấy Lý Tư đáng tin, nhưng mà hành động thực tế của anh ta chứng minh, đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết trèo cây.

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch:…

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hơn nữa điều kiện của Giang tiên sinh còn tốt hơn Lý Tư nhiều [ ngoáy mũi ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:… Tớ quyết định rồi, tớ sẽ thoát nhóm để bảo vệ bình an

Cái cô gọi là thoát ra cũng không hẳn là thoát ra mà chỉ tắt thông báo nhóm đi, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tin nhắn còn chưa được trả lời kia.

Trai thẳng như Giang tiên sinh tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tặng quà cho mình nhỉ? Có phải vì làm chuyện xấu nên chột dạ không?

Hạ Duy: “…”

cô cảm thấy cô không thể nghĩ như xấu như thế được, nếu hai người đã quyết định bên nhau thì cần phải tin tưởng lẫn nhau. cô rất muốn gọi điện thoại cho Giang Chi Châu để hỏi, nhưng nếu anh khôngtrả lời tin nhắn thì chắc chắn là bận rộn nhiều việc, cô lại lo là sẽ quấy rầy anh.

Được rồi, để buổi tối hỏi cũng được.

Sau khi Giang Chi Châu đi thành phố S, buổi tối trước khi đi ngủ đều gọi điện thoại nói chuyện với Hạ Duy, Hạ Duy tắm rửa xong đi ra, nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng gần đến thời gian gọi điện thoại cho Giang tiên sinh rồi. cô đợi một lúc, điện thoại của Giang Chi Châu vẫn không tới, cô mở cửa sổ chat với anh ra, nhìn tin nhắn buổi chiều anh gửi cho mình.

Giang Chi Châu: vậy ngoại trừ anh ra, em còn nói với những ai theo đuổi em là em muốn mua kem dưỡng da mắt và cái lăn mặt rồi hả?

Giang Chi Châu: hôm nay hơi bận, buổi tối nói chuyện sau.

Hạ Duy hừ một tiếng, xem lại kem dưỡng da mắt và cái lăn matxa làm thon gọn mặt rất đắt mà anhmua cho cô, vì mấy thứ này nên cô sẽ quyết định chờ anh thêm một lúc nữa.

cô mở ứng dụng tập thể dục ra xem ngày hôm nay, phát hiện gần đây mỗi ngày Giang tiên sinh đi được 3000 bước, vậy mà hôm nay nhảy lên đứng đầu tiên! Tổng cộng đi hơn chín nghìn bước!

Hạ Duy không bình tĩnh được nữa, cô nhớ tới nội dung nói chuyện trong nhóm bạn thân hôm này, lông mày không khỏi nhíu lại. không đợi nữa, hay là cô chủ động gọi cho anh cũng được.

Điện thoại “Tít” vài tiếng, Giang Chi Châu mới nhận điện thoại: “Hạ Duy?”

“Vâng.” Hạ Duy hỏi anh: “Giờ anh có rảnh không?”

“Có, anh vừa trở lại khách sạn.”

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Duy cười một tiếng, “Vừa rồi em xem ứng dụng tập thể dục, hôm nay anh đi được hơn chín nghìn bước, có phải đi dạo phố cùng cô gái nào không?”

“…” Giang Chi Châu câm nín một lúc, “Em gọi điện thoại chỉ vì muốn hỏi cái này sao?”

Hạ Duy nghẹn họng, anh hỏi như vậy thật giống như đang nói cô cố tình gây sự: “Vậy hôm nay anh làm gì mà đi nhiều như vậy?”

“Đưa cháu gái anh đi công viên chơi.”

“Cháu gái?”

“Ừ, con gái của anh cả, năm nay mới năm tuổi. anh cả của anh ly hôn năm trước, bình thường lại chỉ lo công việc, vốn không có thời gian chăm sóc con gái. Lần này cũng là Mạn Mạn nhất định đòi theo đến thành phố, từ tối đến giờ anh đều đưa nó đi ra ngoài nên mới muộn như vậy.”

Mạn Mạn là tên của cháu gái nhỏ à? Hạ Duy nghĩ nghĩ, nói với anh: “Vậy anh cả của anh thật khôngđáng làm bố, con gái còn nhỏ như vậy, rất cần người lớn ở cùng đấy.”

Giang Chi Châu tháo cà vạt ra, rồi cởi áo khoác: “Nhà họ cũng có nhiều chuyện riêng, anh cũng khôngxen vào nhiều được, chỉ có thể ở cạnh Mạn Mạn nhiều hơn một chút.”

Hạ Duy nở nụ cười: “không phải là anh tới thành phố S đi công tác à? Bây giờ lại trở thành bảo mẫu?”

“anh cũng không hứng thú nhiều với hạng mục của công ty lắm, chị họ và anh họ của anh lúc nào cũng đối chọi gay gắt, anh cũng không muốn bị kéo vào.”

“À, sự việc chỉ có thể nhìn thấy trên phim truyền hình như thế này, không ngờ lại gần với em như vậy.”

Khóe môi Giang Chi Châu khẽ giật, không bình luận gì: “anh gửi cho đồ cho em em nhận được chưa?”

“Rồi ạ, mà sao anh lại mua kem dưỡng da mắt đắt như vậy?”

Giang Chi Châu nói: “anh cũng không biết nhãn hiệu kem dưỡng da nào tốt, cho nên mua luôn loại đắt nhất trong cửa hàng.”

Hạ Duy: “…”

Loại logic như thế này nghe có vẻ quen quen… Chẳng phải lúc trước anh mua thức ăn cho mèo vàng cũng dùng cách như thế này sao?

“Ôi ôi, Giang tiên sinh, anh nói xem tiền anh kiếm được liệu có đủ để anh tiêu xài hoang phí như thế không? Hay là anh để tâm đến chuyện của công ty một chút đi?”

“Yên tâm đi, tiền kiếm được từ Thiên Hạ Cư đủ nuôi em mười đời.”

Hạ Duy: “…”

cô nghiêm túc suy nghĩ, quả thật là rất nhiều tiền!

“Nhưng mà tại sao tự nhiên anh lại mua đồ cho em?” cô hỏi.

Giang Chi Châu nói: “không phải trước kia anh cũng mua khăn lụa cho em đấy sao?”

“Lúc đó không giống bây giờ, đó chẳng phải là anh mua vì để thể hiện mình lúc mới đầu à.”

“Em muốn thì anh sẽ mua cho em.”

Những lời này lập tức đã làm Hạ Duy cảm động, đặc biệt là bây giờ hai người nói chuyện với nhau qua điện thoại, giọng nói của anh trực tiếp truyền vào tai cô, như mỗi lần hít thở đều rung động đến tận tim phổi của cô, vốn là không thể cứng rắn được.

“Thành phố S thật sự quá giỏi rồi, ngay cả một miếng gỗ nát như Giang tiên sinh cũng có thể biến thành gỗ tốt đã qua chạm khắc.”

Giang Chi Châu: “…”

anh suy nghĩ thật lâu, không biết lời này là đang khen hay đang chê mình nữa.

Hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ thì đến lúc Hạ Duy đi ngủ, cô ngáp một cái rồi tạm biệt Giang Chi Châu: “Em đi ngủ trước nhé, anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hạ Duy nhìn màn hình điện thoại di động tối đi, để di động qua một bên, tắt đèn ngủ.

Buổi sáng hôm sau lúc bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho A Hoàng và A Quất, cô lại phát hiện ra râu của A Quất lại dài ra một đoạn, cô vô cùng vui vẻ chụp ảnh nó, rồi gửi ảnh cho Giang Chi Châu: “Râu của A Quất lại dài thêm rồi, chờ anh trở về là có thể dẫn bọn chúng đi triệt sản rồi”

Hai giờ sau Giang Chi Châu mới trả lời cô: “Là vì trên ảnh nên thấy béo, hay A Quất lại mập lên thế?”

Hạ Duy:…

Hạ Duy: nếu không thì anh cũng mua cái lăn matxa thon gọn cho nó nhé? Có cả loại có thể mát xa toàn thân đấy

Giang Chi Châu nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn này suy tư thật lâu, đây là cô đang ám chỉ cho anh là mua cho cô một cái máy matxa toàn thân à?

Cuối cùng thì anh cũng chưa xác định được Hạ Duy có ý gì, nhưng… Mua thì chắc cũng không sao đâu.

Buổi tối trong khi chờ đợi Hạ Duy nghe điện thoại, anh tìm trên mạng một chút về máy matxa, phát hiệnđặc biệt nhiều loại, vừa định gửi vài cái cho Hạ Duy thì nhận được một tin nhắn của cô: “Em đang nóichuyện điện thoại với Bát Bảo, anh đợi một chút nữa rồi gọi điện cho em sau nhé.”

Giang Chi Châu hiếm khi nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: “Được.”

anh đi tắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “Em nói chuyện điện thoại xong chưa?”

Hạ Duy: còn chưa xong, Bát Bảo gặp phải vài việc trên công trường, đang buồn bã tủi thân khóc đây này…

Hạ Duy: anh có biết Bát Bảo đấy không? Lần trước em và cô ấy còn có Hạ Minh đi Thiên Hạ Cư, có gặp anh đấy

Giang Chi Châu: Ừ, vậy hai người trò chuyện xong thì gọi điện cho anh nhé, anh đi xem tài liệu mộtchút.

Hạ Duy: Vâng.

“Hạ Duy cậu có đang nghe không đấy?” Bát Bảo phát hiện đầu bên kia điện thoại mãi lâu không có phản ứng, cảm giác như đang nói chuyện một mình.

“đang ở đây mà.” Ánh mắt Hạ Duy theo dời khỏi màn hình máy tính, nói với Bát Bảo, “Cậu nói cái người phụ trách kia của các cậu rất keo kiệt, họp muộn mà còn không phát cặp lồng cơm cho các cậu.”

“Đúng vậy, cậu có biết anh ta nói vô cùng lâu không! Vốn đã xong hết rồi, kết quả bên ngoài bắt đầu mưa to, anh ta liền nói câu “Trời đang mưa, chúng ta nói thêm một lúc nữa”… chỉ muốn ném viên gạch vào mặt anh ta thôi.”

“…Lãnh đạo của các câu thật biết chăm sóc nhân viên, cho nên bây giờ cậu ăn cơm chưa?”

“Vừa mới ăn xong, nếu không làm gì có sức nói chuyện điện thoại với cậu. Cái người phụ trách kia thậtsự là vô cùng hiếm thấy, khuya khoắt uống nhiều rượu rồi chạy đến gõ cửa phòng chúng tớ! Mấy cô gáingủ cùng phòng đều sợ phát khóc!”

“… Việc này đúng thật là hơi nguy hiểm, các cậu nhớ đóng cửa kỹ càng, nếu vẫn không ổn thì nuôi mộtcon chó.”

Bát Bảo: “…”

Hạ Duy lại an ủi cô một hồi, tin nhắn của Giang Chi Châu lại gửi tới: “Hai người còn chưa nói xong à?”

Hạ Duy:… _з” ∠)_ người phụ trách trên công trường của Bát Bảo thật sự tệ đến mức một câu khó nóihết.

Giang Chi Châu:…

Giang Chi Châu: được rồi, nói xong thì gọi anh

Hạ duy: đợi lát nữa em muốn đi ngủ luôn, hôm nay công việc trong cửa hàng bận rộn, mệt mỏi quá.

cô không ngờ tin này vừa gửi đi, Giang Chi Châu đã tức giận: “Hai người có chuyện gì không thể nói lúc ban ngày sao? Buổi tối là thời gian anh và em gọi điện thoại, anh cảm thấy thời gian của anh bị chiếm dụng rồi.”

Hạ Duy nhìn thấy tin nhắn này của anh thì cũng tức giận, gõ bàn phím ầm ầm: “anh có biết là anh rất ích kỷ không, ban ngày Bát Bảo cũng phải đi làm, em và cô ấy làm bạn đã mười năm rồi, chẳng lẽ gọi điện thoại cũng không được? Hơn nữa bình thường lúc em muốn gọi điện thoại cho anh đều sợ anhđang bận nên không dám gọi. Nhiều nhất cũng chỉ dám gửi tin nhắn cho anh, mà cũng rất lâu anh mới trả lời. Bây giờ anh muốn gọi điện cho em thì em nhất định phải dập máy của Bát Bảo ngay lập tức để nghe điện thoại của anh đúng không?”

“Hạ Duy Duy, cậu làm sao thế? Sao lại thở mạnh như vậy?”

“không có gì, đang cãi nhau với Giang Chi Châu.”

Bát Bảo: “…”

“Cậu vừa gọi điện thoại với tớ, vừa cãi nhau với anh ấy à?” Cũng bận quá nhỉ.

“Tớ cảm thấy ham muốn chiếm hữu tớ của anh ấy quá mạnh mẽ.”

“… Đây là cậu đang khoe khoang đấy hả?”

“… không phải, tớ đang rất tức giận.”

“Ôi chà, đàn ông đều như vậy đấy…, hơn nữa Giang tiên sinh nhà cậu còn là loại không đồng ý bạn gáiđã từng có bạn trai nữa…”

Hạ Duy nói: “Tớ còn cảm thấy ngay cả chuyện tớ có bạn thân cũng không thể tiếp nhận được ý, tớ và cậu gọi điện thoại, anh ấy liền tức giận.”

Bát Bảo: “…”

Kiểu ghen với bạn thân của người yêu này cũng không phải là hiếm.

“À… tớ cũng phải tắt máy rồi, cậu tập trung cãi nhau với anh ấy đi nhé.” Bát Bảo nói xong, nhanh chóng tắt điện thoại. Hạ Duy để điện thoại di động xuống, Giang Chi Châu lại gửi một tin tới.

Giang Chi Châu: được rồi, anh cảm thấy bây giờ chúng ta đều có hơi kích động, ngày mai nói sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN