Tôi Không Hợp Yêu Đương
Chương 39 + 40
Hạ Duy hờn dỗi cả một đêm, ngủ không sâu giấc, nghe thấy tiếng tin nhắn mới thì cô liền tỉnh giấc.
Hạ Duy nhìn màn hình điện thoại liền tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hạ Duy: Giang tiên sinh dậy sớm quá nhỉ.
Giang Chi Châu: Ở đây anh luôn thức dậy rất sớm, bây giờ đã ăn sáng xong rồi.
Giang Chi Châu: anh đã suy nghĩ chuyện hôm qua cả đêm, là do anh không đúng.
Hạ Duy: …. Vấn đề rõ ràng như vậy anh còn suy nghĩ cả đêm để làm gì?
Giang Chi Châu:…..
Hạ Duy: Sao anh lại nổi giận?
Giang Chi Châu: Vì thời gian gọi điện thoại của anh với em bị người khác chiếm dụng rồi, nên trong lòng cảm thấy khó chịu.
Hạ Duy: anh đến thành phố S làm việc, bình thường em muốn gọi điện cho anh cũng không dám, sợ quấy rầy công việc của anh, có đôi khi hơi tức giận nhưng em tự trách mình đang cố tình gây sự, nếu theo lời anh nói như vậy thì em đã khó chịu đến chết từ lâu rồi.
Giang Chi Châu: …. Lần này là anh không đúng, sau này em muốn gọi cho anh thì cứ gọi, anh sẽ mở máy cả ngày.
Hạ Duy: anh nói thật chứ?
Giang Chi Châu: Ừ, nên em đừng giận dỗi nữa.
Hạ Duy: À, tối qua em tức giận lắm nên sáng nay vẫn còn bị hạ đường huyết, cần nghe vài lời ngon tiếng ngọt.
Giang Chi Châu: …..
Giang Chi Châu: Uống nước ấm nhiều vào [bắn tim]
Hạ Duy: “…….”
anh cố tình đúng không?!
Hạ Duy: Được rồi, anh đi làm việc đi, em cũng dậy đây.
Giang Chi Châu: Đợi đã.
Hạ Duy: Có chuyện gì nữa? Em tự biết phải uống nước ấm rồi.
Giang Chi Châu: “……..”
anh chụp màn hình lại rồi gửi cho cô xem: “Hi vọng sau này em gọi điện cho anh là vì nhớ anh chứ không phải vì không yên tâm anh.”
Hạ Duy hơi sửng sốt, Giang tiên sinh còn nhớ chuyện 9000 bước cô đã từng hỏi anh. Trong lòng côđang cảm thấy cực kỳ quẫn bách, Giang tiên sinh đang uyển chuyển biểu đạt cô không tin tưởng vào anh.
Hạ Duy: Vâng, em biết rồi.
Hạ Duy để điện thoại xuống rồi ngẩn người nằm trong ổ chăn. thật ra không phải cô không tin anh, mà là cô không tin bản thân mình.
nói đến mấy lần yêu đương thất bại trước mà trong lòng cô không để lại bóng ma tâm lý là chuyện không thể nào. cô cực kỳ nghi ngờ bản thân mình có thể đi đến cuối cùng với anh được không. Lại thêm là điều kiện của Giang Chi Châu quá tốt, cô gặp một người ưu tú như vậy, ngoại trừ hâm mộ thì còn có thêm vài phần bối rối.
cô không biết kiểu bạn gái không muốn thân mật với bạn trai như cô thế này thì đối phương còn có thể chịu đựng được bao lâu. cô vẫn luôn cảm giác được Giang Chi Châu đang cố gắng kiềm chế bản thân mình, giữ một khoảng cách vừa phải với cô. Khoảng cách này không khiến cô khó chịu nhưng mối quan hệ tình cảm của bọn họ sẽ luôn luôn đình trệ không tiến tới nữa.
Mà trong mối quan hệ này điều khiến cho cô ở thế hạ phong đó là cô từng quen bạn trai, trùng hợp đạp trúng quả bom nổ chậm trong lòng Giang tiên sinh.
Mặc dù Giang Chi Châu chủ động tỏ tình với cô, bằng lòng chấp nhận cô, nhưng sự bằng lòng này sẽkéo dài được bao lâu chứ? Hay liệu chăng có một ngày nào đó, anh đột nhiên không muốn nữa thì sao?
Qúa nhiều vấn đề được đặt ra khiến đầu cô như muốn nổ tung. Trước khi Giang Chi Châu đi thành phố S thì hai người bọn họ đều cẩn thận dè dặt không muốn nghĩ tới, che đậy mọi thứ để nhìn như không có chuyện gì, nhưng đâu phải chỉ cần bọn họ không nghĩ đến thì vấn đề này không tồn tại.
Hạ Duy sầu muộn thở dài một hơi, vài mối tình trước là khi đối phương tỏ ra muốn thân mật với cô hơn thì cô sẽ vội vàng chia tay. Nhưng cô biết chẳng qua là mình đang trốn tránh mà thôi. Bây giờ các vấn đề giữa cô và Giang Chi Châu rõ ràng là ngày càng nhiều, cô lại muốn đi đến cuối cùng với anh.
cô thật là tùy tiện.
“Gâu!” A Hoàng thấy Hạ Duy cứ nằm lì trong chăn không chịu ngồi dậy liền nhảy lên giường, lại nhảy trúng ngực của Hạ Duy.
Hạ Duy: “………”
Đau…. quá!
“A Hoàng, em muốn ăn đòn phải không hả, xuống ngay cho chị!!” Hạ Duy ngồi dậy xoa xoa bộ ngực đáng thương của mình. A Hoàng nhảy xuống sàn nhà, vẫn sủa gâu gâu với cô.
“Chị biết rồi, sẽ cho các em ăn ngay đây.” Hạ Duy cảm thấy mình chưa kết hôn đã trải qua cảm giác làm bà mẹ già rồi. Chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước cho hai ông lớn rồi cô mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Hai ngày trước cửa hàng Tinh Quang có một đợt giảm giá nên cô mua để dành không ít thức ăn, cônhìn tủ lạnh một lượt rồi cuối cùng chọn sandwich làm bữa sáng. Ừ, uống thêm ly sữa đậu nành nữa là xong, nghe nói có thể làm tăng kích thước vòng 1…..
Hạ Duy dắt A Hoàng đi dạo một vòng rồi mới đến cửa hàng của mình, trên đường đi nhận được tin nhắn của Bát Bảo: “Cậu làm lành với Giang tiên rồi hả?”
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Làm lành rồi, sáng nay anh ấy đã chủ động nhắn tin xin lỗi.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: …. À
Tại sao cô phải hỏi chứ? Làm lành nhanh như vậy, xứng đáng khiến cô áy náy cả đêm sao?
Đến buổi trưa, Thiên Hạ Cư vẫn đưa cơm đến cho cô như cũ, Hạ Duy chụp hình mấy món ăn rồi gửi cho Giang Chi Châu: “Trưa hôm nay ăn măng với cà rốt nè, măng mùa này mềm quá đi, cảm ơn nè [doge]”
Giang Chi Châu không trả lời ngay cho cô, nhưng cũng không phải đợi đến mấy tiếng sau mới nhận được tin nhắn trả lời của anh. Hai phút sau, anh liền gửi tin nhắn trả lời: “Đợi anh về làm cho em ăn.”
…. Tâm trạng thiếu nữ của Hạ Duy lại nổi dậy, Giang Chi Châu trêu ghẹo cô ngày càng lão luyện! Nhưng quả nhiên anh nói lời giữ lời, lúc cô muốn tìm anh thì anh luôn có mặt.
Hạ Duy: Vậy anh phải nhanh về, không thì măng già mất [doge]
Giang Chi Châu: Ừ, ngoan [bắn tim]
Hạ Duy xoắn xuýt đăng một status: “anh ấy bảo mình phải ngoan, nhưng anh ấy không ngoan chút nào, anh ấy trêu chọc mình kìa.[doge]”
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ….. Tất cả các cuộc cãi nhau không nhằm mục đích chia tay đều là khoe ân ái trá hình.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát trả lời bình luận của Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cảm ơn cậu đã tạo cơ hội cho bọn mình khoe ân ái
Cháo Bát Bảo nữ hiệp trả lời bình luận của Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cắt đứt quan hệ bạn bè đi
Giang Chi Châu: Đợi anh về thì hẹn các bạn của em cho anh gặp mặt một chút, anh mời các cô ấy ăn cơm.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp trả lời bình luận của Giang Chi Châu: Giang tiên sinh, tuỳ tiện gọi đồ ăn của Thiên Hạ Cư được không?!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát trả lời bình luận của Cháo Bát Bảo nữ hiệp: thật xin lỗi nhé, vừa rồi cậu đã cắt đứt quan hệ với mình nên không còn trong đám bạn của mình nữa
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ….
Dù cặp tình nhân này yêu xa nhưng vẫn dốc hết sức khoe ân ái, nên trao cúp cho bọn họ mới phải!
yêu xa rất khó khăn với Hạ Duy, lúc Giang Chi Châu vừa đi thì cô chưa có cảm giác mãnh liệt gì, nhưng dạo này cô càng lúc càng nhớ anh. cô search tìm rất nhiều chủ đề liên quan đến yêu xa để xem người khác điều chỉnh tâm trạng như thế nào khi yêu xa, đồng thời cũng không tránh khỏi nhìn thấy các kết quả bi thương. cô ấn tượng sâu nhất chính là bình luận của một cô gái, cô ấy nói đã từng yêu xa, đến khi cô ấy gặp lại bạn trai thì nhất thời không chấp nhận sự thân mật được.
—Hoá ra bạn trai của cô ấy không chỉ tồn tại trong điện thoại, trên mạng xã hội mà còn là người thật đó nhé?
Khi Hạ Duy xem cái này liền cảm thấy khủng hoảng rất lâu, nếu như thời gian dần trôi qua cô cũng cảm thấy Giang tiên sinh chỉ là người ảo trên mạng xã hội thì sao đây?!
cô lập tức nhắn một tin cho Giang Chi Châu: “Giang tiên sinh, anh có ở đây không? ”
Lần này Giang Chi Châu trả lời lại ngay lập tức: “Có, anh đang định gọi điện cho em thì em đã nhắn tin cho anh trước rồi.”
Hạ Duy: Giang tiên sinh, em muốn nói một vấn đề nghiêm túc với anh.
Giang Chi Châu: Chuyện gì? [nghiêm túc.jpg]
Hạ Duy: “…….”
Dạo này Giang tiên dùng icon ngày càng lão luyện rồi.
Hạ Duy: Giang tiên sinh, anh thật sự là người đang tồn tại sao? không phải là do em hư cấu ra chứ? Hay chỉ là robot?
Giang Chi Châu:…..
Giang Chi Châu: Trí tưởng tượng của em tốt thật, có ý định phát triển thành nhà soạn kịch không?
Hạ Duy: Em đã nói là nghiêm túc mà.
Giang Chi Châu: [Nghiêm túc.jpg]
Hạ Duy: anh xem, dạo này anh dùng icon ngày càng lão luyện hơn, em cảm thấy trình độ của anh đã có tiến bộ rồi.
Giang Chi Châu: … Con người bình thường bọn anh gọi đây là học tập.
Hạ Duy:…..
Giang Chi Châu: Chúng ta chat video đi.
Giang Chi Châu vừa nhắn xong thì Hạ Duy nhận được yêu cầu chat video. cô vội vàng chỉnh tranh quần áo và kiểu tóc của mình rồi mới chấp nhận yêu cầu chat video: “Giang tiên sinh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối!” Giang Chi Châu nhìn thấy cô liền nở nụ cười.
Hạ Duy: “……..”
Giang tiên sinh cười thế này là phạm quy đó nhé!
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này?” Giang Chi Châu hỏi cô.
Hạ Duy đáp: “Bởi vì gần đây em nhìn thấy bình luận của một cô gái nói rằng yêu xa với bạn trai khá lâu, đến mức nghi ngờ là mình có bạn trai không. Bây giờ khoa học công nghệ phát triển như vậy, robot có IQ cũng vô số kể, bạn trai à? không tồn tại.”
“…… Vậy chúng ta đang chat video như thế này cũng là giả sao?”
“Ai biết được chứ, không phải có thể cài đặt chương trình giả lập sao?”
Giang Chi Châu nói: “Đừng ngốc như vậy, cho dù xem như có robot có trí thông minh thì em cũng mua không nổiđâu.”
Hạ Duy: “…..”
nói hay lắm, lý lẽ rất hay.
“Gâu.” Hình như A Hoàng phát hiện ra Giang Chi Châu đã lâu rồi không gặp nên liền chạy đến chơi ké, “Gâu gâu.”
A Hoàng nhiệt tình vẫy đuôi nhìn Giang Chi Châu trong màn hình, Hạ Duy sợ nó lộn xộn nên ôm nó vào lòng, nói với Giang Chi Châu: “A Hoàng còn nhận ra anh nè, thật khiến em cảm động quá đi mất.”
“…..” Giang Chi Châu im lặng một lúc mới nói với A Hoàng, “A Hoàng ngoan, đợi tao về dẫn mày ra ngoài chơi, làm đồ ăn ngon cho mày.”
“Gâu gâu.” Nghe tới đồ ăn, A Hoàng càng vui mừng vẫy đuôi.
“A Quất đâu?” Giang Chi Châu hỏi.
“À, anh đợi chút, để em ôm nó tới.” Hạ Duy nói xong liền để điện thoại xuống chạy ra ngoài ôm A Quất. A Quất không chịu cho cô ôm, dỗ dành một lúc mới đầu hàng.
“A Quất, em xem này, đây là ai nhỉ? Em còn nhận ra người này không?”
A Quất: “……..”
Giang Chi Châu: “……….”
“Meow~” A Quất kêu một tiếng, tò mò nhích gần lại nhìn.
Giang Chi Châu cũng nhìn chằm chằm nó một hồi lâu mới lên tiếng: “Em cho nó ăn gì vậy? Em nuôi mộtcon mèo thành con heo rồi.”
Hạ Duy: “………”
“anh vốn nhặt về một con heo mà? Chỉ là dáng vẻ bên ngoài của nó hơi giống con mèo thôi.” Hạ Duy cười ha ha.
A Quất: “…………”
Giang Chi Châu: “……”
anh vẫn nên tin là nó béo do vào ảnh đi.
“À đúng rồi.” anh dời lực chú ý khỏi con mèo béo đó, “Lúc đầu hạng mục này của bọn anh bảo là mộttháng, nhưng một tháng không thể xong kịp nên sẽ kéo dài thời gian.”
Hạ Duy: “………”
thật sự là bị miệng quạ đen của Bát Bảo nói trúng rồi sao?
“Vậy khi nào anh mới về?” cô hỏi.
“Hôm nay anh đã nói chuyện với ông rồi, anh không tiếp tục làm hạng mục này nữa, sẽ về theo thời gian đã định.”
Tuy Hạ Duy hơi bất ngờ nhưng vẫn cảm thấy đắc ý trong lòng: “À, vậy kiểu này có phải thay mặt thể hiện anh đã từ bỏ quyền kế thừa công ty đúng không?”
Giang Chi Châu nhìn cô: “Em tiếc à?”
Hạ Duy: “Đương nhiên rồi, có cô gái nào không muốn gả cho nhà giàu chứ?”
cô vừa nói dứt lời thì Giang Chi Châu bỗng nhiên nở nụ cười: “Hoá ra em đã nghĩ đến chuyện gả cho anh rồi sao?”
Hạ Duy: “……”
Sao người đàn ông này phản ứng lại nhanh thế? anh ở thành phố S đã xảy ra chuyện gì đó?
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa, em tắt đây.”
Giang Chi Châu buồn cười: “Được, ngủ ngon, đợi anh về.”
———-
Tuy đã nói với ông nội là sau 1 tháng nữa sẽ trở về thành phố A, nhưng khoảng thời gian này ở thành phố S, Giang Chi Châu vẫn làm việc chăm chỉ.
Hôm nay có một cuộc họp nội bộ sẽ tổ chức, Giang Chi Châu đã đến phòng họp từ sớm, phát hiện ra anh là người tới sớm nhất. anh ngồi xuống ghế, đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra nói chuyện với Hạ Duy thì âm báo tin nhắn vang lên.
Đuôi lông mày Giang Chi Châu khẽ nhướn lên, chẳng lẽ lại tâm linh tương thông như vậy?
Đáng tiếc lại không phải tin nhắn của Hạ Duy mà là bạn nhỏ Giang Mạn Mạn gửi tới. Lúc Giang Mạn Mạn thêm QQ của anh, Giang Chi Châu cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ Mạn Mạn nhỏ như vậy mà đã có tài khoản QQ rồi, sau này Mạn Mạn mới nói cho anh biết là mẹ của bé lập cho để gọi video nói chuyện với mẹ.
Giang Chi Châu nghe giải thích xong lại cảm thấy thương bé, Mạn Mạn còn nhỏ như vậy, đáng lẽ bé không phải chịu những điều này, nếu như sau này anh có con gái…
Khụ khụ. Giang Chi Châu nghĩ tới đây còn chưa phát hiện ra bản thân mình đang xấu hổ, anh mở cửa sổ chat với Mạn Mạn xem cô bé gửi cái gì tới.
Giang Mạn Mạn: [ khóc hu hu. jpg]
Khóe miệng Giang Chi Châu khẽ cười, bạn nhỏ Giang Mạn Mạn tuy không đánh được bao nhiêu chữ nhưng lại biết dùng không ít icon biểu cảm, Giang Chi Châu học được của cô bé rất nhiều.
Giang Chi Châu gửi cho cô bé một câu nói: “Mạn Mạn làm sao vậy?”
Giang Mạn Mạn có qua có lại, cũng gửi trả lời một câu nói: “Ba với mẹ lại cãi nhau.”
Giọng nói của cô bé nghe đã thấy rất buồn, Giang Chi Châu cố gắng nói thật nhẹ nhàng, hỏi cô bé: “Tại sao cha mẹ lại cãi nhau?”
Giang Mạn Mạn nói: “Cháu và mẹ gọi video, mẹ nói ba không đưa cháu đi nhà trẻ, hơn nữa chỉ lo công việc không để ý tới cháu, sau đó bắt đầu cãi nhau với ba. Mẹ còn muốn ba đưa cháu đến chỗ mẹ, nhưng ba không đồng ý.”
Giang Chi Châu an ủi: “Mạn Mạn nghe lời, buổi tối chú út sẽ nấu một bữa tối thật ngon cho cháu được không?”
Giang Mạn Mạn: được ạ [ bắn tim ]
“Lại nhắn tin với bạn gái à?” Giang Nhạc Chương và Giang Nhạc Hân từ bên ngoài phòng họp đi vào, Giang Nhạc Chương thấy Giang Chi Châu ngồi một mình cầm điện thoại, liền trêu chọc một câu.
Giang Nhạc Hân có hơi ngạc nhiên nhìn Giang Chi Châu: “Em có bạn gái à?”
Giang Chi Châu vẫn chưa trả lời, Giang Nhạc Chương đã nói trước: “Đúng đó, hiện trong mấy anh chị em chúng ta, cũng chỉ có em vẫn là cún độc thân thôi”
Giang Nhạc Hân: “…”
“Là Mạn Mạn.” Giang Chi Châu đưa di động tới cho Giang Nhạc Chương nhìn thoáng qua.
Giang Nhạc Chương hỏi: “Mạn Mạn làm sao vậy?”
“nói ba mẹ cô bé lại cãi nhau.”
Giang Nhạc Hân cười một tiếng: “Chẳng trách đến giờ mà anh cả còn chưa tới, chẳng phải bình thường anh ấy là người họp tích cực nhất sao.”
Giang Nhạc Chương nhìn cô: “Em cũng đừng nói anh ấy, em cũng thế thôi, đều là người cuồng công việc, cố tìm cảm giác về sự giỏi giang của bản thân.” anh nói rồi thở dài một hơi, “Mạn Mạn thật đáng thương, cho nên người ta nói đầu thai như thế nào cũng là một kỹ năng sống, làm sao lại có loại bố như thế này trên đời nhỉ.”
Giang Chi Châu cất di động, không phát biểu ý kiến gì, Giang Nhạc Hân bật máy tính lên, nói với Giang Nhạc Chương: “Buổi tối hôm nay anh đưa Phương quản lý đi ăn cơm.”
“À? Em nói người phụ nữ háo sắc đấy à?” Giang Nhạc Chương không cam tâm tình nguyện, “Tại sao anhphải đi? rõ ràng là cô ta có ý xấu với anh!”
“Thế nên anh mới phải đi.” Giang Nhạc Hân nói như một điều hiển nhiên.
“…” Giang Nhạc Chương không thể tin nhìn cô, “Bây giờ em có thể hi sinh luôn nhan sắc của anh trai chỉ vì công việc luôn à?”
Giang Nhạc Hân nói: “anh phải cảm thấy may mắn vì anh còn có nhan sắc để có thể hi sinh, nếu khôngthì anh còn giá trị gì nữa?”
Giang Nhạc Chương: “…”
anh thật sự không thể tin nhân tính em gái mình đã mất đến trình độ này rồi.
Lại nhìn Giang Chi Châu yên tĩnh ngồi ở một bên: “Em họ, Thiên Hạ Cư của em còn nhận người không?”
Giang Chi Châu nghĩ ngợi, nói: “Còn tuyển nhân viên phục vụ, nhưng mà yêu cầu rất cao, hơn nữa phải là giới tính nữ.”
“… không còn vị trí nào khác à?”
“Nhân viên vệ sinh?”
Giang Nhạc Chương: “…”
anh có thân phận như thế này, nếu qua đó làm thì ít nhất cũng phải làm quản lý đại sảnh chứ!
“Được rồi, anh hiểu rồi, bây giờ xã hội này không còn một chút tình cảm anh em nào nữa.” anh tỏ vẻ đau lòng một lúc, lại nói với Giang Chi Châu, “anh nghe nói em bảo với ông nội ở đây một tháng sẽ phải trở về thành phố A?”
“Vâng.” Giang Chi Châu không biết anh ấy nghe nói từ đâu, nhưng anh cũng không muốn giấu diếm. Giang Nhạc Chương trợn mắt nhìn anh: “Tại sao? anh vẫn chờ em thành một chú ngựa đen đánh cho Giang Thừa Việt và Giang Nhạc Hân người ngã ngựa đổ đấy.”
“Tuy quy mô của Thiên Hạ Cư kém công ty nhà họ Giang nhưng công việc mỗi ngày cũng không ít, em không thể đi quá lâu.”
Giang Nhạc Chương nói: “anh nghĩ đúng ra phải là em không thể rời xa bạn gái của em quá lâu đó.”
Giang Chi Châu: “…”
Cuối cùng thì tại sao anh ấy lại chắc chắn là anh đang có bạn gái chứ?
Tuy đây đúng là sự thật.
“anh cũng không muốn sống ở đây, hay là anh và em cùng trở về…”
Giang Nhạc Chương còn chưa nói hết đã bị Giang Nhạc Hân cắt đứt: “anh trở về thử xem, có tin bố sẽđóng băng tất cả tài sản của anh không?”
Giang Nhạc Chương: “…”
“Xin lỗi anh tới muộn.” Giang Thừa Việt bước nhanh từ bên ngoài vào phòng họp, sau lưng có mấy quản lý và trợ lý của anh đi theo. Giang Nhạc Chương ghét sát tai Giang Nhạc Hân, nhỏ giọng đánh giá: “Vẫn là anh cả mới có cả phái đoàn như thế này.”
Giang Nhạc Hân nhìn chằm chằm anh, không nói gì, Giang Thừa Việt để laptop xuống rồi mở ra, ngồi xuống ghế: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Sau khi công việc cả ngày kết thúc, Giang Thừa Việt và Giang Nhạc Hân còn muốn tiếp tục làm việc khác, chỉ có một mình Giang Chi Châu trở về khách sạn. anh thay âu phục ra, gọi điện thoại cho Giang Mạn Mạn: “Mạn Mạn ăn cơm tối chưa?”
Giọng nói Giang Mạn Mạn nhỏ nhẹ như trẻ em sơ sinh: “Còn chưa ăn đâu ạ, Mạn Mạn đang đợi chú út trở về đây này.”
Giang Chi Châu cười cười: “Vậy bây giờ Mạn Mạn phòng của chú út, chú chuẩn bị làm cơm tối rồi.” Phòng ở của mọi người đều có phòng bếp, tuy những người khác chẳng bao giờ dùng nhưng lại rất tiện lợi với Giang Chi Châu.
“Vâng ạ, giờ Mạn Mạn tới ngay đây.”
Bảo mẫu chăm sóc Giang Mạn Mạn đưa cô bé đến phòng của Giang Chi Châu rồi đi, Giang Mạn Mạn tò mò ghé vào cửa phòng bếp, nhìn Giang Chi Châu: “Chú út, chú đang nấu món gì thế?”
“Chú út đang nấu món trứng hấp mà Mạn Mạn thích ăn nhất.”
“Oa, giỏi quá!”
Giang Chi Châu nở nụ cười, lại nghĩ đến Hạ Duy cũng rất thích ăn trứng hấp anh làm, còn thích hơn cả cơm chiên trứng: “Nếu Mạn Mạn đói bụng thì ăn bánh ngọt trước nhé, chú mua lúc về đấy.”
“không được, Mạn Mạn muốn giữ bụng để ăn đồ ăn chú út nấu.”
Giang Chi Châu quay đầu cười với cô bé: “Vậy Mạn Mạn ra phòng khách chơi trước đi, chú sắp nấu xong rồi.”
“Được.” Giang Mạn Mạn lại ghé vào cửa ra vào nhìn anh một lúc, hỏi anh, “Tại sao chú út về rồi mà ba vẫn chưa về ạ?”
Động tác đánh trứng của Giang Chi Châu hơi dừng lại, nói với cô bé: “Bởi vì ba của cháu có rất nhiều việc phải làm, còn chú út thì lười biếng không làm.”
Giang Mạn Mạn nhướng mày lên: “Ba không thể cũng lười biếng như thế được ạ?”
Giang Chi Châu bỏ bát xuống, ngồi xổm bên cạnh Giang Mạn Mạn vuốt tóc cô bé: “Lười biếng là khôngtốt, ba đang cố gắng làm việc, cũng là vì để mua cho Mạn Mạn thật nhiều đồ chơi.”
” Mạn Mạn không cần ba mua nhiều đồ, Mạn Mạn chỉ muốn ba dẫn đi ra ngoài chơi.” Giang Mạn Mạn nói xong, đôi mắt đã đỏ ửng, “Các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều có cha mẹ, chỉ có Mạn Mạn không có.”
Giang Chi Châu khẽ mím môi, không biết phải an ủi cô bé như thế nào. Cuối cùng anh cũng chỉ có thể ôm lấy cô bé nói: “Mạn Mạn nghe lời, đợi sau khi ba trở về, chú út giúp cháu nói với ba, được không?”
“Được ạ.” Giang Mạn Mạn thút tha thút thít nói.
Giang Chi Châu lau nước mắt của cô bé, nói: “Mạn Mạn đừng khóc nữa, sắp được ăn cơm rồi.”
“Vâng!” Giang Mạn Mạn lên tiếng, hấp tấp đi ra phòng khách ngoan ngoãn ngồi đợi ăn cơm. Giang Chi Châu nhìn bóng lưng của cô bé, cảm thấy cô bé và A Quất có vẻ hơi giống nhua.
không biết giờ này Hạ Duy đã ăn cơm chưa?
Trong lòng thắc mắc nên sau khi Giang Chi Châu nấu xong thì liền gọi video cho Hạ Duy. Bạn học Hạ Duy đơn thuần, không hề phòng bị mà đã nhận cuộc gọi: “Giang tiên sinh, có chuyện gì vậy, có phải lại không nhớ em rồi không?”
Giang Chi Châu đem camera quay một vòng các món ăn, nói với Hạ Duy: “Vừa nấu cơm xong, khôngbiết em ăn cơm chiều chưa nên quay cho em xem.”
Hạ Duy: “…”
Cmn chia tay, đàn ông cặn bã!
“Món trứng hấp này, cháu gái của anh cũng rất thích ăn, khẩu vị của hai người cũng rất giống nhau đấy.”
Hạ Duy: “…”
“Có phải anh muốn làm em tức chết xong lấy hết vẻ đẹp của em không?” Hạ Duy cảm thấy mình khônglập tức chia tay anh thì mình thật sự là quá thiện lương rồi, “Em quyết định không để ý tới anh bảy mươi hai tiếng đồng hồ, tạm biệt!”
cô đang định tắt video đi, chợt nghe đến một âm thanh dễ thương của trẻ con: “Chú út, nấu xong cơm chưa ạ?”
Giang Chi Châu quay đầu lại đi ra ngoài, màn ảnh cũng chuyến đến Giang Mạn Mạn nhỏ nhỏ xinh xinh. Giang Mạn Mạn nhìn thấy anh cầm điện thoại liền tò mò chạy đến xem: “Chú út, chú đang gọi video với ai thế ạ?”
“AAAA, đây là cháu gái của anh à, đáng yêu quá!” Hạ Duy kích động ồn ào ở bên kia màn hình, aaaaa, cô bé nhỏ đáng yêu quá.
Giang Mạn Mạn nhìn xem thấy cô liền chớp chớp mắt, lại ngẩng đầu nhìn Giang Chi Châu: “Chú út, chị này là bạn gái của chú sao?”
Giang Chi Châu bị Giang Mạn Mạn bắt gặp, cũng không giấu cô bé: “Ừ, có muốn chào chị không?”
Giang Mạn Mạn vẫy vẫy tay với camera: “Em chào chị.”
Hạ Duy lập tức cảm thấy vết thương được chữa lành, buổi sáng hôm nay ở trong tàu điện ngầm còn một cô bé lớn hơn Giang Mạn Mạn gọi cô là dì! cô mới mười tám tuổi, vậy mà dám gọi cô là dì! Buồn bực quá!
“Mạn Mạn ngoan quá.” cô yêu thương nhìn Giang Mạn Mạn chăm chú.
Giang Mạn Mạn cười khanh khách: “Bạn gái của chú út thật xinh đẹp, xinh đẹp như mẹ cháu vậy.”
…
Bây giờ Hạ Duy vô cùng muốn có một cô con gái như Giang Mạn Mạn, quá đáng yêu!
“Mạn Mạn cũng rất đáng yêu mà!” Hạ Duy không khiêm tốn chút nào mà tự khen lại, “Các cô bé và côgái như chúng ta đều vô cùng đáng yêu!”
Giang Chi Châu: “…”
anh kiềm chế khóe miệng đang co rút, nói với Giang Mạn Mạn: “Mạn Mạn ra phòng khách chờ chú đi.”
“Vâng ạ.”
Giang Mạn Mạn ngoan ngoãn đi ra ngoài, Giang Chi Châu quay camera về mình, cười đầy ẩn ý nhìn Hạ Duy: “Em thật đúng là không biết xấu hổ, em lớn hơn Mạn Mạn 20 tuổi đấy.”
Hạ Duy: “…”
“Em thật sự cảm thấy Mạn Mạn rất đáng yêu à?” Giang Chi Châu hỏi.
“Vâng.” Hạ duy ra vẻ lạnh lùng trả lời.
Giang Chi Châu cười cười: “anh cũng biết cô bé rất đáng yêu, nếu chúng ta cũng sinh một cô con gáiđáng yêu như thế thì tốt quá.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!