Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này - Chương 39: 39: Đấu Tranh Tâm Lý2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này


Chương 39: 39: Đấu Tranh Tâm Lý2


“Không biết sao cô lại hỏi thế vậy.

Rõ ràng là tôi không có có dự định sẽ báo cáo về cả những tiểu tiết cá nhân mà nhỉ….”
“Thực ra, tôi muốn nghe một chút về năng lực giả hạng A đó thôi.”
“Một chút?”
“….Tôi có điều tra qua, nhưng không thu được thông tin nào về thời điểm cậu ta thức tỉnh sức mạnh, hay cậu ta đã ở đâu và từng làm gì.

Như thể có ai đó đã cố tình xóa chúng đi vậy.”
Cheon Sa-yeon không chớp mắt trước những lời lẽ sắc bén của Choi Mi-jin.
“Quan hệ giữa anh với cậu ta là gì vậy?”
“Hừm.

Chà, hiện tại thì, đó không phải là một mối quan hệ đáng để tự hào cho lắm.”
Choi Mi-jin cau mày.

“Nhìn thôi cũng biết là thân với anh lắm mà.”
“Theo nhiều mặt, cậu ấy là một cộng sự với năng lực đặc biệt.

Tôi nghĩ lý do tại sao tôi muốn được gần gũi hơn với cậu ấy là một điều khá rõ ràng.”
Trước phản ứng như một con rắn ranh mãnh ấy, Choi Mi-jin đáp lại.
“Anh biết rõ rằng việc một Trưởng Hội lớn mạnh thân thiết quá mực với một năng lực giả độc lập là không tốt mà nhỉ, Trưởng Hội Cheon Sa-yeon.”
“Thân thiết quá mức với cậu ta ấy à….!Chà.

Tôi cũng muốn đấy, nhưng bên kia lại không muốn vậy.

Thế nên, dù không phải là vậy, tôi cũng chỉ có thể ngồi nuối tiếc mà thôi.”
“Đừng đùa nữa.”
“Tôi đã trả lời chân thành vậy mà, tôi rất buồn khi cô xem nó như một trò đùa đấy”
Tadak.
Cheon Sa-yeon gõ vào bàn bằng những ngón tay dài trắng ngần.

Bầu không khí xoay quanh Choi Mi-jin ngay lập tức chuyển sang Cheon Sa-yeon.
“Cô cũng biết, cậu ta là một người độc lập.

Cậu ta không có liên kết với bất kỳ Hội nào, nhưng nếu Trụ Sở Quản Lý can thiệp vào….!Điều đó sẽ bị xem là quấy rối đó, Trưởng Bộ Trung tâm Quản lý Cổng Choi Mi-jin.


Dựa người vào lưng ghế, Choi Mi-jin mím môi nhướng mày khi nghe hắn từ tốn nói vậy.
Tôi không ngờ đến thế này rồi mà anh vẫn tránh trả lời đến cùng đấy….
Cheon Sa-yeon trông vẻ là người luôn xem nhẹ mọi thứ, nhưng tôi biết thực ra hắn ta là một đối thủ khó nhằm hơn bất cứ ai khác.

Đó là lý do tại sao tôi cố tình đưa ra cái tình huống khó lường thế này.

Tôi không biết anh lại phải cảnh giác đến cái mức này cơ đấy.
Choi Mi-jin quyết định tốt hơn là nên lùi lại một bước.

Nếu giờ họ tiếp tục nói về vấn đề này thêm nữa, nó sẽ chỉ kích động cảnh giác của Cheon Sa-yeon hơn thôi.

Sẽ tốt hơn nhiều nếu chuẩn bị kỹ lưỡng vào lần sau và tiếp cận năng lực giả hạng A kia hơn là Cheon Sa-yeon.
“….Tôi hiểu rồi.

Chúng ta cũng dừng nói về vấn đề này thôi.”
Choi Mi-jin đứng dậy với xấp tài liệu.

“Tôi xin kết thúc buổi họp.

Cảm ơn tất cả mọi người đã tham dự, hẹn gặp lại tất cả vào lần tới.”
“Tôi cũng đi đây.

Ở đây không còn vui nữa rồi.

Trưởng Bộ Trung Tâm~ Đi cùng nhau nào!”
Có lẽ là do Hong Si-ah đã hết hứng thú với Cheon Sa-yeon và cá nhân hạng A không tên tuổi kia, cô đứng dậy và đi theo Choi Mi-jin.
Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm gian phòng họp nơi Choi Mi-jin, các nhân viên của cô và Hong Si-ah đã rời đi.
“….”
Ha Tae-heon yên lặng thu xếp tài liệu, đứng dậy mà không để ý đến Cheon Sa-yeon.

Một tiếng cười thu hút sự chú ý của Ha Tae-heon khi anh chuẩn bị ra khỏi phòng họp.
“Tôi đã nghe được một số tin tức thú vị ngày hôm qua đấy.”
Cộp Cộp.
Âm thanh của đế giày vang lên sau lưng anh.

Cái nhìn lạnh lùng của Ha Tae-heon hướng về phía Cheon Sa-yeon.

Cheon Sa-yeon mở miệng một lần nữa khi đút tay vào túi quần.
“Anh không muốn biết những gì tôi đã nghe được à?”
“Tôi không có hứng.”
Không khí vô hình giữa Ha Tae-heon và Cheon Sa-yeon gặp nhau lại xung đột.

Ha Tae-heon nheo mày khi nhìn Cheon Sa-yeon người vẫn mang cái điệu cười thường dùng ấy.
“Anh mà nghe, anh sẽ nghĩ khác ngay thôi.

Thấy sao?”
“Câu trả lời của tôi vẫn như vậy.”
“Vậy à? Tệ thật đấy.”
Lúc nào cũng vậy, cái giọng điệu không hề mang một chút nuối tiếc nào.

Ngay khi Ha Tae-heon định quay lưng đi, Cheon Sa-yeon lại tiếp lời.
“Nếu vậy, cũng chẳng sao hết khi đưa tin với giới truyền thông rằng một vật phẩm cấp SS khác đã xuất hiện nhỉ?”
Động tác của Ha Tae-heon đột nhiên dừng lại.
“Mọi chuyện sẽ náo nhiệt lắm đây, dù là ở trong hay ngoài nước.

Một cánh cổng cấp SS mới thậm chí còn không xuất hiện, nhưng lại xuất hiện món vật phẩm này.”
“….”
Ánh mắt của Ha Tae-heon toát lên càng thêm lạnh giá.

Nụ cười của Cheon Sa-yeon ngày càng lún sâu hơn.
“Vậy giờ anh sẽ quan tâm đến rồi nhỉ.”
Xấp tài liệu trong tay anh giờ đã nhàu nát.

Ha Tae-heon yên lặng nhìn Cheon Sa-yeon, buộc cái sự hỗn loạn như bão táp bên trong anh lắng xuống.
Làm thế nào hắn ta phát hiện ra được? Thực ra, câu trả lời đã rất đơn giản.

Vừa nãy anh cũng đã thấy cậu ta rồi đấy chứ sao? Cậu ta đã ở trong tay của Cheon Sa-yeon khi xử lý lũ quái vật đó.
“Han Yi-gyeol.”
Anh biết rằng người đàn ông đó có quan hệ gì đó đến Cheon Sa-yeon.

Tuy vậy, biết trong đầu và tận mắt chứng kiến ​​là hai việc khác nhau.
Đoạn video mà Choi Mi-jin đã trình chiếu.

Ha Tae-heon nhìn thấy nó và đã thấy rất kì lạ.

Xét về những gì anh thấy được thì khuôn mặt đó nó gần như giống với vẻ khó chịu hơn.
….Chúng không khác biệt là bao.
Khi anh nhớ lại khuôn mặt của Han Yi-gyeol cười rạng rỡ khi cậu đưa cho anh chiếc áo khoác cấp SS, miệng của Ha Tae-heon nhếch lên.
Anh thấy thật thảm hại khi anh lại đi tin vào nó dù chỉ một chút rằng cậu ta muốn thoát khỏi Cheon Sa-yeon.
“Ha Tae-heon.”
Đối mặt với Ha Tae-heon người vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào như thường ngày, Cheon Sa-yeon với đôi mắt sáng lên như dã thú mở lời.

“Anh hẳn khá tò mò về con chó đang qua lại giữa tôi và anh nhỉ”
“….”
“Cho dù nó bị lạc, bị bỏ rơi hay đã có chủ….!Anh muốn biết những điều đó phải không.”
Cheon Sa-yeon bước đến gần Ha Tae-heon.

Đôi mắt dài lộ ra dưới mái tóc đen xoăn nhẹ.

“Một khi biết rằng nó không có chủ, anh sẽ ngay lập tức muốn lấy nó ngay.

Nó cũng khá hữu ích mà.”
Lông mày của Ha Tae-heon hơi nhăn lại như thể anh không thích những lời thô tục của hắn.

Nhưng cuối cùng, anh cũng không thể phủ nhận lời hắn nói.
“Ha Tae-heon, anh có muốn cược với tôi không?”
Cheon Sa-yeon nhẹ giọng nói.

“Là ai, giữa hai chúng ta có thể đưa dây xích vào cổ con chó? Ai thắng sẽ nắm lấy dây xích và kéo nó đến trước mặt người kia.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Anh phải hỏi con chó chứ không phải tôi.”
Đáp lại vậy, Cheon Sa-yeon hơi nghiêng đầu.

“Ngay cả tôi cũng không biết….!Con chó kín miệng hơn tôi nghĩ.

Hoặc, nó tham lam đến mức muốn có được cả hai hạng SS trong tay chăng.”
Hắn không nói dối.

Cheon Sa-yeon thực sự không thể hiểu nổi Han Yi-gyeol, người đã đưa vật phẩm cấp SS cho Ha Tae-heon kia.
Nếu đó là một vật phẩm cấp SS, nó quá ngon cho một hạng A khi sử dụng.

Nhưng tại sao cậu ta lại đến gặp và trao nó cho Ha Tae-heon?
Vì Ha Tae-heon mạnh sao? Cậu ta nghĩ rằng làm một hạng SS mắc nợ mình thì sẽ có ích vào một ngày nào đó? Hay là….
Cậu muốn bồi dưỡng Ha Tae-Heon?
Dù có là gì đi nữa thì việc xem nó cũng sẽ vui lắm đây.

Han Yi-gyeol, kẻ mà hắn đã thấy cho đến nay, không hề nhàm chán.
“Chà, từ từ rồi cũng sẽ lòi ra cả thôi.”
Cheon Sa-yeon suy nghĩ vậy xong liền cười nhẹ.

“Anh sẽ chấp nhận cái đề xuất này của tôi chứ? Chúng ta cùng nhau nỗ lực hết mình nhé.”
Cheon Sa-yeon cố ý vỗ vai Ha Tae-heon vài lần rồi rời khỏi phòng họp.
Nghe hắn nói vậy Ha Tae-heon bắt đầu nghi ngờ Han Yi-gyeol.

Trước đây, anh chỉ xem cậu như một kẻ thù khó hiểu.

Và giờ, anh muốn tìm hiểu xem cậu đang đứng về phía nào.
Ngây thơ làm sao.
Dù cho hắn có vô tình thế nào, thì hắn vẫn là một kẻ tàn độc.
Vì hắn có rất nhiều quân bài, hắn có thể dễ dàng lấy được ít nhất một hoặc hai bí mật của Roheon, ngay cả khi không cần sử dụng đến Han Yi-gyeol.
Khi mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của mình, Cheon Sa-yeon cười vui sướng và lấy điện thoại ra.

Ngay lúc đó, có một tin nhắn đến từ Han Yi-gyeol.
“….”
Biểu cảm của Cheon Sa-yeon khi vừa đọc tin nhắn vừa nhếch mép cười, dần dần cứng lại khó thấy.

– —————————–

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng họp, Ha Tae-heon cúi mắt xuống.

Anh thấy mình như một con sâu đã mắc phải mạng nhện.

Là sai lầm của tôi.
Chỉ có Hội trưởng Lee Joo-ha và Healer Do Ha-seok là biết anh có được vật phẩm cấp SS.

Họ nghĩ là nên tiết lộ thông tin sau khi tình hình xung quanh được giải quyết ổn thỏa, và Ha Tae-heon cũng chấp nhận điều đó.

….!Nó nên như vậy, nhưng Cheon Sa-yeon đã nhận ra.

Hắn cũng đoán ra khá đúng.

.

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
「Anh sẽ chấp nhận cái đề xuất này của tôi chứ? Chúng ta cùng nhau nỗ lực hết mình nhé.


Nếu không chấp nhận đề nghị này, Cheon Sa-yeon sẽ đe dọa sẽ tiết lộ sự tồn tại của vật phẩm cấp SS cho giới truyền thông.

Ha Tae-heon thở ra một hơi nặng nề.

Có khả năng là Han Yi-gyeol sẽ không làm rò rỉ thông tin không?
Còn nhiều chỗ vẫn vướng mắc khi nghi ngờ Lee Joo-ha và Do Ha-seok.

Cô ấy là một Trưởng Hội luôn hành động vì lợi ích công Hội của mình, và Do Ha-seok cũng không phải loại người sẽ đi làm mấy điều phiền phức như vậy.

Không ai đáng nghi hơn Han Yi-gyeol.

Nếu vậy, tại sao Han Yi-gyeol lại làm điều này? Như Cheon Sa-yeon đã nói, có phải là vì cậu ta đã bị lòng tham che mờ con mắt rồi không?
Không có gì là ổn.

Anh chưa bao giờ thấy mình bất lực như này?
「Thử suy nghĩ khôn ngoan xem nào.

Anh nghĩ anh có thể đối phó với một Hội như Requiem sao, cái Công hội vốn đang gây áp lực lên Roheon mà không cần một vật phẩm nào? 」
Anh nhớ lại lời Han Yi-gyeol đã nói trong cổng.

Đúng rồi.

Sự khác biệt giữa Cheon Sa-yeon và bản thân anh lớn hơn cả tưởng tượng.

Nếu mình biết thế này….
Đáng lẽ anh nên hỏi Han Yi-gyeol rõ ràng hơn.

Anh hối hận về nó.

Cùng lúc đó, trước sự ngỡ ngàng ấy, những cảm xúc hoang dại và tàn bạo chạy dọc khắp lồng ngực anh.

Nghĩ lại thì, ngay từ ban đầu tên đó đã là một đối thủ đáng ngờ rồi.

Cái nụ cười rạng rỡ ấy hướng về anh và ánh mắt lấp lánh như đang mong ước một điều gì đó.

Mình sẽ không bao giờ mắc sai lầm lần nữa.

Để làm vậy, mình cần phải hiểu rõ hơn về Han Yi-gyeol.

Bất chợt, anh nhớ lại bản hợp đồng mà anh đã ký với Han Yi-gyeol.

Cậu ta vẫn chưa đòi cái giá của vật phẩm từ anh.

Thế nên cậu ta sẽ liên lạc với anh trong thời gian tới nhỉ.

“….”
Một tia sáng kỳ lạ xuyên qua đôi mắt đen điềm tĩnh của Ha Tae-heon.

Brrrrrr, brrrrrr.

Chiếc điện thoại bên trong túi áo khoác rung lên.

Ha Tae-heon xoa xoa đôi mắt mệt mỏi trả lời điện thoại.

“Vâng.”
[Chào? Buổi họp đã kết thúc chưa vậy?]
“Vâng.

Nó vừa mới kết thúc.”
Lee Joo-ha không thể tham dự buổi họp do có chuyến công tác đến Trung Quốc cô hỏi với giọng lo lắng.

[Cái giọng thế này là sao? Có chuyện gì đã xảy ra à?]
“Không, mọi thứ đều ổn.

Tôi đã có tất cả các tài liệu liên quan đến buổi họp.

Khi quay về cô có thể xem lại nó.”
[Cảm ơn.

Tôi rất lo đấy.

Về Kang Seung-geon ấy, cái tên đó vẫn luôn gây rắc rối ngay cả khi hắn đã gặp sự cố đó rồi.]
“Tôi ổn.”
[…!Chà, cậu biết đấy, Tae-heon- ah.

Cậu không thể vờ như nghĩ rằng mình không thể thắng vào thời điểm này và đảm nhận vị trí Phó Hội sao?]
“Hội trưởng.”
[Tôi biết.

Cậu ghét nó vì nó nặng nề và có quá nhiều thứ phải lo.

Nhưng thật sự thì về những gì cậu đang làm bây giờ không khác những gì một Phó Hội đang làm cả, không phải sao? Nó chỉ là một thứ danh mà thôi.]
Giọng nói êm nhẹ của Lee Joo-ha đầy tiếc nuối.

[Hãy thử nhìn vào vị trí của cậu với tư cách là thành viên hạng SS của Hội này xem, trong khi đó chỉ có hai người ở Hàn Quốc là có thể làm được như vậy thôi đấy.

Tôi đang ngại muốn chết đây.]
Ha Tae-heon im lặng một lúc trước những lời đó.

Anh ta, người định nói không như mọi khi, nhanh chóng thay đổi ý định và nhẹ nhàng trả lời.

“….Tôi sẽ nghĩ về nó.”
Lee Joo-ha hài lòng vì anh không tự động từ chối.

[Gì thế này? Cậu sẽ suy nghĩ về nó sao? Suy nghĩ cho nó là rất tốt! Cậu có đang bị ghi hình không đấy? Đừng nghĩ đến việc sẽ bỏ nó sau này đấy nha.

Nên hãy suy nghĩ một cách nghiêm túc vào.

Vị trí Phó Hội rất tốt đó, cậu biết mà.]
“Vâng.”
[Những người khác còn quỳ xuống để mà cầu xin điều đó.

Ôi, lỗi của tôi rồi.]
Lee Joo-ha càu nhàu tinh quái, ngay lập tức xin lỗi và nói.

[Giờ tôi phải cúp máy đây.

Hôm nay cũng khó cho cậu rồi.

Quay về và nghỉ ngơi đi nhé.

Tôi sẽ liên lạc lại với cậu khi tôi về Hàn Quốc vào ngày mai.]
“Vâng.

Tôi sẽ gặp cô khi cô đến Hàn Quốc.”
Ha Tae-heon cúp điện thoại, đứng lặng một lúc khi cầm điện thoại thở dài một hơi rồi rời khỏi phòng họp..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN