Một buổi chiều khi mà nhận được lệnh triệu tập từ Cheon Sa-yeon.
Kim Woo-jin đi theo tôi đến trước thang máy để lên tầng thượng, hỏi tôi với ánh mắt lo lắng.
“Có thật là ổn nếu cậu đi một mình không đấy?”
“Sao lại không ổn được?”
Tôi luôn một mình đi gặp hắn mà.
Cậu ta hỏi tôi đủ loại câu hỏi trên đời luôn này.
Thái độ thay đổi của Kim Woo-jin đập vào mắt tôi.
Khi tôi lần đầu tiên bước vào cơ thể của Han Yi-gyeol, mặc kệ vết thương trên cánh tay của tôi cậu ta vẫn đẩy thẳng cổ tôi vào phòng nơi Cheon Sa-yeon đang ở, rồi lần thứ hai khi tôi gặp lại thì cậu ta đã chửi tôi tới tấp và ném thẳng vào mặt tôi rằng cậu ta ghét tôi kìa.
“Cậu thay đổi nhiều thật đấy.”
“Tôi thay đổi? Tôi ấy á?”
“Cậu đã không quan tâm đến tôi nhiều như thế này.”
Khi tôi nói vậy, cậu ta lập tức trở lên bối rối.
“Cái đó….”
“Cậu không quan tâm dù cho tôi có khổ sở cỡ nào mà?”
Tự nhiên, tôi nhớ lại những gì Kim Woo-jin đã nói với tôi trước đây.
「Hôm nay ngươi sao thế? Bình thường ngươi hay khóc lắm kia mà?」
Đó là cách mà Kim Woo-jin đối xử với Han Yi-gyeol.
Nên khi tôi chiếm lấy Han Yi-gyeol thì Kim Woo-jin cũng thay đổi theo.
Nếu không phải là do tôi thì Kim Woo-jin vẫn sẽ ghét Han Yi-gyeol và vẫn bám đuôi Ha Tae-heon theo lệnh của Cheon Sa-yeon.
Tương lai đã thay đổi khi cậu ta đối tốt với tôi.
Cheon Sa-yeon đã không còn Kim Woo-jin bên cạnh nữa rồi.
“….Tôi—”
Làn da của Kim Woo-jin khi hiểu tôi đang muốn nói gì ngay lập tức tái đi.
“Quay về đi….”
Cậu ta cau mặt mín môi vài lần và nắm lấy cổ tay tôi bằng bàn tay run rẩy ấy.
“T-tôi phải làm gì đây….”
“Được rồi.
Cậu ngừng lại được rồi đấy.”
Đúng lúc đó cửa thang máy đã đến.
Tôi buông tay Kim Woo-jin ra và nhẹ nhàng nói.
“Giờ cậu không cần nói mấy lời vô nghĩa đó nữa đâu.
Tôi không muốn nghe.”
Tôi biết Kim Woo-jin đang cố nói gì.
Nhưng người nghe không phải là tôi.
Ngay cả khi tôi trở thành Han Yi-gyeol, tôi cũng không thể xử lý nổi những cảm xúc đó rồi phải gánh luôn trách nhiệm đó.
Thậm chí tôi còn không muốn nữa là.
Tôi đi vào thang máy.
“Hẹn gặp lại.”
Trước khi cửa thang máy đóng lại, gương mặt của Kim Woo-jin trông đau khổ đến mức không thể nói hết bằng lời.
Tôi quay mặt đi rồi thở dài.
Khi tôi đến tầng thượng người nhân viên liền mở cửa cho tôi.
Khi bước vào phòng đại diện, Cheon Sa-yeon, người ngồi trên ghế sofa tiếp khách đang nhìn vào máy tính bảng của mình đã chào tôi.
“Hoan nghênh, Han Yi-gyeol.”
Đối diện với nụ cười sáng chói đấy, tôi cau mày như vừa nuốt phải một thứ gì thật cay đắng.
Cái gì vậy này? Một điềm gở chẳng lành.
“Nếu cậu vừa đến đã trưng ngay ra vẻ thế này, tôi không thể không cảm thấy buồn.”
“Nói tào lao.”
Tôi lết bước đến và ngồi đối diện với hắn.
Cheon Sa-yeon đặt máy tính bảng xuống, nói với giọng bình thản.
“Tôi đoán cậu cũng đã xem tin tức rồi.”
“….À, là nó à.”
Ngay cả nếu không có thì tôi vẫn có thứ để mà nói.
“Lý do truyền phát nó là gì?”
“Hử?””
“Đừng có giả bộ.
Anh có thể chặn nó lại nếu anh muốn.”
Cheon Sa-yeon làm ra một vẻ kỳ quái.
“Cậu muốn tôi chặn nó lại à?”
“Với cả….!Nếu anh muốn sử dụng tôi về lâu về dài thì anh nên chặn nó lại.”
Trong nguyên tác, để làm theo những gì mà Cheon Sa-yeon đưa ra với tư cách là một người độc lập thì khuôn mặt của Han Yi-gyeol phải không được để ai biết.
Do thế, tôi đã nghĩ rằng mọi thứ liên quan đến phát sóng hay mấy phương tiện truyền thông sẽ đều bị chặn hết.
“Ý cậu là sao?”
“Anh có ý gì khi hỏi ý của tôi.”
Cheon Sa-yeon vẫn duy trì nụ cười đó.
“Nó chẳng đáng để bận tâm đâu.
Chỉ lãng phí thời gian để dọn rác thôi.
Một người quan trọng luôn có công việc xứng đáng với tầm quan trọng của nó mà.”
….Là vì anh nghĩ tôi hữu dụng hơn anh tưởng nên anh định bóc lột tôi đến cùng chứ gì?
“Thế nên anh quyết định bán khuôn mặt này của tôi?”
“Tôi không thấy cần thiết phải chặn chúng lại.
Vì cậu chỉ là một hạng A nên công chúng cũng có thể thay đổi mối quan tâm của họ bất cứ lúc nào.
Cậu không cần quá nhạy cảm thế đâu.”
Nực cười thật.
Nếu đó là Han Yi-gyeol thật, Cheon Sa-yeon sẽ cố hết sức để khiến cậu ta không lọt vào mắt công chúng đến cùng.
“Tình cảnh chỉ gây thêm phiền phức thôi.”
“Đừng lo.
Nó sẽ vui lắm đấy.”
Tôi không thích đấy.
Cái Niềm vui mà Cheon Sa-yeon nói đến khác xa với niềm vui bình thường, nó làm tôi hãi bỏ mẹ.
Hơn nữa, tôi không thể tiếp tục làm theo giống trong tiểu thuyết được nữa.
Vấn đề là có quá nhiều thứ đã thay đổi rồi.
Do nó thay đổi nhiều đến mức tôi thậm chí không có thời gian để mà thử chơi theo nó nữa ấy? Tôi không thể ước chừng mức sai lệch do những hậu quả bản thân đã gây lên được.
Cũng cần phải tìm hiểu lý do tại sao cổng ở khu C13 bạo phát.
Nó cũng liên quan đến tôi vì sự cố ấy vốn không có trong nguyên tác.
Tôi đã tự mình đi kiểm tra nhưng lại không tìm được thông tin gì nên tôi khá thất vọng.
“Có ba cổng theo kế hoạch sẽ được phá vào tuần tới.”
Cheon Sa-yeon gõ vào máy tính bảng vài lần rồi đưa nó cho tôi.
Có ba tấm ảnh cánh cổng hiện lên trên màn hình.
Khu C32, Khu C18 và Khu N42.
“Hai cổng ở Khu C đã được Hội Blun trinh phạt qua rồi, và N42 sẽ là cổng của Hội chúng ta….”
Cheon Sa-yeon ngừng giải thích một lúc nhìn tôi và nói tiếp.
“Trường hợp của Khu C32 và Khu C18 chúng đều là cấp B nên cứ để các thành viên khác của Hội đi cũng được.
Vấn đề còn lại là cổng Khu N42, một cổng cấp S.
Kế hoạch ban đầu là cử Park Geon-ho đến đó, nhưng tôi đã suy nghĩ lại.”
“Không thể nào….”
“Cậu cần đến cổng Khu N42, Han Yi-gyeol.”
Cheon Sa-yeon cười rạng rỡ.
“Tất nhiên là tôi sẽ đi cùng với cậu.”
“Tôi hoàn toàn không muốn.”
Tôi càu nhàu lắc đầu.
Muốn tôi đi vào cổng lần nữa với Cheon Sa-yeon sao? Những thứ tôi trải qua ở cổng cấp SS hiện lên trong đầu tôi như một cơn ác mộng.
“Không phải hơi quá đáng khi chưa gì đã từ chối trước cả khi tôi giải thích xong sao?”
“Đương nhiên là không rồi.
Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không thuộc về Hội này.”
Cheon Sa-yeon không phản ứng mấy trước việc tôi còn tự cho mình là một người độc lập.
Hắn đáp lại với ánh nhìn chua chát trên mặt.
“Nhưng tôi lại nghĩ sẽ tốt hơn nếu làm theo đấy.”
“Chẳng sao hết, tôi vẫn sẽ không….”
“Không phải cậu muốn đính chính xác thực vấn đề bên trong cổng à?”
“….!”
Tôi cau mày ngậm chặt miệng.
“Khi tôi kiểm tra tài liệu của cổng Khu C13 đã thấy có điều gì đó rất lạ.
Lần cuối cùng nó được phá là 58 ngày trước.
Để cho an toàn thì tất cả các công Hội đều dùng 50 ngày làm tiêu chuẩn, nhưng để mà nói thật thì 58 ngày vẫn không đủ để làm một cổng bạo phát được.”
“….Ý anh là đều có nguyên do của nó cả?”
Cheon Sa-yeon nhàn nhạt chớp mắt.
“Công Hội Blun đã mắc một sai lầm, đó là nếu Kang Seung-geon chịu tuân theo tiêu chuẩn 50 ngày thì ít nhất lũ quái vật sẽ không trào ra khỏi cổng.”
Chà, ngay từ đầu tôi cũng chẳng mong đợi gì nhiều.
Cheon Sa-yeon nghiêm mặt nói thêm.
“Nó mang đến câu hỏi là điều gì đã xảy ra bên trong cánh cổng để mà khiến nó bạo phát chỉ sau hai tháng đó.”
Tôi nhớ lại những thứ đã xảy ra trước đây.
Cánh cổng ở khu D8 nơi tôi đánh thức con boss sau khi lấy vật phẩm cấp SS cùng Ha Tae-heon chạy khỏi đó.
Khu C13 nơi quái vật đột nhiên bạo phát.
Cả hai đều là những cánh cổng đã thay đổi so với nguyên tác.
“Cậu có muốn kiểm tra lại cổng Khu C13 không?”
“C13 đã được phá từ hôm qua.
Không chỉ có mình C13 mà chúng ta cũng cần phải kiểm tra các cổng khác xem có gặp vấn đề tương tự hay không.”
Thật sự đúng là vậy.
Nếu những cánh cổng là vấn đề, chúng ta cần phải kiểm tra càng sớm càng tốt và đưa ra biện pháp để xử lý.
Tôi thở dài và gật đầu.
“Nếu đây là lí do thì sẽ thật tuyệt nếu anh giải thích nó trước.”
“Tôi muốn xem phản ứng của cậu.”
Cheon Sa-yeon cong đuôi mắt cười rạng rỡ.
Vẫn coi tôi như thằng ngốc à.
“Khi nào chúng ta đi?”
“Thứ năm này.”
“Đừng nói với tôi là anh chỉ muốn để mỗi hai chúng ta đi thôi đấy.”
“Nghe hay đấy, cơ mà….”
Cheon Sa-yeon nhún vai như thể nó thật đáng tiếc.
“Do lịch trình đã được lên sẵn trước rồi, nên ta cần phải sắp đủ người ở mức tối thiểu.
Hãy dời ngày của chúng ta vào lần khác vậy.”
“Anh nói đến ngày nào cơ.”
Xem mấy bình luận vô nghĩa của hắn thế kia thì có vẻ là vấn đề chính đã kết thúc.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
“Nếu chuyện của chúng ta đã xong rồi thì tôi đi đây.”
“Cậu nóng vội thật đấy.
Tôi vẫn còn có chuyện cần nói mà, nên ngồi đi.”
Còn thứ gì cần giải quyết nữa à? Cheon Sa-yeon cười thật sâu khi hắn nhìn tôi ngồi xuống.
Không rõ vì sao bầu không khí dường như đã có chút thay đổi.
“Câu hỏi cho cậu là về nội dung của tin nhắn đó.”
“Tin nhắn?”
Tự nhiên sao thế? Tôi ngồi xuống ghế sofa và nghiêng đầu.
“Mang Kim Woo-jin quay về là ý gì?”
“À, cái đó hả.”
Chắc là tôi đã nhắn quá sơ sài.
Tôi gãi đầu và tóm tắt lại.
“Tôi đến gặp Kim Woo-jin và vô tình thấy cậu ta đang bị một tên côn đồ đuổi đánh nên tôi đã lao đến cứu….!và đập cho tên côn đồ đó một trận.
Tôi nghĩ hắn sẽ đến tìm Kim Woo-jin tính sổ tiếp nên tôi đã đưa cậu ta về phòng của mình.
Nó khá căng nếu mà để cậu ta ở lại nhà của mình.”
“Hừm….!”
“Anh cũng biết đấy, năng lực của Kim Woo-jin có hơi….!như thế này.
Từ những gì tôi nghe được thì cậu ta nói rằng cậu ta đang có dây dưa với một số tên khác ngoài cái kẻ mà tôi đã gặp.
Thế nên dù gì thì cậu ta cũng đang giúp đỡ tôi nên tôi đã nói là hai đứa có thể sống đến sống chung cùng nhau.”
“Hừm.”
Tôi đã cố để giải thích, nhưng phản ứng của Cheon Sa-yeon lại không được tốt cho lắm.
Hắn có vẻ không vừa ý cái gì đó.
“Tôi tưởng cậu không thích ở cùng với người khác?”
“À, cái đấy….”
Tôi lặng thinh.
Chắc hẳn là do tính cách của Han Yi-gyeol.
Còn với tôi thì chẳng làm sao hết vì từ nhỏ đến giờ tôi đã luôn sống xung quanh mọi người rồi.
Tôi vội nói thêm.
“Bây giờ thì, ừm, tôi nghĩ là nó cũng ổn.”
“Vậy thì có thể sống với tôi nhỉ.”
“Gì cơ?”
….!Thằng khốn này vừa nói cái gì cơ? Tôi nghe nhầm hay gì thế?
Tôi ngoáy tai và hỏi lại.
“Anh vừa nói gì?”
“Sống cùng tôi.”
Đậu mẹ.
Nhận ra toàn thân da gà da vịt mọc hết cả lên tôi nghiêng người ra sau dựa lưng vào ghế sofa.
Một hành động theo bản năng muốn né xa Cheon Sa-yeon càng nhiều càng tốt.
“Đừng có nói cái thứ điên rồ như thế.”
“Tôi định để cho cậu một căn nhà đấy.
Cũng không hẳn là ý kiến tồi nếu đến chỗ của tôi đâu.”
Giờ nó còn đến cả mức thế này, sợ hãi các thứ á.
Sao anh lại như thế này hả, Cheon Sa-yeon? Anh chưa từng thế này.
“Vì cậu muốn được ở một mình nên tôi cũng rất lưu tâm đến điều đó, nhưng tôi mừng vì cậu đã cảm thấy tốt hơn.
Cậu có thể đến và sống trong nhà của tôi ngay bây giờ cũng được.”
“Không không! Thế này là đủ rồi.
Tôi hài lòng với căn phòng của mình hiện giờ….”
Lắc đầu sợ hãi, tôi nhận thấy Cheon Sa-yeon vẫn đang cười rất tươi.
“….?”
Có chuyện quái gì với thằng cha này nữa vậy?
“Anh nói thế vì biết sẵn là tôi sẽ từ chối?”
“Tôi biết.”
Cheon Sa-yeon thừa nhận.
Tôi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.
“Tôi đi đây.”
Tất nhiên.
Không thể tin được là tôi lại dính phải cái trò cợt nhả này.
Thật là lãng phí thời gian.
Cheon Sa-yeon đưa xấp giấy đặt trên bàn bất chấp cái nhìn lạnh lùng của tôi.
“Đây là thông tin về cổng Khu N42, chúng ta sẽ đi trong tuần tới.
Đọc hiểu thật kỹ nhé.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi giật mạnh lấy tài liệu.
Làm ơn đi, đừng có đụng mặt nhau nữa cho đến khi chúng ta vào cổng.
“Và Kim Woo-jin sẽ được phân đến một phòng khác, thế nên nói cho cậu ta biết luôn nhé.”
Hay lắm, thật luôn đấy.
Tên khốn phiền phức.
Tôi tự mình lẩm bẩm và ra khỏi phòng đại diện.
– —————————-
Đôi lời của đứa edit phèn ẻ này:
Ài cái thằng cha phản diện này sao đm nó đúng gu tui thế càng dịch về sau càng thích thằng chả đấy mà đất diễn của lão cũng nhiều zl luôn =))) Moá nó chỗ nào cũng mê thêm cả quả sống lỗi tạo nghiệp nữa đúng tuyệt zời =)))
Ban đầu tui cũng không định gọi Cheon Sa-yeon là hắn đâu nhưng đọc cái đoạn thằng lìn này lừa Yi-gyeol xoay cậu ta như chong chóng làm tui chỉ muốn xiên cho mấy phát =)))
Còn vấn đề về việc ngôi xưng thì tui cứ Anh-Tôi mà triển dù nhiều chỗ đọc chỉ muốn chọt mù con mắt thôi (xin lỗi trình của tui phèn thế đấy).
Cái bộ não nhỏ bé này cùng lúc bị thông bởi hai con gg dịch và từ điển tiếng việt để mà đẻ ra được một chương như này đây, thế mà đọc lại vẫn muốn vặt cổ bản thân lắm á =))) Có những chỗ tui còn dịch bố láo nữa, mấy chương đầu có vẻ còn ổn ổn đó nhưng đến mấy chương này tui bắt đầu láo toét keme sự đời rồi nên nếu các bạn thấy khó chịu muốn cầm phóng lợn xiên tui thì tui mong các bạn bình tĩnh cất nó đi, xóa truyện này và lên đọc bản Eng hoặc Hàn nhé.
Tui đã thay đổi ngôi xưng giữa Kim Woo-jin với Han Yi-gyeol thành Cậu-Tôi do tui cứ nhớ mang máng chỗ nào đó nói hai đứa bằng tuổi nhau, dù nhớ hơi mơ hồ nhưng tui nhớ là thế tui định cứ để Anh-Tôi cho đến khi công bố tuổi rồi đổi ngôi nhưng thế quần nào tui đổi mịa nó luôn rồi =D Mà dù sao tính cậu Han cũng ngang ngược nên với tui thế cũng okela.
Và cuối cùng là lịch ra truyện thì tui hay hoạt động về đêm nên tầm 1-2h sáng là có và do truyện này có mình tui tự nấu tự húp thôi à nên ước chừng có thể là 2 ngày/1 chương.
Tui khá bận á nên có thể pay màu mấy ngày liên tiếp liền, tui cũng đâu muốn thế đâu, tui cũng vã bome ra ấy =))) cũng muốn húp cơm tró họ làm lắm chứ =))).