Tôi Không Muốn Trở Thành Omega - Chương 3: Nhật ký (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tôi Không Muốn Trở Thành Omega


Chương 3: Nhật ký (1)


Sau một lúc tìm kiếm, Lâm Hàm rốt cục từ trong ngăn kéo tủ tìm được một quyển nhật ký khá dày và cũng khá cũ. Những trang đầu, chữ viết rất nguệch ngoạc, đây chắc là thời điểm nguyên chủ còn nhỏ đã bắt đầu viết nhật ký. Bên trong viết:

– 4/5/4xxx, một ngày đẹp trời đầy nắng. Cả gia đình cùng nhau đi công viên nhiệt đới chơi rất vui.

– 9/6/4xxx, thời tiết có vẻ âm u. Hôm nay sắp thi rồi, cô giáo giao thật nhiều bài tập, chán chết đi được.

– 10/10/4xxx, hôm nay căn biệt thự lộng lẫy kế bên có người chuyển đến rồi. Là một ông cụ và đôi vợ chồng trẻ, còn có cả một anh trai thực ngầu cũng thực soái. Anh ấy hình như tên Triệu Mặc, là môt Alpha thuần huyết. Thực ngưỡng mộ a~.

– 11/10/4xxx, mẹ bảo Hàm Hàm sang nhà anh Triệu Mặc biếu quà. Hình như gia đình Hàm Hàm và gia đình anh Triệu Mặc quen biết từ trước nên trông có vẻ rất thân thiết.

Cả nhà họ Triệu chào đón Hàm Hàm rất nồng nhiệt, còn cho cả kẹo ngọt vị việt quất mà Hàm Hàm thích nhất, thực vui a~.

Lần đầu tiên tiếp xúc với anh Triệu Mặc, cảm giác tim cứ nhảy thình thịch liên hồi, mặt thì đỏ lựng, thực xấu hổ a~. Khoảng cách gần như vậy, nhìn anh ấy soái chết đi được.

Nhưng mà anh ấy cứ như tảng băng vậy, lạnh chết người a~, gương mặt băng sơn kia không chút cảm xúc, ngay cả một câu chào hỏi cũng không thèm nói, thực kiêu ngạo mà.

– 12/10/4xxx, kể từ ngày hôm qua gặp nhau,

Hàm Hàm quyết tâm bám chặt lấy anh Triệu Mặc, quấn lấy anh ấy, buộc anh ấy phải chú ý đến sự tồn tại của Hàm Hàm.

Cuối cùng cũng thành công rồi, tuy chỉ ngắn củng hai từ “phiền phức” nhưng cũng thực rất vui vẻ, anh ấy rốt cục mở miệng nói chuyện với Hàm Hàm rồi a~.

-25/12/4xxx, hôm nay là Noel rồi, tuyết rơi trắng xóa phủ kín nền trời. Cây thông trong nhà được trang trí đủ loại màu sắc, thật rực rỡ.

Hôm nay cả nhà anh Triệu Mặc đều sang nhà Hàm Hàm chơi, còn biếu rất nhiều thứ.

Mặc ca ca vẫn ít nói như vậy, nhưng hôm nay là một ngày rất may mắn. Trong lúc đi dạo vườn hoa cùng nhau, Mặc ca ca thế mà từ trong túi áo lấy ra tặng Hàm Hàm một viên kẹo hương việt quất, hương mà Hàm Hàm thích nhất.

Công sức bấy lâu nay Hàm Hàm bỏ ra để quấn lấy anh ấy rốt cục được đáp lại rồi. Anh ấy rốt cục để ý đến Hàm Hàm, còn nhớ cả hương mà Hàm Hàm thích ăn nhất. Mặc ca ca hảo chu đáo a~.

Làm sao đây, Hàm Hàm càng ngày càng thích Mặc ca rồi~.

– 1/1/4xxx, hôm nay thời tiết không tốt lắm, mây đen che kín cả bầu trời, chắc là sắp có trận mưa to.

Đến giờ ra về rồi, nhưng chờ mãi cũng chưa ai đến đón Hàm Hàm. Chắc bố mẹ lại bận việc rồi, bố mẹ không thương Hàm Hàm gì cả. Hàm Hàm cảm thấy thực tủi thân. Thế nên quyết định không chờ bố mẹ nữa, Hàm Hàm lén trốn ra khỏi trường đi chơi.

Bên ngoài bán thật nhiều đồ ăn ngon, thế nhưng Hàm Hàm lại không mang theo tiền, Hàm Hàm hảo đói a~.

Hàm Hàm cứ thế đi tiếp, đi đến lúc hai chân muốn nhũn ra thì phát hiện bản thân đã ở trong một con hẻm nhỏ. Xoa xoa chiếc bụng đói, Hàm Hàm mệt đến muốn ngất ra rồi.

Trời dần sụp tối, con hẻm vắng người làm Hàm Hàm thấy sợ. Mưa rơi rồi, mưa lớn lắm, cả người Hàm Hàm đều ướt, rúc người vào một chiếc hộp giấy lớn nhưng nước mưa vẫn như thế đổ ào xuống.

Hàm Hàm vừa đói, vừa mệt lại càng lạnh, Hàm Hàm thấy hối hận rồi, Hàm Hàm không nên trốn đi chơi. Bố mẹ ơi, Hàm Hàm biết sai rồi, Hàm Hàm sẽ không cãi lời bố mẹ, Hàm Hàm sẽ ngoan mà. Bố mẹ ở đâu, mau mau đến đón Hàm Hàm về nhà đi, Hàm Hàm sợ lắm, Hàm Hàm không muốn ở đây nữa đâu.

Tiếng bước chân cộp cộp vang vọng trong con hẻm tối, nghe có vẻ phá lệ rõ ràng và rùng rợn.

Tiếng bước chân đi đến chỗ Hàm Hàm đang trú mưa thì dừng lại, Hàm Hàm sợ đến muốn ngất đi, co người lại thu hẹp cả thân mình, tay chân Hàm Hàm lúc này đã run rẫy lắm rồi, sức lực vì sợ mà bị rút kiệt. Bây giờ mà muốn chạy thì đã là chuyện không thể rồi.

Hàm Hàm hai mắt nhắm tịt, nhưng đợi mãi chẳng thấy có động tĩnh gì. Hé mắt ra nhìn, thì thấy một người cao ơi là cao, toàn thân màu đen, mũ áo trùm kính cả đầu chẳng thể nhìn rõ mặt.

Người nọ đưa cho Hàm Hàm một chiếc bánh nướng rất to, kèm theo đó là chất giọng ồm ồm.

“Có phải rất đói không? Cho cháu đấy! Mau ăn đi!”.

Nghe được câu này, Hàm Hàm như thấy được cướu tinh, Hàm Hàm là đang gặp được người tốt sao? Còn cho Hàm Hàm ăn bánh, thực tốt bụng a~.

Hàm Hàm rất lễ phép cảm ơn người nọ, nhận lấy bánh nướng, thế nhưng còn chưa kịp bỏ vào miệng liền nghe được tiếng kêu thất thanh của Mặc ca ca.

“Lâm Hàm, đừng ăn!”

Nghe được giọng của Mặc ca ca, Hàm Hàm vui đến sắp khóc, bánh trêи tay vì giật mình mà bị rơi xuống đất, Hàm Hàm có chút tiếc nhưng gặp được Mặc ca ca có nghĩa là sắp được về nhà rồi, ở nhà cũng có thực nhiều đồ ăn ngon.

Nhưng đương lúc Hàm Hàm định chạy về phía Mặc ca ca, người áo đen lại bỗng dưng nhấc bổng Hàm Hàm lên, không cho Hàm Hàm qua đó. Hắn còn rút dao ra, kề lên cổ Hàm Hàm hướng Mặc ca ca đe dọa.

“Đứng yên đó, không tao giết nó!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN