Tôi Không Muốn Trở Thành Omega - Chương 4: Nhật ký (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tôi Không Muốn Trở Thành Omega


Chương 4: Nhật ký (2)


Con dao sắc nhọn, cảm giác kim loại lành lạnh khứa vào cổ, mùi máu tươi chậm rãi lan tỏa trong không khí.

Lúc đó Hàm Hàm đã rất sợ hãi, hóa ra không phải Hàm Hàm may mắn gặp được người tốt, hóa ra Hàm Hàm gặp phải kẻ xấu rồi. Còn bị kề dao lên cổ, có phải Hàm Hàm sắp chết rồi không?!.

“Hu oa…oaaaa, Mặc ca ca, mau đến cứu Hàm Hàm đi, Hàm Hàm không muốn chết đâu mà…huhuhu…”.

Hàm Hàm đã khóc nấc lên không ngừng, trong đầu chỉ nghĩ đến cầu cứu Mặc ca ca thôi.

Tầm mắt bị hơi nước làm nhòe đi, thế nhưng Hàm Hàm vẫn thấy được mặt mũi Mặc ca ca lúc ấy nhìn tên áo đen xám xịt, mày thì nhíu lại, tay nắm chặt nắm đấm. Thời khắc đó trông Mặc ca ca có chút đáng sợ, không giống anh ấy thường ngày chút nào.

Mặc ca ca xông lên, nhanh như chớp đoạt lấy Hàm Hàm từ tay tên áo đen rồi sử dụng tinh thần lực đánh cho hắn một chưởng đến hộc máu nằm bò ra đất.

Tuy lúc đó Mặc ca ca làm Hàm Hàm thấy sợ nhưng anh ấy thực sự rất bản lĩnh. Cứ như một siêu anh hùng ấy, trừng trị cái ác, cứu được Hàm Hàm từ tay kẻ xấu. Đã thế còn một chưởng chụp bay một người cao to như thế, ngầu thật.

Nằm trong vòng tay của Mặc ca ca, Hàm Hàm cảm thấy an tâm đến lạ, Mặc ca ca tạo cho Hàm Hàm một cảm giác thật an toàn, là một chỗ dựa vững chắc mà Hàm Hàm có thể tin tưởng dựa vào.

“Nhắm mắt lại, ca ca đưa Hàm Hàm về nhà!”.

Giọng Mặc ca ca vang lên thật êm tai, nó như có ma lực khiến Hàm Hàm chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo.

Thế nhưng trong lúc Hàm Hàm đương nhắm mắt thì ngửi được mùi khen khét. Mở mắt ra thì không thấy người áo đen đã biến đi đâu, chỉ thấy trêи chỗ hắn vừa đứng bỗng dưng xuất hiện tro bụi bay tán loạn trêи đất. Kỳ lạ, bụi ở đâu ra nhiều như thế? Còn tên kia thì chắc bị Mặc ca ca dọa sợ nên chạy trốn rồi đi?!.

—————————————-

Lâm Mặc xoa xoa thái dương, xem ra nguyên chủ rất để ý đến người tên Triệu Mặc này, trong quyển nhật ký, mười phần thì hết chín phần là kể về chuyện của hắn.

Nhưng mà tên Triệu Mặc này cũng không phải dạng tầm thường, thông qua lời kể ngây ngô của tiểu Hàm Hàm lúc năm tuổi thì có thể thấy, tên áo đen kia chắc chắn là đã bị thủ tiêu. Lúc đó Triệu Mặc cùng lắm chỉ mới bảy tuổi, mới tí tuổi đầu đã có thể im hơi lặn tiếng diệt khẩu người khác không để lại chút vết tích, đúng là không đơn giản.

Phần sau của quyển nhật ký, đại khái là kể về tiến triển của cả hai, nói chung là thân nhau hơn nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Ít nhất, chỉ có mình Triệu Mặc cho là vậy. Còn nguyên chủ, vốn dĩ từ nhỏ đã không coi Triệu Mặc là bạn rồi, thứ cậu muốn là ở cạnh hắn như một người bạn đời.

Càng lớn, Triệu Mặc càng tỏa ra thực nhiều hào quang, thật nhiều kỳ tích khiến người người ngưỡng mộ mà muốn tiếp cận hắn. Và cũng đồng thời từ đó đã kϊƈɦ phát con ác quỷ vốn đã ngủ say trong tiềm thức của Lâm Hàm.

Lâm Hàm từ nhỏ đã bị gia đình chiều chuộng sinh hư, vì thế về mặt tình cảm, cậu luôn có một chấp nhất, Triệu Mặc là người của cậu, không ai đươc quyền đến gần hắn. Bởi vì tính chiếm hữu quá cao của Lâm Hàm và sự thờ ơ chỉ dừng trêи mức bạn bè bình thường của Triệu Mặc khiến cậu lầm đường lạc lối.

Từ một cậu nhóc trong sáng biến thành một con người đầy dã tâm và mưu mô. Lâm Hàm chỉ là một Beta, không khác gì người bình thường, trong khi đó bên cạnh Triệu Mặc lại không thiếu bất kỳ một Omega quyến rũ nào. Lòng ghen tuông trỗi dậy, thế nên chỉ cần bên cạnh Triệu Mặc xuất hiện con người ưu tú có khả năng làm lung lay địa vị của cậu liền không từ thủ đoạn mà hãm hại kẻ đó đến khi thân bại danh liệt.

Tình yêu mù quáng, điên cuồng của Lâm Hàm càng làm Triệu Mặc cảm thấy chán ghét, mối quan hệ vốn dĩ chỉ dừng ở mức bạn bè nay lại như hai người xa lạ. Chính tay Lâm Hàm đã đẩy mọi chuyện đến bước đường này, nhưng cậu vẫn cố chấp luôn cho mình là đúng. Ngày một trở nên cuồng loạn chỉ để níu giữ được Triệu Mặc. Nhưng trong tình yêu, không phải chỉ cần cố gắng, bất chấp tất cả là sẽ có được.

Gần đây nhất là sự xuất hiện của một người tên Tịch Thuần. Triệu Mặc sau khi gia nhập vào trường quân sự thì đã lập được nhiều chiến công to lớn, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu đã giữ hàm thiếu tướng. Thử hỏi một Alpha hoàn hảo như thế, sao có thể không khiến các Omega phát cuồng cho được.

Trong lần đi thực hành nhiệm vụ chung với Tịch Thuần liền rất hợp ý nhau. Tịch Thuần là một Omega với ngoại hình khá xuất sắc, đã thế còn rất hiểu chuyện nên cả hai nhanh chóng thân nhau. Triệu Mặc có vẻ rất có thiện cảm với người tên Tịch Thuần kia, đối xử khá đặc biệt, còn quan tâm giống như đang theo đuổi Tịch Thuần vậy. Vì điều này mà đã khiến nguyên chủ đứng ngồi không yên.

——————————-

– 4/3/4xxx, Mặc ca ca lại về cùng tên Tịch Thuần đó, vừa đi vừa cười nói vui vẻ như thế. Anh ấy thậm chí còn chưa cười với mình lần nào, thế mà với tên đó thì lúc nào cũng cười. Thật tức chết đi được.

Tịch Thuần, cậu nhớ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu thân bại danh liệt, mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được.

Dám tranh Mặc ca ca với tôi, cậu xứng sao? Mặc ca ca là của tôi, tôi mới là người hiểu rõ anh ấy nhất, tôi mới là người ở cạnh anh ấy nhiều nhất, chỉ có tôi mới xứng đáng ở cạnh anh ấy. Còn cậu? Đồ rác rưởi! Cút xa ra chút!!!”.

—————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN