Tôi không thích...
Chương 14:
Mọi người đều hướng mắt nhìn lên trời bởi tiếng nói được phát ra
-Sao nay nó lại tới đây ? Chẳng phải ta đã nói là không được thông báo sao
Bà nó không cần nhìn cũng đoán là ai
-Con đã không cho ai nói với nó cơ mà _ Bác nó băn khoăn
-Xử lí đi
-Nhưng…
Bà nó bỏ đi, bác nó thì không biết nên làm gì chỉ biết kêu vệ sị ra ngăn chiếc trực thăng đang gần đáp xuống mặt đất
-Xin lỗi mọi người chờ lâu, tôi sẽ giới thiệu cô …. Lương Kim Ánh
Mẹ nó đi kế bên Ánh nhìn giống xứng đôi, nó thấy được cảnh này chỉ biết nhìn và mỉm cười
-Ồ cô gái này cũng xinh đấy như lời đồn
-Phải phải
-Gương mặt sáng sủa, chắc chắn sẽ là 1 cánh tay đắc lực cho Nữ hoàng
-Tôi cũng nghĩ vậy
Những lời bàn tán xôn xao
-Ụa chẳng phải em mày…._ Hắn ngạc nhiên khi không phải là nó
-Chuyện dài lắm với lại mày cứ xem bữa tiệc đi
-Sao lại như vậy chứ
Người con trai đó vẫn với gương mặt tức giận, la hét om sòm khiến ai cũng phải quay lại nhìn
-Khốn nạn !!! Định giả danh tới khi nào đây
Ánh thấy vậy liền quay sang nói với mẹ nó
-Sao em ấy cứ nói quoài vậy mẹ ? Có khi nào không muốn con…
-Không đâu, tại nó đang khó chịu trong người đấy
-Mẹ kiếp, BÀ NỘI MAU MANG CHỊ CON RA ĐÂY _ tiếng hét làm cho im lặng
Bà nội nó bước đi hiên ngang kế bên là 2 người vệ sĩ
“Bốp”
-Bà….
-Đừng làm mất mặt gia tộc này nghe cho kĩ
-Chẳng phải bà hứa với con là sau khi con hoàn tất kí được hợp đồng bên Hàn thì chị ấy sẽ được thừa kế cơ mà
-Mang nó về nhà ngay _ Bà nội hất mặt về hướng khác
-Đợi đó con không để yên đâu, đặc biệt là cô đó
Nó đã lên trực thăng để đến Mỹ, không phải 1 mình nó đi mà còn có những người vệ sĩ theo. Nó mệt mỏi rồi chỉ muốn 1 cuộc sống giản dị như những con người kia.
– Tiểu thư ! Chủ tịch nói là người đó sẽ tự đến gặp cô không cần cô bay tới đó _ Người đàn ông ngồi cạnh nó nói
-Vậy thì bay thẳng về VN đi
-Vâng
Nhìn đồng hồ đã gần 11h đêm, đèn phố được bật sáng trên khắp con đường. Đáp cánh trên sân thượng của 1 khách cao nhất Thành phố, uể oải bước xuống, đầu óc nó như quoay cuồng. Thấy biểu hiện mệt mỏi, những người kia nhanh chóng đưa nó về phòng
————————-
-Hạ cánh an toàn chứ ? _ Bà nó đang nhâm nhi ly trà
-An toàn
-Vậy thì hãy theo dõi nó đi, việc gì thì hãy báo
-Vâng
Anh nó đứng bên đã nghe hết cuộc trò chuyện nhưng lúc này chỉ muốn xông vào và chửi bà nội. Anh chỉ biết căm phẫn khi sống trong gia tộc này, ngày hôm nay sẽ là ngày ăn bữa cơm gia đình nên anh không muốn khó xử. Bác thấy anh thì mới nói:
-Sao con đứng đó. Bạn con đến chơi kìa
-Con xuống liền
-À mà con cứ coi như là… giờ mình không còn quan hệ gì với Alette đi nhé. Bác thấy điều này rất khó nhưng con hãy vì tương lai của nó.
-…
-Anh Josh sẽ thay con bảo vệ nó nên con không cần quan tâm đâu
-Bác… có điều gì dấu con chứ ?
Anh thấy biểu hiện của bác nói chuyện với mình rất khác
-Không có gì, mau đi xuống nhà đi đừng để bạn đợi lâu
-…
Anh đi xuống thì thấy hắn đang ngồi đọc cuốn tạp chí
-Sao rồi
-Sao là sao, chào đón “em gái” mới _ Anh vừa nói vừa nhìn Ánh đang từ trong bếp bước ra
-Lát anh ở lại ăn cơm cùng gia đình em nhé
Cô mặc chiếc đầm màu kem dài đến mắt cá chân, mái tóc dài được búi gọn gàng
-Người thừa kế mời từ chối sao được
Câu nói như nhấn mạnh
-Hihi, em ra ngoài mua chút đồ đây
Đi ra ngoài, cả hai người đều nhìn ánh mắt khinh bỉ
-Chắc chắn sẽ có chuyện thôi
-Mày nghĩ thử xem cùng mẹ khác cha chắc có “thương”
-Ráng nhịn đi, đợi thời cơ tới rồi tính
-Ừ
—————————-
-Tiểu thư ! Người muốn đi đâu sao ?
Thấy nó mặc đồ ra ngoài nên người vệ sĩ hỏi
-Ừm, chuẩn bị xe đi
Nó lướt đth thì thấy toàn là hình ảnh của người thừa kế trong gia tộc nó. Đặc biệt là những dòng bình luận chửi bới Ánh vì cô ta không hợp. Đọc tin tức 1 hồi thì xe tới
-Tiểu thư ! Bà chủ dặn là sẽ sắp xếp hành lí cho cô ở gần căn hộ của Thiếu gia Josh
-Còn gì nữa
-Dặc biệt là không tới gần cô Ánh và những người xung quanh anh 2 Người
-Khắt khe vậy sao _ Nó xắn tay áo và bước vào trong xe
Nó ngồi trên xe và nhìn ra ngoài cửa xổ với những dòng người đang tấp nập chạy đi làm, đi học. Lòng nó luôn luôn muốn được như vậy
-Cô chủ đã tới
Dừng xe ngay trước 1 căn biệt thư được bao phủ bởi những hàng cây xung quanh. Nơi đây không một ai sống chỉ có 1 căn biệt thư. Nó nhấn chuông mãi mà chẳng thấy ai mở cửa thì nhìn xuống thấy cửa không nên đẩy vào.
Từ ngoài cổng đến bên trong như 1 con đường dài, hai bên là những loài hoa và cây cối um tùm. Không khí trong lành
-Đã lâu không gặp
Giọng của một cô gái nói đằng sau nó
-Cây cỏ, hoa lá chăm tốt đấy người em
Nó quay lại thì cô gái ấy nở nụ cười, gương mặt cô ấy hao hao giống nó
-Chị đừng nói với em là chấm dứt với gia tộc đó rồi ?
-Cũng muốn lắm nhưng …. _ Nó nói rồi ngắt bông hoa đưa vào tay cô gái
-Bọn họ không dễ cho chị em mình thoát đâu ? Chị phải giết bà ta
-Ý chị là giết bà nội ? Không được đâu
Cô quăng bông hoa xuống đất và tiến sát đến gần nó
-Giết mẹ của mình_ Giọng lạnh nhưng chứa nhiều sự đau thương
-Chị bị điên à :)) Suy nghĩ lại điều mình nói đi. Người đâu tiễn chị ta
Cô ấy ngoảnh mặt đi nhưng giọt nước mắt rơi xuống
-Vậy thì mày hãy đọc tin tức đi rồi bay thẳng về nhà gặp bà ta để nói chuyện, tao không rảnh rỗi để dỗ mày. Còn nữa tao thay mặt bà nội để thông báo trước cho mày, mày nghĩ tao sung sướng ? Không, từ khi mẹ đưa mày qua bên ngoại khi ba mất thì tao đã chịu nhìu uất ức thay cho mày rồi …
Cô quay lại thì thấy mắt nó đã đỏ
-Chị…chị
-Nghĩ gì thì nghĩ, anh hai sẽ đến đón trong 3 ngày nữa nên chuẩn bị đồ đi
-Đón ? Mấy người còn coi tôi là gia đình
-…
-Rời bỏ rồi giờ về
-Muốn gì thì gọi điện cho bác, tao không giải quyết việc này
Nó nói rồi đi thẳng ra về, mặc cho cô ấy đang tức giận “Rốt cuộc là muốn gì đây chứ”
-Cô chủ ! Có người cần gặp cô qua điện thoại
-Không lẽ…..
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!