Tôi Là Kiều Nữ !
Phần 14
CHAP 14 : EM ĐỒNG Ý SINH CON CHO ANH !
Hắn xoa xoa đầu tôi , dịu dàng hỏi :
– Em làm gì vậy ?
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn , cười hì hì :
– Em có làm gì đâu , tự dưng muốn ôm một lát thôi , chắc em bị say máy bay rồi.
– Ừ mệt thì nằm nghỉ đi , khi nào tới anh sẽ gọi.
Tôi nhìn hắn , cố trưng ra gương mặt đáng yêu nhất có thể
– Hay anh cũng ngủ đi , em ngủ một mình ở đây sợ lắm.
Tên Quân nhìn tôi , hắn cười cười sau lại đỡ tôi nằm xuống giường , hắn cũng cởi giày nằm theo.
Nhét tôi vào trong chăn vì nhiệt độ trong khoang có vẻ lạnh , hắn xê tôi vào trong , còn hắn thì nằm ở ngoài. Ôm lấy tôi , hắn hỏi
– Em lạnh không ?
Tôi lắc đầu
– Không , đang ấm mà.
– Ừ , ngủ đi , mai phải đi nhiều.
– Dạ…
Tôi được hắn ôm chặt , không hiểu vì sao tôi lại quen với cái cảm giác được hắn ôm ngủ mỗi tối. Dù biết rằng giữa tôi và hắn vẫn có cái gì đó ngăn cách lắm , nhưng con tim nó lại thổn thức không ngừng.
Tôi 20 tuổi vẫn chưa yêu ai , chưa gần gũi với người đàn ông nào , ngay cả một cái nắm tay cũng chưa có. Gặp được hắn ,một người đàn ông hoàn hảo trên mức quy định , thử hỏi lòng cô gái nào lại không tan đổ. Nhưng tôi biết , tôi chỉ là người tình , không phải người yêu. Cũng giống như con Ngọc từng nói , hắn yêu chiều tôi thật lòng nhưng khi chán hắn có thể vứt tôi đâu đó không thương tiếc. Trong lòng tôi vẫn có một góc dành cho hắn , góc nhỏ thôi nhưng đậm lắm.
Tôi không dám yêu , bây giờ sẽ vậy sau này chắc cũng vậy. Người đàn ông này , tôi ở bên được nhưng yêu thì không được !
Suy nghĩ mê man , tôi thiếp đi lúc nào không biết…
Tâm tư Trữ Quân.
Cô gái Kiều Nữ bé nhỏ !
Tôi cảm giác rất lạ lẩm khi càng ngày tôi lại càng có cảm giác thương quen với cô ấy.
Không biết nguyên nhân tại sao , tôi không rõ.
Đàn ông không cần tình yêu như tôi đã lâu rồi không có tình cảm thật với bất cứ cô gái nào.
Tiền tôi không thiếu , lên giường với minh tinh màn bạc tôi cũng dư thừa đôi ba lần..
Nhưng cô bé này lại khác , cô bé vừa ồn ào vừa đáng yêu lại có chút tính cách giống người mẹ đã mất của tôi.
Có phải vì như vậy mà tôi có thiện cảm hơn với cô bé hay không ?
Tôi nghĩ là không.
Chỉ là giống một chút thôi , không phải là giống hoàn toàn. Mà quan trọng nhất tôi cảm thấy bình yên mỗi khi ở bên cạnh cô bé.
35 năm cô độc rồi , có phải bây giờ tôi nên cần tìm một cô gái làm mẹ các con tôi sau này hay không ?
Có lẽ nên rồi nhỉ !?
Để nói là yêu à , chắc không phải. Nhưng nếu nói là thích , chắc có lẽ rồi. Mà người tôi đã nhận định , tôi quyết không để cô bé tổn thương dù là một sợi tóc !
6 giờ sáng , tại sân bay tư nhân của Not.
( Not là một ông trùm bên Campuchia , thống lĩnh gần như toàn bộ khu vực thủ đô Phnôm Pênh. Từ ma túy , casino cho đến đường dây mại dâm xuyên quốc gia. )
Trữ Quân đi vào đánh thức tôi dậy , hắn báo rằng đã đến nơi. Kêu tôi thay một bộ đồ khác gọn gàng hơn để dễ cho việc di chuyển.
Nhanh chóng 10 phút sau tôi đã thay xong một bộ quần áo mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Một chiếc áo thun đen , một chiếc quần jean rách cộng thêm chiếc nón lưỡi trai đen , nhìn tôi bây giờ không khác gì thành viên của Trữ Huyết.
Đi sau lưng hắn xuống máy bay , đến bây giờ tôi mới phát hiện chiếc máy bay tôi đã đi là máy bay tư nhân trên đó có viết duy một chữ : Huyết.
Cảm thấy sức mạnh của Trữ Quân qúa lớn , tôi có phần khâm phục hắn ta nhiều hơn.
Vừa xuống máy bay , tôi thấy một đoàn người đi lại phía chúng tôi. Gặp được Trữ Quân , người đi đầu phía bên kia cuối người tay đưa lên ngực chào hắn theo cách truyền thống của người Cam , tôi thấy Trữ Quân cũng chào lại hắn giống như vậy . Đến khi nhìn thấy tôi , người đàn ông kia có vẻ gì đó khá ngạc nhiên. Hắn nói gì đó với tên Quân bằng tiếng Cam mà tôi thì biết rồi đó , ngoài tiếng Việt và Hoa ra thì tôi nào biết được tiếng gì khác.
Người đàn ông đó cùng tên Quân trao đổi một chút , lại nhìn về tôi cười nói. Làm tôi có chút hơi lúng túng , nhưng nhanh sau đó tôi đã học theo anh em trong Trữ Huyết đứng hiên ngang không cuối đầu phân tâm.
Một lát sau đoàn người bắt đầu đi vào trong , Trữ Quân nắm tay tôi đi suốt dọc đường . Lâu lâu hắn lại liếc sang nhìn tôi cười , còn tôi cũng nhe răng ra cười lại với hắn.
Vào trong là một căn nhà kiểu cách cũng không khác gì VN mấy , chỉ có điều nội thất thì được bày trí theo phong cách của người Cam. Trữ Quân đưa tôi ngồi xuống ghế sôpha bên cạnh hắn , sau lưng là Din , còn Tuấn tên thư kí thì từ khi vào đây đến giờ tôi không thấy.
Ông Not nhìn tôi , cười cười hỏi
– Cô là bạn gái Quân à ? Có nhan sắc thật đấy , cô rất đẹp.
Ồ hóa ra ông ta biết tiếng việt , cũng may là khi nãy tôi vẫn chưa nói xấu ông ta. Nếu không thì…..
– À vâng , cảm ơn ông. – tôi nói.
Trữ Quân chỉ nhìn tôi cười cười chứ không nói gì , lát sau chào hỏi qua loa , hắn đưa tôi lên phòng khách để nghỉ ngơi.
Lên đến phòng tôi mới hỏi hắn
– Mình ở đây à anh ?
– Không. Chiều nay mình sẽ đi , anh có việc cần bàn với ông ấy nên đến đây.
Tôi gật gù , chuyện làm ăn bí hiểm tôi không nên biết nhiều thì hay hơn.
– Em muốn ăn gì không ?
– Thôi , em đi ngủ đây , mệt quá còn gì.
Tên Quân gật đầu , hắn tìm đồ đi tắm , xong lại đi ra ngoài . Chắc là đi tìm ông Not gì đó rồi , vì sáng tôi nghe được hai người đó một chút sẽ bàn việc mà.
Không nghĩ nhiều , tôi nên đánh một giấc lấy lại sức chiều lại lên đường. Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác lần đi này sẽ gặp chút nguy hiểm…
4 giờ chiều , tôi cùng Trữ Quân , Din và 5 tên đàn em lên xe tạm biệt ông Not . Trước khi đi ông ta có tặng cho tôi cái vòng tay , ông ta bảo tôi nên đeo đến khi rời khỏi Cam rồi hẵn tháo xuống.
Mặc dù vẫn không hiểu chuyện gì nhưng đồ cho thì tôi nhận , dù gì chiếc vòng này đeo cùng với cái vòng khi trước tên Quân đưa cũng rất hợp mà.
Xe đi được một đoạn , tôi quay sang hỏi tên Quân
– Đi đâu đây anh ?
– Casino.
– Là đi đánh bài hả ?
Hắn nhìn tôi cười
– Nếu em muốn anh lại để em chơi một lát , được không ?
Tôi hí hửng
– Được , nhưng mà em không có tiền.
– Yên tâm , chơi đi hết tiền thì bất quá họ giữ em lại rồi anh sẽ đến chuộc.
Tôi có phần hơi sợ
– Thôi , vậy em không chơi đâu , nguy hiểm quá.
Tên Quân lại xoa xoa đầu tôi , hắn cười cười nói với tôi
– Đi cũng còn xa lắm , em mệt thì ngủ một chút đi.
– Thức nhìn đường một chút đã , hồi trưa em ngủ nhiều quá rồi.
Xe lắc lư chạy một hồi , màn đêm cũng buông xuống. Ngồi lỳ trên xe suốt gần 5 tiếng đồng hồ , cuối cùng do quá mệt nên tôi cũng dựa vào người Trữ Quân mà ngủ mất.
Đến khi tên Quân kêu tôi , tôi mới mơ màng ngồi dậy. Hắn ta đưa cho tôi cái khăn tay nhỏ đã được vắt khô nước
– Em lau mặt đi cho tỉnh .
Tôi nhanh nhẹn lau mặt cho tỉnh táo , sau lại bước xuống xe. Nhìn quang cảnh xung quanh tôi có hơi bất ngờ. Đi đến gần Trữ Quân , tôi hỏi hắn
– Đây là đâu vậy anh ?
– Rừng .
– Rừng ? Không phải đi casino sao ?
Hắn uống một ngụm nước , sau lại nắm tay tôi
– Khi nãy đã đi ngang , do em ngủ say nên anh không kêu em dậy.
Tôi gật đầu , lại nhìn xung quanh một hồi. Phía trước tối om , không khí lại quá lạnh lẽo , tôi cố đưa mắt nhìn vào trong cánh rừng nhưng vẫn là không thấy gì cả. Có chút lo sợ , tôi hỏi
– Bây giờ mình đi vào đó.
Vừa nói tôi vừa chỉ vào trong phía rừng rậm.
Tên Quân nhìn tôi , hắn nghiêm giọng hỏi
– Em sợ không ?
– Sợ.
Hắn quay người tôi đối diện người hắn , mắt hắn nhìn thẳng vào mắt tôi . Cuối cùng chắc cảm nhận được tôi vì lạnh mà run run nên hắn buông tôi ra , lại cởi lớp áo sơ mi ngoài ra , khoác cho tôi
– Anh cũng không định đưa em theo , hay anh cho Din đưa em về khách sạn trước. Xong việc anh sẽ đến đón em.
Nghe có vẻ hợp lý mà tôi lại được an toàn , nhưng không hiểu làm sao mà tôi lại không muốn rời khỏi hắn. Dù biết đi vào rừng rậm sẽ rất nguy hiểm , nhưng tôi không cách nào cản lại được ý chí trong đầu mình.
Nhìn vào hắn , tôi mỉm cười
– Không cần đâu , em đi cùng anh.
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi
– Khá nguy hiểm , anh nghĩ em nên nghe lời anh….
Hắn nói chưa hết câu , đã bị tôi cắt ngang
– Anh đưa em đến đây , phải có trách nhiệm đi cùng em chứ. Ở nơi đất khách xa lạ này , em không tin tưởng được ai ngoài anh đâu.
– Em nói thật ?
Tôi gật đầu thật mạnh
– Thật.
Hắn nhìn tôi hồi lâu , chốc sau lại nở nụ cười hài lòng. Hắn nắm tay tôi đi về phía xe , ra lệnh cho đàn em
– Anh em chuẩn bị xuất phát.
Dặn dò đồ dùng xong xuôi , hắn quay sang tôi , bỏ vào balô tôi một vài chai nước , bánh mì cùng xúc xích. Lại kiếm đâu cho tôi một cái áo khoác khá dày mặc vào cho tôi.
Chuẩn bị kỉ càng hắn nắm tay tôi , cười cợt
– Đi cùng anh , em không được hối hận.
– Không được hối hận. – tôi cười.
Tên Din đi trước cùng 2 người bên ông Not đưa cho , tôi và Trữ Quân đi giữa , đi sau chúng tôi là gần 5 người , tổng cộng đoàn người chỉ vỏn vẹn đúng 10 người.
Ngạc nhiên hơn nữa là bọn họ đều có súng , súng lục nhỏ nhắn nhưng lực sát thương là không hề nhỏ. Cái này đều là Trữ Quân nói cho tôi biết , hắn cũng có đưa cho tôi một khẩu nhưng tôi vẫn là hơi sợ nên không dám cầm.
Thoáng chốc tôi có suy nghĩ , hình như đến bây giờ tôi vẫn chưa biết gì về Trữ Quân ?
Đi vào khoảng 300m sau đó rẻ trái theo đường mòn trên đất để lại. Xung quanh toàn là cây cối cùng cỏ và dây leo mọc lên cao. Tôi được Trữ Quân nắm tay dẫn đi , lại được anh em Trữ Huyết bảo vệ trước sau nên có phần yên tâm một chút.
Đi đến khi chân mệt rã rời mới qua được khu rừng , vừa sang hết bờ rừng thì lại gặp một con suối nhỏ. Tôi đứng trước mặt suối , nhìn xem nước suối trong vắt lại vô cùng sạch. Mặc dù có chút lạnh nhưng tôi vẫn là khom người xuống vớt một ít nước lên hít hà. Nước suối vừa mát lại vừa thoang thoảng thơm , cảm giác thích vô cùng.
Sau lưng , anh em Trữ Huyết cũng đang ngồi nghỉ mệt. Đoạn băng rừng khi nãy không quá khổ nhọc nhưng địa hình dây leo chằng chịt. Người đi tiên phong phải dùng dao chặt hết dây che tầm nhìn phía trước thì đoàn người mới đi tiếp được. Trữ Quân phân bố cứ cụm 3 người thay phiên nhau đi tiên phong cho mọi người đỡ vất.
Tôi cũng tìm một hòn đá nhỏ sạch sẽ ngồi xuống , mở balô tìm bánh mì ăn tạm , đi một đoạn có vẻ đói thật sự. Tên Quân lúc này đang nói gì đó cùng Din và 2 tên lính của Not đưa theo.
Thấy tôi nhìn hắn , hắn nói nói gì đó cùng bọn họ sau lại đi tới chỗ tôi. Ngồi xuống kế bên , tôi đưa cho hắn chai nước suối , hắn nhận lấy uống một ngụm
– Em bơi được không ?
Bơi à ? Được chứ , tôi con dân sông nước không biết bơi thì hài quá rồi.
– Biết. Mà….đừng nói là bây giờ mình băng suối nha.
Tên Quân xoa đầu tôi cười cười
– Em thông minh hơn rồi đó.
Sự thật à , không phải đó chứ. Trời vừa tối vừa lạnh như này thì làm sao tôi xuống nước được đây.
– Thật hả anh ? Trời lạnh lắm mà….
Tôi ngước đôi mắt sầu khổ lên nhìn hắn , thật sự tôi không muốn bơi trong cái hoàn cảnh này đâu.
– Thôi , đùa với em. Bọn anh bơi , em ngồi trên bè. Được chưa ?
Nghe đến đây , tôi nhe hàm răng trắng bóc cười tươi với hắn. May thật , may là tôi không cần phải xuống nước.
Nghỉ tầm 10 phút , tên Bon là một trong hai tên ông Not cử đi theo tên Quân. Hắn ta đi vào trong cánh rừng khi nãy , không biết lôi ở đâu ra được một chiếc bè đã được giấu sẵn từ khi nào.
Anh em Trữ Huyết từng người cởi hết quần áo ra , chỉ chừa lại cái quần đùi trong , cả tên Quân cũng vậy. Đồ đạc được để trên bè và dĩ nhiên tôi cũng được đặt cách ngồi trên đấy. Tên Bon là dân bản địa , có lẽ hắn thông thạo địa hình ở đây. Hắn cùng tên đàn em của mình bơi phía trước , Din cùng Trữ Quân chia làm hai bên trái phải mạn bè, mỗi bên 2 người , 4 người còn lại bơi theo sau để đẩy bè. Dòng nước chảy không quá siết nhưng do lội suối buổi tối nên có phần lâu hơn ban ngày. Tôi ngồi phía trên bè , mắt nhìn theo Trữ Quân chăm chú. Hắn cũng lâu lâu lại ngước lên nhìn tôi , mỗi lần nhìn lại luôn chịu khó quăng cho tôi vài cái nụ cười.
Mà kể ra từ khi tôi bị đàn em bên Phúc Thạch đâm một nhát kia thì tên Quân đối xử với tôi khác hơn lúc trước, nếu không nói là có phần hơi kì lạ. Hắn rất thường xuyên nhìn tôi cười , mà việc này khi trước là hơi hiếm.
Khoảng 5 phút , chúng tôi sang được bên kia bờ. Bọn họ lau sơ cho khô người , xong lại nhanh nhẹn mặc đồ vào lại , không kịp nghỉ ngơi liền tiếp tục băng rừng.
Tên Quân nắm tay tôi chặt hơn khi nãy , hắn nhỏ giọng nói
– Em cẩn thận , rừng bên này anh không quen.
– Nhưng sao phải băng rừng , đi đường lộ không được hả ?
– Không.
– Tại sao ?
– Anh buôn vũ khí.
Buôn vũ khí ? Lời hắn nói ra rất nhẹ nhàng , nhưng đến tai tôi lại trở nên kinh khủng. Trời mẹ ơi , cả đời tôi chưa đánh nhau với ai bao giờ thì đừng nói là đi buôn hàng quốc cấm. Nếu chẳng may bị công an tóm được thì….
Nghĩ thôi đã thấy run người rồi , liệu bây giờ tôi quay lại có còn kịp ?
Thôi không kịp rồi. Nghĩ kỉ đi , nếu tên Quân chẳng may bị bắt , dù tôi có ngồi ở nhà cũng không thoát liên can. Ở cái SG có ai là không biết tôi sống cùng với hắn chứ , chạy đi đâu cho hết tội ?
Nhưng biết được người đàn ông sống cùng với mình làm cái nghề này cũng hơi giật gân đó nhỉ. Cảm giác có lo sợ lại có chút gì đó phấn khích. À có khi tôi bi cuồng xã hội đen rồi cũng nên….
Kiều Nữ , số kiếp này mày thoát không được rồi !
– Em sợ rồi à ?
Tôi vừa đi theo hắn , tay cũng bẻ mấy ngọn dây leo. Tôi kiên định nói
– Có sợ nhưng cũng không ảnh hưởng lắm.
– Tại sao ?
– Nghề này kiếm nhiều tiền , hơn nữa em chung một thuyền với anh.
– Chung thuyền ? Nếu em sợ anh cho người đưa em về , sau này cũng không cần theo anh nữa.
Tôi nắm tay hắn chặt hơn một chút.
– Rồi ai nuôi em ?
Hắn nhìn tôi , sau lại nở nụ cười hài lòng. Thật sự hắn đang rất hài lòng….
Tôi nói đúng mà , hắn đưa tôi về sau này tôi kiếm đâu ra đại gia tốt như vậy ?
Trữ Quân làm nghề này lăn lộn hơn 10 năm thì chắc hắn không ngu ngốc để bị công an nắm cán đâu. Hơn nữa tôi tin chắc , hắn dư khả năng lo cho tôi an toàn.
Một đại gia trùm đất SG , có dây tơ cả bên Trung Quốc thì không dễ bị bại trận đâu. Còn nữa tôi thật không hiểu vì sao tôi lại tin hắn tuyệt đối đến như vậy ? Kiểu như sùng bái một vị thần , những gì hắn nói hay hắn làm đều đáng tin 100%.
Hay là tôi bị bỏ bùa !?
Đoạn rừng này băng nhanh hơn đoạn trước nhiều , vì bây giờ trời đã chuyển sáng. Đi tầm 2 km , chúng tôi ra được mé bìa rừng. Vừa ra đến nơi tôi đã thấy có một đoàn xe jeep chờ sẵn. Tên Quân nắm tay tôi đi lên trước , trên chiếc xe thứ nhất một người đàn ông bặm trợn nhảy xuống. Hắn ta chào tên Quân theo kiểu truyền thống , sau đó tôi để ý thấy hắn có phần quan sát tôi. Nhưng ánh mắt hắn không giống như khi sáng tôi gặp Not , người đàn ông này có vẻ không hiền lành. Lại vô tình tôi bắt gặp hắn cùng Bon có trao đổi ánh mắt , nhưng rất nhanh đã không thấy gì. Tôi có vẻ không hiểu việc này , hay có khi tôi nhìn nhầm cũng nên.
Trao đổi gì đó với nhau , tên Quân đi cùng tôi và Din lên chiếc xe thứ 2. Các anh em còn lại đi xe cuối , xe đầu dĩ nhiên giành cho tên râu quai nón bặm trợn kia rồi.
Xe đi được một khúc , tôi hỏi nhỏ Trữ Quân
– Tên râu bờm xờm kia là ai ?
– Đàn em của Pharit , người mà anh chuẩn bị giao hàng.
– Tên đó trông ghê quá.
– Ừ , em nên cẩn thận một chút.
Nói rồi hắn móc ra một cây súng lục nhỏ , nhìn qua khẩu này kích thước nhỏ hơn rất nhiều so với súng của Trữ Huyết. Trông rất giống súng mini cho trẻ em chơi. Tên Quân cởi chiếc nón đen của tôi ra , sau lại nhét chiếc súng vào lớp vải đã được may sẵn giống như một chiếc túi nhỏ. Hắn cho cây súng vào , sau đó đội lại chiếc nón cho tôi.
Kì lạ , mặc dù cây súng được nhét vào trong nón nhưng khi đội lên tôi không có cảm giác đau hay cợm chút nào. Sờ sờ lên đầu cũng không thấy nó nhô ra.
– Làm sao hay vậy ?
Tên Quân nhìn tôi cười cười
– Bình thường , đây là chiếc nón thiết kế riêng cho Trữ Huyết. Em để ý đi , đa số mọi người khi nào cũng đội nón đen..
Ừ đúng thật , Trữ Huyết luôn mặc đồ đen cùng đội nón đen. Thì ra là giấu vũ khí !
– Anh phải mất 5 năm mới làm ra được , em không cần tìm hiểu , vì có xé rách nó cũng không tìm được sơ hở đâu.
Tôi trầm trồ khen ngợi , hóa ra tên Quân kinh khủng hơn tôi nghĩ nhiều.
– Bây giờ mình đi đâu anh ?
– Tổng bộ của Pharit.
Đoàn xe đi qua hai trạm lính canh là đến tổng bộ Pharit , nhìn sơ qua ở đây giống một trại lính đánh thuê hơn là tổng bộ.
Xe dừng hẳn , tên râu quai nón đưa bọn tôi vào trong một cái lều rộng. Hắn nói gì đó với Trữ Quân sau lại đi ra ngoài , khi đi ngang qua tôi , tôi phát hiện hắn nhìn tôi cười đểu..
Cái tên này trông giống biến thái hơn là xã hội đen !
Ngồi xuống ghế gỗ cạnh Trữ Quân , tôi cảm thấy có chút hồi hộp. Tên Din nói nhỏ vào tai Trữ Quân nhưng cũng vừa đủ tôi nghe được
– Lão chủ , Tuấn đã đến.
Trữ Quân gật đầu , hắn quay sang tôi cười cười
– Một lát có xảy ra việc gì em cũng đừng sợ.
Tôi linh cảm có điều không lành , nhưng vẫn cố gật đầu thật mạnh cho tên Quân yên tâm.
Một lát sau , một người đàn ông lớn tuổi đi vào. Đi theo ông ta là hai cô gái xinh đẹp , mỗi người dìu mỗi bên. Tên râu quai nón cũng có mặt , nhưng nhìn người đàn ông này không giống người Cam như Not , mà hình như ông ta người Việt.
Pharit ngồi lên ghế chủ vị , ông ta miệng hút xì gà , tay thì vân ve làn da nõn nà của cô gái đang quỳ bên cạnh. Tôi có chút cảm thấy buồn nôn , đúng thật là già rồi mà vẫn không chịu về hưu mà !
– Trữ Quân , vinh hạnh cho tôi hôm nay gặp được cậu. Nghe các lão bối nói rằng hàng bên câụ là tốt nhất Đông Nam Á.
Tôi đoán không sai mà , người đàn ông tên Pharit này ông ta người Việt !
Trữ Quân cười nói
– Quá khen rồi ngài Pharit , tôi chỉ là hậu bối sau này. Chắc do thời thế tốt nên đi lên thôi…
Ông ta cười ha hả
– Đúng không hổ danh là cháu nội Xà Vương. Cũng lâu rồi ta không gặp lại ông ấy , không biết dạo này ông ta sao rồi.
– Cảm ơn ngài Pharit quan tâm , ông nội tôi vẫn khỏe , ông vẫn thường xuyên nhắc đến ngài. À nhưng mà hôm nay tôi đến đây cũng có chút gấp gáp , hay là ta bàn việc chính.
Pharit nhìn Trữ Quân , ông ta có phần không vui nhưng cũng không thể hiện ra quá nhiều. Lại nhìn sang tôi , ông ta cười dâm đãng nói
– Haha.. hôm nay cậu Quân đi làm ăn mà cũng đem theo mỹ nữ phục vụ , thật là khiến già tôi mở rộng tầm mắt.
Đồ già dê , tôi đi theo làm gì mặc xác tôi. Liên quan gì mà ông ta lên tiếng chứ , hừ.
Tên Quân nheo mi tâm , hắn lạnh giọng
– Mời ngài Pharit bàn việc chính , việc riêng của Trữ Quân tôi , ngài không nên quan tâm thì tốt hơn.
Ông ta giậm cây gậy xuống đất , đứng lên , sau lại cười ha hả
– Được thôi , mời cậu Quân sang bên kia. Tôi có quy tắc , bàn việc sẽ chỉ trao đổi riêng với thủ lĩnh.
Tên Quân nhìn sang tôi , hắn nắm tay tôi thật chặt . Sau đó nói với tôi
– Em ở cùng Din nhé , anh đi một lát sẽ quay lại.
Tôi gật đầu.
Pharit đi trước , Trữ Quân đi theo sau , đến khi bọn họ đi ra ngoài tôi mới dám ngồi xuống.
Tên râu quai nón khi nảy nhìn tôi , hắn nói với Bon là mời tôi Din cùng anh em Trữ Huyết qua lều phía bên kia ngồi cho gần với Trữ Quân.
Nghe có vẻ hợp lý vì dù sao gần Trữ Quân hơn cũng tốt , có động tĩnh gì chúng tôi cũng nhanh tay hơn.
Mất đi Trữ Quân , chúng tôi còn lại 9 người. Đến trong lều , bọn tôi ngồi xuống ghế , ở trên bàn đã có sẵn trái cây và hoa qủa. Tôi ngồi rất không được tự nhiên vì tên râu quai nón cứ nhìn tôi chằm chằm rất khó chịu.
Một lát sau bỗng chúng tôi nghe được tiếng súng , mà hướng phát ra là lều của Trữ Quân. Tên râu quai nón cùng Din và 3,4 anh em Trữ Huyết đều chạy đi xem , Din cho người ở lại bảo vệ tôi vì sợ qua đó sẽ nguy hiểm.
Tôi sợ sệt ngồi lại lều , thì đằng sau tôi phát hiện được tên Bon do hình ảnh hắn phản chiếu qua chậu đồng để trái cây. Nhưng hắn nhanh hơn tôi nghĩ , hắn đưa tay bóp chặt miệng tôi , cùng lúc đó vài tên không biết ở đâu xông ra đánh ngất hết anh em bên Trữ Huyết. Sự việc quá nhanh tôi không làm sao trở tay kịp. Tên Bon lôi tôi đi ra ngoài , đi xa một đoạn , vào trong một cái lều nhỏ cách lều cũ khá xa. Hắn ta quăng tôi xuống giường , sau đó chỉa súng vào người tôi bắt tôi ngồi im.
Sợ hãi tột độ , đây là lần đầu tiên tôi bị bắt cóc như thế này , nhìn xem không khác gì trong phim hành động. Tên Bon rút điện thoại ra liên lạc với ai đó , tôi không rõ vì hắn nói toàn tiếng Cam.
Một lát sau tên râu quai nón đi đến , hắn nhìn thấy tôi , cười man rợ ngồi xuống cạnh tôi. Hắn nói gì đó vào tai tôi nhưng thật lòng tôi không hiểu.
Tay hắn bắt đầu vuốt ve mặt rồi mũi rồi môi tôi , thấy hắn đang có ý định mò mẫm xuống ngực. Tôi mặc kệ mũi súng , phun cho hắn một bãi nước bọt vào mặt. Hắn đứng phắt dậy , trông giận dữ , không kịp né đã bị hắn tát một cái vào má.
Mẹ kiếp , đau thấu trời xanh. Tên khốn nạn , mới trước còn vuốt ve sau đã vung tay đánh người.
Tên Bon cầm súng chỉa thẳng vào thái dương của tôi , ý hắn bảo tôi nhúc nhích nữa sẽ bị bắn.
Eo ôi cái mạng nhỏ này tại sao lại luôn bị đe dọa chứ ? Huhu…
Tên râu quai nón chỉ vào mặt tôi nói cái gì đó trông có vẻ hả hê lắm. Hắn còn vỗ vỗ vào má tôi , sau lại đi ra ngoài.
Phù , may là tên đó không có ý định hãm hiếp tôi . Nếu thật sự hắn muốn như vậy , tôi cũng không cách nào cản lại được ngoại trừ cắn lưỡi tự tử. Nhưng mà một con điếm mà lại chết vì không cho người khác quan hệ thì có vẻ hơi kì cục…
Thôi bây giờ không phải lúc nghĩ linh tinh , tôi nên tìm cách nào đó thoát khỏi tên Bon phản chủ này thì hay hơn.
Suy nghĩ một hồi , được , tôi đã tìm ra cách !
Đang ngồi trên giường tôi giả vờ đau bụng , tên Bon nhìn tôi ôm bụng kêu la hắn cũng có vẻ hoảng hốt. Để thêm phần tin tưởng tôi kéo luôn cả áo lên để lộ vết xẹo do bị đâm hôm trước cho hắn xem. Không hiểu sao cơ địa tôi khi bị thương vùng thịt lại đỏ ửng lên như bị nhiễm trùng. Người không biết như hắn nhìn vào chắc chắn sẽ sợ xanh mặt.
Hắn vội vàng bỏ súng xuống , sau đó đỡ tôi ngồi dậy. Vừa lúc đó tôi đưa chỏ lên cho hắn một cú ngay mặt , lại nhanh tay cầm khẩu súng hắn vừa để xuống giường cầm lên chỉa thẳng vào đầu hắn.
Tôi đưa mũi xuống chỉa chỉa lên ý kêu hắn đứng dậy. Lại sử dụng tuyệt chiêu cũ , tôi vươn chân đá mạnh vào hạ bộ của hắn. Hắn không kịp trở tay vì cú thụt chỏ khi nãy tôi thụt nhầm mắt hắn nên thị lực hắn giảm mất một nửa. Hắn ngã nhào xuống giường , tôi nhanh tay đè chân lên chân hắn , không quên chỉa súng vào đầu hắn.
Thật ra tôi cũng run lắm chứ , nếu hắn vùng dậy chắc tôi toi thiệt vì súng này đưa thì tôi cầm chứ sử dụng làm sao thì tôi chịu…
Tôi muốn hỏi tung tích tên Quân nhưng lại không biết hỏi thế nào vì hắn không biết tiếng Việt mà tôi lại không hiểu tiếng Cam. Thôi tốt nhất nên cho hắn một đấm kết liễu sau đó tôi tự đi ra ngoài tìm thì có vẻ khả quan hơn.
Đứng dậy tôi dùng toàn bộ lực cơ thể , cả chiêu cùi chỏ đại pháp. Tôi đè hự lên người hắn , cùi chỏ lần này thục vào bụng hắn. Thấy hắn đau đớn che trên che dưới , tôi nhanh chân phóng ra ngoài , không quên vẫn cầm theo khẩu súng của hắn.
Đi theo con đường khi nãy bọn chúng đưa tôi đi , tôi chạy đến đúng ngay cái lều khi nãy tên Quân đi vào. Nhìn ngó bên trong không thấy ai , tôi định đi ra ngoài thì mẹ ôi , sau gáy có cái gì đó nhọn nhọn chỉa vào.
Tên râu quai nón khi nãy lại bắt được tôi , hắn nắm đuôi tóc tôi giật ngược ra sau. Rồi lại bắt hai tay tôi khóa lại phía sau , cũng không quên lấy luôn khẩu súng trên tay mà tôi lấy được của tên Bon.
Hắn chỉa chỉa súng vào đầu tôi , vừa chỉa vừa đẩy tôi đi về phía trước. Vừa qua được căn lều lớn tôi mới thấy bóng dáng tên Quân. Hắn cùng Din đang chỉa súng vào Pharit , trên tay Din là một cái vali đen , trong đó có gì thì tôi không biết.
Thấy được tôi , tên Quân có vẻ sửng sốt , hắn hơi giật mình nhưng nhanh sau đó lại nở nụ cười lạnh ngắt.
Pharit thấy tên râu quai nón đã bắt được tôi , ông ta cười phá lên. Đợi tôi đi đến gần ông ta ôm chầm lấy tôi , kẹp cổ cùng không quên chỉa họng súng vào đầu tôi.
Ôi ngày hôm nay tôi phải chết ư ? Thật là xui quá mà , tôi vẫn còn rất trẻ đó. Tôi vẫn chưa đồng ý sinh con cho Trữ Quân đâu…
– Mày xem tao có được ai nè Quân , mày bắn tao đi rồi mày coi con nhỏ này sống được hay không ? Haha.
Tên Quân nhìn tôi , nhìn rất thẳng , hình như hắn muốn nói cái gì đó…
– Mày giết nó đi Pharit , xem tao có động lòng không ? Mày chưa nghe Trữ Quân tao không yêu đàn bà à ?
Thật sự tôi hiểu đó là kế khích tướng nhưng khi nghe lời nói phủ phàng từ miệng hắn phát ra , tôi có chút chạnh lòng cùng tức giận.
Tên Pharit tức giận
– Mày diễn dở quá đó.
Cùng lúc đó tên Tuấn cùng anh em Trữ Huyết ập vào bao vay tất cả. Đàn em của Pharit chỉa súng vào phe Trữ Huyết , thế cục căng thẳng cực độ.
– Mày xem mày già chưa ? Đầu óc như mày mà muốn uy hiếp tao hả , chết đi rồi nghĩ tiếp. – tên Quân nói.
Pharit có phần kích động , ông ta nổi điên
– Mày giỏi , mày giỏi . Còn trẻ là ông nội mày , bay giờ đến lượt mày. Có ngon mày lấy mạng tao đi , để coi các bô lão khu tam giác ma này có để mày yên không ?
Trữ Quân tiến lên vài bước , hắn cười gian manh
– Mày nghĩ tao không dám ?
Pharit bây giờ yếu thế , nhìn xung quanh người của ông ta đã rụng gần hết chỉ còn lại vài tên le que đứng gần ông ta.
Ông ta run run lùi lại phía sau , cũng phần nào đó nới lỏng cổ tay. Tôi nhìn theo Trữ Quân , thấy hắn bay tới cùng lúc đó tôi thục chỏ vào bụng ông ta. Khi ông ta buông cổ tôi ra , tôi dùng gáy đầu đập mạnh vào mặt ông ta , cũng may là ông già này không cao hơn tôi bao nhiêu.
Loạn choạng ông ta lui về sau , lúc này Trữ Quân bắt được tôi , hắn ta ôm ngang hông tôi.
Cùng lúc đó toàn bộ Trữ Huyết nổ súng vào mấy tên đàn em của Pharit khiến bọn chúng gục tại chỗ. Tên râu quai nón bị tên Tuấn bắn ngay vào giữa trán , hắn ngã xuống mắt vẫn mở trừng trừng, trên trán lại có một lỗ nhỏ , máu ở đó tuông ra không ngừng.
Quá sợ hãi , tôi ôm Trữ Quân cứng ngắt , mặt úp vào người hắn. Không hiểu vì sao tôi khi ấy buồn nôn vô cùng , mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi tôi. Thật sự kinh tởm quá !
Trữ Quân vỗ vỗ lưng tôi , hắn ta nói nhỏ vào tai tôi
– Đừng sợ Kiều Nữ , anh sẽ che chở cho em.
Hắn đưa tôi đi cùng đến chỗ Pharit , ông ta giờ đây run rẩy đứng như không vững , miệng lấp bấp nói không nên lời . Tên Quân khom người sang bên ông ta , lời nói của hắn lạnh hơn cả băng đá
– Pharit thù trước thù sau hôm nay tôi trả cho ông. Ông nhớ không , ba mẹ tôi chết thế nào ?
” Đoàng Đoàng ” , tôi nhìn thấy Pharit bị bắn hai phát vào chân trái cùng chân phải.
Trữ Quân hắn lại cười lớn , tiếp tục nói
– Vì thù ông nội tao mày đã không tiếc công dàn xếp để giết ba tao , lại cho người báo cho mẹ tao biết khiến bà cũng chết theo. Tội mày lớn lắm !
” Đoàng ” , lần này Trữ Quân lại bắn vào bụng ông ta , tôi nhìn thấy máu tuông xối xả.
– Mày biết tại sao đến bây giờ tao mới ra tay không ? Vì tao muốn đánh trọn một mẻ , giết mày , lấy luôn cả cơ ngơi mày đánh đổi cả tuổi trẻ để có được. Haha…haha… mày đọng nhầm người rồi thằng chó !
” Hự ” , tên Quân buông tôi ra , hắn đá vào bụng Pharit khiến ông ta khét không thành lời vì quá đau đớn , hắn đưa súng lên cao bắn phát cuối cùng .
– Phát này là trả cho ba mẹ tao , trả luôn cho việc mày làm đau người phụ nữ của tao !
Cùng lúc đó không hiểu tại sao tôi lại chạy đến ôm lấy hắn , tôi khóc , khóc như một đứa trẻ. Tôi hiểu luật tàn khốc của thế giới ngầm mà , tôi hiểu được Trữ Quân là đại ca xã hội buôn bán vũ khí ma túy mà. Hắn tàn độc , không có tình người tôi cũng biết mà. Nhưng tôi vẫn là không muốn , không muốn nhìn thấy hắn giết người. Tôi không muốn , tôi sợ….
Tên Quân hai mắt đầy tia máu , hắn ngước mặt tôi lên , hỏi nhỏ
– Em khóc cái gì ? Anh vẫn sống , anh chưa chết.
Tôi lúc này mếu máo không nói nên lời , đầu lắc lia lịa.
Hắn lau nước mắt trên má tôi , sau lại vỗ lưng tôi
– Kiều Nữ , em không muốn nhìn thì đừng nhìn. Thù này anh phải trả , em buông anh ra đi , có được không ?
Phía ngoài tên Tuấn hét to
– Lão chủ , cớm đến.
Tôi lần này đã thôi ngưng khóc , tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn , nghẹn giọng hỏi
– Tại sao anh phải giết người ?
Trữ Quân vén vài sợi tóc vướn trên mặt tôi , hắn cười đẹp đẽ
– Ông trời chọn anh làm người ác , anh không giết họ , họ sẽ giết anh. Hơn nữa ông ta giết chết ba mẹ anh , thù này anh không trả được , anh sống thật phí cuộc đời.
Đúng rồi , đây là thù ba mẹ , nếu tôi là hắn tôi cũng sẽ giết chết kẻ thù của mình . Tôi giống hắn ,kiên định lắm , có khi tôi còn dùng cách cực đoan hơn để trả thù. Tôi hiểu rồi , tôi đã hiểu , tôi biết mình cần làm cái gì rồi.
Bên ngoài Din lại la lên
– Chị dâu , để lão chủ giết ông ta đi , chúng ta hết thời gian rồi.
Tôi cười mỉm với hắn , lấy cây súng được giấu trên nón xuống , tôi đưa cho hắn . Đến khi hắn cầm súng chuẩn bị bóp cò thì tôi lại đứng song song dựa vào ngực hắn , chính tay tôi lại để cùng trên tay hắn. Nhắm mắt bóp thật mạnh , tôi biết tôi là người bóp cò trước….
” Đoàng ” , tiếng súng cuối cùng , Pharit được kết liễu !
Mọi người cùng nhau rút thật nhanh , tên Quân ôm tôi phóng thẳng lên chiếc xe jeep được chờ sẵn , anh em Trữ Huyết cũng vậy. Xe vừa qua khúc cua , đi ra phía đường lớn thì cùng lúc đó tôi nghe được tiếng còi hú của xe cảnh sát. Nhưng xong rồi , chúng tôi đã đi được rất xa….
Ngồi trên xe đi được 5 phút , tại một cánh đồng trống gần với bờ rừng. 3 chiếc trực thăng đã chờ sẵn , xuống xe thật nhanh chúng tôi cùng lên trực thăng bay về phía thủ đô Phnôm Pênh.
Trữ Quân lau vết máu trên má tôi , hắn hôn lên chỗ máu tươi đã dính
– Tại sao em làm vậy ?
Tôi mỉm cười
– Em không biết , em chỉ biết trong tâm mình thoi thúc em làm như thế..
Trữ Quân không nói gì , hắn ta chỉ cười híp mắt.
Trữ Quân , anh biết không ? Hình như em đã yêu anh rồi !
Tôi quá ngu ngốc phải không , dù biết rằng Trữ Quân là người đàn ông tôi không thể yêu nhưng khi nhìn thấy hắn cô đơn đối mặt với kẻ thù của mình , tôi lại đau lòng không thôi.
Tôi biết giết người là tội ác nhưng đời này tôi vẫn là đã giết người…
Yêu hay không yêu , tôi không kiểm soát được nữa rồi.
Cuộc đời tôi vì hắn mà sai trái thì có lẽ tôi nên sai trái thêm lần nữa . Yêu hắn là sai nhưng tôi nay đã không sợ sai nữa rồi !
Tôi nắm tay Trữ Quân , mỉm cười rạng rỡ nói với anh ấy :
– Em đồng ý sinh con cho anh !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!