Tôi Là Kiều Nữ ! - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1452


Tôi Là Kiều Nữ !


Phần 7


ĐẤU GIÁ – ÁNH TRĂNG NÓI HỘ LÒNG TÔI !
Không tương tác người viết giận , nghỉ viết 😂

Vào một căn phòng với ôi thôi là gái , xém tí là tôi chết ngộp trong gái và son phấn rồi. Con bé Duyên cố lôi tôi vào một gốc trong cùng căn phòng , nhìn qua đây là chỗ khá rộng . Ở đấy có đám con bé Duyên chờ sẵn ở đấy gồm : con bé Hoa , bà Thương , bà Thảo , và một đứa khác cũng rất xinh. Hôm nay tất cả đều mặc đồng phục giống con bé Duyên , ngắn củn cỡn , nhưng nhìn em nào ra em nấy , cũng đẹp chứ không quá phản cảm.

Đến gốc trong , con bé Hoa nó ấn tôi ngồi vào ghế , rồi cả đám bu vào nào là trang điểm , làm tóc cả sơn móng tay móng chân nữa. Nhìn cứ như một đám con gái đang chơi búp bê với nhau , không khác tí nào.

Hí mắt nhìn vào gương , tôi thấy Mộng Đào , là cái con nhỏ móc mỉa tôi sáng nay. Hình như nó cũng đang nhìn tôi , nghĩ tôi cũng đâu gây thù gây oán gì với nó , hay đúng như con bé Duyên nói , nó muốn giành tên Quân ?

Mà thôi , muốn giành hay không , sau đêm nay sẽ rõ. Tôi cũng không chắc mình có thể thắng được nó hay không ? Vì nhìn sơ qua Mộng Đào cũng sắc nước hương trời lắm !

Nửa tiếng sau , có tiếng người thông báo hoa khôi chuẩn bị ra chào sân. Mà nhìn lại , đầm tôi cũng đã thay rồi , nhìn vào gương trông đẹp phết..

– Đẹp quá Kiều Nữ ơi ! , bà Thương lên tiếng.

– Ừ , bình thường nó không trang điểm nhìn cũng đẹp , bây giờ ăn diện lên đẹp xuất sắc ! , bà Thảo cũng mở miệng khen.

Tôi lại nhìn mình trong gương , trông kỉ thì cũng ra dáng hẳn hoi. Muốn ngực có ngực , muốn mông có mông , muốn sắc có sắc , cũng xém là hoàn hảo nếu tôi không chọn cái nghề đong đưa này.

Đang mãi chìm trong suy tư , từ phía sau tôi nghe giọng con Ngọc nói :

– Dào , chuông khánh còn chẳng ăn ai , nửa là mãnh chỉnh vứt ngoài bờ tre. Haha

Sau lại nghe tiếng 1 đám con gái cười hô hố , quay lại tôi thấy đám con Đào , con Ngọc , cùng vài con khác nữa , đang đứng khoanh tay khoanh chân nhìn nhìn bọn tôi.

– Thôi tụi bây , người ta là thi hoa khôi đó , không có giỡn được đâu. Có anh Quân Soái chống mông , à chống lưng cho nó đó. Im đi , kẻo mang họa nha con !

Giọng nói từ miệng con Đào , phải công nhận con này nó đẹp mà não nó cũng đẹp nữa , phẳng lì không nếp nhăn. Ai đời thi cùng nhau lại dùng kế võ mồm khích bác nhau. Ngu thật !

Tôi không quan tâm , nó nói gì kệ nó , càng im nó càng điên. Tôi ra hiệu cho đám bà Thương cũng im luôn , để cho tụi nó nói một mình cho đã miệng. Mỗi một đứa bọn tôi , tự thân đứa nào lo sắp xếp việc đứa nấy , như dọn dẹp phấn son , đồ dùng cá nhân để chuẩn bị ra ngoài.

Đám con Đào nói một hồi không ai đả động tới , tự động bỏ đi , tôi nghĩ chắc bọn nó hả hê lắm.

Đang dọn dẹp , tôi thấy bà Cindy đi vào. Ôi , mẹ ơi , nhìn xa thì đỡ sợ chứ nhìn gần sợ chết khiếp. Ai trang điểm cho bả mà tổ chác dữ không biết nữa , khiếp hết phần người khác.

– Lẹ đi mấy đứa. Đứa nào không thi thì đi ra bàn phục vụ đi , còn đứa nào thi hoa khôi SG thì theo má. Nhanh nhanh mấy đứa ơi , hôm nay toàn là cán bộ cao cấp , đại gia vip không đó. Lẹ !

Bà Cindy nói một tràng , tôi nghe còn không kịp. Chỉ thấy bà Thương đẩy eo tôi , tôi hơi lo một chút vì dù gì thì đó giờ có thi thố cái gì đâu. Hồi đó hoa khôi trường tôi cũng là mọi người bầu chọn chứ đâu có thi.

– Chị Thương , mình thi là thi sao chị ? , tôi hỏi.

– Dễ mà , ra chào rồi đi mấy vòng. Xong đứng cười thôi , nếu được thì múa may uốn éo vài vòng , con không thì….ờ hát đi , rồi ok rồi đó !

Bà Thương bả giải thích không thể nào xúc tích hơn được nữa. Hic , biết làm sao đây , tôi bắt đầu cảm thấy mình có một chút xíu ngu rồi. Đã không nhảy , không uốn éo được thì thôi đi. Lại bon chen đi thi , ai muốn cướp tên Quân thì để nó cướp , chứ có đâu đi thi thố vì trai như vầy chứ.

– Bây giờ nghỉ không thi nữa thì được không chị ?

– Mày điên à , má tẫn ra bã bây giờ.

Thôi , không rút được thì thôi , lỡ phóng lao thì phải theo lao. Kệ , tới đâu hay tới đó !

Đang lúi húi thì nghe bà Cindy gọi tên , tôi ba chân bốn cẳng lon ton đi tới.

– Nữ , thấy bây đi thi má mừng dữ ác. Bây với con Đào đứa nào hoa khôi má cũng ưng hết. Đi lẹ theo sau con Bích đi , má đi trước.

Tôi chỉ kịp cười cười chứ chưa nói gì là bả đã đi rồi. Nhìn đằng trước là tầm 5 đứa , con Đào thứ 3 , tôi thứ 5. Ôi , sao giống đang thi hoa hậu mà tôi với tụi bé Năm hay coi ở dưới quê quá.

Nhìn phía trước , bọn tôi mặc giống nhau một kiểu đầm. Nghe tụi bé Duyên hồi nãy nói đáng lẽ bà Thương bả thi nhưng xui là bả đến tháng nên kiếm người thế. Gặp đâu đám con Mộng Đào thách thức nên bây giờ người đứng đây là tôi !

Nghe bà Cindy ra hiệu một cái , đám 5 đứa tôi lần lượt nốii đuôi nhau đi ra ngoài sân khấu. Tôi để ý đến lượt con Đào bước ra chào sân là ở dưới ồ ồ lên như ong vỡ tổ. Đến con Bích thì không thấy sôi động giống vậy. Tự dưng có cảm giác hơi run , nên khi bà Cindy ra hiệu kêu ra , tôi có phần hơi loạng choạng. Do thứ nhất tôi hơi lo , thứ hai nữa là tôi không quen đi giày cao gót , bình thường toàn mang giày thấp thôi.

Nên lúc đi ra chào sân , tôi cứ mãi cuối đầu nhìn xem đôi giày , cả phòng bar khi ấy đều khá ồn ào , tôi nghe được tiếng người hét to :

– Ngẩn mặt lên em số 5 , xấu hay đẹp gì cũng phải xem mặt chứ !

Đôi giày tôi mang nó muốn rớt quai ra rồi , mà kiểu giày này nó có dây quàng qua cổ chân , không gài lại là không đi được. Nên khi vừa lom khom đi đến gần giữa sân khấu tôi buộc lòng phải ngồi xuống gài lại dây giày mặc cho đám đàn ông đang hò hét.

Xong việc tôi ngẩn đầu cao lên , cố đưa ra một nụ cười thật tươi , khoe hết răng khểnh răng trắng ra cho thiên hạ nhìn. Cùng lúc đó tôi quan sát thấy dưới phòng hoàn toàn im lặng , có phần ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì…ồ một tiếng , phía dưới ồn ào hơn khi nãy con Đào ra nữa , nghe đâu loáng thoáng có người khen tôi quá đẹp. Thật ngại , tôi cũng không biết kết quả sao nữa.

Đưa mắt tìm kiếm tên Quân , thì mẹ ơi, hắn đang bận ôm 2 con rắn khi nãy . Đưa mắt nhìn hắn , hắn lại cười nháy mắt với tôi kiểu đê tiện nhất có thể.

Đê tiện mà , tôi vừa đi chưa được một tiếng đâu đó !

Dẹp hắn qua một bên , tôi đưa mắt tìm đồng bọn của mình. Thì vô tình lướt qua một khuôn mặt khá…đẹp trai.

Quay mắt lại nhìn lần nữa , tên này ngồi gần với tên Quân , cũng là sảnh chính , ghế vip. Nhưng nhìn ra hắn trầm tĩnh hơn , cũng đẹp trai không kém tên Quân , nhưng có phần phong trần lãng tử chứ không play boy đào hoa như tên Quân. Và quan trọng là hắn cũng đang nhìn tôi….

Bà Cindy giới thiệu tên sau đó lại cho bọn tôi mỗi người thể hiện một tài năng. Nghe như đang thi nét đẹp học đường , huhu !

Tôi thấy có đứa múa , đứa xiếc , con Đào thì nhảy sexy còn tôi thì chắc là hát. Mà hát bài gì thì tôi cũng không có chuẩn bị trước. Bí quá lượt con Bích mà xong sẽ đến tôi , làm sao đây , làm sao bây giờ ?

À đúng rồi , tôi hát bài Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi ! Đúng rồi , ngày xưa mẹ tôi rất thường hát bài này , bà nói ba tôi rất thích nghe. Nên nghe lâu đâm ra tôi thuộc lòng luôn rồi. Mà bây giờ hát bài này phải thay bộ sườn xám mới đẹp.

Chạy nhanh vào trong , vô tình đám con bé Duyên cũng vừa chạy vào. Nó nói với tôi :

– Trời ơi khi nãy chị đẹp lắm , ông bụng bự em tiếp ổng xém cháy máu mũi luôn..

Tôi vội vàng , làm gì có thời gian tám với nó :

– Để sau nói , có ai có bộ sườn xám không ?

– Sườn xám hả ? Không nói trước , làm gì có chuẩn bị kịp. , bà Thảo nói.

Tôi ủ rũ vò đầu :

– Chết em rồi , có bộ đó mặc vô hát mới hợp.

– Giờ sao , hay hát đại đi…

Đâu hên cho tôi , cùng lúc đó , đứng gần có một cô gái thanh thoát đi đến chỗ tôi. Cô ấy cầm trên tay một bộ sườn xám :

– Nè , thấy cô cần , tôi cho cô đó. Hên là đại gia bao tôi ổng người Hoa , thích sườn xám nên hôm nay tôi có đem theo.

Mừng quá tôi nhận luôn bộ sườn xám trên tay cô ấy , cũng không quên cảm ơn rối rít :

– Thi xong tôi sẽ trả lại cho cô , cô tên gì ?

Cô gái ấy vừa quay lưng đi vừa nói :
– Không cần , tôi cho cô , tôi không thích mặc chung đồ với ai. Tôi và cô dáng cũng xem xem nhau , chắc cô mặc vừa. Không cần cảm ơn..

Nói xong cô ta đeo túi đi ra ngoài , tôi cứ ngẩn ngơ một hồi , bị con Duyên khều khều tôi mới trực tỉnh.

– Chị đừng nhìn nữa , chị Lam tính vậy đó , không bô lô bô la như tụi mình đâu.

Lam ? Cô ấy tên Lam à ? Đẹp thật , không quá sắc sảo nhưng nhìn thanh thoát lắm. Không biết cô ta giúp cô là có ý gì nhưng xem ra mục đích cũng không phải xấu.

Có người báo phần con Bích thi xong , chuẩn bị 5 phút nữa đến tôi. Lúc này tụi tôi mới hoảng hết cả lên , vì thay sườn xám phải đổi sơ qua kiểu tóc nữa.

Gấp rút hết công suất , 4 phút sau tôi có mặt trước cánh gà sân khấu. Bà Cindy vừa nhìn phía dưới vừa đi lại tôi , khi quay sang nhìn tôi , tôi thấy bả có phần ngạc nhiên :

– Sao đâu mà thay nhanh vậy Nữ. Mà thần thánh ơi , con đẹp quá vậy , kiểu này ăn đứt con Đào rồi !

Tôi cũng chỉ cười cười , vì gấp quá tôi không kịp nhìn mình trong gương nên không biết bây giờ dung mạo tôi ra sao nữa. Chỉ biết bé Duyên đã trang điểm sơ lại , bà Thảo đổi kiểu tóc khác. Còn bộ sườn xám tôi mặc màu đỏ , đường xẻ cao lên đến gần đùi. Cũng may đôi giày tôi mang hôm nay cũng khá hợp với bộ đồ.

Không biết có phải ông trời đang giúp tôi không nữa ?!

– Ra nha con , má ra giới thiệu. Trời ơi , hot rồi hot rồi , bây đẹp má nhìn mê quá !!

Nghe tiếng bả mời ra , tôi mới bước chậm chậm ra phía giữa sân khấu , trên đó có sẵn cái micro ở giữa. Nhìn xuống dưới , khi tôi vừa bước ra có rất nhiều tiếng trầm trồ , còn khen hay chê tôi cũng nghe không rõ.

Ngó sang tên Quân thấy hắn đang nhìn tôi đăm đăm , tay đã buông 2 con rắn ấy ra rồi.

Tiếng nhạc cất lên , tôi cũng nhắm mắt hòa theo điệu nhạc. Hôm nay tôi hát tiếng Hoa , vì thật sự tôi biết tiếng Hoa , do mẹ tôi dạy khi nhỏ. Cơ bản giao tiếp thông thường tôi có thể nói được hết , chỉ các từ đặc trưng quá thì tôi không hiểu thôi.

你问我爱你有多深,
Ni wen wo ai ni you duo shen
我爱你有几分?
Wo ai ni you ji fen?
我的情也真,
Wo de qing ye zhen
我的爱也真,
Wo de ai ye zhen
月亮代表我的心.
Yue liang dai biao wo de xin
…………………………………..

Nhạc cứ vang , tôi cứ hát , tiếng hát như khiến tôi nhớ lại mẹ mình. Người phụ nữ hiền lành , xinh đẹp , hay cười. Bà mỗi tối hay ngồi trước sân nhà ôm đứa con gái nhỏ ngồi hát say sưa. Mỗi tiếng hát như vang đi hết những chất chứa trong cõi lòng mình , rằng tôi không còn mẹ , rằng cha không nhận tôi , rằng tôi bây giờ là gái điếm……

Ai muốn chọn con đường u tối để mà đi , nhưng nhìn đi… Tôi , một đứa con gái tỉnh nhỏ không cha , mất mẹ , nhà nghèo ,… muốn làm gì cũng không có ô có dù chống đỡ….
Đâu ai sinh ra cũng đều được ba mẹ lót đường chào đón….

你去想一想,你去看一看,月亮代表我的心.
Ni qu xiang yi xiang, ni qu kan yi kan, yue liang dai biao wo de xin.

Âm thanh cuối vang lên , cùng lúc đó tôi rơi một giọt nước mắt. Đó là tôi khóc , tôi không hiểu là tôi đang khóc cho cuộc đời mình hay khóc vì bài hát quá buồn ?

Phía sau lưng tôi có một màn hình lớn , tất cả hình ảnh tôi khi nãy đều được chiếu trực tiếp trên đó. Luôn cả phần rơi nước mắt khi nãy !

Bài hát kết thúc , bên dưới một cỗ không gian im lặng như tờ. Đến khi tôi nhìn thấy tên Quân vỗ bốp bốp thì đồng loạt tất cả đều vỗ tay rầm trời. Tên Quân nhìn tôi cười , hắn cười thật sự cũng đẹp lắm.

Lại nhìn đám bé Duyên thấy tụi nó đưa ngón tay cái lên ý nói được , tôi lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Xong phần này là đến phần bầu chọn hay nói đúng hơn là đấu giá.

Hai đứa đầu chỉ được 50triệu với 80triệu thôi. Còn đến lượt con Đào lên gần 200triệu !

Mẹ ơi , nhiều quá , tôi bán trinh còn không bằng nó nữa là. Huhu , có một chút lo sợ , vì tôi thấy tên Quân cũng đang ra giá chỉ là hắn dừng lại ở 130triệu. Xem ra tên Quân cũng rất thích con Đào , mà con Đào không được tên Quân đấu giá đến cùng nó cũng không vui cho lắm.

Nhưng nhìn xem người ra giá 195triệu cho nó là người đàn ông ngồi gần tên Quân , tên này cũng đẹp trai không kém. Nhìn con Đào cười hí hửng là tôi biết ngay rồi !

Con Bích cũng chỉ được 75triệu , người ra giá cao nhất cho nó là một ông sĩ quan bụng to , ầy trông có vẻ lớn tuổi rồi đây.

Đến lượt tôi ra sân khấu , giá khởi điểm có cao hơn 3 đứa còn lại một chút , bằng giá con Đào là 30triệu. Mỗi lần đấu phải cao hơn 10triệu.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bản thân mình được đem ra rao bán một cách trắng trợn đến như vậy. Dù hiểu rõ cái nghề của tôi là mua vui cho đàn ông , nhưng khi nhìn tận mắt những tên đàn ông đang nhao nhao ra giá , tôi cảm thấy sao bản thân mình lại rẻ mạc đến như vậy ? Có thể để mọi người đem ra làm trò tiêu khiển mua vui , bất cứ khi nào họ cần thì họ còn nâng niu , khi không cần thì vứt só hoặc trao tay mua bán cho người khác. Khốn nạn thật mà !

Tên Quân nãy giờ vẫn ngồi im , tôi hơi thất vọng , thật sự hắn không thèm điếm xỉa đến tôi. Mới khi nãy còn hùng hổ ra giá 130triệu cho con Đào , đến tôi thì…..

– 100 triệu…
– Được ,100triệu..

– 120 triệu….
– Được , 120 triệu cho Kiều Nữ , ai có giá cao hơn….

Đến bây giờ tôi mới thấy hồi hộp vì giá đang lên cao , chỉ còn bọn đại gia thực thụ mới tiếp giá nổi thôi chứ bọn công tữ choai choai là ngưng lâu rồi.

– 150 triệu….
Là tiếng tên Quân , là hắn , cuối cùng hắn cũng ra giá.

– Được , 150triệu cho Quân Soái ,…có ai….

– 190triệu ….
190triệu ? Thấp hơn con Đào chỉ 5triệu ? Là ai vậy ? Là ai ra giá cho tôi vậy ?

Nhìn nơi phát ra tiếng nói , tôi nhận ra là người đàn ông ngồi gần với tên Quân , cũng là người ra giá 195triệu cho con Đào.
– 190triệu cho cậu Phong…190triệu lần 1…

Tôi nhìn thấy tên Quân vung tay lên cao
– 210 triệu…..
– Được , 210 triệu cho Quân Soái…210triệu lần 1…210triệu…..

– 240triệu……
Trời ơi , 240 triệu ? Tôi có nghe lầm không ? Tên cậu Phong gì đó ra giá 240 triệu !

– Lên cao , lên cao cho Kiều Nữ. 240 triệu lần 1….240 triệu lần 2….

Tim tôi như sắp rơi khỏi lòng ngực rồi , kì này nếu như tên Quân bỏ thì tôi biết làm sao đây ? Đi theo ai bây giờ ?

Tôi cảm nhận bên dưới cũng bắt đầu xôn xao rồi , có người nói này nói kia nhưng thực chất tôi không nghe được họ nói gì..

– 300triệu….
300 triệu ? Là tên Quân Soái , hắn ra giá 300 triệu cho tôi !

Bà cindy cười ha hả , gõ gõ cái búa :

– 300triệu cho Quân Soái…300triệu lần 1…300triệu lần 2…300triệu lần 3….chốt !

Thở phào nhẹ nhõm , cuối cùng tên Quân cũng là người ra giá cao nhất. Tôi nhìn tên Quân môi nở nụ cười tươi nhất có thể , hắn cũng nhìn tôi cười lại , hai tay dang rộng ra ,như kiểu muốn ôm tôi vào lòng.

Hí hửng như con chó nhỏ , định chạy lại chỗ hắn. Thì bùm một cái , ngay chỗ tôi đứng không biết là ai bắn pháo hoa bằng giấy và kim tuyến rơi đầy.

Hốt hoảng lùi lại phía sau ,may mà bà Cindy đỡ kịp. Sau đó là một màn đăng quang không khác gì hoa hậu , mẹ ơi , tôi thành hoa khôi SG rồi. Hạnh phúc ? Huhu..

Xong hết , tôi cầm bó hoa đi vào phía trong thì gặp tụi con bé Duyên đầu tiên. Cả bọn xúm tụm lại hò reo , tôi thật sự cũng vui lắm chứ. Không biết đăng quang hoa khôi tôi có được chút hiện vật nào không nữa ?

– May thôi , có gì đâu mà mừng như đám nhà quê vậy ?
Là tiếng con Đào ganh tị. Khi nãy tôi còn nhịn , còn bây giờ thì không. Tôi đã thành hoa khôi rồi , tôi có chảnh một chút cũng không sao..

– Ừ. May thôi , 195triệu so với 300triệu thiếu bù bao nhiêu vậy chị Thương ? , tôi nói.

– Hơn 100triệu thôi Nữ à ! , bà Thương cũng không kém tôi.

– Mắc cười , đại gia bao cô ra giá , có gì hay mà khoe khoan ? Haha , con Đào nói.

Tôi quyết ăn thua đủ với nó :
– Ừ tên đại gia trả cô 195triệu , ra giá cho tôi 240triệu đó cô gái à ? Cô nghe không rõ hả ?

– Mày ngon rồi. Đừng tưởng bao nhiêu đó mà làm cao ! Hừ

– Làm cao làm thấp gì tao thắng tao có quyền. Mà tao đã động gì đến mày chưa , chưa gì đã quay miệng cắn người khác rồi. Khi nãy tao nhớ có đám nào mạnh miệng lắm mà !

– Mày chờ đó , có thắng cũng đi làm gái cho người ta thôi. Có gì mà cao ?

– Nhưng có con muốn thắng thì thắng không được. Tao làm cao ảnh hưởng đến dòng họ mày hả ?

Đám con Đào tức cành hông , nhưng đuối lý nó không nói lại tôi. Tự ôm cục tức vào người rồi tự động rời đi.

Tôi biết sau này bọn nó kiểu gì cũng tìm cách cắn lại tôi. Nhưng làm sao được , tôi không thể cứ trốn sau cánh tên Quân hoài. Tôi và nó định là sống đấu chết đấu thì trước sau gì cũng ngã bài thôi , sớm muộn gì cũng giáp mặt !

Mừng mừng vời nhau một hồi thì tôi thấy tiếng chuông điện thoại reo , mở máy lên xem , là tên Quân. Tôi chào tạm biệt bọn họ , hẹn mai gặp lại đi ăn mừng.

Vừa ra đến sảnh lớn , tôi nhìn thấy tên Quân đang đứng nói chuyện cùng cậu Phong khi nãy. Nhìn cục diện có vẻ không được hòa bình cho lắm , tôi cẩn thận đi nhẹ nhàng lại chỗ hắn.

Thoát tay hắn , tôi cười hỏi
– Anh đợi lâu chưa ?
Hắn nhìn tôi , cười cười :
– Không lâu lắm .

Tôi hết nhìn hắn lại nhìn tên Phong , thấy tên đó cũng đang nhìn tôi cười cười.

– Em là Kiều Nữ ?
– Vâng , tôi là Kiều Nữ , chào anh !

Hắn lại nhìn tôi , mà cái kiểu nhìn nó cứ sao sao đấy. Tôi không thể diễn tả hết được…

– Tiếc quá , người đẹp như em mà tôi không mang về được..

Nghe tiếc nhỉ ? Nếu hắn bỏ thêm tí tiền thì đã được rồi , chung quy còn keo kiệt hơn cả tên Quân Soái..

– Người của tôi , cậu muốn mang đi là mang à ?

Tôi nhìn tên Quân , thấy hắn thật sự không vui.

– Ai là người của cậu ? Để rồi xem…

Nói rồi hắn sờ má tôi , sau lại bỏ đi một nước. Tôi thấy con Đào đã đợi hắn từ nãy đến giờ.

Nhìn sang tên Quân , trông hắn có phần tức tối , nhưng sau lại đút tay thong dong vào túi quần. Môi nở nụ cười gian tà , hắn nắm tay tôi , kéo đi ra phía cửa…

Không biết giữa bọn họ là loại huyết hải thâm thù gì , nhưng xem ra tình hình rất căng thẳng !

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN